Chương 411:
Giống như một cậu thanh niên mới lớn, cậu ta nhìn chằm chằm Có Tiểu Mạch, trong lòng không ngừng oán trách, Sép thật là mãnh liệt… hôn đến mức môi sưng đỏ rồi nè!
Có Tiểu Mạch tháy vậy, cô không hiểu lắm, cô lên tiếng hỏi: “Dịch Bách, cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Dịch Bách bát giác đưa tay lên chỉ vào môi của mình ra hiệu cho Có Tiểu Mạch, Có Tiều Mạch lập tức hiểu ra, khuôn mặt chợt ửng đỏ, sau đó lướt qua Dịch Bách rời đi.
Mộ Bắc Ngật ở phía sau bỗng lên tiếng, “Có Tiểu Mạch, lên xe, tôi đưa cô về.”
“Không…”
Tiếng bước chân dồn dập phía sau vang lên, ngay giây sau, Mộ Bắc Ngật nắm láy cổ tay Có Tiểu Mạch, anh dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe tháy, “Tôi không cho cô cơ hội từ chói, nều miệng còn không nghe lời, tôi… sẽ bế cô lên xe.”
Anh biết Có Tiểu Mạch không hề nào chống đỡ được thủ đoạn này của anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên của Có Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật mỉm cười buông cô ra, ra hiệu cho cô đi lên xe.
Trên đường về bệnh viện, Dịch Bách với Mộ Bắc Ngật nói chuyện về việc Tưởng Nguyên Thanh bị bắt, ngày mai có thể tung ra chứng cứ.
Vừa là báo cáo với Mộ Bắc Ngật vừa là nói cho Có Tiểu Mạch đang ngồi ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật nghe.
Đến lúc Dịch Bách định nói đến những vẫn đề mà gần đây công ty đang phải đối mặt, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời, “Được rồi, những chuyện khác đợi về công ty rồi nói.”
Dịch Bách lập tức ngậm miệng lại, cậu ta nhìn thẳng về phía trước.
Chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cổng bệnh viện, Mộ Bắc Ngật dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lúc Có Tiểu Mạch nói cảm ơn rồi xuống xe, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên nắm láy cổ tay cô không để cô đi.
Có Tiểu Mạch không hiểu anh có ý gì, cô ngoái đầu lại nhìn, chỉ tháy Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng lên tiếng: “Hai ngày tới tôi khá bận, không đến thăm cô với Nám Nám được, cô có thể tự chăm sóc mình không?”
Câu nói này khiến Có Tiểu Mạch đỏ mặt, còn Dịch Bách ngồi ở ghé lái thì vô cùng kinh ngạc, Sếp và Có Tiểu Mạch âm thầm tiến triển từ lúc nào vậy… đã đến mức hỏi han thân mật như này rồi sao??
Có Tiểu Mạch trả lời, “Anh không đến, tôi cũng có thể chăm sóc bản thân rắt tốt.”
“Ừ, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Có Tiểu Mạch bực bội, hét lần này đến lần khác đều thát bại dưới tay anh, 36 ké, chạy là thượng sách!
Có Tiểu Mạch lập tức hát tay Mộ Bắc Ngật ra, không thèm nhìn anh thêm một giây nữa, quay đâu đi vào bên trong.
Anh nhìn bóng lưng của Có Tiểu Mạch cho đến khi cô biến mắt khỏi tầm mắt của mình Mộ Bắc Ngật mới nhìn Dịch Bách nói: “Đi thôi.”
“Sếp, em có thể hỏi anh một câu không?”
Dịch Bách dè dặt nhìn đôi mắt của Mộ Bắc Ngật, lúc cậu ta nhận được ánh mắt “có gì thì hỏi” của Mộ Bắc Ngật, Dịch Bách lập tức lên tiếng: “Anh với Có Tiểu Mạch đã chuẩn bị ở bên cạnh nhau rồi sao?”
“Đang thu lưới.”
Sau khi Có Tiểu Mạch về bệnh viện, cô không vội vàng đi đến phòng bệnh của Nám Nám mà nắm chặt điện thoại trong tay, đi đến phòng bệnh của Cố Lan Tâm.
Vừa mới cách đây không lâu, lúc Có Tiểu Mạch đến phòng nghỉ của Có Lan Tâm, ánh mắt lo lắng khó coi của Có Lan Tâm hiện rõ trước mặt Có Tiểu Mạch.
Nhưng lúc này Cố Lan Tâm không hề bình tĩnh, có trời mới biết lúc cô ta nhận được tin Tưởng Nguyên Thanh bị tóm, trái tim dường như ngừng đập, không thể nào thở nỗi.
Nhát là khi thuộc hạ báo cáo với cô ta, “Là Có Tiểu Mạch đã bắt anh ta ở bệnh viện tư nhân, người của Tổng giám đốc Mộ đưa anh ta đến đồn cảnh sát.”
“Thế tôi đã bị lộ chưa? Trước kia anh ta đã nói không lật mặt rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!