Nghe tiếng Phó thị rời phòng sau lưng, Trần Thiện Chiêu dường như không chú ý, vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích.
Đây không phải lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh tượng Thái Thượng Hoàng trên giường bệnh. Khi phế Thái Tử nắm quyền, anh đã từng xúi Hồ Ngạn đưa ra ý kiến để anh cùng Chu Vương Thế tử và Hoài Vương Thế tử có thể vào cung thăm tổ phụ cũng hôn mê trên giường. Lúc ấy mấy huynh đệ phối hợp với nhau, hai người kia khóc lóc kêu trời kêu đất trong khi anh lén dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay tổ phụ, rốt cuộc đánh thức được ngài, nhận được lời nhắc nhở trân quý nhất. Nhưng hiện giờ đối mặt với cục diện như vậy một lần nữa, anh lại biết chính mình có làm y như thế cũng không có ích lợi gì.
Các Ngự y của Thái Y Viện đã châm cứu rót thuốc ngay dưới mí mắt mọi người, đủ có thể thấy lúc này tổ phụ không phải bị người ám hại, mà thời điểm tổ phụ đi xa thật sự sắp tới rồi!
Chỉ là, dù đã nghĩ tới phải có một ngày này, Trần Thiện Chiêu lại thực sự không cách gì tiếp thu. Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi mình mười hai tuổi vào kinh, thân thể gầy yếu rời xa phụ mẫu một thân một mình chốn kinh thành; mặc dù lúc trước triều kiến cũng có gặp qua tổ phụ, nhưng lần vào cung bái kiến khi đó, rõ ràng lễ nghi đều thuộc lòng nhưng cử chỉ vẫn vụng về chẳng ra làm sao. Khi ấy tổ phụ đi đến trước mặt tôn nhi đang bàng hoàng ngây ngốc, cười kéo dậy quan sát kỹ càng một hồi rồi hỏi.
“Ngươi chính là con mọt sách nổi danh nhà lão Tam?”
Trước đó khi Trần Thiện Chiêu cùng phụ mẫu và các tông thất khác triều kiến, chỉ có thể quỳ phía xa xa dập đầu, không bao giờ có cơ hội nói chuyện với tổ phụ là vị Thiên Tử khai quốc. Cho nên năm mười hai tuổi ở Ngự tiền hỏi đáp những gì anh đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ tổ phụ ban cho mình cùng ăn chung, bình lui cung nhân nội thị rồi hỏi mình tình hình bị ám sát khi theo phụ thân đi săn mùa xuân, còn quan tâm vuốt ve đầu mình, bình dị gần gũi hòa ái dễ gần giống y như tổ phụ của nhà bình thường. Có lẽ ngay trong khoảnh khắc đó, cậu bé Trần Thiện Chiêu phải sống một mình ở kinh thành đã coi tổ phụ trở thành người duy nhất có thể ỷ lại, liều mạng muốn giữ chặt cọng rơm cứu mạng này.
“Hoàng gia gia...”
Tự lẩm bẩm một mình, Trần Thiện Chiêu bất giác quỳ xuống trước long sàng, cầm thật chặt cánh tay khẳng khiu của tổ phụ. Nghĩ đến đôi tay này đã từng cầm roi ngựa kéo dây cương vung bảo kiếm múa bút son chỉ điểm giang sơn, hiện giờ lại vô lực buông xuống bên cạnh không còn cầm được bất cứ thứ gì, Trần Thiện Chiêu nhịn không được nhắm mắt lại. Cảm giác được những giọt nước lạnh lẽo lướt qua má rồi rớt xuống mu bàn tay, anh nhẹ giọng thì thầm: “Hoàng gia gia, thường thường luôn có người trong hoàn cảnh gian nan khốn khổ phải kiệt lực chém giết mở ra một con đường máu thì trước sau gặp dữ hóa lành, nhưng một khi được hưởng cuộc sống yên vui nhàn nhã chân chính thì lại khó có thể chịu nổi. Ngài là một thế hệ anh hùng khai sáng tân triều, chẳng lẽ cũng muốn giống như người bình thường hay sao?”
Người trên giường không cử động chút nào, Trần Thiện Chiêu cười khổ một tiếng, thậm chí nghĩ tới có phải mình nên làm giống Trần Thiện Gia lúc trước, dùng một ít thủ đoạn kịch liệt hoặc la hét ồn ào để đánh thức tổ phụ. Trong lúc đang nghĩ như vậy, anh chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói oang oang chiêu bài của Trần Thiện Gia.
“Hoàng gia gia vẫn chưa tỉnh? Thật đáng giận, nhi thần biết ngay cái đám thái y kia là vô dụng nhất! Mẫu hậu, nhớ trước đây Đại ca cũng hôn mê một thời gian, suýt nữa chậm trễ hôn sự, đám thái y cũng bó tay chẳng tìm ra biện pháp nào có thể xoay chuyển tình huống, cuối cùng nhờ nhi thần la hét ồn ào mà trời xui đất đánh thức được Đại ca? Chuyện tới hiện giờ, cứ đơn giản coi như ngựa chết muốn chữa thành ngựa sống, nhi thần sẽ la hét đánh thức Hoàng gia gia. Sau đó nếu Hoàng gia gia và phụ hoàng muốn trị tội đại bất kính, nhi thần nhận lãnh là được!”
“Đừng vội làm bậy! Thái Thượng Hoàng là bệnh cũ tái phát, đâu thể so sánh với Đại ca con lúc ấy chỉ là tạm thời bị bế khí!”
Nghe mẫu hậu quát mắng Trần Thiện Gia, Trần Thiện Chiêu nhịn không được khóe miệng hơi nhếch, cuối cùng dụi mắt đứng dậy. Thấy một đoàn người đông đảo vào phòng, ai cũng nín thở rón rén, trong đó có các huynh đệ, có nhóm thúc thúc cùng những cô cô tính tình khác nhau nhưng phần lớn đều đối xử với mình không tệ, thời điểm này không tiện lên tiếng chào hỏi nên chỉ hơi gật đầu. Trưởng công chúa Gia Hưng nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Trần Thiện Chiêu, đưa tay nhẹ nhàng chọt chọt Trưởng công chúa Ninh An ra hiệu.
Chỗ đứng trước long sàng có hạn, các tông thất lần lượt hành lễ xong bèn dựa theo bối phận tiến lên thăm trạng huống của Thái Thượng Hoàng. Sau khi nhìn qua, bất luận là Trần Thiện Ân gặp mặt rất ít cực kỳ xa cách với Thái Thượng Hoàng hay là Trưởng công chúa Gia Hưng thường thấy thiên nhan, mọi người đều nhận ra Thái Thượng Hoàng đã gần đất xa trời. Cuối cùng, Trưởng công chúa Ninh An do tiên Hiếu Hoàng hậu sở sinh trầm giọng đề nghị: “Hoàng tẩu, tình trạng Thái Thượng Hoàng đã không tốt rồi, chúng ta may mắn được làm con cháu ngài, hẳn nên thay phiên phụng dưỡng. Nếu có thể, xin Hoàng tẩu chia ban cho chúng ta thay phiên nhập hầu Thanh Ninh cung, làm trọn hiếu đạo.”
Hoàng Hậu Phó thị đưa mắt nhìn một vòng, thấy ba nhi tử Trần Thiện Ân Trần Thiện Gia Trần Thiện Duệ không dị nghị, các Hoàng tử Hoàng nữ của Thái Thượng Hoàng phần lớn tán đồng, bà gật đầu: “Trưởng công chúa nói đúng, nếu là thế, ta lập tức nghĩ cách chia ban, mọi người thay phiên túc trực bên Thái Thượng Hoàng.”
Trưởng công chúa Gia Hưng liếc về phía Trần Thiện Chiêu, vừa định lên tiếng thì Hoàng tử thứ hai mươi lăm của Thái Thượng Hoàng, Dự Vương Trần Thụ, đã mở miệng: “Chẳng qua, tuy chúng ta nhập hầu Thanh Ninh cung, chỉ sợ Thái Tử điện hạ vẫn phải vất vả nhiều một chút. Ai cũng biết Hoàng gia gia luôn yêu thích nhất Thái Tử điện hạ, nếu tỉnh lại nhìn thấy tôn nhi hầu hạ bên cạnh, tâm tình chắc chắn vui vẻ, sức khỏe đương nhiên chuyển biến tốt đẹp rất mau.”
Điểm này cố nhiên Trưởng công chúa Gia Hưng cũng nghĩ tới, nhưng nghe Dự Vương nói lộ liễu như thế rõ ràng không có ý tốt, nàng bèn thấy đệ đệ năm nay đã mười bảy mười tám thực không vừa mắt, lập tức cười lạnh mắng: “Phụ hoàng yêu thích Thái Tử điện hạ không sai, nhưng Thái Tử điện hạ cũng không phải làm bằng sắt, sao có thể không ngủ không nghỉ canh giữ ở Thanh Ninh cung, để Nhị thập ngũ đệ lười nhác à?”
Sắc mặt Trần Thụ tức khắc cứng đờ, thấy những người khác đều không thèm liếc mình một cái, vị Hoàng tử có thân mẫu chỉ là Tiệp dư vừa xấu hổ lại vừa khốn quẫn, trong lòng hối hận không nên cho vào đầu những lời người ta nói. Trần Thiện Chiêu chứng kiến cảnh này, lập tức mỉm cười lên tiếng: “Lời của Nhị thập ngũ thúc thật ra cũng không sai, dù sao nhiệm vụ tu thư thiếu một mình cháu cũng không quan trọng. Còn phần công việc ở Văn Hoa Điện, bất kể Nhị đệ Tam đệ Tứ đệ, ai tạm thời thay cháu cũng dễ làm thôi. Trước nay Hoàng gia gia luôn ban phát từ ân cho cháu như thế, hiện giờ ngài bệnh nặng, đương nhiên phải là tôn nhi này phụng dưỡng nhiều hơn.”
Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu quay sang Hoàng Hậu Phó thị khom người thi lễ: “Mẫu hậu, Hoàng gia gia bệnh nặng, nhi thần xin được lưu lại ở Thanh Ninh cung.”
Phó thị chỉ sửng sốt một chút liền hiểu rõ, gật đầu nói: “Được, ta sẽ bẩm báo chuyện này với phụ hoàng con!”
Cái thằng ngốc!
Trưởng công chúa Gia Hưng tức khắc hận đến mức muốn dậm chân. Nàng cũng lo lắng bệnh tình phụ hoàng, càng biết phụ hoàng và Trần Thiện Chiêu là tổ tôn tình thâm, nhưng sau khi Tam ca bước lên ngôi vị hoàng đế thì không còn là một Tam ca oai hùng anh minh như trước, bằng không nhất định sẽ không nghi kị Thập thất đệ Tri Vương! Sở dĩ chậm chạp mãi về sau mới lập Trần Thiện Chiêu là Thái Tử, chẳng phải bởi vì Trần Thiện Chiêu là Hoàng tôn phụ hoàng yêu thích nhất? Hiện giờ phụ hoàng coi bộ đã sắp đi xa, không bao giờ có thể che chở cho tôn tử Trần Thiện Chiêu, thế mà Trần Thiện Chiêu còn bị kiểu nói của Trần Thụ lôi vào, nếu lỡ dẫn tới Hoàng đế tái sinh nghi kỵ thì làm sao bây giờ?
Tuy nhiên, chuyện đã đến nước này, nàng cũng không còn nói gì được nữa, chỉ đành đề nghị đi theo Hoàng hậu giúp đỡ chia ban, ra tới bên ngoài bèn năn nỉ ỉ ôi xin cho chính mình và Trần Thiện Chiêu thay phiên túc trực đêm đầu tiên. Sau khi các chư vương công chúa xác định ngày chia ban của mình, Phó thị lại cùng mọi người đến Càn Thanh Cung gặp Hoàng đế. Trưởng công chúa Gia Hưng về lại Thanh Ninh cung liền đi thẳng tới trước long sàng, quả nhiên thấy Trần Thiện Chiêu đang ngồi tựa vào bình phong phát ngốc. Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của chất nhi, Gia Hưng vốn còn muốn la cậu ta vài câu tức khắc do dự. Thật lâu sau, nàng bèn xua xua tay ra hiệu cho Lộ Khoan, Lộ Khoan hiểu ý dẫn cung nhân nội thị lui xuống.
“Đã sắp làm phụ thân lần nữa, tại sao còn chịu không nổi một câu chèn ép của người ta?” Rốt cuộc Gia Hưng vẫn là tiến đến trách nhưng giọng điệu nhẹ đi rất nhiều. Dù chỉ lớn hơn Trần Thiện Chiêu vài tuổi nhưng nàng vẫn bưng ra cái giá trưởng bối: “Nếu phụ hoàng còn tỉnh, nhất định sẽ nói với cháu tương lai còn dài. Ngài nhớ kỹ hiếu tâm của cháu, không cần cháu phải báo đáp như thế.”
“Nhưng thời gian của Hoàng gia gia không còn nhiều, nếu không báo đáp như vậy thì cháu còn có thể báo đáp lúc nào? Không thể vì người ngoài nói ra nói vào mà vứt bỏ lòng hiếu nghĩa!” Trần Thiện Chiêu cũng không ngẩng đầu lên mà đáp. Không nghe Trưởng công chúa Gia Hưng nói thêm gì, anh chàng nhẹ giọng kể: “Thập nhị cô cô, cháu biết cô cô quan tâm cháu. Nhưng cô cô biết không, lúc trước khi Hoàng gia gia bị phế Thái Tử chuốc dược khiến hôn mê trên giường, cháu và Hoài Vương Thế tử Chu Vương Thế tử cùng đến, cháu đã dùng chút thủ đoạn làm ngài thanh tỉnh; cô cô biết Hoàng gia gia đã ám chỉ cho cháu điều gì hay không? Mau, Rời, Kinh, Thành!”
Anh chàng cười khổ một tiếng, lại ngẩng đầu lên nhìn Trưởng công chúa Gia Hưng: “Tuy lúc đó khi nói chuyện cháu có nhắc tới Hàm nhi, Hoàng gia gia có chút phản ứng, nhưng ngài cho cháu ám chỉ không phải về vụ mật chiếu, mà bảo cháu chạy đi mau! Vào thời điểm đó, ngài không hề nghĩ đến kế hoạch trừ nghịch mà chỉ quan tâm bảo toàn tôn tử cháu đây. Cháu sẽ ghi tạc tình cảm này trong lòng suốt cả cuộc đời.”
Tuy Trưởng công chúa Gia Hưng biết Trần Thiện Chiêu vừa tiến cung thăm hỏi xong đã bị Chương Hàm chuốc thuốc mê tiễn đi, nhưng chi tiết thế nào thì đây là lần đầu tiên nghe được. Nghĩ đến phụ hoàng vừa tỉnh lại đã dùng hết toàn lực làm ra ám chỉ bảo vệ tôn tử, nàng không nhịn được mắt mũi cũng cay xè, cuối cùng quay đầu sang chỗ khác chớp mắt vài cái rồi mới nói: “Nếu cháu biết Hoàng gia gia thương yêu và đặt kỳ vọng vào cháu, vậy thì bất cứ lúc nào cháu phải nhớ rõ giữ gìn bản thân trước tiên!”
“Cháu nhớ rõ.” Trần Thiện Chiêu khẽ động khóe miệng cười cười, nói câu từng chữ: “Nhưng cháu cũng biết điều này, không thể chỉ vì không muốn bị người ngờ vực nên luôn luôn hành động như rùa đen rút đầu! Thân là Thái Tử, thân là trưởng huynh của các đệ đệ, vậy thì phải đảm đương trách nhiệm của một trưởng huynh Hoàng Thái Tử nên có!”
Nói xong, Trần Thiện Chiêu quay đầu nhìn Thái Thượng Hoàng vẫn hôn mê, trên mặt lộ rõ vẻ ngơ ngẩn. Đứa bé thứ hai của anh và Chương Hàm sắp sửa chào đời, chẳng lẽ tổ phụ không thể kiên trì chờ đến lúc đó liếc xem đứa nhỏ này một cái được sao? Hiện giờ khó khăn lắm anh mới được ổn định hơn trước một chút, chẳng lẽ ông trời thật bị mù rồi à, cố tình muốn anh chào đón hài tử trong khi người thân yêu rời xa cõi đời?