Trần Thiện Gia tính toán lập tức khởi hành, cho nên giữa trưa hôm nay, Trần Thiện Chiêu phụng mệnh phụ hoàng mở tiệc tiễn đưa ở Đông thứ gian của Xuân Hòa điện. Bởi vì hiện giờ vẫn là tang kỳ, đương nhiên bàn ăn đều là đồ chay, càng không có rượu. Trần Thiện Chiêu đích thân rót đầy chung trà cho Trần Thiện Gia, đôi tay nâng lên đưa tới trước mặt Tam đệ.
“Đại ca, huynh làm gì vậy...”
“Tam đệ, chuyện tới quá thình lình, đa tạ đệ có thể đáp ứng nhờ vả của ta.” Trần Thiện Chiêu nhét chung trà vào tay Trần Thiện Gia, chính mình lấy trà thay rượu uống trước một chung: “Thi thể Thái Thượng Hoàng chưa lạnh, văn võ trong triều lo lắng Bắc địa khó thủ, cho nên tính toán từng bước bỏ rơi các vệ thành, ta thật sự không thể trơ mắt nhìn. Nếu ta không thuộc loại tay trói gà không chặt, hơn nữa thân là Đông Cung không có khả năng ra trận chinh chiến, ta hận không thể chính mình xông tới Bắc Bình... Đệ cũng biết rồi đó, hiện giờ không hề có một chút tin tức gì của nhạc phụ ta!”
Trần Thiện Gia cũng trầm mặc, thật lâu sau mới nhếch miệng cười, uống cạn chung trà ấm áp Trần Thiện Chiêu trao tận tay rồi nghiêm trang nói: “Người tốt được trời phù hộ, huống chi thế cục trên chiến trường không ai có thể vội kết luận. Trước đây Chương đại nhân ở dưới trướng Võ Ninh Hầu đều có thể gặp dữ hóa lành, huống chi hiện giờ dựa vào thành trì kiên cố của Khai Bình, còn thống lĩnh một đoàn quân hùng mạnh? Còn phần cảm tạ đệ thì lại càng không cần thiết. Đại ca đứng trước tình hình này còn không thể chịu đựng nổi, huống chi là đệ đã theo phụ hoàng dãi nắng dầm mưa đánh giặc bao nhiêu năm, làm sao có thể nhẫn nhịn được chuyện chưa ra trận chiến đấu mà phải bỏ thủ biết bao nhiêu thành trì? Hơn nữa, kinh thành tuy tốt nhưng không thích hợp tính tình của đệ, cả ngày đón đi rước về khách khứa không ngừng, thật phiền muốn chết, thà ra tiền tuyến đánh giặc còn thanh tịnh hơn! Ngoài ra...”
Trần Thiện Gia đột nhiên đứng dậy hướng về phía Trần Thiện Chiêu vái thật sâu: “Đại ca có thể tin cậy đứa đệ đệ này, đệ thật sự cao hứng!”
Nghe câu cuối cùng khiến Trần Thiện Chiêu cười khổ, anh đứng dậy đỡ lấy đôi tay Trần Thiện Gia nâng dậy, lắc đầu thở dài một hơi: “Không dối gạt Tam đệ, ta vốn hướng về Tứ đệ đầu tiên... Ta đã nhờ Đại tẩu đệ bỏ nhỏ cho Tứ đệ muội đi thăm dò ý Tứ đệ, ngược lại hình như biến khéo thành vụng... Hắn rốt cuộc không muốn.”
Nhìn vẻ mặt ảm đạm đau thương của Trần Thiện Chiêu, Trần Thiện Gia do dự một lát rồi khuyên: “Đại ca, Tứ đệ xưa nay được phụ hoàng yêu thương nhất. Khi cùng đệ vào sống đời binh nghiệp, tướng lãnh kết giao với hắn cũng rất nhiều. Cho dù hắn không nghĩ đến thì người khác sẽ dụ hắn ra mặt, huống chi chính hắn cũng hơi chút không phục! Thì giống như lần trước đệ quậy một trận cuối cùng lại lòi ra gã khốn nạn Chu Phùng Xuân... Đại ca, nếu huynh thật sự suy nghĩ cho Tứ đệ, tốt nhất nên điều một đám kia ra khỏi khỏi kinh thành! Đệ thay huynh kéo đi Từ Chí Hoa, những người khác huynh phải tự mình nghĩ cách!”
“Huynh đệ tốt!” Trần Thiện Chiêu cười vỗ vỗ bả vai Trần Thiện Gia, nhấc tới ấm trà lại rót cho đệ đệ một chung: “Bất luận thế nào, Đại ca chúc đệ ra trận đại thắng!”
Phía trước trong Xuân Hòa điện Trần Thiện Chiêu đang bày tiệc đưa tiễn Trần Thiện Gia, phía sau trong Lệ Chính điện, Chương Hàm cũng đang nói chuyện với Ngụy thị. Bàn tiệc của hai người đơn giản hơn nhiều, chỉ ăn mấy món điểm tâm rồi ôm chung trà nói chuyện. Mặc dù hai tẩu muội không ở chung nhiều lắm, nhưng Chương Hàm nhìn ra tính tình Ngụy thị hồn nhiên ngây thơ cho nên rất có cảm tình với vị đệ muội này. Hiện giờ Trần Thiện Chiêu thuyết phục Trần Thiện Gia xin ra trận chi viện Khai Bình, nàng càng thêm băn khoăn đối với Ngụy thị. Nhưng nàng còn chưa mở miệng thì Ngụy thị đã khuyên giải trước.
“Đại tẩu, muội biết tẩu nhất định lo lắng cho Chương đại nhân, nhưng Tam Lang nói sẽ ngày đêm lên đường, nhất định có thể đuổi kịp, tẩu cứ yên tâm.”
Chương Hàm nghe Ngụy thị ngược lại an ủi mình không nhịn được phải bật cười: “Muội không lo lắng cho Tam đệ sao?”
“Dĩ nhiên có lo lắng ạ.” Ngụy thị cúi đầu, giọng nói trở nên lí nhí: “Chỉ là, nương muội đã dạy, đàn ông muốn làm gì thì phụ nữ không thể kéo chân, không người đàn ông nào thích phụ nữ liên lụy đến tiền đồ của họ... Huống chi Tam Lang ở kinh thành tuy được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng muội bắt gặp chàng khi ngồi một mình luôn thở dài buồn bực không vui, hở chút là kiếm người rủ rê ra võ trường tập luyện. Trước khi Thái Thượng Hoàng bị bệnh, mỗi ngày chàng đều lôi kéo vị Triệu Chỉ huy bồi luyện! Tâm của chàng không ở nơi này, muội muốn cản cũng ngăn không được.” Ngụy thị dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu cười cười: “Hơn nữa, mẫu hậu đã hỏi ý phụ hoàng, chờ chiến cuộc phía Bắc ổn định sẽ cho phép muội đi đến Bắc Bình, khi đó muội có thể ở bên chàng, không có gì phải lo lắng!”
Nhìn ra Trần Thiện Gia và Ngụy thị có thể phu xướng phụ tùy, Chương Hàm dĩ nhiên vui mừng trong lòng; nhưng nghĩ đến Vương Lăng bởi vì bị mình bỏ nhỏ mà đi hỏi ý Trần Thiện Duệ, kết quả giữa phu thê nảy sinh hiềm khích, nàng không khỏi cảm thấy vài phần bất đắc dĩ. Thất thần một lát, nàng cười nói với Ngụy thị: “Cũng không thể thật sự chẳng chút lo lắng gì, muội phải lo điều dưỡng thân mình thật cẩn thận, vấn đề con nối dõi cũng rất quan trọng.”
“Vâng, đa tạ Đại tẩu nhắc nhở!” Ngụy thị liên tục gật đầu, hàng mi dài chớp chớp, có chút phiền muộn nhìn lướt qua bụng mình. Hoàng hậu đưa tới hai cung nhân, nàng đối xử tốt cho ăn ngon mặc đẹp; Trần Thiện Gia thật ra có qua chỗ hai người kia nhưng chỉ ngồi uống chén trà rồi đi, đến cũng như không đến. Hoàng hậu cố nhiên không đề cập tới, còn cho phép nàng đi theo đến Bắc Bình, nhưng hiện giờ là đại tang, dù có muốn cũng không thể làm gì lúc này...
Ngụy thị ngẫm nghĩ, quên bén mình đang ở Đông Cung, cứ thế cắn môi mà sầu. Chương Hàm nhìn cô nàng lúc thì cau mày ngẩn ngơ, lúc thì nhướng mày mỉm cười, cảm thấy thú vị cực kỳ nên cũng không làm phiền. Mãi đến bên ngoài truyền vào tiếng khóc oe oe, thấy Ngụy thị giật mình bừng tỉnh, nàng mới giải thích: “Là Minh Nguyệt đang khóc đấy! Đứa nhỏ dễ nuôi hơn đại ca bé nhiều, cứ ăn no rồi ngủ ngủ đã rồi ăn, rất ít khóc nháo, lúc này không biết là ai chọc bé!”
Vừa dứt lời, nàng thấy Kim cô cô vội vàng vọt vào, thậm chí không kịp hành lễ đã hô lên: “Thái Tử Phi điện hạ, Khai Bình có tin tức!”
Thấy Chương Hàm ngẩn ra rồi vẻ mặt lập tức tái mét, Kim cô cô cố lấy hơi rồi vui vẻ nói: “Chương đại nhân trấn thủ Khai Bình gởi quân báo về triều: Lỗ Khấu bao vây Khai Bình mười ngày mười đêm; Chương đại nhân lấy hết lương thực giả đầu hàng, mang hơn hai mươi hộ vệ đến doanh trại quân địch bắt cóc Tam Vương tử Khố Đặc của Lỗ Khấu, hơn nữa trong thành đột nhiên phản kích, Lỗ Khấu không kịp dự phòng nên đại bại... Tóm lại, nô tỳ chỉ nghe được đại khái vậy thôi, nói chung là Khai Bình đã được bảo vệ rồi ạ!”
Vừa nghe xong, Chương Hàm cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Nhớ tới trước đó Chương Sưởng truyền tin vào cung nói mẫu thân lâm bệnh vì nghe tin tức Khai Bình, cho nên từ trước hôm lâm bồn tới bây giờ ở cữ, nàng vẫn luôn lo lắng cho an nguy của phụ thân và bệnh tật của mẫu thân, suýt nữa không chịu nổi đã quỵ xuống. Cũng may Ngụy thị tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đỡ nàng, liên thanh hỏi: “Bên ngoài trong Xuân Hòa điện, Thái Tử điện hạ và Liêu Vương điện hạ đã biết tin chưa?”
“Đều đã biết rồi ạ, Liêu Vương điện hạ vui mừng đến mức cười to không ngừng, còn chính Thái Tử điện hạ đã sai người tới Lệ Chính điện báo tin!”
Trong khi Đông Cung như trút được gánh nặng mừng rỡ như điên, quân báo khẩn cấp này cũng khiến Hoàng đế Trần Vĩnh trong Càn Thanh Cung vô cùng phấn chấn. Người truyền tin dù mệt muốn chết nhưng vẫn bị Hoàng đế trực tiếp triệu vào Càn Thanh Cung. Biết được người này là thân binh của Chương Phong tham dự trận phản kích cuối cùng trong thành, Hoàng đế hỏi ngay: “Cho dù giả đầu hàng, Lỗ Khấu không hề có chút xíu phòng bị nào sao?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, trước đó Chương đại nhân đã ra lệnh lộ ra tin tức trong thành sắp hết sạch lương thực, cho nên Lỗ Khấu muốn dùng biện pháp không cần đánh mà bắt chúng ta khuất phục. Bọn chúng hoãn lại thế công, không ngừng cho bắn tên lên đầu tường thành khuyên bảo quy hàng. Cuối cùng Chương đại nhân giả bộ bị cấp dưới hiếp bức, để hơn hai mươi tử sĩ đưa đến đại doanh của Lỗ Khấu. Vũ khí của các tử sĩ đều bị tịch thu, còn Chương đại nhân tuy bị lục soát nhưng vì trên người quấn xích sắt khóa chặt nên Tam Vương tử Khố Đặc của Lỗ Khấu không hề đề phòng. Do đó Chương đại nhân có thể dùng xích sắt bắt cóc Khố Đặc, còn các tử sĩ lợi dụng cơ hội cướp binh khí của quân phòng vệ. Trong khi đó, Tống tiên sinh chỉ huy binh mã trong thành đột nhiên tập kích doanh trại, Lỗ Khấu không kịp phòng ngừa đại bại rút lui, sáu trăm quân bị chém đầu, những kẻ còn lại bị phân tán vô số kể!”
Nghe xong phần bẩm báo, Trần Vĩnh nghĩ đến bản tấu chương với nét chữ rồng bay phượng múa văn hoa bóng bẩy, nhịn không được nhướng mày: “Nghe nói ngươi là thân binh của Chương Phong nhưng cách nói năng văn nhã, đã được học hành?”
Người mang tin tức trấn định dập đầu: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, ti chức phụng mệnh Chương đại nhân làm hộ vệ bên người Tống tiên sinh được ba năm. Tống tiên sinh đã dạy ti chức đọc sách biết chữ.”
“Bản tấu chương báo tin chiến thắng xuất sắc tuyệt luân này cũng là bút tích của vị Tống tiên sinh?”
“Vâng ạ.”
Trần Vĩnh trầm ngâm gật gật đầu. Chuyện của Tống Tú tài Chương Phong đã từng bẩm báo, nói là hàng xóm cũ hiện giờ lại có quan hệ thông gia, cho nên xin giữ bên người làm phụ tá. Trần Vĩnh vốn tưởng rằng chỉ là một văn sĩ đọc sách biết chữ để giúp đỡ một võ tướng tầm thường, hiện giờ xem ra chẳng những văn chương viết rất hay, chữ cũng rất đẹp, hơn nữa còn có thể điều hành binh mã bất ngờ tập kích doanh trại trong khi Chương Phong đang giả đầu hàng, đủ có thể thấy đây là một nhân tài!
“Ngươi một đường đưa tới công văn báo tin chiến thắng, cũng có công lao không nhỏ. Lui xuống nghỉ ngơi trước, trẫm sẽ trọng thưởng!”
“Ti chức tạ ơn Hoàng Thượng!”
Chờ hai nội thị dìu người mang tin đi không còn vững lui xuống, Trần Vĩnh mới gọi Mã Thành đưa tấu chương qua: “Ngươi tự mình đem công văn báo tin chiến thắng này trả về Binh Bộ, luận công nghị thưởng!”
“Vâng.”
Mã Thành trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang vội đem công văn đưa tới Binh Bộ. Hoàng hậu Phó thị nghe tin cũng chạy tới Càn Thanh Cung tươi cười đầy mặt. Nghĩ đến trước khi Thái Thượng Hoàng băng hà thì Khai Bình bị bao vây, sau khi Thái Thượng Hoàng mất đi lại nhận được tin này, Trần Vĩnh xúc động nói: “Nếu phụ hoàng ở trên trời có linh thiêng biết được quân báo vui vẻ này, tất nhiên sẽ gõ nhịp tán thưởng! Bắt đầu từ đây, nhân tâm giao động vì phụ hoàng băng hà cũng có thể yên ổn rồi.”
“Hoàng Thượng nói đúng.” Phó thị cười gật đầu, lúc này mới từ từ hỏi ý: “Đề cập đến việc trấn an nhân tâm, thiếp còn có một chuyện muốn giãi bày. Theo lý những nội thị hầu hạ cận thân ở Thanh Ninh cung đều phải đi thủ lăng, nhưng trước đây thiếp ở Đông Cung đã hạ lệnh đánh chết nội thị Thái Lượng bên người Thiện Chiêu vì tội rải tin thị phi, hiện giờ bên người nó không có ai ổn thỏa đáng tin cậy. Quản sự thẻ bài Lộ Khoan của Thanh Ninh cung mới hầu hạ Thái Thượng Hoàng hơn một năm, nhìn cũng trầm ổn được việc, cho nên thiếp muốn điều hắn đến Đông Cung.”
Nếu đổi thành Lý Trung thì Trần Vĩnh nhất định không đáp ứng, nhưng ngẫm lại Lộ Khoan chỉ là nhân vật nhỏ kinh nghiệm thấp, ông nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy đây là chuyện râu ria bèn gật đầu: “Cũng được, việc này làm theo ý Hoàng hậu!”