Hoàng Hậu Phó thị được Thu Vận báo tin, khi Trần Thiện Duệ hầm hầm vào Khôn Ninh Cung lập tức xin phép được đi Đại Đồng ra trận, mặc dù Phó thị mới biết hóa ra là chuyện như vậy, nhưng vẫn không chút hoang mang đưa ba lý do -- Thứ nhất, người giám quốc chính là Thái Tử Trần Thiện Chiêu, bà chỉ là một phụ nữ sẽ không xem vào quốc gia đại sự; thứ hai, từ kinh thành đến Đại Đồng cách mấy ngàn dặm đường, thay vì bỏ gần tìm xa, chi bằng điều binh ở khu vực xung quanh để bình loạn, cho dù Sơn Tây Hành Đô ty hoặc Đại Đồng xảy ra chuyện gì, các đội quân lân cận chưa chắc không kiếm được nhân tài, giết gà cần gì dao mổ trâu; thứ ba, Trần Thiện Duệ là thân vương không thể tự tiện rời kinh, dù Hoàng đế trở về không truy cứu nhưng những ngôn quan đồng loạt buộc tội là đủ để xóa sạch công lao có lẽ đạt được.
Đến cuối cùng, Trần Thiện Duệ chỉ đành mặt trầm như nước hồi phủ. Hắn cảm thấy từ sau khi phụ hoàng đăng cơ, bản thân hắn từ trước luôn thuận buồm xuôi gió thì nay gặp phải đủ loại chướng ngại, không có chỗ nào được hài lòng! Mang tâm trạng uất ức, hắn trực tiếp tới Diễn Võ Trường, đến kho vũ khí xách ra một cây trường thương bằng thép tốt nhất, dồn sức múa hết một bộ Âm Phù Thương rồi nằm xụi lơ dưới đất. Mặc dù xa xa vẫn có gã sai vặt thỉnh thoảng ló đầu vô thăm chừng, nhưng hắn chợt nghĩ tới một hình bóng đỏ rực thường đến Diễn Võ Trường cùng hắn luyện võ, cho dù không luyện cũng sẽ sai người dự bị đồ ăn thức uống, thậm chí đích thân lau mồ hôi cho hắn, hiện giờ đã thật lâu rồi chưa từng thấy lại. Mấy năm gần đây, cho dù Vương Lăng múa kiếm đều ở trong sân Bằng Dực Quán, không hề tiến vào nơi này một bước.
Mồ hôi đầy đầu nằm liệt dưới đất một hồi, Trần Thiện Duệ mới mở mắt ngắm bầu trời vẫn còn nắng chói chang, trong lòng đột nhiên toát ra một ý nghĩ khiến hắn rùng mình -- -- Chẳng lẽ đời này hắn phải đau khổ sống nghẹn trong kinh thành, không bao giờ có thể cưỡi chiến mã tung hoành sa trường? Mời vào wattpad thăm nhà bà còm.
Trần Hi không biết vụ phụ thân ngăn cản Tứ thúc. Sau khi đọc kỹ ám thư phụ thân viết cho mình, trước tiên Trần Hi thật cẩn thận cạo hết vết sáp, kế tiếp mời tới Trần Thiện Ân và văn võ trọng thần, mở một cuộc hội nghị nho nhỏ trong thư phòng ở phía Đông hành cung. Nghe xong mọi người mồm năm miệng mười đưa ra đủ loại ý kiến, Trần Hi nhìn sang Trần Thiện Ân hỏi: “Nhị thúc cảm thấy thế nào?”
Từ khi nhận ra Trần Hi nhỏ mà lanh khó đối phó, Trần Thiện Ân không còn giở trò trên người đứa cháu này, nhưng hắn vẫn rất cảm kích màn xiếc của Đỗ Trung. Lúc này, hắn hơi nhướng mày trầm giọng nói: “Sự tình quan trọng, vừa rồi chư vị đại nhân đã nêu ý kiến, phần lớn đều chung một suy nghĩ: Đó chính là điều một đại quân giỏi giang có thể đánh giặc từ vùng phụ cận, quan trọng nhất là tướng lĩnh lãnh binh nhất định phải chân chính trải qua chiến trận, nhất quyết không thể chỉ có hư danh. Phải biết Đại Vương không phải là người chưa bao giờ ra chiến trường, mặc dù từng bị thua bởi Tần thứ dân nhưng cũng là dũng tướng một thời!”
Trần Thiện Ân không hề chỉ tên nói họ muốn phân phối đội binh mã nào, nhưng ngẫm lại vừa rồi bá quan văn võ cũng nhắc tới Chương Thịnh, hơn nữa Đỗ Trung còn đề nghị thẳng, khả năng rất lớn Trần Hi sẽ nghiêng về nhà ngoại. Cho nên sau khi nói xong Trần Thiện Ân không lên tiếng nữa, bộ dáng nhíu mày trầm tư làm như thật sự lo lắng sốt ruột.
Sau khi Trần Hi hỏi xong ý kiến mọi người, trong đó kiến nghị của Trương Tiết tương tự với lời nhắc nhở của phụ thân, cậu bèn trầm giọng nói: “Nếu đã như thế thì cứ quyết định theo số đông. Phân phối Cao Sơn vệ và Dương Hòa vệ ra quân bình loạn, hạ lệnh cho các truân vệ của Đại Đồng lập tức giới nghiêm.”
Nói tới đây, Trần Hi cũng không đợi mọi người trả lời, ngay tại chỗ vẫy đến một Trung Thư Xá Nhân của Cáo Sắc phòng, lập tức phác thảo một bản chiếu thư, trịnh trọng ấn lên con dấu "Hoàng Trưởng tôn chi bảo". Đợi chữ viết hơi khô, Trần Hi ra lệnh niêm phong, lập tức chỉ định người mang tin tức và hộ vệ. Mãi đến khi đoàn người lĩnh mệnh rời đi, cậu ta mới nhìn một đám quan viên đang nghẹn họng nhìn trân trối, cười tủm tỉm nói: “Ta nhớ rõ Cao Sơn vệ và Dương Hòa vệ lúc trước theo Tứ thúc xuất binh từ Tuyên phủ đã từng đánh bại ba vệ sở, hiện giờ trấn thủ nơi đó cũng là bộ hạ cũ của Tứ thúc. Bọn họ đã từng đánh qua trận lớn và có đầy đủ kinh nghiệm, có khả năng khiến Đại Vương phải kinh sợ, cho nên phái bọn họ đi là thích hợp nhất! Hơn nữa khoảng cách từ hai đội binh tới Đại Đồng chỉ có một trăm hai mươi dặm, đúng là lập tức có thể đến nơi!”
“Hoàng Trưởng tôn anh minh!”
Hộ Bộ Thượng thư Trương Tiết là người đầu tiên vui lòng phục tùng khom lưng tán thưởng. Những người khác bất luận là thiệt tình hay giả ý, phần lớn đều ca tụng liên tục. Ngay lúc này, Trần Thiện Ân đứng bên cạnh Trần Hi khóe miệng hơi giựt vài cái, cuối cùng mới nặn ra được nụ cười không tự nhiên chút nào.
Trần Hi mới chỉ vài tuổi, sao có thể can đảm cẩn trọng như vậy, biết phái hai Chỉ huy sứ của Dương Hòa vệ và Cao Sơn vệ ra trận? Hay là nhờ phụ hoàng đích thân dạy dỗ mới có thể thành ông cụ non? Không có khả năng! Tứ đệ Trần Thiện Duệ cũng là phụ hoàng đích thân dạy dỗ, võ nghệ dĩ nhiên không thể chê, nhưng tầm mắt phân biệt thế cục lại vô cùng tầm thường, đã bao nhiêu lần đi nước cờ sai. Hiện giờ Trần Hi thật sự thông tuệ quá sớm!
Sau khi nghị luận xong việc này, Trần Hi giữ lại mọi người thương thảo thêm mấy vấn đề quân quốc đại sự quan trọng vừa chuyển đến hành cung. Nhưng lần này cậu ta lại không hề giải quyết dứt khoát rực rỡ lóa mắt giống như vừa rồi, chỉ khiêm tốn cẩn thận nghe mọi người bàn luận, cuối cùng tóm tắt lại tất cả ý kiến rồi ghi chép lại. Cuộc thảo luận tiếp tục kéo dài đến chập tối, Trần Hi vẫn không hề mệt mỏi, ban rượu và đồ nhắm cho một đám quan viên, ngay cả Trần Thiện Ân cũng thoát thân không được. Mà trong ngoài thư phòng phía Đông đều là nội thị của Hoàng đế Trần Vĩnh để lại, Trần Thiện Ân hoàn toàn không thể truyền tin ra ngoài. Cho nên khi từ tịnh phòng trở lại Đông thư phòng, thấy trước mặt mọi người đều đã bày rượu và đồ nhắm, Trần Hi tươi cười thân thiết đích thân rót rượu cho Trương Tiết, vị đại thần trung niên chưởng quản túi tiền của cả quốc gia mặt mày ngạc nhiên cảm kích, trong lòng Trần Thiện Ân không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Một phen nghị sự thêm chầu ăn uống, khi Trần Thiện Ân trở lại chỗ ở của mình, hắn biết rõ ba canh giờ vừa trôi qua không cách gì kiếm lại được. Chỉ cần hai Chỉ huy sứ Cao Sơn vệ và Dương Hòa vệ không bị hư não thì nhất định sẽ lĩnh mệnh hành sự, bây giờ đành trông cậy vào Đại Vương có thể được việc một chút, đừng làm chuyện sấm to mưa nhỏ. Khi một nội thị tâm phúc tiến vào thật cẩn thận báo Đỗ Trung sai người tới tìm hiểu tin tức, Trần Thiện Ân tức giận nạt: “Nói cho hắn biết, hắn đã xem thường Hoàng Trưởng tôn! Phái đi bình loạn là Cao Sơn vệ và Dương Hòa vệ, căn bản không hề nhắc tới Chương Thịnh thành Du Lâm! Nói không chừng Hoàng Trưởng tôn đã có lòng nghi ngờ hắn, bảo hắn tự giải quyết cho tốt! Đừng nghĩ ta không biết vụ hai tin tức mưu phản không niêm phong đưa đến kinh thành là do ai làm, kêu hắn lo mà xóa sạch đầu mối đi!”
Cảm ơn đã vào ủng hộ bà còm ở wattpad. Ngày thứ ba sau khi Hoàng Trưởng tôn Trần Hi điều động binh mã bình loạn Đại phiên, một chiếc xe ngựa cùng mấy hộ vệ xuất hiện ở cửa phụ của thành Bắc Kinh. Cửa thành này đại đa số là để xe chở than đá đi qua, quân thủ thành xem xét giấy thông hành của đoàn người, mở cửa xe nhìn thoáng qua một già một trẻ bên trong, sau đó nhìn vết lún của bánh xe để xác nhận trong xe ngựa chỉ có hai người chứ không bí mật mang theo đồ gì nặng nề, sau đó bèn ra hiệu cho qua. Tuy nhiên, đoàn người không chút thu hút vào thành Bắc Kinh lại không đến nơi nào khác mà đi thẳng tới hẻm Tương Hoàng phường An Phú gần hành cung.
Hiện giờ khu vực này là nơi quan viên Ngũ Phủ, Lục Bộ, và các viện tụ tập đông đảo để cư trú và làm việc, canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Thanh niên ngồi trong xe ngựa ló đầu ra giơ tín phù, nói thân phận của mình rồi muốn gặp Trương Tiết, lập tức có người vào thông báo liền, cuối cùng lại là Hộ Bộ Thượng thư Trương Tiết đích thân chạy ra. Vừa thấy ngồi trong xe ngựa là một vị lão giả khoảng năm mươi, ông không khỏi hít hà một hơi.
“Chu Vương điện hạ!” Mặc dù Chu phiên đang dính đến án mưu phản, nhưng Trương Tiết vẫn hành lễ trước, sau đó mới trừng mắt nhìn Chương Sưởng đã xuống xe: “Chương Sưởng, ngươi đưa Chu Vương điện hạ đến Bắc Kinh, sao không hề sai người gởi tin, hơn nữa ngồi xe ngựa như vậy, mang theo mấy hộ vệ như vậy?”
Đối với nghi vấn của Trương Tiết, Chương Sưởng chỉ khom lưng vái chào rồi thấp giọng nói: “Sự tình không tầm thường đâu ạ! Xin Trương Thượng thư có thể dung thứ cho hạ quan đưa Chu Vương điện hạ tiến cung gặp mặt Hoàng Trưởng tôn rồi bẩm báo rõ ràng?”
Lúc này Trương Tiết mới ý thức được nơi này tuy canh gác nghiêm ngặt nhưng rốt cuộc vẫn người nhiều mắt tạp bèn đáp ứng ngay. Chu Vương ngồi trong xe ngựa cũng không bước xuống, lập tức được chở tới tận cửa hành cung. Khi Trần Hi qua tầng tầng thông báo mới biết được Chương Sưởng chẳng có một xíu thông tri nào mà trực tiếp đưa Chu Vương vào Bắc Kinh. Mặc dù sớm biết tiểu cữu cữu thường hay cho người ta loại kinh hỉ như vậy, nhưng Trần Hi không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái. Vì thế, người vừa tiến vào, đầu tiên là cậu ta không để ai phát hiện trừng mắt lườm Chương Sưởng một cái, sau đó nhìn về phía Chu Vương. Mặc dù đầu năm triều kiến vừa mới gặp mặt, nhưng Trần Hi nhạy cảm phát hiện, Chu Vương trông vô cùng tiều tụy và hoảng hốt.
“Ngũ thúc tổ mời ngồi, người đâu, phụng trà!” Gọi nội thị dâng trà xong, Trần Hi thấy Chương Sưởng thật cẩn thận đỡ Chu Vương vẫn đang ngơ ngác an tọa, cậu ta nghĩ lúc này hỏi Chu Vương còn không bằng hỏi Chương Sưởng, bèn nhìn vị tiểu cữu cữu của mình lên tiếng: “Chương Sưởng, khanh phụng chỉ đi mời Ngũ thúc tổ đến Bắc Kinh trần tình, sao không hề gởi tin tức gì, lại còn bí ẩn đưa đến như vậy?”
“Hồi bẩm Hoàng Trưởng tôn, việc này nói ra thì rất dài.” Chương Sưởng biết hiện giờ là việc công xử theo phép công, không phải như lúc cậu cháu đơn độc ở chung mới có thể tùy tiện một ít, “Thần vừa đến Khai Phong liền đi bái kiến Chu Vương điện hạ, trực tiếp công khai biểu thị thánh mệnh, thỉnh Chu Vương điện hạ nhập kinh. Chu Vương điện hạ đã đồng ý, nhưng đội nghi vệ của vương phủ đột nhiên sinh biến. Thần và Chu Vương đều bị nhốt ở vương phủ, tám ngày sau mới được mấy hộ vệ trung thành và tận tâm với Chu Vương điện hạ an bài lén trốn đi. Sau đó thần mới biết, nhi tử thứ xuất của Chu Vương là Quy Đức Quận vương Trần Thiện Ngọ vẫn luôn lui tới với Đại Vương, bởi vậy trước khi vụ hai vương mưu phản bị công bố ồn ào huyên náo đã bắt cóc phụ thân, dự tính liên kết với Đại Vương làm lớn một trận! Trên đường đi, thần phải sử dụng vài kế nghi binh, lại cải trang để giấu tung tích, nhờ vậy mới có thể bình an đến Bắc Kinh.”
Cũng may hắn lặng lẽ đến Khai Phong, hơn nữa trước khi tiến vào phủ Chu Vương đã cải trang lẫn vào quan bố chính Hà Nam tìm Trương Xương Ung! Tuy nói lão kia không phải thứ tốt gì, nhưng Chương Sưởng cho người đi trước thám thính Khai Phong phủ nghe được tin tức thật không ổn, bèn không thể không xuống tay từ chỗ Trương Xương Ung. May mà lão ta còn biết thức thời, thủ đoạn cũng không tệ, cắm được mấy nội tuyến trong phủ Chu Vương nên lần này giúp đại ân!
Trương Tiết cũng có mặt nghe rõ xong, tức khắc nghiêm nghị nói: “Trách không được, vụ hai phiên mưu phản truyền ra ồn ào huyên náo, nếu tồn dị tâm, hơn nữa Hoàng Thượng dẫn binh bên ngoài, tự nhiên sẽ nghĩ đến chuyện "Tiên hạ thủ vi cường". Chu Vương điện hạ có thể bỏ xuống hết thảy tới Bắc Kinh, chờ Hoàng Thượng chiến thắng trở về dĩ nhiên có thể trần tình rõ ràng hết thảy, thỉnh điện hạ yên tâm!”
Chu Vương đờ đẫn gật đầu, sau đó liếc xéo Chương Sưởng. Cái gì mà hộ vệ trung thành và tận tâm ở đâu ra chứ? Sau khi vương phủ nổi loạn, nếu không nhờ Chương Sưởng có năng lực tìm được mấy hộ vệ ông chẳng biết rõ rồi đưa ông lẻn ra, tiện đà trốn vào Quan bố chính Hà Nam, rồi dùng ngựa xe của Quan bố chính Hà Nam nhanh chóng rời Khai Phong, ông suýt nữa đã bị nhi tử hại chết! Hiện tại ngẫm lại ông mới bừng tỉnh ngộ ra, Trương Xương Ung là Bố chính sử Hà Nam, ngày xưa vị Thái Tử Phi chẳng phải được nuôi ở Trương gia?