Hoàng đế Trần Vĩnh dám dẫn binh Bắc chinh khi Đại Vương và Chu Vương chưa phụng chiếu nhập kinh, chuyện này đối với các triều thần dĩ nhiên không phải nhỏ, đủ cho trên dưới đồng loạt ồ lên, nhưng Trần Thiện Chiêu đã sớm dự đoán được rồi. Lúc còn là Triệu Vương, Trần Vĩnh có lòng nhiệt tình và yêu thích khác thường đối với chuyện đánh giặc, dường như chiến trường đẫm máu thương vong vô số chỉ là một khu vực săn bắn quen thuộc của ông. Cho nên biết được quyết định này, Trần Thiện Chiêu lập tức phái người ra roi thúc ngựa đến Bắc kinh truyền thư của anh và Chương Hàm cho Trần Hi, trong thư giấu một ít bí mật.
“Chỉ hy vọng thằng bé có thể nhớ kỹ những mẩu chuyện xưa ta đã kể.”
“Trong phần cuối của lá thư thiếp có ám chỉ một chút, nhưng rốt cuộc thằng bé có thể phát hiện ra hay không thì phải xem tạo hóa của nó.”
Nghĩ đến tin tức khẩn cấp tám trăm dặm về việc Đại phiên tạo phản vừa được đưa đến kinh thành, Chương Hàm nhớ lại kết cục của vụ phế Thái Tử và Tần phiên nổi loạn đã liên lụy vô số thương vong vô số, không nhịn được rùng mình. Trần Thiện Chiêu cầm tay nàng an ủi, trầm ngâm phân tích: “Lục thúc không có thực lực như Nhị bá. Phải biết Nhị bá đã ủ mưu nhiều năm, đội hộ vệ Tần Vương là hùng quân nổi tiếng thiên hạ, hơn nữa thu được binh quyền của Thiểm Tây Đô ty, còn đột nhiên đánh chiếm Đại Đồng khiến mọi người trở tay không kịp. Thế mà cuối cùng vẫn thua xiểng liểng vì đã vứt bỏ vấn đề danh chính ngôn thuận, hơn nữa dũng tướng dưới trướng phụ hoàng không ít, Tam đệ Tứ đệ đều có thể một mình đảm đương một cõi. Hiện giờ mặc dù phụ hoàng ngự giá thân chinh, nhưng Lục thúc muốn gây sóng gió thì vẫn chưa đủ thực lực. Cho dù Thần Húc tuổi nhỏ không thể quyết đoán, những bá quan văn võ đâu phải ăn chay.”
“Thiếp không sợ gì khác, chỉ sợ có người xúi giục thằng bé.” Chương Hàm ngẩng đầu nhìn Trần Thiện Chiêu, trong ánh mắt toát tia lo lắng giấu không được. “Thần Húc qua lại thân thiết với Chương gia, thêm vào đó hiện giờ tiểu đệ sống chết chưa rõ, đã vậy chuyện gởi người đi còn là ý kiến của thằng bé, khó tránh khỏi trong lòng thấy có lỗi. Con rắn độc Đỗ Trung đang ở Bắc Kinh, nếu gã xúi giục thằng bé, bảo rằng Du Lâm cách Đại Đồng không xa, thay vì điều Dương Hòa vệ và Cao Sơn vệ đưa công lao cho thuộc hạ cũ của Tứ đệ, chi bằng để dành cho thân tộc nhà mình, thiếp lo Thần Húc còn nhỏ sẽ cầm lòng không được. Rốt cuộc chúng ta vẫn chưa giải thích cho Thần Húc hiểu về những nhân vật trong triều, chỉ sợ thằng bé cứ coi Đỗ Trung là thân tín của Hoàng Thượng mà không hề biết gã Đỗ Trung này giỏi nhất là châm ngòi thổi gió! Phụ hoàng mẫu hậu dạy dỗ Thần Húc dùng đôi mắt của mình quan sát nhân vật trong triều, quả quyết sẽ không chỉ rõ ai thiện ai ác.”
“Không sao đâu, ta đã nói rồi, tuổi tác của Thần Húc có thể phạm sai lầm.” Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, mỉm cười nói: “Hơn nữa ta tin tưởng, thằng bé là con trai của chúng ta, còn được phụ hoàng mẫu hậu sớm chiều dạy dỗ, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị người trêu chọc xúi giục!”
Hai người mới nói đến đây, gian ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao. Sau đó Thu Vận vội vàng vọt vào, quên cả hành lễ há mồm báo ngay: “Thái Tử điện hạ, Thái Tử phi điện hạ, Yến Vương điện hạ tới!”
Yến Vương Trần Thiện Duệ?
Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu liếc nhau, chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Trần Thiện Duệ nhanh chóng đi vào, cũng không thèm nhìn Thu Vận mà lập tức quỳ xuống thẳng tắp trước mặt Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm. Nhìn bộ dáng này của hắn, hai vợ chồng không khỏi lắp bắp kinh hãi. Thu Vận thấy Chương Hàm đưa mắt ra hiệu cho mình, lập tức hiểu ý rời phòng ngay. Ra gian ngoài, đụng phải Đan ma ma lo lắng sốt ruột chạy đến, Thu Vận nhỏ giọng thì thầm: “Làm phiền ma ma canh chừng chỗ này, con lập tức đi Khôn Ninh Cung!”
Biết Thu Vận nhất định có thể lãnh hội ý tứ của mình, Chương Hàm lại thấy Trần Thiện Chiêu tức giận đứng dậy, sau đó vẫn không nói một lời, người cũng không nhúc nhích, nàng bèn đơn giản tiến lên trước nâng dậy Trần Thiện Duệ, miệng nói: “Tứ đệ làm gì vậy? Có chuyện gì đứng dậy từ từ nói!”
“Hôm nay đệ tới muốn cầu Đại ca một chuyện!” Trần Thiện Duệ không hề động đậy, nhả ra từng câu từng chữ: “Nghe nói phụ hoàng đã mang binh tự mình Bắc chinh, mà Đại phiên đang nổi loạn ở Đại Đồng. Xin Đại ca cho phép đệ mang một trăm thân binh đến Đại Đồng bình loạn!”
Lời này vừa nói ra, Chương Hàm tức khắc hiểu rõ trong lòng. Nàng rút tay liếc Trần Thiện Chiêu, gật đầu nói: “Đã là quốc gia đại sự, thiếp cáo lui trước.”
“Đại tẩu không phải nữ lưu khuê các tầm thường, cần gì phải tránh mặt?” Trần Thiện Duệ quay đầu nhìn Chương Hàm một cái, sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn sang Trần Thiện Chiêu: “Đại ca, phụ hoàng Bắc chinh tuy chưa từng điều động binh mã từ Giang Nam, nhưng vì vậy mà đã sử dụng toàn bộ binh mã của Bắc địa. Đệ nghe nói mấy ngày này Đại ca đã vài lần đình nghị, các tỉnh đổi nơi đóng quân, đang tính toán để chư vệ của kinh thành từng bước dời lên phía Bắc. Nếu làm vậy tất nhiên có thể lấp vào chỗ thiếu hụt binh mã ở Bắc địa, nhưng phòng thủ của Giang Nam lại bị yếu đi. Nếu không thể bình loạn Đại phiên, thế nào Chu phiên ở Khai Phong cũng gây sóng gió, một khi Chu Vương xua binh xuôi Nam thì tính sao?"
Đối với vấn đề quân lược, cho dù mấy năm nay chuyên cần học hỏi từ Tống tiên sinh nên anh đã có thể tiến bộ, từ lúc ban đầu hiểu sơ sài cho tới bây giờ nhớ được phân bố của Lỗ Khấu, nhưng Trần Thiện Chiêu tuyệt đối không xem nhẹ dũng tướng hoàng tộc đã chân chính ra trận nhiều năm như Trần Thiện Duệ. Anh nhìn chằm chằm Trần Thiện Duệ hồi lâu, cuối cùng tiến lên không nói gì chỉ túm lấy cánh tay Thiện Duệ. Thấy thằng em vẫn nhất định không chịu động đậy, anh bèn cúi đầu ghé sát tai Thiện Duệ gằn giọng: “Tứ đệ, đầu gối nam nhi có hoàng kim, đừng bày ra bộ dáng này với ta!”
Vừa dứt lời, Trần Thiện Duệ phốc một cái nhảy bật lên. Thấy Chương Hàm đứng một bên giả như không nhìn không nghe, hắn ngẩng đầu kết luận: “Nói tóm lại, đệ có thể suốt đêm lên đường, hơn nữa cũng không cần quá nhiều nhân thủ!”
“Ta đây cũng có thể nói cho đệ biết -- Không được!” Hai chữ cuối cùng được nhấn mạnh một cách chém đinh chặt sắt, Trần Thiện Chiêu thấy sắc mặt Trần Thiện Duệ lập tức xanh lét bèn nhàn nhạt đưa ra lý do: “Thứ nhất, đệ không phải tướng lãnh tầm thường mà là thân vương, là Yến Vương do phụ hoàng sách phong, nếu không có ý chỉ của phụ hoàng mà ta cho phép đệ rời kinh, như vậy cả ta và đệ đều vi phạm thánh ý. Nhưng điều này chẳng quan trọng bằng lý do thứ hai, đó là đệ đã quá hấp tấp. Đệ nói xem khoảng cách từ kinh thành đến Đại Đồng có bao xa? Cho dù đệ hành quân ngày đêm, chẳng lẽ đệ muốn cả đoàn quân giống những người truyền tin cấp báo mỗi ngày đi sáu trăm dặm thậm chí tám trăm dặm, đệ tới được Đại Đồng vẫn tin rằng còn có thể đủ sức chỉ huy chém giết?”
Đại Đồng cách kinh thành gần ba ngàn dặm, dù mỗi ngày có thể hành quân sáu trăm dặm thì phải mất ít nhất năm ngày đêm mới tới nơi, điểm này Trần Thiện Duệ không phải không biết. Tuy nhiên hiện giờ hắn đã nhận thức được, những lời của Đỗ Trung mặc dù không sai nhưng lại gây ra tổn thất lớn lao cho hắn. Làm một võ tướng rong ruổi chiến trường từ thời thiếu niên, nghẹn ở kinh thành suốt sáu năm quả thật là sự lãng phí cực đại. Đã vậy, lần Bắc tuần này hắn lại không thể đi theo, cho nên đội ngũ Bắc chinh của phụ hoàng không có mặt hắn, đây càng là điều khiến hắn suy sụp nhất! Vì thế, Trần Thiện Duệ khẽ cắn môi hít một hơi thật sâu, đang muốn lên tiếng thì không ngờ Trần Thiện Chiêu vươn tay đè lên vai hắn tiếp tục nói.
“Quan trọng nhất chính là, giết gà cần gì dao mổ trâu... Tứ đệ, có đôi khi đệ không tự mình ra trận nhưng công lao chưa chắc không tính lên người đệ!”
Thấy Trần Thiện Chiêu dứt khoát từ chối, Trần Thiện Duệ tức khắc sầm mặt. Lúc này Chương Hàm mới mở miệng: “Tứ đệ, nếu vừa rồi đệ bảo ta không cần lảng tránh, vậy ta sẽ lắm miệng khuyên vài câu. Trước nay Tứ đệ luôn có công lao hiển hách đánh đuổi Lỗ Khấu, cho nên quân Thát Đát nghe danh Tứ đệ đã sợ vỡ mật, đây là chuyện mọi người đều biết. Còn phần trận chiến dẹp loạn Tần thứ dân, Tứ đệ với khí thế xé trời chiếm được Dương Hòa vệ và Cao Sơn vệ, trảm hai đại tướng dưới trướng Tần Vương, dừng ngựa dưới chân Bạch Sơn phía Đông Đại Đồng. Khi đó cục diện hiểm ác hơn nhiều so với hiện nay Đại phiên giơ lên phản kỳ. Hiện giờ Đại phiên không có đội hộ vệ, cho là dụ dỗ được nha môn Đô ty và một số ít quân trấn thủ Đại Đồng về cùng một giuộc thì cũng quả quyết không có thanh thế như lúc trước. Nói không chừng chân trước Tứ đệ vừa đến Đại Đồng thì cuộc nổi loạn đã được bình định. Không những Tứ đệ đi một chuyến tay không, người ngoài nghe chuyện này lại còn nghị luận sôi nổi.”
Nói tới đây, Chương Hàm tự mình rót một chén trà, bưng tới đưa tận tay cho Trần Thiện Duệ, nói một cách đầy ẩn ý: “Bản lĩnh của Tứ đệ mọi người đều biết, đâu cần lúc nào cũng phải làm lưỡi dao. Nếu chỉ vì một cục diện nhỏ bé như vậy mà cần Tứ đệ đích thân ra mặt, người ngoài còn tưởng rằng thế cục đã loạn đến mức không thể vãn hồi. Phải biết phụ hoàng để Tứ đệ lưu lại kinh thành phụ tá Thái Tử điện hạ, nói là vì khi đó Tứ đệ muội có thai, nhưng Tứ đệ thử ngẫm lại xem, xưa nay phụ hoàng luôn "trước quốc sau gia", nếu thật sự cần có Tứ đệ ra trận thì sẽ không giữ đệ lại kinh thành. Giang Nam tuy an ổn nhưng cũng cần một danh tướng lẫy lừng tọa trấn mới có thể yên tâm!”
Chương Hàm phân tích rõ ràng nói có sách mách có chứng, Trần Thiện Duệ cũng thừa nhận những lời này đều có lý, nhưng sâu trong tiềm thức vẫn cảm thấy huynh tẩu chỉ không muốn để mình đi kiến công lập nghiệp. Nhìn Chương Hàm mỉm cười, rồi nhìn qua Trần Thiện Chiêu đứng chắp tay sau lưng không hề châm chước, hắn trầm mặc thật lâu rồi khẽ cắn môi: “Nói vậy nghĩa là Thái Tử điện hạ không cho phép ta rời kinh?”
Trần Thiện Chiêu cau mày, giọng điệu bình đạm nói: “Nếu đệ vẫn không chịu hết hy vọng, vậy hãy đi gặp mẫu hậu! Chỉ cần mẫu hậu đáp ứng, ta sẽ lập tức lệnh Binh Bộ giao tín phù cho đệ!”
“Được!”
Trần Thiện Duệ không nói hai lời quầy quả rời đi, Chương Hàm nhìn thoáng qua chén trà chưa hề động tới, nhẹ nhàng lắc đầu. Còn Trần Thiện Chiêu nhìn tấm mành trúc bị Trần Thiện Duệ nổi giận đùng đùng hất tung vẫn còn rung động, mãi một lúc lâu mới lên tiếng: “Cơ bất khả thất, thời bất tái lai, năm đó chính đệ ấy cự tuyệt một cơ hội tốt nhất, hiện giờ lại đi tranh một cơ hội chẳng ra gì, thật là lẫn lộn đầu đuôi! Tuy Tứ đệ có một thê tử tốt như Tứ đệ muội, nhưng đệ ấy thiếu một nhân tài thể đưa ra những kế hoạch tốt, hoặc có một đám người có thể bày mưu tính kế cho đệ ấy tham khảo. Đương nhiên, những bộ hạ cũ của phụ hoàng giao hảo với đệ ấy tuyệt đối không hy vọng có người đủ sức ảnh hưởng đệ ấy, gã Đỗ Trung càng không hi vọng có người ảnh hưởng đến mưu kế của gã, cho nên ngay cả Tứ đệ muội cũng không được đám người đó ưa thích. Mà khổ nỗi cho đến bây giờ, Tứ đệ vẫn chưa thể nghĩ thông suốt điểm này!”
Chương Hàm cũng cười khổ: “Chàng nói không sai. Chuyện hôm nay coi bộ Tứ đệ không hề thương lượng với Tứ đệ muội.”
“Hai người họ vẫn chưa hòa hảo đâu.” Trần Thiện Chiêu cụp mắt, mặt đầy tiếc hận: “Tứ đệ kiêu ngạo, Tứ đệ muội càng kiêu ngạo hơn, hai người họ có thể gắn bó keo sơn khi không có chuyện gì xảy ra, nhưng một khi có chuyện thì không ai có thể khuyên được. Ngẫm lại lúc trước là một đôi kim đồng ngọc nữ... Thật đáng tiếc!”
“Dưới bầu trời này, không phải đôi phu thê nào cũng "Châu liên bích hợp" giống chúng ta.” Trần Thiện Chiêu cảm khái một câu, thấy Chương Hàm cười như không cười nhìn mình, anh chàng thản nhiên hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nàng cảm thấy không đúng?”
Cơ bất khả thất, thời bất tái lai: Cơ hội không thể đánh mất, thời cơ sẽ không đến lại lần nữa. Ý nói cơ hội chỉ đến một lần phải biết nắm lấy.Châu liên bích hợp: Châu kết thành chuỗi, ngọc ghép thành đôi. Ý nói vợ chồng xứng đôi vừa lứa gắn kết hài hòa.