Hoàng đế thân chinh đánh bại Thát Đát và người Ngột Lương Cáp, chém đầu hơn cả ngàn, truyền tin đại thắng!
Không nghi ngờ gì nữa, tin tức này đương nhiên tới Bắc Kinh trước, sau đó được người mang tin tám trăm dặm khẩn cấp truyền tới kinh thành. Thời gian qua mọi người luôn có chút bất an vì Hoàng đế bất chợt ngự giá thân chinh lập tức an tâm hơn, chẳng những an tâm mà thơ văn ca ngợi đại thắng và chúc tụng Thánh Thượng càng ngày càng nhiều. Còn phần ai trong nhà có người tòng quân thì không ngừng hỏi thăm lần này chiến sự thiệt hại thế nào, rốt cuộc công lao có cao đến đâu thì phải còn mạng mới hưởng được! Ngay cả Chương Hàm cũng vì phụ thân tòng chinh chuyến này mà vô cùng quan tâm đến chi tiết ngoài tin chiến thắng đơn giản kia.
Đến khi hai vị Đại học sĩ theo quân bên cạnh Hoàng đế viết tấu chương tường tận gởi về, Chương Hàm mới hiểu rõ quá trình đại chiến lần này. Dù phụ thân Chương Phong chưa đại phá quân địch giống như trận Chiến thắng Khai Bình trước đó, nhưng công lao do Hoàng đế định ra chỉ thua Liêu Vương Trần Thiện Gia vũ dũng. Nàng cảm thấy may mắn phụ thân rốt cuộc bình an, đồng thời trong lòng không khỏi tràn đầy nhớ thương.
Trận này Hoàng đế không tấn công Thát Đát trước mà trực tiếp dẫn binh vấn tội Ngột Lương Cáp. Khi thủ lãnh của ba bộ lạc bị khiếp sợ bởi binh uy bắt buộc phải căng da đầu đích thân ra tiếp đón rồi đáp ứng suất quân làm tiên phong, Hoàng đế mới tỏ vẻ không truy cứu chuyện trước đó, sai phái đội binh mã đưa tới cửa này đến Đáp Lạt Hồ nói là muốn mai phục. Nhưng sau khi binh mã lưu lại đưa tất cả phụ nữ và trẻ em của ba bộ lạc Ngột Lương Cáp tới cửa Nam thành Đại Ninh, Hoàng đế lại không trực tiếp đi Đáp Lạt Hồ mà chỉ dẫn quân yểm trợ tới thành cổ trấn Thanh Bình rồi dừng ngựa, sai Tổng binh Chương Phong trấn thủ Khai Bình vệ và Liêu Vương Trần Thiện Gia đi vòng theo núi Tam Thạch và núi Mạn Đà La, thể theo tin báo của ba bộ lạc Ngột Lương Cáp, tính toán tương kế tựu kế đánh úp đội quân Thát Đát muốn đón đầu tấn công Tề quân.
Sau một phen chiến đấu kịch liệt, Thái sư Thát Đát Ô Lỗ Cáp chạy trối chết, quan quân dưới trướng tử thương đông đảo, quân nhu trâu ngựa vứt lại vô số! Người Ngột Lương Cáp thấy âm mưu bại lộ bèn giao ra vài quý tộc thân Thát Đát, một lần nữa tuyển thủ lĩnh mới, Đại Ninh cũng nhờ đó mà được bình ổn.
Hoàng đế vừa tuyên bố đại thắng cũng không lập tức hồi Bắc Kinh mà lại một đường đi về phía Tây muốn tuần tra cửa khẩu biên giới, còn sai người tuyên triệu Hoàng Trưởng tôn Trần Hi đang giám quốc ở Bắc Kinh bạn giá Tây hành. Chuyến đi này kéo dài từ tháng tám thời tiết trở lạnh cho tới tháng mười tuyết bắt đầu rơi, đoàn người rốt cuộc ngừng ở Ninh Hạ. Cũng may Ninh Hạ được xưng là tiểu Giang Nam ở biên cương, Hoàng đế cũng không mang theo quá nhiều binh mã, Định Quốc Công Vương Thành lại phòng ngừa chu đáo, thừa dịp mưa thuận gió hoà mà chứa đầy tất cả kho lẫm, rốt cuộc có thể ứng phó với nơi này chợt nhiều thêm hơn hai ngàn người. Hoàng đế Trần Vĩnh dẫn theo Trần Hi không ở nơi nào khác mà trực tiếp tiến vào phủ Tổng binh Ninh Hạ của Vương Thành.
Nữ nhi đã xuất giá chín năm, Vương Thành trấn thủ Ninh Hạ cũng sáu năm có thừa. Lúc trước ông ở kinh thành nhàn nhã thoải mái bảo dưỡng cực tốt, hiện giờ bị gió cát thổi qua bao nhiêu năm nên trông già hơn rất nhiều. Ông cùng Hoàng đế đứng dưới hành lang gấp khúc của phủ Tổng binh, ngắm bông tuyết như lông ngỗng tung bay đầy trời, mỉm cười hỏi Hoàng đế: “Hoàng Thượng thật tính toán ăn tết ở chỗ thần luôn sao?”
“Thế nào, ngại trẫm mang đến quá nhiều người, ngốn hết của cải mà khanh cực khổ tích góp bao nhiêu năm qua?” Trần Vĩnh trêu ghẹo một câu, thấy Vương Thành mỉm cười không nói, ngài bèn trầm giọng bảo: “Thời Đường khi sửa phủ binh thành mộ binh, kết quả lập được cường quân nhưng binh mã chiêu mộ đều là những kẻ giang hồ cậy mạnh, tì tướng có thể gạt qua Tiết độ, tiểu tốt có thể gạt qua tì tướng, một khi bất ngờ làm phản thì cấp trên không thể chế phục cấp dưới. Còn vào thời Tống, đội cấm quân muốn binh không biết tướng, tướng không chọn binh, rốt cuộc chỉ khiến trong quân rối loạn, mới có hai đời đã qua tay người khác, tuy vẫn xưng Tống nhưng đã sớm không còn là giang sơn của Triệu gia. Trẫm khởi nghiệp trong quân, không hy vọng đội binh mã mình dày công huấn luyện lại thối rữa trong tay hậu thế. Trong vài đứa con trai của trẫm, Thiện Chiêu là trưởng tử, nếu không vì thời trẻ nó bị thương không thể tập võ, trẫm tuyệt đối không để nó văn nhược như vậy; Thiện Gia Thiện Duệ đều là thiếu niên xuất nhập chiến trường, giành được uy danh hiển hách. Hiện giờ, trẫm đang trông nhờ vào thế hệ tôn tử này.”
Đối với biểu hiện của Hoàng Trưởng tôn Trần Hi, Hoàng đế hiển nhiên hài lòng đến không thể hài lòng hơn. Đặc biệt là lần này Trần Hi phụng mệnh giám quốc ở Bắc Kinh, đối mặt với loạn Đại phiên và Chu phiên mà vẫn có thể tiếp thu ý kiến quần chúng ở thời khắc mấu chốt, sáng suốt chọn ra được ý kiến thích hợp nhất, cuối cùng chỉ cần hai ngày đã bình loạn Đại phiên, còn Chu phiên thì nhập kinh trần tình cáo tội. Hoàng đế không vội vã đi gặp hai đệ đệ tình cảnh khác biệt, nhưng cũng không gây trở ngại ngài tán thưởng đích trưởng tôn ngay trước mặt Vương Thành.
“Từ khi Thần Húc hai tuổi trẫm đã bắt đầu dạy nó thơ từ võ nghệ, đích thân dạy nó cầm bút thế nào, cầm kiếm thế nào, nhìn thằng bé lần đầu tiên viết được một bài thơ giống mô giống dạng, nhìn nó lần đầu tiên luyện xong một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh. Ngay cả Thiện Duệ năm xưa khi hắn còn nhỏ, bởi vì trẫm thường xuyên phụng mệnh đi chinh phạt nên không có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn như vậy. Trưởng tử Thiện Chiêu thông tuệ bẩm sinh, lại chịu dụng tâm chăm chỉ học tập, chỉ cần hắn vẫn tiếp tục chịu mài giũa, chưa kể có thể dư dả làm một Thiên Tử tốt trong thời thái bình, ngay cả khi loạn lạc vẫn đủ sức ngăn cơn sóng dữ!”
Hoàng đế khen ngợi Hoàng Trưởng tôn ngay trước mặt mình, Vương Thành đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa bên trong, vẻ mặt ông toát ra niềm vui sâu sắc: “Hoàng Thượng có thể dạy được hiền tôn, đây là may mắn của Hoàng Thái tử, may mắn của Hoàng Trưởng tôn, cũng là may mắn của khắp bàn dân thiên hạ!”
Thời điểm Vương Thành cưỡi ngựa vung đao tung hoành sa trường, Trần Vĩnh chỉ mới được phong vương, cũng không có cơ hội sóng vai chiến đấu. Sau đó Vương Thành gần như nửa quy ẩn, cũng không thân thiết với ngài. Nhưng vừa rồi nói ra một tràng nửa cảm khái nửa thử lòng, nghe được Vương Thành thốt ra lời chúc mừng tự đáy lòng, Hoàng đế chợt sinh ra một loại cảm giác tri kỷ. Nhưng vấn đề thật sự thì Hoàng đế chỉ có thể để trong lòng, quả quyết sẽ không lôi ra tâm sự với người ngoài.
Năm đó khi sắc lập Đông Cung trữ quân, Trần Vĩnh đã từng cảm thấy có lỗi với Trần Thiện Duệ. Rốt cuộc Trần Thiện Duệ từng theo ngài làm tùy tùng lập công vô số, bao nhiêu vết sẹo trên người là bằng chứng cho những chiến công. Tuy nhiên mấy năm nay thân gởi trong cung, đối mặt với thế cục và chính vụ phức tạp, Trần Vĩnh mới dần dần cảm nhận được, đích trưởng tử Trần Thiện Chiêu năm xưa ở kinh thành một mình cũng gian khổ vô cùng. Nhất là trong cuộc nổi loạn của phế Thái tử, nếu không phải nhờ phụ hoàng quá yêu thương tôn nhi Trần Thiện Chiêu, vậy thì sẽ không làm ám hiệu để đưa tin tức ra, càng đừng nói đến chuyện để lại mật chiếu để cả nhà Triệu Vương có thể lật ngược thế cờ vào ngày Truyền lư ở Phụng Thiên Điện, cuối cùng không chút do dự giao lại ngôi vị hoàng đế cho mình. Sáu năm qua dưới cương vị Thái Tử, Trần Thiện Chiêu luôn bình tĩnh tiến thối có độ, quan văn gần như mỗi người đều khen ngợi, quan võ mặc dù thiên vị nhưng cũng không ai có thể tìm ra điểm gì để đâm chọt, càng không cần phải nói trưởng tôn Trần Hi giành được trái tim của ngài.
Nếu nói năm đó khi lập trữ, Hoàng đế Trần Vĩnh còn có vài phần không cam tâm tình nguyện, vậy thì hiện tại ngài chẳng còn một chút "tam tâm nhị ý" nào. Trần Thiện Duệ Vương Lăng tuy đã có đích trưởng tử nhưng hãy còn quá nhỏ, phải chờ thời gian mới nhìn ra tư chất, còn không biết phải đợi mấy năm!
Vì thế, Hoàng đế trầm mặc đứng ngắm tuyết rơi một hồi lâu rồi mới mở miệng: “Khanh vừa nói không sai, lần này trẫm sẽ ở Ninh Hạ qua Tết Âm Lịch. Trẫm nghe nói cứ mỗi khi bắt đầu mùa đông thường xảy ra nạn đói rét khiến bọn mã tặc Thát Tử nhập biên giới cướp bóc, khanh luôn dùng chuyện này để luyện binh? Năm xưa khanh dụng binh mưu trí tiếng tăm lừng lẫy, cách dụng binh không thể dựa trên lý thuyết. Lần này trẫm thân chinh dẹp tan lũ Thát Đát và Ngột Lương Cáp, bọn chúng bị đánh cho tán loạn càng đông hơn so với năm rồi tộc dân bị bộ tộc xua đuổi, chỉ sợ năm nay số lượng bọn mã tặc sẽ tăng lên rất nhiều. Nếu khanh phải dùng binh, hãy dẫn theo trưởng tôn của trẫm cho nó đích thân trải nghiệm.”
Vương Thành vừa thở phào nhẹ nhõm khi nghe Hoàng đế rốt cuộc hạ quyết tâm gìn giữ Đông Cung, dự định lát nữa sẽ viết thư cho Vương Lăng uyển chuyển đánh thức một chút, nhưng ông không thể nào ngờ được Hoàng đế lại chuẩn bị giao Hoàng Trưởng tôn cho mình dạy dỗ, hơn nữa còn là diễn luyện bằng thực chiến! Ông há miệng muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt chân thật đầy trông cậy của Hoàng đế, cân nhắc một hồi rồi đành phải đáp ứng. Đến khi Hoàng đế không nói hai lời sai người kêu Trần Hi tới rồi chỉ vào ông nói vài lời với Trần Hi, Vương Thành biết sự tình lần này đã trở thành kết cục đã định.
“Thần Húc, võ nghệ binh pháp của con là trẫm đích thân dạy, nhưng cho dù múa kiếm nhìn như kín kẽ không chỗ hở, hoặc binh pháp học thuộc làu làu, rốt cuộc vẫn không thể so bằng thực chiến. Thanh danh của Định Quốc Công thiên hạ đều biết, lần này trẫm dẫn con một đường tuần biên tới Ninh Hạ, trong đó có một nguyên do, đó là để con bái Định Quốc Công làm thầy, hãy học thật tốt binh pháp và võ nghệ chân chính.”
Thấy Trần Hi lập tức sáng mắt, tiến lên một bước cúi người hành lễ, Vương Thành vội vàng vươn tay ra đỡ, miệng liên tục nói không thể. Nhưng khi nâng cánh tay vẫn còn non nớt, vốn dĩ ông chỉ dùng ba phần lực mà không thể nào nâng Trần Hi dậy, ông sửng sốt vội vàng dùng thêm hai phần lực. Nhìn đến Trần Hi đứng dậy mặt đỏ bừng, cho thấy vừa rồi cũng vận kình chống đỡ, ông không khỏi mỉm cười: “Hoàng Trưởng tôn còn nhỏ mà bản lĩnh đã thực vững chắc. Một chút thanh danh của thần đại đa số là do người nghe nhầm đồn bậy thổi phồng mà thôi, nhưng vì Hoàng Thượng đã phân phó thì thần dĩ nhiên tận tâm tận lực! Tuy nhiên, hiện giờ Giang Nam chỉ vừa bắt đầu lạnh nhưng phía Bắc đã vô cùng giá rét, nếu muốn thực chiến, Hoàng Trưởng tôn phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ!”
“Cháu không sợ khổ!” Trần Hi gần như không cần suy nghĩ thốt ra một câu chém đinh chặt sắt, “Hoàng gia gia đã dạy: Chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người!”
Hoàng đế cười sang sảng, tiến lên nhẹ nhàng xoa đầu trưởng tôn dặn dò: “Chỉ cần mấy tháng tới con có thể theo Định Quốc Công học tập đến nơi đến chốn, chờ khi hồi kinh trẫm sẽ làm lễ đội mũ cho con! Thần Húc, nam tử hán đại trượng phu đã nói là phải làm được, đừng khiến trẫm thất vọng!”
“Vâng!”
Trần Hi gật đầu thật mạnh, nhưng nhìn bóng dáng Hoàng đế rời đi, cậu ta không khỏi ngây người ngơ ngẩn. Đây là lần đầu tiên hắn rời hoàng cung, thấm thoát đã non nửa năm hắn không nhìn thấy Hoàng tổ mẫu đã nuôi mình từ nhỏ, không nhìn thấy phụ thân mẫu thân đệ đệ muội muội, trong lòng thật ra không hề trấn định giống như biểu hiện trên mặt. Mãi đến khi một bàn tay to vững vàng đè lên bả vai, Trần Hi mới giật mình bừng tỉnh, vừa ngước đầu đã thấy gương mặt tươi cười của Định Quốc Công Vương Thành.
“Hoàng Trưởng tôn, chờ xuân về hoa nở cũng là thời gian cháu hồi kinh, Thái Tử Phi điện hạ chắc hẳn sẽ cho cháu thêm một đệ đệ hoặc muội muội. Có một trưởng huynh như Hoàng Trưởng tôn, các Hoàng tôn khác có thể nhẹ nhàng hơn nhiều!”
“Nhẹ nhàng hơn nhiều?” Trần Hi hơi sửng sốt. Hắn biết bản thân vẫn luôn đặc biệt, nhưng đồng thời vẫn luôn cô độc. Từ nhỏ chịu khổ không hề dễ dàng, đã từng vào những đêm khuya hắn trốn trong chăn khóc thầm. Khi đó tổ mẫu Phó thị đã bảo rằng, chỉ cần Hoàng Trưởng tôn hắn đây có thể trở nên xuất sắc văn võ toàn tài, vậy là có thể tạo dựng một tấm gương sáng cho các đệ đệ trong tương lai. Thế mà hiện giờ Vương Thành lại nói không phải "Tấm gương" nhưng là "Nhẹ nhàng", điều này khiến hắn hơi khó hiểu.
Mà Vương Thành chỉ đột nhiên phát ra cảm xúc, không tiếp tục giải thích. Tuy nhiên, trong lòng ông thầm nghĩ: Thật may mắn Thái Tử độc sủng Thái Tử Phi, hiện giờ hai nhi tử đều do Thái Tử Phi sinh hạ, trưởng ấu chênh lệch tuổi tác khá xa, đủ khiến cho ấu tử chưa thành tài thì trưởng tử đã có thể một mình đảm đương một phía. Huống chi lần này Hoàng Trưởng tôn Trần Hi giám quốc đúng lúc gặp biến bất kinh, chỉ cần ông tận lực để Trần Hi biết cái gì là sự tàn khốc của một chiến trường chân chính, chờ sau khi hồi kinh là Hoàng đế sẽ không còn bất luận lý do gì để nhìn chung quanh! Chẳng những có lợi cho Trần Thiện Chiêu và Trần Hi, ngay cả Trần Thiện Duệ và Vương Lăng cũng được lợi!
Có đôi khi chặt đứt hy vọng thì mới có thể nhìn rõ thế cục!