Chương 417:
Anh vẫn còn nhớ Nam Thần An nói với anh câu đó: “Mộ Bắc Ngật, cho dù Tiểu Mạch thích anh thì cũng sẽ không chấp nhận anh, gia đình của cô ấy vốn đã không hạnh phúc, cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình, người nhà họ Mộ đều có những mối quan hệ phức tạp và dễ dàng gặp nguy hiểm, Tiểu Mạch sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa, anh dựa vào đâu mà cho rằng cô ấy sẽ mạo hiểm vì anh? Thứ cô ấy cần là cuộc sống ổn định bình an và ấm cúng chứ không phải mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, Nám Nám là người thân là người mà cô ấy quan tâm nhát, nhưng nhà họ Mộ hét lần này đến lần khác chạm vào.
tới giới hạn của cô ấy, Mộ Bắc Ngật, anh đừng có ích kỷ như thề.
Vẫn còn nhớ lúc đó Mộ Bắc Ngật nhìn Nam Thân An cười khinh bỉ, anh không hề dao động vì những lời nói của anh ta.
Có Tiểu Mạch cựa cựa cơ thể của mình, cô vỗ nhẹ vào vai anh, “Hỏi những câu gì thế? Mộ Bắc Ngật, anh mau buông tôi ra.”
“Đừng động đậy, để tôi ôm một lát nữa.”
Anh đến là vì muốn nhìn cô một lúc, làm sao có thể dễ dàng đề cô chạy đi chứ?
Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói mang theo sự cầu xin và mệt mỏi, anh biết Có Tiểu Mạch là một người nói chuyện chua ngoa nhưng tắm lòng lương thiện, lúc anh nhận ra Cố Tiểu Mạch không còn giãy giụa nữa, Mộ Bắc Ngật cong miệng mỉm cười.
“Hôm nay Cố Lan Tâm bị đưa đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra, là anh làm đúng không?” Có Tiểu Mạch suy nghĩ rất lâu mới nói ra sự thắc mắc trong lòng mình.
Mộ Bắc Ngật hững hờ, anh nhắm mắt, đáp lại một tiếng.
Dường như chỉ một cái nháy mắt, những nỗ lực để khiến trái tim mình trở nên cứng rắn lạnh giá bỗng sụp đồ hoàn toàn.
Cuối cùng Có Tiểu Mạch được Mộ Bắc Ngật ôm về phòng bệnh, cô nhắm chặt mắt, Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng đặt cô xuống giường bệnh bên cạnh giường của Nám Nám, sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm bảnh mắt ông Mộ nhờ có quan hệ đã đưa được Có Lan Tâm ra khỏi đồn cảnh sát.
Những cậu chủ có tiếng trong giới thượng lưu, những công ty lớn ở Kinh Đô đều biết tin vợ sắp cưới của Mộ Bắc Ngật bị gọi đến đồn cảnh sát, hơn nữa chứng cứ đã đẩy đủ, lần đầu tiên trong đời Có Lan Tâm phải ở trong phòng thẩm tra suốt một đêm.
Lúc được ra ngoài, cơ thể Cố Lan Tâm càng gây gò hơn, khuôn mặt trắng bệch tái mét.
Hôm qua cảnh sát thẩm vấn suốt một đêm khiến Có Lan Tâm sắp phát điên, lúc được ông Mộ đón đến nhà cũ nhà họ Mộ, Có Lan Tâm bắt đầu khóc lóc sụt sùi.
“Lan Tâm, không cần quan tâm đến chuyện kết hôn, ở đây nghỉ ngơi cho tốt đã.”
“Nhưng mà ông nội à, Bắc Ngật không hề tin cháu, thậm chí anh ấy còn đưa cháu vào đó.”
“Thế cũng không thay đổi được sự thật rằng cháu là vợ sắp cưới của nó!”
Sau một hồi gọi điện thoại thúc giục, cuối cùng Mộ Bắc Ngật cũng miễn cưỡng đi đến nhà cũ, vừa bước vào phòng khách anh đã nhìn thầy bóng dáng quen thuộc đang ngòi trên ghế sofa, sắc mặt dịu dàng của anh bỗng lạnh đi không ít, nhưng anh cũng không bộc lộ ra sự kinh ngạc, anh chỉ nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Bắc Ngật…” Có Lan Tâm khóc lóc gọi tên anh.
Ánh mắt Mộ Bắc Ngật rơi trên người ông Mộ, “Ông nội gọi cháu đến có việc gì?”
“Cháu đi cùng ông đến phòng sách.”
Lúc ông Mộ mở tập tài liệu, những bức ảnh quen thuộc được vứt lên bàn, lúc Mộ Bắc Ngật nhìn tháy Có Tiểu Mạch trên những bức ảnh đó, khuôn mặt đẹp trai bỗng trở nên u ám.
Khí lạnh trên người anh lan tỏa ra xung quanh, những bức ảnh đó là bộ dạng của Có Tiểu Mạch lúc ở căn phòng dưới hằm, chân bị xích lại, bước đi khó khăn, bộ dạng thê thảm, cỗ và miệng đều thâm tím, tóc tai rối bù lõa xõa, khuôn mặt nhỏ bé không có tinh thần, cô co người ngồi trong góc tường, tầm thường thấp kém còn không bằng cả bùn đất dưới sàn, cô giống như con rệp bò trong bùn đất, cô khiến người ta cảm thầy sợ hãi.
Ngoài ra cón có ảnh Nám Nám bị “ngược đãi”, bức ảnh đủ để phá hoại thế giới tinh thần của một người!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!