"Đây là một trận thắng đến đúng lúc như cơn mưa trong mùa khô hạn!"
Mặc dù cự tuyệt đề nghị của thê tử, càng biết sau lưng tất nhiên là trưởng huynh Trần Thiện Chiêu xúi giục, nhưng bình tĩnh mà xem xét, tuy Trần Thiện Duệ không muốn trấn thủ Bắc Bình nhưng trong lòng không phải không hứng thú với ý niệm được ra ngoài lãnh binh. Nếu lần này Trần Thiện Gia lãnh binh chinh phạt không hiệu quả, đến lúc đó hắn sẽ xin ra trận, khi mã đáo thành công tất nhiên càng thêm vang danh thiên hạ. Thế nhưng không ai ngờ được, Trần Thiện Gia còn chưa kịp khởi hành thì vị Chương Phong chẳng ai biết danh kia lại có thể đánh ra một trận chiến thắng lợi ngoài dự đoán, hơn nữa là đại hoạch toàn thắng!
Ngay lúc này, đứng trước cửa chính phòng Bằng Dực quán, hắn ổn định tâm tình rồi vén mành đi vào, nhưng phát hiện trong gian nhà lớn không có một ai. Hắn kêu Toàn Cơ và Thiên Hành nhưng không nghe tiếng đáp thưa. Quá sốt ruột, hắn lập tức vọt vào Đông phòng, lộn trở ra Tây phòng, cuối cùng ôm một tia hy vọng nhìn lướt qua phía sau minh gian, trong lòng nặng trĩu. Từ sau buổi tối hôm đó, hắn và Vương Lăng không nói với nhau câu nào, mà thê tử là người kiêu ngạo đến tận xương tủy, chẳng lẽ sẽ làm ra chuyện gì khiến người trở tay không kịp?
Nghĩ đến lúc nãy vừa bước vào sân, phát hiện không có một bóng người hắn còn cảm thấy may mắn có cơ hội làm hòa với thê tử, nhưng trước mắt trong lòng hắn không còn sót lại một tia may mắn nào. Hắn cất bước chạy ra ngoài, tới Diễn Võ Trường dạo qua một vòng, phát hiện xưa nay Vương Lăng thường ở chỗ này luyện kiếm cưỡi ngựa cũng không có ở đây, nỗi bất an trong lòng hắn càng trầm trọng. Đúng lúc này, một bà tử đột nhiên bước nhanh tiến đến.
"Điện hạ, Phạm Vương điện hạ tới thăm ạ."
Phạm Vương? Là Nhị ca Trần Thiện Ân? Trước đây hắn và Nhị ca ở Bảo Định phủ và Bắc Bình chỉ là gặp mặt gật đầu, chẳng bao giờ nói mấy câu, lúc này đang trong thời điểm cấp tốc, Nhị ca tới tìm hắn làm gì?
"Không..." Chữ "gặp" còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã thấy Trần Thiện Ân đang chậm rãi đi về phía mình. Biết lúc này mà từ chối đuổi người về thì quá không phải phép, Trần Thiện Duệ đành hít một hơi thật sâu, mỉm cười chào hỏi trước: "Sao Nhị ca rảnh rỗi đến chỗ này?"
"Không có việc gì thì không thể đến thăm đệ à?" Tâm tình Trần Thiện Ân dường như không tệ, hiếm khi đùa lại một câu rồi nói: "Biết Tứ đệ là người bận rộn, ta cũng không phải không có việc gì lại quấy rầy. Thật ra có người gõ chuông cầu ta, ta không dám đi gặp Thái Tử Đại ca, bèn tới chỗ Tứ đệ mong hỏi cho ra nhẽ. Mấy năm nay những tướng quân theo phụ hoàng Nam chinh Bắc chiến, phụ hoàng có kế hoạch khen thưởng gì không?"
Trần Thiện Duệ đang nóng ruột không biết Vương Lăng có thể dưới cơn tức giận bỏ về mẫu gia hoặc dứt khoát đi Ninh Hạ tìm nhạc phụ hay không? Nếu Trần Thiện Ân nói gần nói xa thì hắn sẽ trả lời cho có lệ, thế nhưng Trần Thiện Ân vừa mở miệng là thọc thẳng ra một vấn đề không phải là nhỏ. Trần Thiện Duệ lập tức cảnh giác, vẻ mặt lại làm như thản nhiên hỏi: "Sao thế, chẳng lẽ mấy vị Chu đại nhân đến chỗ Nhị ca tìm hiểu tin tức à?"
"Các vị đó toàn người đa mưu túc trí đâu thể thiếu kiên nhẫn như thế. Chuyện là lúc trước chỉ tăng chức cho một chỉ huy thiêm sự trong đội hộ vệ Triệu Vương, những vị cấp trên chưa ai được thưởng thì đến khi nào mới tới phiên các cấp dưới? Cho nên đám cấp dưới muốn dò hỏi tin tức chính xác."
"Thì ra là thế." Lúc này Trần Thiện Duệ mới thoải mái hơn, lập tức trả lời lấp lửng: "Phụ hoàng sẽ không bao giờ bỏ lơ công thần! Tuy nhiên loại chuyện này chưa xác định, Nhị ca đừng để ý tới, miễn cho tin tức tiết lộ lung tung thì chẳng tốt gì cho Nhị ca đâu."
Sau khi khách sáo với Trần Thiện Ân vài câu, thấy vị ca ca này cũng biết thức thời tính toán cáo từ, Trần Thiện Duệ dĩ nhiên sẽ không giữ khách bèn tiễn vài bước. Hai huynh đệ vừa ra khỏi Diễn Võ Trường, chợt thấy một bà tử cai quản tuần tra nội viện hớn hở chạy tới, nhún gối hành lễ cười báo: "Nhị vị điện hạ, người phủ Phạm vương tới mời Phạm Vương điện hạ tức tốc trở về. Ngự y vừa khám mạch cho Vương phi, nói là Phạm Vương phi đã có hỉ được hai tháng!"
Nghe vậy Trần Thiện Ân tất nhiên vui mừng khôn xiết, miệng ngoác ra tới tận mang tai, chào cáo lui rồi vội vàng cất bước đi như chạy. Trần Thiện Duệ sững sờ chôn chân tại chỗ, trong đầu nghĩ đến lời Đỗ Trung về việc cách nhau năm năm. Hắn đứng yên hồi lâu, vốn muốn hỏi xem Vương Lăng đi đâu nhưng lại không còn muốn biết, kéo lê bước chân nặng nề đến trước thư phòng Hàn Giang quán. Bà tử báo tin vui nhạy bén nhận ra điện hạ nhà mình không hề cao hứng, chợt nghĩ tới Vương phi vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhìn theo bóng lưng của Yến Vương, bà ta không khỏi oán hận sao mình chẳng biết giữ mồm giữ miệng.
- - -- Phạm Vương phi có thai, mình cần gì biểu hiện cao hứng đến như vậy làm gì, đấy đâu phải chủ tử của mình!
Mời vào thăm nhà bacom2 ở wattpad. Ngồi xuống sau bàn làm việc trong Hàn Giang quán, Trần Thiện Duệ trực tiếp đuổi đi thư đồng định tới mài mực, tự mình cầm thỏi mực Huy Châu, bỏ chút nước vào nghiên mực Đoan Khê rồi chậm rãi mài. Mãi đến khi mực nước trong nghiêng đã đen nhánh, hắn mới cầm cây bút lông sói chấm mực, mở ra tờ giấy hạ xuống nét bút đầu tiên.
"Nhi thần Yến Vương Thiện Duệ cẩn tấu."
Câu đầu tiên viết xong, hắn chỉ hơi trầm ngâm rồi múa bút như bay. Hắn mở đầu bằng sự vất vả hy sinh của các tướng lĩnh đã theo phụ hoàng chinh chiến ở Bảo Định phủ, sau đó chứng minh bằng những công lao dụng binh của bọn họ, rồi đề cập đến chuyện chư tướng có công chưa được ban thưởng xứng đáng, cuối cùng kết luận bằng cách uyển chuyển thỉnh phong cho mọi người. Hắn vốn được danh nho dạy kinh sử văn chương từ nhỏ, mật tấu mấy trăm chữ viết trôi chảy không hề ngắc ngứ. Cuối cùng hắn buông bút kiểm tra từ đầu tới đuôi một lần, lúc này mới lấy tờ sớ để dâng tấu tỉ mỉ sao chép. Đợi đến khi nét mực đã khô, hắn mới niêm phong rồi kêu gã sai vặt tâm phúc tiến vào.
"Lập tức đưa đến trong cung, nhớ dặn Mã Thành mau chóng chuyển trình phụ hoàng!"
Nếu lần này phải ban thưởng cho Chương Phong phụ thân của Chương Hàm, vậy các tướng sĩ trước đây theo phụ hoàng làm tùy tùng đánh qua vô số trận thắng chẳng phải càng nên ban thưởng? Nếu là vậy, công lao của Chương Phong tuy có thưởng nhưng sẽ không đến mức quá nổi bật, giữ lại ở kinh thành hay tiếp tục trấn thủ Khai Bình hoặc Đại Ninh cũng không sao!
"Điện hạ, Vương phi đã trở lại."
Tấu chương vừa gởi đi không bao lâu, nghe ngoài cửa truyền đến lời thông báo này, Trần Thiện Duệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng cùng lúc đó, nghĩ đến Lục thị dáng vẻ kệch cỡm mà cũng có hỉ, trong khi hiện giờ mình vẫn chưa có một mụn con, hắn nhịn không được hơi nghiến răng, giọng điệu có chút gắt gỏng: "Vương phi đi đâu vậy?"
"Vương phi theo lời mời của Liêu Vương phi đến phủ Liêu Vương đấy ạ. Ngày mai chính là thất tuần của Thái Tổ gia, Liêu Vương điện hạ sẽ xuất phát."
"Biết rồi." Trần Thiện Duệ thuận miệng đáp, đôi tay chống bàn định đứng lên đi Bằng Dực quán một chuyến, nhưng cảm thấy làm vậy sẽ mất thể diện nên do dự hồi lâu. Cuối cùng hắn mới hạ quyết tâm, âm thầm trấn an bản thân đây chỉ là đi nhắc nhở Vương Lăng mà thôi, đừng bởi vì tình cảm trước đó mà cái gì cũng nghe theo Chương Hàm xúi giục, sau này có bị bán đi cũng không biết!
Trần Thiện Duệ vừa tiến vào phòng ngoài của Bằng Dực quán thì thấy lúc nãy trong viện trống rỗng cuối cùng đã có bóng người. Hắn cũng không suy nghĩ tại sao vừa rồi ngay cả tiểu nha hoàn cũng chưa thấy, lập tức vào chính phòng. Mới bước vô, hắn nghe được trong Đông phòng truyền ra giọng Vương Lăng: "Thu dọn đồ đạc cẩn thận, nhớ rõ phân loại đừng để lung tung. Không cần mang trang sức gì cả, những xiêm y màu mè lóng lánh đều bỏ lại, không cần phải..."
Chưa kịp nghe xong, Trần Thiện Duệ nhịn không được lập tức vén rèm xông vào Đông phòng, lạnh giọng hỏi: "Thu dọn đồ gì, cô tính đi đâu?"
Vương Lăng không ngờ Trần Thiện Duệ cứ thế xông vào, lạnh mặt không nói lời nào. Toàn Cơ và Thiên Hành nhìn sắc mặt Trần Thiện Duệ xanh mét bộ dạng hùng hổ, theo bản năng há miệng muốn phân trần, không ngờ Vương Lăng lạnh lùng ra lệnh: "Hai người các ngươi ra ngoài trước!"
Chờ Toàn Cơ và Thiên Hành rón ra rón rén rời phòng, Vương Lăng mới đứng lên vuốt vuốt nếp váy không có bất luận nếp nhăn gì, nhàn nhạt hỏi: "Sao thế, chẳng lẽ tôi thu dọn đồ đạc đi nơi khác ở vài ngày cũng không được?"
"Đương nhiên không được. Cô đừng quên cô là Yến Vương phi, là chủ mẫu của phủ Yến Vương!"
"Anh cũng biết tôi là chủ mẫu của phủ Yến Vương?" Vương Lăng gạt bay bàn tay Trần Thiện Duệ đang định nắm lấy cổ tay mình, cười lạnh: "Đã biết mà còn có tâm nghi ngờ tôi, anh cho rằng tôi là con nít ba tuổi, thật sự chỉ vì nghe xong lời Đại tẩu bèn tới xúi giục anh đi trấn thủ Bắc Bình? Trần Thiện Duệ, anh ra tưới chậu nước lạnh lên đầu để tỉnh táo lại cho tôi! Anh tự hào mình là người văn võ song toàn, nhưng những kinh sử thi từ văn chương thì một hoàng tử dù tinh thông, chẳng lẽ còn có thể đi thi khoa cử? Mà anh là một hoàng tử, chẳng lẽ dám làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, đi theo quan văn ngâm thơ làm phú, giao tiếp với bọn họ? Bản lĩnh chân chính của anh phải được sử dụng trên chiến trường, nằm ngốc ở kinh thành có gì tốt? Tam ca tự động xin ra trận phụ hoàng phê chuẩn ngay, nếu là anh tự động xin ra trận trước thì thế nào?"
Thấy Trần Thiện Duệ đứng sững sờ ngay tại chỗ, Vương Lăng chậm rãi ngồi xuống, cũng không ngẩng đầu chỉ nói: "Bắc Bình tuy không phải là nơi phụ hoàng được ban cho làm đất phiên, nhưng chỉ cần xem xét vì sao Thái Tổ gia không để phụ hoàng kiến phiên ở Bắc Bình thì đã hiểu ngay, nguyên nhân là do triều thần sợ dũng tướng như phụ hoàng trấn giữ nơi quan trọng sẽ như hổ thêm cánh, sợ phụ hoàng có dị tâm. Nhưng hiện giờ tình thế thay đổi, trấn thủ không phải kiến phiên, đâu phải chẳng còn cơ hội trở lại. Hơn nữa, trước đây Tần phiên nổi loạn từ Tây Bắc lan đến gần U Yến, bá tánh tử thương vô số, đã vậy còn dời binh mã về phía Nam, hiện giờ toàn bộ phía Bắc đều như rắn mất đầu, nếu anh có thể ổn định thế cục thì công lao lớn biết bao nhiêu? Huống chi phụ hoàng ở Bắc địa nhiều năm, chưa chắc đã thích Giang Nam phong hoa tuyết nguyệt, nếu lỡ có tính toán dời đô thì sao?"
Nghe đến đây, Trần Thiện Duệ rốt cuộc biến sắc, gần như một bước vọt tới trước mặt Vương Lăng, đè bả vai nàng thật mạnh hỏi: "Lời này cô nghe ai nói?"
"Không ai nói cả. Tần phiên đã bị triệt hạ, Đại phiên tổn thương nặng, phụ hoàng đăng cơ, phía Bắc lập tức mất đi ba vị dũng tướng. Ngoại trừ từ nay về sau thật sự từ bỏ phía Bắc, nếu không phụ hoàng rất có khả năng nghĩ đến chuyện này!"
Nhìn Vương Lăng mặt như sương lạnh, Trần Thiện Duệ ủ rũ chậm rãi ngồi xuống. Nếu phụ hoàng thật sự có ý định dời đô, mấy ngày trước Trần Thiện Gia đã xuất phát, chuyện này không thể vãn hồi. Nói vậy, hắn thật đã bỏ lỡ một cơ hội có thể nhảy ra để tiến vào một bàn cờ lớn hơn?
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường! Trần Thiện Duệ, ta đã hứa "phu xướng phụ tùy", nói được thì sẽ làm được, nhưng chàng nên tỉnh táo lại! Còn vụ lần này dọn đồ là vì Tam tẩu cảm thấy quạnh quẽ khi Tam ca đi rồi, tẩu ấy lại nhát gan nên mượn oai vũ của ta bồi tẩu ấy vài ngày ở phủ Liêu Vương! Tam tẩu đã xin mẫu hậu đồng ý, chẳng lẽ ta còn có thể không đi? Tính tình ta không nhỏ mọn như vậy!"
- ------------
Lời tác giả Phủ Thiên:
Có người nói phần sau Trương Kỳ gần như không còn xuất hiện, vai nữ quan trọng thứ hai biến thành Vương Lăng. Nhận xét này quả thật không sai. Tôi rất thích Vương Lăng, rất thích khí chất anh hùng hào sảng của Vương Lăng! Cho nên mới nói mỗi nhân vật đều có sức sống riêng, lúc tôi bắt đầu tạo ra nhân vật Vương Lăng, không nghĩ tới nhân vật này sẽ càng ngày càng hoàn chỉnh, càng ngày càng tạo dựng được hình tượng cho riêng mình...