Dựa theo quan hệ cạnh tranh của huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ trong nhà đế vương, nếu đặt trên người kẻ khác, đừng nói thời điểm lâm bồn quan trọng bực này, e rằng chỉ cần có thai thì sẽ không cho đối phương lại gần. Thế nhưng Vương Lăng nhìn ánh mắt trong sáng của Chương Hàm, nhớ tới khi Chương Hàm sinh Trần Hi cũng do chính mình không ăn không uống ngồi kề bên cạnh, không khỏi lộ ra nụ cười.
“Đại tẩu... Lúc trước là muội ở bên cạnh tẩu... Hiện tại đổi thành tẩu ở bên cạnh muội.” Nàng nói xong bèn quay đầu nhìn Hoàng Hậu Phó thị nghiêm nghị dặn dò gì đó với các Ngự y mồ hôi đầy trán, lại mở miệng nói: “Còn làm phiền mẫu hậu đích thân tới đây, đều là lỗi của muội...”
Hoàng Hậu Phó thị thấy mặt con dâu đã vàng như nến, tức khắc rời khỏi đám Ngự y vội vàng lại bên giường, cũng ngồi quỳ xuống kế Chương Hàm, móc khăn chậm chậm mồ hôi lấm tấm trên trán Vương Lăng, mỉm cười nói: “Chưa nói đến chuyện con đã lập công lớn vì triều đình và vì phụ hoàng của con, chỉ xét khía cạnh hiện giờ con là tức nhi của ta, thời điểm lâm bồn sao ta có thể không tới? Đứa bé ngoan, từ nhỏ con đã luyện võ cường thân, sức khỏe mạnh mẽ hơn người thường, chỉ cần con ráng chịu đựng thì nhất định có thể bình an sinh hạ hài nhi!”
Ngẫm lại mình gả cho Trần Thiện Duệ suốt tám năm mới có thể mong được đứa bé đầu tiên, hiện giờ tình thế sắp sinh non mà Phó thị còn trấn an mình, Vương Lăng cảm thấy đôi mắt cay xè, nàng nỗ lực gật đầu. Phó thị lại giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve má nàng rồi mới đứng dậy triệu mấy Ngự y ra ngoài. Vương Lăng cố gắng hít vào thật sâu rồi từ từ thở ra, tuy mồ hôi trên mặt vẫn cuồn cuộn chảy xuống không ngừng, sắc mặt nàng dường như tốt hơn. Mấy bà đỡ đều bận rộn tứ phía, khi thì lại hỗ trợ lau mồ hôi còn tán vài câu về những chuyện thú vị khi người nhà hiển quý lâm bồn, khi thì bàn tán xem nhà nào năm nay làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai náo nhiệt nhất, ai cũng cố làm cho không khí sinh động. Chương Hàm ngồi quỳ bên cạnh Vương Lăng, thỉnh thoảng nhắc tới đủ loại chuyện vui của Trần Kiểu.
Dù gì nàng cũng sinh Trần Kiểu vào tháng sáu, hơn nữa cũng là sinh non!
Thời gian chậm chạp nhích từng chút một, từ lúc Vương Lăng vỡ ối đến khi sản đạo dần dần mở ra hoàn toàn, đối với Trần Thiện Duệ đang chờ bên ngoài giống như vừa trải qua "thiên hoang địa lão". Hắn cứ đứng đờ đẫn không nhúc nhích, bất luận ai đến khuyên bảo đều bị hắn bạo nộ cộc cằn đuổi đi. Còn phần Đỗ Trung khi nào tỉnh lại trốn mất, hắn càng chẳng thèm để ý một chút nào. Trong lòng hắn chỉ quanh đi quẩn lại một ý niệm: thê tử và hài tử đều có thể bình an. Một Trần Thiện Duệ chém giết tung hoành trên chiến trường đánh đâu thắng đó giết người vô số không tin thần phật, thế mà bây giờ lại lẩm bẩm niệm Phật cùng tất cả thần linh trên trời phù hộ.
Tuy nhiên, trong phòng ngoại trừ bóng người đi qua đi lại phản chiếu trên giấy dán cửa sổ, Trần Thiện Duệ lại không thể nghe được bất cứ thanh âm nào truyền ra, hắn nghẹn đến mức sắp nổi điên!
So sánh với sự lo lắng của Trần Thiện Duệ, Phó thị và Chương Hàm đều đang khẩn trương tột cùng. Phó thị nghe bà đỡ báo cáo, biết được đây là một ca sinh khó, phải chuẩn bị sẵng sàng cho tình huống xấu nhất, còn xin chỉ thị cố gắng bảo toàn người lớn hay bảo toàn đứa bé. Chương Hàm nhìn vẻ mặt nhận mệnh của Vương Lăng, không thể coi là biểu hiện bình thường, khác hẳn với trước đây khi mình lâm bồn chỉ nhớ rõ cơn đau chứ đâu nghĩ đến chuyện gì khác, theo bản năng cảm giác được nguy cơ thật sâu. Cuối cùng, sau khi Phó thị cân nhắc nhiều lần bèn nói với bà đỡ: “Tận lực bảo toàn mẫu thân và hài nhi, nếu thật sự tới nông nỗi cuối cùng... Hãy bảo toàn mẫu thân!”
Bất luận về công hay về tư... Vương Lăng không được xảy ra nửa điểm sơ xuất. Cũng chỉ có nàng mới có thể kiềm giữ Trần Thiện Duệ!
Chương Hàm liên tục lau mồ hôi túa càng lúc càng nhiều trên trán Vương Lăng, ra sức ghé vào tai cô nàng thì thầm những lời trấn an cổ vũ. Tuy nhiên ngoài dự kiến của nàng, không biết Vương Lăng đột nhiên lấy được sức lực từ đâu, siết chặt tay nàng nghẹn ngào cầu khẩn: “Đại tẩu, hãy đồng ý với muội... Đồng ý với muội một chuyện!”
“Muội cứ nói đi, chuyện gì ta cũng đồng ý!” Chương Hàm gật đầu không cần nghĩ ngợi.
Gương mặt Vương Lăng lộ ra một tia thoải mái, nói từng câu từng chữ: “Nếu muốn lựa chọn, nhất định phải bảo toàn đứa nhỏ trong bụng muội!”
Thấy Chương Hàm đột nhiên biến sắc, cô nàng không đợi nghe phản đối, cố gắng hết sức dặn dò: “Đến lúc đó tẩu và Đại ca hãy thay muội nuôi nấng đứa nhỏ này. Có tẩu và Đại ca dạy dỗ bé, bất luận là con trai hay con gái đều nhất định sẽ bình an vui vẻ biết cầu tiến biết lý lẽ, vậy thì muội...”
“Đừng nói nữa!” Rốt cuộc Chương Hàm dứt khoát ngắt lời Vương Lăng, buông lỏng bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay cô nàng, trực tiếp giữ lấy bờ vai Vương Lăng gằn giọng: “Ta có thể đồng ý với muội bất cứ chuyện gì, riêng chuyện này tuyệt đối không được! Ta cũng vậy mà Thái Tử điện hạ cũng thế, chỉ biết toàn tâm toàn ý đối xử với con cái của chính mình, không có khả năng toàn tâm toàn ý chăm sóc con cái của người khác, muội không sợ lỡ chúng ta sơ sẩy sẽ hại chết bé? Nếu muội dám từ bỏ đứa con muội mong chờ nhiều năm buông tay mà đi, vậy chỉ có một kết quả duy nhất, đứa bé sẽ có kế mẫu. Tương lai khi bé sống cuộc đời lẻ loi hiu quạnh, bé sẽ oán trách thống hận mẫu thân nhẫn tâm! Lăng muội, chúng ta đã trải qua biết bao hung hiểm sóng to gió lớn, hiện giờ chỉ chút chuyện nhỏ trong mương này thì tính làm gì? Mẫu cường vì tử, muội hãy lôi ra khí cốt hiên ngang phụ nữ cũng anh hào xem nào!”
Chuyện đã đến nước này, Chương Hàm bất chấp bị người nghe được, đến câu cuối cùng còn nghiêm khắc hét lên. Khi Phó thị nghe động tĩnh vội vàng tiến vào, chỉ thấy Vương Lăng đột nhiên phát ra một tiếng gào khó có thể diễn tả, gắt gao nghiến chặt hàm răng. Nghe bà đỡ vừa mừng vừa sợ hô lên đã thấy đầu, Phó thị cảm thấy sức lực toàn thân dường như bị rút cạn, vịn tay Mẫn cô cô lảo đảo suýt té. Nghe giọng bà đỡ như đang hát “Còn một xíu nữa”, “Nhanh nhanh”, bà ngẫm lại lời kích tướng vừa rồi của Chương Hàm, nhìn Vương Lăng siết chặt tấm đệm liên tục dùng sức, nhìn Vương Lăng giống như kích phát toàn bộ khí lực tinh thần, bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí khi đứa bé chào đời, bà đỡ đã cắt cuống rốn không biết từ khi nào, bế đứa bé trơn bóng đến bên cạnh mà Phó thị vẫn chưa hoàn hồn.
“Hoàng hậu nương nương, đã sinh rồi ạ!”
Phó thị sửng sốt, lập tức thất thanh hô lên: “Sao không có tiếng khóc?”
Bà đỡ kia cũng đang mệt muốn xỉu, nghe vậy bèn cuống quít đét một cái thật mạnh vào mông đứa bé. Nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế, tảng đá lớn trong lòng bà đỡ rốt cuộc mới hoàn toàn rơi xuống. Bà đỡ bận rộn cùng một bà đỡ khác lau người cho đứa bé, lúc này mới bọc tã lót đưa đến trước mặt Phó thị: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, mừng Hoàng tôn chào đời!”
Chương Hàm cũng hoàn toàn xụi lơ, nàng giãy giụa muốn đứng lên, nhưng vừa xê dịch thân mình liền cảm thấy hai chân đau giống như kim châm, bởi vì ngồi quỳ lâu quá nên hai chân hoàn toàn tê dại. Tuy nhiên, nàng không để ý tới Thu Vận và Trương cô cô đến đỡ mình, chỉ lập tức nhìn về phía Vương Lăng đã suy yếu cùng cực, giơ tay vén lọn tóc lòa xòa trên trán cô nàng.
“Tứ đệ muội, chúc mừng muội chào đón quý tử!”
Vương Lăng đơ như khúc gỗ, mãi đến khi Phó thị ôm bọc tã đến trước mặt nàng, thấy mặt đứa bé nhăn nhúm thò ra nhỏ đến đáng thương, nàng rốt cuộc mới thanh tỉnh một chút. Dưới bụng là cảm giác trống vắng khác hẳn trước đó, hài nhi trong tã lót đã chúng tỏ cho nàng biết, nàng đã thành công sinh hạ đứa con huyết mạch tương liên với mình. Vương Lăng run rẩy giơ tay vuốt ve gò má con mình, quay đầu nhìn nhìn Ngự y đi theo sau lưng Phó thị không dám ngẩng đầu. Thấy hành động của Vương Lăng, làm sao Phó thị không hiểu, lập tức phân phó: “Lưu Ngự y, tiểu Hoàng tôn thế nào, ngươi mau bẩm báo Yến Vương phi.”
“Vâng vâng.” Lưu Ngự y hiện giờ thăng chức Viện phán Thái Y Viện, vốn tưởng rằng đời này hung hiểm nhất là hai lần sinh sản của Chương Hàm, ai ngờ lần này cũng kinh tâm động phách không kém. Sau khi liên thanh bẩm vâng, Lưu Ngự y cúi đầu trình bày: “Xin Yến Vương phi yên tâm, tuy tiểu Hoàng tôn sinh non, nhưng chỉ cần nhũ mẫu có sữa sung túc điều dưỡng tốt, nhất định sẽ lớn rất mau. Hơn nữa hiện giờ đúng vào mùa hè, hài tử dễ nuôi sống...”
Vương Lăng hoàn toàn không nghe nhiều đến thế, chỉ biết Ngự y đã thề thốt đứa bé sẽ không có vấn đề, nàng tức khắc thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ngay sau đó nghẹo đầu bất tỉnh. Thấy vậy, chẳng những Phó thị chấn động mà ngay cả Chương Hàm cũng vơ lấy tấm chăn tạm thời đắp lên người Vương Lăng, quay sang Lưu Ngự y quát: “Mau bắt mạch cho Yến Vương phi!”
Khi Lưu Ngự y bắt mạch xong chỉ nói lần này Vương Lăng sinh sản quá đột nhiên, cực kỳ mệt mỏi cho nên hôn mê, chỉ cần an tâm điều dưỡng ở cữ thì không có gì lo lắng. Sau đó, dưới mí mắt của Phó thị và Chương Hàm, Lưu Ngự y cân nhắc kê phương thuốc. Đến khi có người rốt cuộc nhớ ra Trần Thiện Duệ còn chờ tin tức bên ngoài, Trương cô cô vội vàng ôm bọc tã ra cho vị Yến Vương điện hạ nhìn nhi tử, cũng đã là chuyện hai khắc sau. Mặc dù Trần Thiện Duệ nghe tiếng khóc của trẻ sơ sinh cũng đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng thời gian dài không ai ôm đứa bé ra, hắn chợt sinh ra cảm xúc lo được lo mất, bất giác nghĩ đến có lẽ thê tử đã cáo trạng mình trước mặt Phó thị và Chương Hàm. Thế nhưng hết thảy cảm xúc hỗn độn nháy mắt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi khi hắn nhìn thấy cốt nhục của mình.
“Nhi tử của ta... chính là nhi tử của ta!”
Nhìn Đại ca trai gái song toàn, nhìn Nhị ca Trần Thiện Ân kém hắn mọi điểm mà cũng đã có đích tử, nghe Tam ca Trần Thiện Gia cũng có trai có gái, tuy ngoài miệng Trần Thiện Duệ không nói nhưng trong lòng đã mong đứa con này không phải một ngày hai ngày. Mặc dù đứa bé quấn trong bọc tã mặt mày nhăn nhúm, khó có thể phân biệt giống hắn hay giống Vương Lăng, nhưng khi hắn chạm ngón tay vào đôi môi mềm mại kia, phát hiện bé con cứ liếm liếm mút mút khiến nước miếng bao quanh đầu ngón tay, tình cảm huyết mạch tương liên lập tức dâng tràn, thậm chí Phó thị ra tới khi nào hắn cũng chưa biết. Mãi đến lúc Trương cô cô nhắc nhở một tiếng, hắn mới ngẩng đầu lên.
“Mẫu hậu, nhi thần...”
“Thê tử ngươi mệt nhọc quá độ nên ngủ mê rồi.” Phó thị nhàn nhạt bảo rồi kêu Trương cô cô tiến lên bế đứa nhỏ. Khi Đan ma ma dẫn hai nhũ mẫu đến hành lễ, nói là đều đã tắm gội thay xiêm y, Phó thị quan sát kỹ hai người dưới ánh đèn lồng rồi chỉ vào một người cao lớn phốp pháp: “Chính là ngươi, hãy hầu hạ tiểu Hoàng tôn thật tốt.”
Nhũ mẫu kia lập tức hớn hở tiến lên, thuần thục bế đứa bé. Phó thị không nói một lời lập tức vào chính phòng, mãi đến khi Trần Thiện Duệ theo vào đứng hầu trước mặt, bà mới lạnh lùng hỏi: “Nói đi, Vương phi của ngươi đang êm đẹp vì sao lại sinh non?”