Chương 233:
Đôi mắt Mộ Bắc Ngật tối sầm.
Vương Duệ thật sự là bố đẻ của Nám Nám sao, vừa nghĩ đến trước đây Cố Tiểu Mạch hết lòng chăm sóc anh, trái tim Mộ Bắc Ngật lại nhấp nhô phập phồng.
Hai câu hỏi liên tiếp khiến bầu không khí trong xe trở nên cô đặc và kỳ lạ, Dịch Bách rất biết điều không nói thêm nữa, Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, ánh mắt tối sầm chất chứa cảm xúc vô cùng phức tạp.
Ngày hôm sau, Cố Tiểu Mạch tỉnh giấc bên cạnh giường của Nám Nám, cô dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ, xung quanh im lặng chỉ nghe thấy tiếng truyền nước, Nám Nám nhắm mắt nằm ngoan ngoãn trên giường, Cố Tiểu Mạch dịu dàng véo má của Nám Nám, ánh mắt sâu thẳm.
Cô vừa đi ra khỏi phòng bệnh thì nhận được điện thoại của ông Mộ.
Thời hạn một tuần đã đến, Cố Tiểu Mạch phải giao bản thiết kế.
Ông Mộ đơn giản ra lệnh một câu rồi tắt điện thoại, ông ta muốn cô đến nhà cũ nhà họ Mộ, Cố Tiểu Mạch nhíu mày nhưng không thể làm trái lời của ông ta.
Cố Tiểu Mạch vội vàng rửa mặt mũi rồi đi ra ngoài, cô ngồi taxi đến nhà cũ nhà họ Mộ, lúc cô đi theo người làm vào thì phát hiện trong phòng khách không chỉ có ông Mộ mà còn có Cố Lan Tâm đang ngồi ở đó.
Cố Lan Tâm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, nhưng lúc nói chuyện với ông Mộ lại dịu dàng thảo mai, bộc lộ tất cả sự ôn nhu của mình.
Cố Tiểu Mạch đưa bản thiết cho ông Mộ, cô nói với giọng điệu nghiêm túc: “Ông Mộ, cô Cố, đây là bản thiết kế của tôi, hai người xem đi.”
Cố Lan Tâm nhận lấy bản thiết kế, cô ta hững hờ lật vài trang, cô ta muốn nhanh chóng kết thúc hợp đồng với Cố Tiểu Mạch, lần này ông Mộ đã ra tay thì chắc chắn sẽ giải quyết xong.
Có điều cô ta vẫn không hề nể mặt Cố Tiểu Mạch, “Mặc dù thiết kế của em gái cũng rất khá nhưng so với những nhà thiết kế trước đây chị từng gặp thì kém một chút, có điều, như thế này đi, bởi vì thời gian hơi gấp gáp, không thể chậm trễ được nữa, đúng không ông Mộ?”
Ông Mộ lấy một bàn hợp đồng từ phía sau vứt lên bàn, ý bảo Cố Tiểu Mạch xem nó, “Cố Tiểu Mạch, đây là hợp đồng mà cô đã ký với Mộ Thị, bây giờ đã đến ngày hết hợp đồng, cô có thể ký tên rồi rời đi, sau khi ký tên xong, tôi không muốn cô còn xuất hiện ở Mộ Thị, nếu không, tôi sợ rằng tôi sẽ không khách sáo với cô.”
Không khách sáo?
Ông Mộ, ngay từ đầu đã không hề khách sáo với tôi rồi!
Cố Tiểu Mạch nghĩ thầm trong lòng, cô cầm lấy hợp đồng, nhìn lướt qua một chút, nội dung kết thúc hợp đồng viết rất rõ ràng tỉ mỉ, dòng cuối cùng còn viết thêm không được dính dáng đến nhau!
Đúng thật là lo sợ cô sẽ không làm theo.
Ông Mộ thấy cô “chần chừ chưa quyết định”, lập tức lên tiếng mỉa mai: “Làm sao, trước đây luôn nói với tôi rằng không cần tiền của nhà họ Mộ, bây giờ lại bắt đầu không nỡ rồi sao? Cố Tiểu Mạch, tốt nhất hãy nhìn rõ thân phận của mình, nhà họ Mộ tôi tuyệt đối sẽ không để người như cô bước vào nhà, cô nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Cố Tiểu Mạch nhíu mày, cô vốn định ký tên rồi rời đi một cách dứt khoát, vậy mà ông ta còn muốn dạy dỗ cô?
Cố Tiểu Mạch nắm chặt bản hợp đồng trong tay, lạnh lùng nói: “Ông Mộ, tôi không biết là mắt ông Mộ không tốt, hoa mắt hay là mắt có vấn đề gì? Tôi thể hiện rằng mình muốn bước chân vào nhà họ Mộ khi nào vậy?
“Không biết tự lượng sức, Cố Tiểu Mạch, cô không có tư cách để nói chuyện với tôi!”
“Triết học đã nói con người đều bình đẳng, ông Mộ nói chuyện với tôi như vậy, tại sao tôi lại không được phản bác lại?”
Cố Tiểu Mạch đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc, ông Mộ chợt cảm thấy không vui, sắc mặt hiện lên sự kinh ngạc và phẫn nộ.
Cố Lan Tâm ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên ngăn: “Ông Mộ, ông đừng tức giận, em gái cháu nói chuyện với ai cũng như thế, ông đừng bận tâm, chúng ta bảo nó ký tên rồi đi là được rồi.”
Cố Tiểu Mạch nheo mắt nhưng lười không muốn phí lời với Cố Lan Tâm, “Tôi sẽ ký tên, có điều thêm vào 100 vạn là có ý gì, ông Mộ có thể giải thích cho tôi nghe không?”
Mọi người đang bàn bạc thương lượng với nhau ở nhà họ Mộ, nhưng họ đề không biết, Mộ Bắc Ngật đang trên đường đi đến nhà cũ.
Ông Mộ lên tiếng, “Hãy cắt đứt sạch sẽ quan hệ, nếu cô Cố đã không ưa gì nhà họ Mộ chúng tôi, ok, vậy thì cầm tiền rồi đi đi, sau này đừng có dính dáng gì đến nhà họ Mộ nữa, tránh gây ra những rắc rối không đáng có.”