Mặc dù lúc này đã gần giờ Hợi, mấy đại thần trong Văn Hoa Điện chưa ai ăn cơm tối, nhưng giờ này khắc này, chẳng ai rảnh để quan tâm cái bụng đói kêu vang. Cấp báo đưa đến một canh giờ rưỡi trước thật sự quá mức kinh người, nếu không nhờ bọn họ đều lão luyện thành thục quen nhìn sóng gió, lúc ấy sợ đã ngã quỵ ngất xỉu. May mắn quân tình cấp báo được niêm phong hoàn hảo, nếu truyền ra ồn ào huyên náo giống như lần mật cáo Đại phiên Chu phiên mưu phản, vậy thì triều đình vừa mới dời đô đến Bắc Kinh sẽ lập tức đại loạn!
Quân tình cấp báo kia là do Liêu Vương Trần Thiện Gia tự mình viết, nói Hoàng Thái tôn xung phong tấn công quá liều mạng nên lọt vào địa phận chiếm đóng của quân địch mất tích, còn Hoàng đế vì lo lắng cho trưởng tôn mà suất binh đánh lén, hiện giờ Liêu Vương Trần Thiện Gia bảo vệ phía sau đoàn quân đang gấp rút xông lên phía trước đuổi theo hai tổ tôn!
Lần này Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết đều ở lại Bắc Kinh, trừ hai người họ còn các quan viên quyền cao chức trọng khác. Ở chỗ này có Đô Sát Viện Hữu thiêm Đô Ngự sử Tiêu Thành Chí, Lễ Bộ Thị lang La Hoài Ân, hai người được thăng từ thất phẩm đến nhị phẩm và tam phẩm trong vòng mười hai năm, tốc độ lên chức mau hơn nhiều so với quan viên bình thường phải phấn đấu cả đời mới có thể đạt tới. Còn Tống Sĩ Phương là tiến sĩ khoa nhị giáp cuối cùng của Thái Tổ Hoàng đế, hiện giờ là chính ngũ phẩm Lang trung chấp chưởng Binh Bộ Võ tuyển ty, dù phẩm cấp thấp nhưng mọi người đều biết nội tình hôm lễ Truyền lư năm đó, không ai dám khinh thường. Còn phần Tả Xuân phường Tả Dụ đức Tống Nghi chính là tâm phúc của Đông Cung khỏi cần phải nói, phẩm cấp cao thấp ngược lại là một chuyện khác. Ngoài ra còn hai đại học sĩ Văn Uyên Các là Ngũ Phi và Hoàng Văn Trung mỗi lần đều được Hoàng đế lưu lại phụ tá Thái Tử. Trong tám người này, ba thế hệ lão thành, trung niên, thanh niên đều có đủ.
Sau một hồi lâu phân tích rõ ràng thật giả của tin tức kia, mọi người bước đầu phán định chuyện này hẳn là sự thật, nhưng kế tiếp lại có ý kiến khác nhau về việc phải phản ứng như thế nào. Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết đều có cùng một ý, đó là tăng mạnh liên lạc với tiền tuyến, tìm hiểu rõ ràng rồi mới lên kế hoạch, đồng thời tăng mạnh đề phòng ở kinh thành. Tiêu Thành Chí và La Hoài Ân lại có ý thế này, trong lúc nguy cấp nên giữ lại Phạm Vương và Yến Vương ở Khôn Ninh Cung hầu bệnh, để phòng ngừa có người lợi dụng hai vị thân vương để làm chuyện vô liêm sỉ. Còn Tống Sĩ Phương lại nhất trí với hai đại học sĩ Hoàng Văn Trung và Ngũ phi, đó là chuyện cấp bách nhất cần làm là không thể để tin tức này lộ ra ngoài, cho nên quả quyết không thể giữ lại hai vị thân vương để khiến người khác nghi ngờ! Chỉ có Tống Nghi vẫn không nói một lời, gần như từ đầu tới cuối đều luôn giữ im lặng.
Không cần phải nói, Trần Thiện Chiêu cũng muốn cố gắng che lại tin tức này. Mặc dù tim anh đến bây giờ vẫn đau nhói khi thình lình biết xảy ra chuyện, mặc dù anh vẫn không thể tin tưởng trưởng tử thật sự mất tích, nhưng vào thời khắc này anh chỉ có thể lựa chọn dùng lý trí mạnh mẽ áp xuống cảm tình. Sau khi châm chước thật lâu, Trần Thiện Chiêu lên tiếng: "Thiên hạ không có tường nào mà không lọt gió, cho dù Tam đệ đã nói sẽ toàn lực đàn áp không cho tin tức tiết lộ ra ngoài, nhưng chiến trường không giống bất cứ nơi nào khác, nhất định không giấu được bao lâu. Còn phần tăng mạnh đề phòng ở kinh thành, đây là chuyện nên làm, nhưng không điều động Kim Ngô vệ và Vũ Lâm vệ, mà ra lệnh cho Thiên Sách vệ trước đây là đội hộ vệ của Triệu Vương tăng cường cảnh giới trong ngoài. Còn phần Phạm Vương và Yến Vương vẫn dựa theo mấy ngày trước thay phiên hầu bệnh ở Khôn Ninh Cung, điểm này các vị không cần khuyên nữa."
Trần Thiện Chiêu giơ tay ngăn trở Tiêu Thành Chí và La Hoài Ân đang muốn lên tiếng, gằn từng câu từng chữ: "Lúc xưa phế Thái Tử đã từng muốn ép buộc Thiên Tử thâu tóm chư hầu, giam lỏng các tông thất hoàng tộc mưu đồ gây rối. Hiện giờ ta là Thái Tử, tuy nói phòng trước sẽ ngừa được họa, nhưng không thể vì phòng ngừa chu đáo mà biến thành ra tay đánh đòn phủ đầu! Các vị hoặc là Đại học sĩ Văn Uyên Các, hoặc ở Lục Bộ, hoặc ở Đô Sát Viện, chức trách trọng đại, mấy ngày kế tiếp mới là trọng yếu nhất. Mong các vị tận tâm tận lực, đừng phụ lòng kỳ vọng của phụ hoàng những năm gần đây đã trọng dụng và thăng chức cho các vị!"
"Chúng thần kiệt lực cống hiến."
Mãi đến lúc này, Trần Thiện Chiêu mới cảm thấy bụng bắt đầu cồn cào. Nghĩ xuất cung cần thời gian, anh bèn phân phó phía dưới ban thực. Biết mình ở chỗ này sẽ khiến mọi người câu nệ, anh đứng dậy rời khỏi đại sảnh Văn Hoa Điện. Sau khi ăn không biết ngon mà dùng mấy miếng điểm tâm, Trần Thiện Chiêu từ từ ra Văn Hoa môn, đột nhiên dừng lại bước chân kêu Lộ Khoan vừa rồi vẫn luôn canh giữ bên ngoài đại sảnh đang đi theo phía sau.
"Ngươi biết trở về ứng phó thế nào chứ?"
"Vâng ạ." Lộ Khoan bị tin tức kinh thiên động địa khiến hiện tại cả người vẫn ngây ngốc, lúc này giật mình một cái rồi cuống quít thưa: "Nô tài sẽ nói là có quân tình khẩn cấp, nhất định không đề cập tới Hoàng Thái..."
Lộ Khoan nuốt lại chữ "tôn" vào bụng, cười lấy lòng: "Nô tài sẽ nói chiến cuộc có biến, người Thát Đát cũng muốn chạy đến xem náo nhiệt nhặt tiện nghi, cho nên Thái Tử điện hạ có chút lo lắng, vì thế gọi tới Tống tiên sinh tinh thông quân vụ, còn có Hạ đại nhân và các đại thần hợp nghị. Hiện giờ cảm thấy Hoàng Thượng tiến binh thuận lợi nên mọi người mới tan họp, Thái Tử điện hạ ban rượu và đồ nhắm cho chư vị đại nhân."
"Ừ." Lúc này Trần Thiện Chiêu mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe sau lưng truyền đến tiếng quát hỏi. Quay đầu thấy là Tống Nghi đang bước nhanh ra Văn Hoa môn đuổi đến đây, nhớ tới vị này trước nay binh pháp địa lý trình bày rõ ràng, hôm nay lại không có bất luận ý kiến gì, Trần Thiện Chiêu nhướng mày ý bảo thị vệ thả Tống Nghi tiến đến, rồi tống cổ Lộ Khoan dẫn người lui ra rất xa, anh mới trầm ngâm hỏi: "Tống tiên sinh đuổi theo tới đây, chẳng lẽ có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám nhận, thần chỉ nhớ tới một sự kiện." Tống Nghi cung kính cúi người chào, sau đó hạ giọng thì thầm: "Vừa rồi Thái Tử điện hạ nói chuyện này giấu không được, còn tuyệt đối không thể cấm cung chư vương, thần hoàn toàn đồng ý. Nhưng thần xin Thái Tử điện hạ thả Yến Vương ra ngoài, giữ lại Phạm Vương trong cung, như thế người khác sẽ không có gì chỉ trích."
Nói xong lời này, ông lạy dài hành lễ, dường như tính toán cứ thế mà cáo lui. Ánh mắt Trần Thiện Chiêu đột nhiên chuyển thành sắc bén, không đợi Tống Nghi xoay người liền trầm giọng gắt: "Ông nói vậy là có ý gì?"
Lúc này Tống Nghi mới đứng lại, cũng không ngẩng đầu chỉ thấp giọng trình bày: "Thái Tử điện hạ, Yến Vương điện hạ tự nguyện ở lại kinh thành vì Hoàng Hậu nương nương và Vương phi, trước đây khi hỗ trợ dời đô vẫn luôn tận tâm tận lực, thả ra bên ngoài giúp đỡ lo liệu đàn áp, chẳng những Yến Vương sẽ cảm thấy được tin cậy cao mà còn có thể trấn an quần thần. Phần Phạm Vương điện hạ trước đây trấn thủ ở Bắc Kinh nhiều năm, càng thông thạo việc bố trí phòng ngự và điều động nhân sự hơn Yến Vương điện hạ, giữ lại trong cung phụng dưỡng Hoàng Hậu cũng đề phòng bất trắc. Huống chi, hiện giờ Hoàng Hậu nương nương bệnh nặng lâu ngày vẫn không thấy khởi sắc, trong triều ngoài triều nhiều người lo lắng. Nếu có người cố ý tiết lộ chuyện này cho Hoàng Hậu biết được, mặc dù tính tình nương nương xưa nay "Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc", nhưng hiện giờ sức khỏe suy yếu, không thể để người bắt được cơ hội! Thần cả gan, thỉnh Thái Tử Phi điện hạ dọn vào Khôn Ninh Cung hầu bệnh."
Nhìn chằm chằm Tống Nghi lúc nãy ở trước mặt người khác không nói một lời, Trần Thiện Chiêu hít một hơi thật sâu, hồi lâu sau mới thở dài: "Nhớ trước đây dưới trướng Trấn Tây Hầu tinh binh cường tướng như mây, phụ tá đắc dụng cũng nhiều, nhưng ông ta tin cậy nhất lại không phải những người đi theo ông ta nhiều năm, mà chính là một văn sĩ từ đao bút đi lên ứng biến vô song. Tống tiên sinh thông thạo quân lược ta đã kiến thức qua, phần ứng biến vô song thì hôm nay cũng được lĩnh giáo."
"Thần chỉ phòng ngừa chu đáo."
Nhớ tới vừa nãy chính mình cũng nói phòng ngừa chu đáo chứ không phải ra tay đánh đòn phủ đầu, Trần Thiện Chiêu không khỏi mỉm cười. Anh nhẹ nhàng gật đầu, đáp một câu "ta đã biết" rồi gọi đoàn người Lộ Khoan tiến lên bảo vệ, lập tức hồi Đông Cung.
Tống Nghi nhìn đoàn người đi xa, nhớ tới ánh mắt dò xét của mọi người khi mình hối hả chạy ra, không khỏi nhẹ nhàng cử động một chút vai lưng bởi vì cúi lâu mà có chút cứng đờ. Tuy ông chưa từng đạt đến chức vị cao nhất nhưng kinh nghiệm trong cuộc đời này chưa chắc Tể tướng có thể trải qua. Khi niên thiếu khí phách hăng hái muốn làm Tể tướng, tâm nguyện này hiện giờ ông đã sớm bỏ qua, chỉ cầu trọn vẹn trước sau. Rốt cuộc, ông có quan hệ thông gia với Tuy Dương Hầu Chương Phong, người mà chỉ cần một bước là trở thành quốc trượng!
Khi Trần Thiện Chiêu bước vào Đông Cung Lệ Chính Điện, Trần Kiểu đã sớm chờ đến cực kỳ sốt ruột xông ra đón trước, theo sát mới là Chương Hàm và Trần Mân, Trần Hạo. Mặc dù tiểu Quận chúa Trần Kiểu là người khó dụ nhất trong cung, nhưng Trần Thiện Chiêu sớm có một bộ phương pháp đặc biệt để "đối phó" với nữ nhi, dăm ba câu đã dụ được Trần Kiểu ngoan ngoãn dẫn hai đệ đệ lui xuống nghỉ ngơi. Ở trên đường anh đã thầm chuẩn bị một phen lý do thoái thác khi gặp mặt Chương Hàm, lúc này bước vào Đông Noãn các, anh vốn tưởng thê tử sẽ lập tức dò hỏi, lại không ngờ Chương Hàm chỉ phân phó người bưng đồ ăn lên, sau đó tự mình so đũa bày chén. Thấy Chương Hàm cũng bày chén đũa cho chính nàng, anh mới ý thức được Chương Hàm vẫn chưa ăn tối, tính tính canh giờ, tim anh không khỏi thót lại một chút.
Chẳng lẽ sự tình ở Văn Hoa Điện đã tiết lộ tiếng gió?
Cho nên, chờ những người khác lui xuống hết, anh bèn hỏi dò: "Hàm nhi..."
"Không cần phải nói, chuyện đã đến nước này nhiều lời vô ích, ăn cơm thôi."
Thấy Chương Hàm không muốn nói thêm chỉ vùi đầu dùng cơm, suy đoán trong lòng Trần Thiện Chiêu tức khắc biến thành tin tưởng. Thê tử chưa bao giờ bày ra vẻ mặt thất vọng nản lòng, nếu không phải đã biết chuyện gì xảy ra, sao đến nỗi như thế? Nhìn nàng uể oải gẩy gẩy hột cơm trong chén, rốt cuộc Trần Thiện Chiêu nhịn không được buông chén đứng dậy, tới bên cạnh gắt gao ôm lấy vai nàng, thấp giọng an ủi: "Hàm nhi, nàng không cần lo lắng, người tốt sẽ có trời phù hộ. Từ nhỏ Thần Húc đã luyện võ, thân thủ không thua Tam đệ Tứ đệ, sẽ không sao đâu..."
Xoảng -- --
Theo tiếng trầm vang này, Trần Thiện Chiêu lập tức nhìn thấy chén cơm trong tay Chương Hàm rơi thẳng xuống đất vỡ tan, hạt cơm văng tứ tung, đôi đũa cũng yếu ớt rơi xuống. Nhìn sắc mặt Chương Hàm trắng nhợt như tờ giấy, anh mới ngộ ra thê tử vẫn chưa hề biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi có lẽ anh đã đoán sai ngôn ngữ cơ thể của nàng, cũng có lẽ nàng đang lừa anh, hoặc là nàng gặp chuyện gì đó ở Khôn Ninh Cung, nói tóm lại anh đã sơ hở lộ ra sự thật! Ngay lúc này, Trần Thiện Chiêu không rảnh lo chuyện khác, chỉ càng ôm chặt nàng.
"Không nên hoảng hốt, lúc này chúng ta không thể hoảng hốt! Nàng hãy nghe cho kỹ, Tam đệ vừa mới gởi tới tin tức, tạm thời Thần Húc bị mất tích nhưng phụ hoàng đã đích thân đuổi theo, Tam đệ cũng nhanh chóng chạy tới. Sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu!"
Mặc dù lúc nãy mơ hồ đoán được là ở tiền tuyến không ổn, nhưng tin dữ lại liên quan đến nhi tử, Chương Hàm liên tục hít sâu vài hơi, cố gắng bình ổn tâm tình sắp mất khống chế. Hai tay nàng nắm chặt đệm ghế, cũng không biết qua bao lâu, nàng mới khàn khàn nói: "Buông thiếp ra, thiếp không sao rồi." Khoảng khắc Trần Thiện Chiêu chậm rãi buông tay, nàng dùng hết sức lực toàn thân mới có thể ngồi vững, gằn giọng hỏi: "Tin tức này có bao nhiêu người biết?"
Mãi đến khi Trần Thiện Chiêu thuật lại chi tiết quyết định của cuộc thảo luận, cùng với tất cả kiến nghị của Tống Nghi, Chương Hàm mới đờ đẫn nói: "Tống tiên sinh nói rất có lý, từ đêm nay thiếp sẽ đến canh giữ Khôn Ninh Cung."
"Hàm nhi!"
Nhìn vẻ mặt tràn đầy ưu sầu của Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Chàng yên tâm, thiếp còn chịu đựng được! Không vì điều gì khác, thiếp sẽ suy nghĩ vì Minh Nguyệt Thanh Diên và Hạo nhi! Bên phía Tứ đệ, bây giờ thiếp sẽ đi báo."