Hai tuần sau có kết quả thi nói, Tô Bối Nhi không ngờ là đạt được điểm cao nhất trong cuộc thi nói và đứng thứ ba trong tổng điểm trắc nghiệm và thực hành, trong cuộc thi này chỉ được chọn ba người điểm cao để đi du học trao đổi và Tô Bối Nhi là một trong ba người đó. Khi mọi người biết tin cô thi đậu trong cuộc thi liền mở tiệc ăn mừng.
Hai tháng sau kể từ khi Tô Bối Nhi quyết định đi du học hôm nay là ngày mà cô lên máy bay.
Cô bước đi nhìn ngôi nhà mình sống hơn hai mươi năm một lần nữa rồi bước xuống lầu.
Lúc đến bàn ăn, ăn cơm Tô Chấn Hải liền nhìn con gái với vẻ mặt không nỡ mà nói:
"Con qua bên đó nhớ phải cẩn thận không được quá tin tưởng người khác, cũng không được dẫn người lạ vào nhà, không được thức khuya, có vấn đề gì thì tìm chú Cố hay tìm dì tư của con, nếu không ở một mình được liền điện dì tư qua đón con về ở với dì ấy, còn nữa…"
Tô Bối Nhi nghe ba nói cảm thấy vừa muốn khóc vừa tức cười:
"Còn nữa nếu đau ốm phải báo cho ba mẹ để ba mẹ đến bên cạnh con. Ba con biết rồi ba đã nói chục lần rồi, ba đừng lo lắng quá mà, con biết tự chăm sóc mình. Hơn nữa mọi người vẫn có thể đến thăm con mà, không sao đâu ba người cũng phải lo cho sức khỏe của mình đấy" nói xong quay qua nhìn bà nội:
"Bà nội người cũng vậy đừng quá lo lắng cho con, bà cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình nữa".
Mọi người cùng ăn bữa cơm chia tay thật vui vẻ, sau khi ăn xong cô để cho anh cả chở mình ra sân bay, vì cô sợ để mọi người đến tiễn cô phải dỗ họ thêm lần nữa.
Đến sân bay được một lúc cô muốn đi vệ sinh trước khi lên máy bay, trên hành lang vào nhà vệ sinh không ngờ Tô Bối Nhi va phải một cô gái mặc đồ theo phong cách Hàn Quốc đang đi từ trong nhà vệ sinh ra:
"A xin lỗi, cô có sao không?".
"Tôi không sao tôi có việc gấp xin đi trước" cô gái vừa nói xong liền chạy thẳng ra ngoài. Tô Bối Nhi vừa quay người định đi vào nhà vệ sinh thấy trên đất có chiếc lách nằm ở đó, cô nhặt lên quay người định đưa cho cô gái nhưng không thấy cô ấy đâu vì vậy cô cho vào túi xách khi nào tìm được thông tin của cô ấy sẽ trả lại.
Sau khi đi vệ sinh ra liền thấy anh trai đang nói chuyện với ai đó, đi tới gần thấy một chị gái xinh đẹp đang nói chuyện với anh trai, cô hỏi nên biết là đàn em dưới khóa của anh trai.
Tạm biệt anh trai cô đem hành lý tiến vào bên trong chờ đợi để lên máy bay, cô chờ ở trong đó tầm mười lăm phút thì lên máy bay. Bước vào khoang hạng nhất khi chuẩn bị ngồi xuống cô nhìn thấy cô gái khi nãy liền tiến tới chào hỏi:
"Chào cô chúng ta lại gặp nhau rồi, à đúng rồi đây là đồ cô làm rơi khi nãy" vừa nói Tô Bối Nhi vừa lấy sợi dây lách trong túi xách ra đưa cho cô gái trước mặt.
Cô gái nhận lấy chiếc lách liền vui mừng lên tiếng cảm ơn:
"Cảm ơn cô, cảm ơn cô may mà có thể tìm lại được nếu không tôi sẽ rất đau buồn rồi, à mà cô tên gì? Tôi tên là Lý Tiểu Nhu".
Tô Bối Nhi thấy cô gái giới thiệu bản thân liền đáp lại:
"Tôi tên Tô Bối Nhi"
Lý Tiểu Nhu nghe đến tên của cô liền kích động:
"Tô Bối Nhi chẳng lẽ cô là em gái của anh Tuấn Anh".
Nghe nhắc đến anh trai Tô Bối Nhi liền hỏi lại:
"Cô biết anh trai tôi sao?".
Lý Tiểu Nhu lộ ra ánh mắt đầy ngưỡng mộ mà nói: "Đúng vậy, anh ấy là bạn của anh trai tôi hồi cấp ba, lúc ấy anh ấy hay đến nhà tôi chơi, anh ấy từng là idol của tôi nữa, hồi đó tôi chơi Thiện Nữ dở tệ may nhờ có anh ấy chỉ dẫn, dẫn dắt tôi chơi nên tôi mới chơi được đó".
Lý Tiểu Nhu giống như bị nhấn trúng nút khởi động nói không ngừng nghỉ.
Tô Bối Nhi nghe cô nói mà cũng muốn chơi thử xem sao, vì vậy cô cùng với Lý Tiểu Nhu kết bạn với nhau để cùng chơi, trong lúc kết bạn cô hiếu kỳ hỏi:
"Cô cũng đi nước M à?"
Lý Tiểu Nhu nghe cô hỏi liền vui vẻ trả lời: "Đúng vậy "
Tô Bối Nhi thấy cô gái mới quen này thật cởi mở liền hỏi:
"Cô đến bên để du học hay chỉ đi du lịch thôi?".
Lý Tiểu Nhu nghe hỏi liền trả lời lại cô:
" Tôi đi du học bên đó".
Tô Bối Nhi nghe vậy liền phấn khích nói:
"Trùng hợp vậy tôi cũng qua đó du học, vậy chúng ta kết bạn với nhau bằng Zalo đi qua bên đó có gì dễ liên lạc với nhau."
Lý Tiểu Nhu nghe nói kết bạn với nhau liền vui mừng:
"Được đó, được đó" nói xong hai cô gái cùng nhau kết bạn, rồi trò chuyện trên trời dưới đất với nhau đến khi mệt mà thiếp đi.
Tô Bối Nhi đến nước M du học được một tháng liền thấy trong người không được khỏe, mà thường xuyên buồn nôn, đi khám được biết mình mang thai thì cô rất hoang mang không biết làm sao đành phải cầu cứu cha mẹ. Lúc ba mẹ cô tới muốn cô phá bỏ đứa bé, vì họ sợ cô sẽ cực khổ khi phải một mình nuôi con. Khi cô đến khám thai lại để tiến hành phá thai Tô Bối Nhi nghe được tiếng tim thai của đứa bé, khiến cho tấm lòng người mẹ của cô trỗi dậy, nên cô quyết định sẽ không từ bỏ đứa bé này. Khi mọi người biết tin cô không bỏ đứa liền không bảo cô bỏ đứa nữa, mà sẽ cố gắng giúp đỡ cô trông con khi họ rảnh rỗi, để cho cô tập trung vào việc học.