Quen cách làm việc sấm rền gió cuốn, lệnh triệu tập của Hoàng đế Trần Vĩnh phát ra cực nhanh. Tất cả binh mã của Bắc Bình Đô ty, Bắc Bình Hành Đô ty, Liêu Vương Trần Thiện Gia, thành Khai Bình... đều tập hợp, tổng cộng mười lăm vạn. Ngày hai mươi lăm tháng bảy, Trần Vĩnh đích thân suất quân ra khỏi thành Bắc Kinh, Trần Hi và Trần Thiện Ân dẫn đầu bá quan văn võ đưa tiễn. Vào lúc này, người phái đi Khai Phong và Đại Đồng tuyên triệu Chu Vương và Đại Vương vẫn chưa có tin tức. Vì thế sau khi quay lại hành cung, Trần Thiện Ân bèn đề cập vấn đề này với Trần Hi.
“Tuy phụ hoàng nói tạm thời gác lại không cần bàn luận, nhưng đã hơn một tháng mà người vẫn bặt vô âm tín. Chuyến này phụ hoàng gần như vét hết toàn bộ binh mã của Bắc Bình Đô ty. Hiện giờ không những sợ Lỗ Khấu thừa cơ tấn công, mà sợ nhất chính là Đại phiên Chu phiên nhân cơ hội làm càn gây rối loạn hậu phương! Thần Húc, phụ hoàng đã giao cho cháu giám quốc, chuyện này cháu nên có kế hoạch ứng phó.”
Trần Hi nhìn dấu ấn "Hoàng trưởng tôn chi bảo" mà tổ phụ đã hạ lệnh ngày đêm đúc gấp, chớp chớp đôi mắt dường như đang xuất thần. Khi Trần Thiện Ân nhắc lại một lần nữa, cậu bé mới giật mình ngước lên, nhìn chằm chằm Trần Thiện Ân một hồi rồi mỉm cười: “Nhị thúc nói rất đúng. Đây là vấn đề quân quốc đại sự, Nhị thúc có kế hoạch gì không? Cháu sẽ lập tức triệu tập các văn võ đại thần lưu lại Bắc Kinh để hợp nghị, xem thử mọi người có ý kiến gì?”
Hỏi Trần Hi có kế hoạch gì chưa, kết quả lại bị đứa cháu thoái thác nói sẽ thảo luận, sắc mặt Trần Thiện Ân tức khắc cứng lại, sau đó khuyên: “Chuyện này liên quan đến thân vương, bọn họ dù sao cũng là thần tử, chẳng phải nên giải quyết theo kiểu việc nhà trong hoàng thất?”
“Hoàng gia gia vẫn luôn dạy dỗ cháu, đã là Thiên Tử thì không có việc nhà, tất cả đều là quốc sự.” Trần Hi cúi đầu, làm như không hề nhận ra câu trả lời này đã khiến vẻ mặt Trần Thiện Ân sa sầm, đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay nói: “Hay là vậy đi, nếu Nhị thúc có ý kiến muốn điều trần, xin hãy dự bị trước. Lát nữa cháu sẽ cho mời Trương Thượng thư và mấy đại thần được Hoàng gia gia tin cậy nhất, mọi người nghị luận một phen. Trương Thượng thư ngay cả vụ liên doanh xây dựng thành Bắc Kinh và hành cung đều dám khuyên răn, dĩ nhiên chuyện khác sẽ không ngại gì. Tiếp thu ý kiến quần chúng luôn tốt hơn nhiều so với một người độc đoán, Nhị thúc thấy đúng hay không?”
Mãi đến lúc này, Trần Thiện Ân mới phát hiện thằng cháu của mình thật sự khó chơi, đặc biệt là tài năng đánh Thái Cực uyển chuyển kia thật không biết học từ ai? Hắn không tỏ ý kiến chỉ ừ một tiếng, quan tâm dặn dò vài câu công việc sinh hoạt hàng ngày, sau đó cáo từ rời phòng. Chờ Trần Thiện Ân vừa đi, Trần Hi bèn nghiêm mặt kêu: “Người tới!”
“Hoàng trưởng tôn có gì phân phó ạ?”
“Ngươi đi gặp Hộ Bộ Trương Thượng thư, mời ngài ấy tới đây một chuyến.”
Nội thị vâng lời đi ngay, Trần Hi chống cằm hơi ngẩn ngơ. Tuy cậu học vỡ lòng cực sớm, đầu óc thông tuệ, bốn tuổi có thể thuộc lòng Kinh Thi, bảy tuổi đã đọc tất cả tứ thư ngũ kinh, nhưng bất luận tổ phụ hay phụ thân đều nói đọc sách và trị quốc hoàn toàn khác nhau. Không giống phụ thân ở kinh thành phụng chỉ giám quốc, cậu lãnh trách nhiệm giám quốc càng có rất nhiều điều cần học, cần nghe nhiều quan sát nhiều, chứ không phải tùy tiện quyết đoán. Trong lúc cân nhắc, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bẩm báo, Trần Hi vội vàng phân phó tiến vào. Một tiểu nội thị cúi đầu đi vội vàng vô phòng, quỳ xuống dập đầu rồi cung kính nói: “Hoàng trưởng tôn, kinh thành mang thư của Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi điện hạ vừa tới ạ!”
Trước đây khi Hoàng đế Trần Vĩnh có mặt, mỗi khi Đông Cung gởi thư luôn được Hoàng đế xem qua rồi mới đưa Trần Hi. Lúc này thấy nội thị hai tay dâng lên, Trần Hi tiếp nhận hai phong thư niêm phong cẩn thận, phía trên còn đóng mộc “Hoàng Thái Tử chi bảo” và “Hoàng Thái Tử phi chi bảo”, nhịn không được nhướng mày. Khi nội thị lui ra, cậu vội vàng cầm dao rọc giấy trên bàn mở một phong thư. Hiện giờ tuy Trần Hi còn nhỏ, nhưng người theo hầu hạ nhiều năm đều biết Hoàng Trưởng tôn thích an tĩnh, bình thường không thích có người đi theo trong phòng, lúc này bốn phía dĩ nhiên không một bóng người. Khi Trần Hi rút ra lá thư của phụ thân, nhìn chữ viết quen thuộc, đôi mắt cậu bé sáng long lanh.
“Con trai Thần Húc: Thấy chữ như thấy người. Biết con nay giám quốc ở Bắc Kinh, ta cân nhắc luôn mãi, có đôi lời dặn dò khuyên bảo...”
Chữ phụ thân cực nhỏ viết chi chít suốt ba trang giấy, cũng may nhờ hắn còn nhỏ mắt sáng nên lúc này mới có thể đọc rõ ràng. Phụ thân cũng không dặn dò phải làm thế nào, phải tin tưởng ai, chỉ bình đạm kể ra một ít kinh nghiệm bản thân trong những khi hầu hạ Hoàng đế xử lý chính sự, tất cả đều là những vấn đề cơ bản nhất. Dù vậy, Trần Hi vẫn xem đến khi ngầm hiểu, thỉnh thoảng còn sẽ trầm ngâm gõ vài cái trên bàn. Cuối thư, phụ thân nhắc tới một chuyện nhà khiến hắn sửng sốt rồi bật cười.
Mẫu thân sắp cho hắn thêm một đệ đệ hoặc muội muội!
Mỗi khi hắn ở Đông Cung, bất luận mưa to gió lớn độ nào, hắn vẫn chưa từng bỏ bê văn võ, cứ mỗi buổi sáng luyện kiếm là mẫu thân sẽ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn hắn múa kiếm, nhìn hắn sai người múc nước lạnh lau mình tắm gội thay y phục. Thậm chí khi hắn dậy sớm đọc sách, hắn cũng thường thoáng thấy mẫu thân ở ngoài mành dõi theo. Hắn biết mình không lớn lên bên cạnh phụ mẫu, khi vừa trở lại Đông Cung ở chung với đệ đệ muội muội cũng hơi mất tự nhiên, nhưng sự quan tâm tinh tế của mẫu thân lại làm lòng hắn ấm áp hòa hợp. Hiện giờ biết mẫu thân có thai, hắn không khỏi phân tâm suy đoán xem là đệ đệ hay muội muội. Mãi một lúc lâu sau lấy lại tinh thần, hắn mới lập tức mở ra lá thư của mẫu thân.
So sánh với lá thư dặn dò dày kín của phụ thân, lá thư của mẫu thân đơn giản hơn nhiều. Trong thư mẫu thân chỉ nhắc nhở thời tiết phía Bắc lạnh hơn phương Nam, đặc biệt sẽ trở lạnh sớm, nhớ rõ mặc thêm y phục, chớ thức đêm, dậy sớm luyện kiếm càng không nên ăn mặc quá phong phanh, thà rằng luyện đến khi nóng người thì cởi bớt tốt hơn... Toàn bộ bức thư đều là những chuyện lặt vặt không đáng kể. Hắn nghe tổ mẫu Hoàng hậu Phó thị kể lại những công tích lúc xưa của mẫu thân, biết mẫu thân không giống như các phi tần nương nương bình thường chốn thâm cung. Nhưng càng là như thế, nhìn những lời dặn dò rất phổ thông bình dị này, hắn lại càng cảm thấy vô cùng ấm lòng. Cuối thư, hắn thấy mẫu thân dường như rất thản nhiên đề cập đến đệ đệ muội muội, nói là Minh Nguyệt rất nhớ ca ca, thường xuyên lấy thư của hắn viết về săm soi kỹ càng, vuốt ve từng hàng chữ giống như bảo bối trân quý, lại còn nhận xét là có cảm giác khác thường dâng lên.
“Không biết Minh Nguyệt và Thanh Diên ra sao...”
Trần Hi đọc đi đọc lại bức thư nhưng không quá chú ý đến phần cuối cùng. Đến khi Trương Tiết đến gặp, cậu bèn thuật lại cho ông nghe những lời Trần Thiện Ân nói lúc nãy rồi hỏi ý kiến Trương Tiết. Trương Tiết nói trước đây đã viết thư cho quan phủ Hà Nam và Đại Đồng nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức truyền đến. Ông bàn rằng hiện tại thà tĩnh lặng còn hơn hành động, chờ thêm một chút xem tình hình thế nào, đâu thể nào không điều tra đã tru sát. Cho dù trước khi rời đi Chương Sưởng đã tuyên bố rất tự tin, nhưng hiện giờ Trần Hi vẫn nảy sinh một cỗ bất an thật sâu. Đêm nay, chưa quen với chuyện tổ phụ suất quân rời đi, hơn nữa trong lòng có nhiều lo lắng khiến cho Trần Hi luôn ngả đầu xuống gối là ngủ thì lại trằn trọc không cách gì dỗ giấc, mãi đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Ngày kế tiếp, thời gian học tập văn võ của Trần Hi bị chính vụ phức tạp chiếm đi rất nhiều. Mặc dù phụ thân ở kinh thành giám quốc, các tấu chương đưa tới hành cung đều đã duyệt qua, nhưng rốt cuộc cách xử trí như vậy có ý nghĩa gì, cậu bé đều nghiên cứu tỉ mỉ hoặc nghe người ta bẩm báo. Vị trí tiến quân của tổ phụ mỗi ngày cùng với hướng đi của Lỗ Khấu ở phía Bắc đều có báo cáo đặt trên bàn. Dần dần Trần Hi bất giác gác qua một bên vụ Đại phiên và Chu phiên, mãi tới khi Đỗ Trung mang theo người đến từ Đại Đồng khẩn cấp cầu kiến, nói là Đại phiên đã phát hịch văn tạo phản, hơn nữa hịch văn cũng đặt trước mắt cậu, Trần Hi rốt cuộc cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Hoàng trưởng tôn, chuyện đã đến nước này, chỉ có một biện pháp!”
Đỗ Trung được Hoàng đế giữ lại Bắc Kinh hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Hi đề nghị: “Nếu Đại Đồng đã sinh biến, sẽ dẫn đến toàn bộ Tây Bắc đều rung chuyển bất an! Chuyện đã tới nước này, phải khẩn cấp điều binh mã đi bình định loạn Đại phiên! Thần cả gan đề cử Tham tướng Chương Thịnh trấn thủ Du Lâm, mấy năm nay đã có những thành tích quân sự xuất sắc, lòng trung thành đáng khen ngợi. Hơn nữa, từ Du Lâm đến Đại Đồng cũng không xa, có thể hạ lệnh cho Tham thướng Chương Thịnh suất quân đi trước!”
Chương Thịnh? Là Đại cữu cữu hắn chưa gặp qua quá hai lần? Hắn nhớ rõ Đại cữu râu xồm đầy mặt, giọng nói sang sảng, mỗi khi thấy mình đều nở nụ cười thực thân thiết, hơn nữa xác thật là người có thể tin cậy... Ngoài ra, hắn nhớ rõ khoảng cách giữa thành Du Lâm và Đại Đồng xác thật không quá xa, Đại cữu cữu dụng binh rất điêu luyện. Nếu hành động mau chóng, một Đại Vương không có đội hộ vệ chắc hẳn sẽ không nhấc nổi gió to sóng lớn...
Trong đầu xoay quanh mấy suy nghĩ như vậy, nhưng trước mặt Đỗ Trung, Trần Hi ghi nhớ lời tổ phụ và phụ thân dạy dỗ, không hề tỏ ý kiến mà chỉ đáp một tiếng đã biết rồi cho người cáo lui. Nhưng chờ khi Đỗ Trung đưa người mang tin tức rời phòng, cậu nắm chặt bài hịch kia, cảm thấy tờ hịch hơi mỏng đã thấm đẫm mồ hôi.
Trần Hi nghĩ tới sự kiện năm xưa khi phế Thái tử nổi loạn, mẫu thân có gan đưa hắn và phụ thân rời khỏi kinh thành, sau đó cùng Tứ thẩm lưu lại kinh thành, còn có thể xoay chuyển càn khôn, sự quyết đoán và năng lực này đáng quý đến cỡ nào! Hiện giờ đến phiên hắn, nhưng hắn nên làm gì bây giờ? Nghĩ đến đó, Trần Hi bất giác lôi ra hết những phong thư của phụ mẫu mà cậu rất trân quý rồi đọc lại từng bức. Khi đọc đến phong thư cuối cùng của mẫu thân, cậu chợt cảm thấy ngón tay vuốt ve vào những chỗ trống giữa những hàng chữ dường như hơi cồm cộm, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Một hồi lâu, Trần Hi mơ hồ nhớ lại khi ở Đông Cung, có một lần phụ thân tán dóc chuyện nhà, nhắc tới lúc mẫu thân còn ở Cố gia, phụ thân đã từng tìm mọi cách truyền tin cho mẫu thân. Một lần tặng mấy khúc vải cuộn thư bên trong, một lần động chân động tay trong bức thư Chương Phong nhờ trao giùm, còn rất nhiều phương thức qua mặt thú vị khác, khi đó cậu cảm thấy lạ lẫm không thể tưởng tượng. Lúc này sờ được thứ gì đó hơi cồm cộm, Trần Hi trầm ngâm một hồi lâu, đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi nhưng vẫn khó có thể xác định. Cuối cùng, cậu bèn kêu vào một nội thị do tổ mẫu chọn cho đã theo mình nhiều năm, sớm dọn dẹp hết mấy phong thư, chỉ bảo nội thị nhìn xem thứ gì đang dính trên đầu ngón tay.
“Hoàng trưởng tôn, xin tha thứ cho ánh mắt vụng về của nô tài, đây hình như là sáp nến?”
“Vậy sao?” Trần Hi sửng sốt, nhớ tới những câu chuyện phụ thân kể cho mình. Cậu cho nội thị lui ra, sau đó ra ngoài đi dạo một vòng, về lại phòng bèn lấy ra bức thư xem xét lần nữa. Sau khi mày mò một hồi, rốt cuộc cậu bé đã thấy được chữ viết bằng sáp rõ ràng giữa những khoảng trống, không phải bút tích của phụ thân thì còn ai?
“Tuyên triệu Chu phiên Đại phiên về Bắc Kinh trần tình là một kế hoạch tốt. Tuy nhiên nếu xảy ra biến cố gì, sự tình liên quan đến Chu phiên thì chắc chắn là vu hãm; nhưng nếu liên quan đến Đại phiên thì không thể coi là chuyện nhỏ. Tổng binh trấn thủ Đại Đồng là thuộc hạ cũ của tổ phụ con, tuy nhiên tuổi già lại tầm thường nên không thể dựa vào, chuyện bình loạn có thể dựa vào Dương Hòa vệ và Cao Sơn vệ. Dương Hòa vệ và Cao Sơn vệ cách Đại Đồng một trăm hai mươi dặm, Chỉ huy sứ chưởng quản toàn là dũng tướng dưới trướng Tứ thúc con, tất nhiên sẽ mã đáo thành công!”