Chương 456:
Còn chưa vui được bao lâu thì Có Tiểu Mạch đã lập tức hung dữ nói: “Được rồi, tôi nói xong rồi, bây giờ anh mau thả tôi ra!”
“Đồng ý với tôi sau này không được trồn chạy nữa.”
Mộ Bắc Ngật mặt không đổi sắc, được nước lần tới.
Ở trong xe, Có Tiểu Mạch giận dữ nắm chặt tay, cô nhìn đông nhìn tây xem trong xe có thứ gì đáng tiền không, hừ!
“Mộ Bắc Ngật, tôi đã nói ba chữ đó rồi, tại sao anh còn được nước lần tới, anh vô lại!”
“Để ngăn chặn lát nữa mở cửa ra em sẽ lén lút bỏ chạy! Chìa khóa ở chỗ tôi, em tốt nhất là ngoan ngoãn một chút.” Mộ Bắc Ngật hững hờ nói, giọng nói mang theo sự dỗ dành.
Có Tiểu Mạch cắn răng nhưng không thể không nghe lời, con mãnh thú nhỏ ngang ngạnh đang từ từ bị Mộ Bắc Ngật thuần phục.
Có Tiểu Mạch buồn bực lên tiếng: “Biết rồi, không chạy nữa.”
Lúc này Mộ Bắc Ngật mới quay về ghé lái, nhìn thây Có Tiểu Mạch tức giận ngồi sang ghé phụ lái, Mộ Bắc Ngật mỉm cười mãi không thôi.
Ngày hôm sau, nhà họ Cố một đêm điên loạn, Cố Lan Tâm mặc váy cưới, khóc nhòe hết cả phần trang điểm, đôi mắt đỏ ửng, tất cả đồ đạc trong phòng đều bị đập vỡ nát.
Cố Chắn Hải cũng vì chuyện này mà bực bội, ông ta ngồi ở ghé sofa trong phòng khách suốt cả đêm, tóc sắp bạc trắng.
Một hôn lễ hoành tráng đã tan tành!
Sáng sớm, Cố Chắn Hải nhận được rất nhiều điện thoại hủy hợp tác, tin tức lan tràn trên mạng, vì cảnh tượng xấu xí của mình trong lễ cưới, Có Lan Tâm bị cho ra khỏi thế giới thượng lưu, trở thành chuột chạy qua đường, ai ai cũng muốn đuổi đánh!
Sáng sớm, Hoàng Mai mới có thể dựa vào ghề sofa nghỉ ngơi, cuối cùng Có Lan Tâm cũng bình tĩnh.
Bà ta bỗng nhìn tháy Có Lan Tâm thay một bộ đồ mới lên người, không trang điểm, để mặt mộc lao ra khỏi nhà.
Hoàng Mai vội vàng hét lên: “Lan Tâm, con đi đâu?”
Cố Lan Tâm coi như không nghe thấy, cô ta bỏ ra ngoài.
Nhà cũ nhà họ Mộ, Có Lan Tâm bị người làm đuồi ra ngoài, bọn họ không chút lưu tình ném cô xuống đắt, cánh tay bị xước xát, chảy máu.
Người làm từ trên cao nhìn Cố Lan Tâm, không hề khách sáo: “Ông Mộ đã nói không gặp người của nhà họ Có, mời cô đi đi!”
“Mau nói với ông Mộ tôi muốn gặp ông, ông Mộ không thể nào vô tình với tôi như thế này!”
“Cô Có, nếu bây giờ cô vẫn không chịu đi, tôi sẽ gọi người đến đuồi cô đi đó!”
Lời vừa dứt, người làm quay người, “cạch” một tiếng, cửa lớn nhà họ Mộ đóng lại, để Cố Lan Tâm ở bên ngoài.
Cố Lan Tâm ngồi bệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ khó coi, không biết cô ta ngồi ở đó bao lâu, cho đến khi một chiếc xe đi qua, bọn họ nhìn cô ta cười cười chỉ trỏ Có Lan Tâm mới sực tỉnh.
Cô ta nhanh chóng bò dậy, trên bộ trang phục kiểu phương Tây có dính chút bùn, Cố Lan Tâm không chịu nổi việc bản thân bị sỉ nhục như thé, rõ ràng cô ta là cô Cố được mọi người coi trọng, chứ không phải bị người khác ném ra khỏi cửa như thế này.
Ánh mắt Có Lan Tâm chọt lóe lên, trong tròng mắt phức tạp nhanh chóng vụt qua bóng dáng của Mộ Bắc Ngật.
Cô ta lên tiếng lẫm bẩm: “Bắc Ngật… Mình phải đi tìm Bắc Ngật.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!