Chu Phùng Xuân!
Chương Hàm đã nghe Trần Thiện Chiêu nhắc qua tên này, mà Phó thị là Hoàng Hậu thì càng không xa lạ gì với người này. Hai người nhìn nhau, Phó thị thở dài một hơi rồi chán nản nói: “Thôi, biết ai là đủ rồi! Đại tẩu nhờ con sai những người kia dâng tấu thư đề nghị Đại ca con nhận nhiệm vụ biên soạn đại điển, con đã làm xong chưa?”
“Làm xong rồi ạ, nhi thần đã tìm người thỏa đáng ném thẳng tấu chương vào Thông chính tư!”
Phó thị biết phong cách làm việc sấm rền gió cuốn của Trần Thiện Gia, lập tức hơi gật đầu: “Được, việc này may mà có con. Cũng không còn sớm, con đưa Đại tẩu hồi Đông Cung, ta thấy hơi buồn ngủ, chắc đi chợp mắt một chút.”
“Mẫu hậu không sao chứ ạ? Nếu có chỗ nào không thoải mái, nhi thần mời Ngự y tới ngay?”
Thấy Trần Thiện Gia sốt ruột quan tâm, Phó thị không khỏi mỉm cười: “Chỉ vì luôn chờ tin tức của con nên chậm trễ thời gian ngủ trưa thường ngày, lúc này muốn ngủ bù trong chốc lát, đâu có không thoải mái chỗ nào. Đừng bà bà mụ mụ nữa, mau đưa Đại tẩu con về!”
Nghe vậy Trần Thiện Gia quả nhiên không nghĩ nhiều, lập tức đi đến trước mặt Chương Hàm cung kính mời đi cùng. Chương Hàm đứng dậy thi lễ cáo lui, khi ra khỏi Khôn Ninh Cung lên kiệu, thấy Trần Thiện Gia đi bên cạnh vẻ mặt muốn nói lại thôi, trong lòng nàng làm sao không biết chú em này đang có chuyện thắc mắc. Vì thế vừa xuống kiệu trước Lệ Chính điện, nàng bảo Trần Thiện Gia: “Tam đệ vào ngồi một lát đi, Thái Tử điện hạ sắp sửa về rồi. Vừa lúc có quả vải mới đưa tới, đây là trái cây tiến cống cho Thái Thượng Hoàng, Thái Thượng Hoàng ban thưởng một sọt cho Thái Tử điện hạ. Lát nữa Tam đệ mang chút về chia cho ba vị Vương phi.”
Trần Thiện Gia vội vàng cảm tạ, do dự một lát, trong lòng cậu xác thật còn nghẹn bao nhiêu vấn đề nên quyết định theo vào. Đợi đến Đông Noãn các vừa ngồi xuống, cậu ta đã nhịn không được hỏi: “Đại tẩu, những quan văn dùng danh nghĩa Đại ca kết bè kết cánh, tội này nếu không bị tước chức quan thì cũng nên hung hăng giáo huấn một trận! Còn những tên chó má như Hạ Lai Thuận càng không cần phải nói, nên trị tội bọn chúng thật nặng!”
“Tam đệ nói không đầu không đuôi kiểu này, làm sao ta biết là chuyện gì? Hôm nay rốt cuộc chuyện xảy ra thế nào, Tam đệ thuật lại ta nghe xem sao?”
Chương Hàm biết Hoàng Hậu không muốn dò hỏi chi tiết là vì chỉ cần biết kết quả cũng đã đủ đoán ra, nhưng ngay lúc này nàng lại muốn tìm hiểu rõ ràng tất cả nội tình. Nghe Trần Thiện Gia thuật lại làm thế nào Triệu Phá Quân có được danh sách trình lên, làm thế nào mai phục bắt lấy đám người Hạ Lai Thuận tới đó đánh úp, làm thế nào lưu lại dấu tay bọn chúng, làm thế nào ép những quan văn kia đồng loạt ký tên dâng tấu, cuối cùng làm thế nào cảnh cáo xong thì thả người. Nàng trầm ngâm thật lâu rồi hỏi: “Tam đệ vừa nói phải trị tội, vậy đệ nói xem phải trị bọn chúng tội danh gì?”
“Vụ này... ” Trần Thiện Gia tức khắc có chút bực bội nhíu mày, hồi lâu mới nói: “Thì là tội danh lén tìm hiểu việc riêng của Đông Cung. Mưu đồ gây rối!”
“Loại tội này quá mức gượng ép. Tuy Tam đệ và ta đều biết bọn chúng nhắm vào Triệu Phá Quân và những quan văn đầu óc choáng váng kia, nhưng hoàn toàn không có chứng cứ. Sở dĩ Tam đệ có thể chế trụ bọn chúng là vì trước đó đã bố trí sẵn sàng, thực lực bọn chúng không bằng đệ chứ không phải vì bắt được chứng cứ rõ ràng. Hơn nữa, cho dù có chứng cứ, vì sao đệ lại tương kế tựu kế mai phục, vì sao Triệu Phá Quân lại đi gặp các quan văn kia, tất cả đều phải giải thích rõ. Đến lúc đó bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, phụ hoàng ngược lại sẽ càng đa nghi. Cho nên nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, lặng lẽ bóc trần quỷ kế rồi giữ lại nhược điểm bọn chúng trong tay, hơn nữa còn cảnh cáo những quan văn tự cho là thông minh và những binh sĩ dã tâm bừng bừng trong quân, vậy là đã đạt tới mục đích!”
Về đánh giặc thì Trần Thiện Gia là một nhân tài, nhưng lúc này nghe vào tai rất nhiều đạo lý loanh quanh lòng vòng, đầu cậu ta tức khắc phình to gấp đôi. Nhưng thấy Chương Hàm cười cười nhìn mình, cậu ta đành phải tỉ mỉ ngẫm nghĩ, cuối cùng cảm thấy hình như đúng là vậy, vội vàng gật gật đầu: “Đa tạ Đại tẩu chỉ điểm, là đệ không suy nghĩ chu toàn.”
“Coi đệ nói kìa, ta chỉ có mớ lý luận suông, người chân chính thực hiện là Tam đệ. Nếu không nhờ Tam đệ có thể lo liệu việc này chu toàn, vậy không thể nào giải quyết một cách hoà bình như vậy. Thật sự mà nói, phải là ta cảm ơn đệ mới đúng.” Vì đang nói chuyện quan trọng nên trước đó Chương Hàm sai Thu Vận canh giữ bên ngoài, chỉ chừa lại Đan ma ma trong phòng. Lúc này, nàng kêu Đan ma ma đỡ mình đứng dậy, vừa nghiêng người hành lễ thì thấy Trần Thiện Gia đứng bật dậy tránh sang bên cạnh, sau đó liên tục cúi người vái không ngừng.
“Đại tẩu ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đệ chỉ là làm chuyện chính mình nên làm.” Trần Thiện Gia thấy Chương Hàm rốt cuộc ngừng động tác, lúc này mới như trút được gánh nặng mà đứng thẳng lên, sau đó cười chân chất nói: “Nếu không có Đại ca thì cũng không có đệ hôm nay, cho nên đừng nói chi là chuyện nhỏ xíu như con kiến thế này, cho dù vượt lửa qua sông thì đệ cũng không hề nhíu mày! Đệ và Tứ đệ khác nhau, đệ chỉ biết đánh giặc, còn những vấn đề giống như Đại tẩu vừa giải thích, thật ra đệ cũng chưa hiểu rõ lắm.”
Nghe những lời thẳng thắng giản dị của Trần Thiện Gia, Chương Hàm mỉm cười, vịn tay Đan ma ma chậm rãi ngồi xuống rồi nói: "Tam đệ nói nghe chưa hiểu nên tiện thể ta thử đổi cách giải thích xem sao. Lấy ví dụ về chuyện của Tứ đệ, hiện giờ tuy đang có chút khúc mắc với Thái Tử điện hạ nhưng chỉ vì đệ ấy chưa phục. Nếu Tứ đệ có thể chân chính bình tĩnh suy nghĩ lại, hơn nữa còn có Tứ đệ muội khuyên giải, đương nhiên sẽ hiểu ra mà thôi. Nhưng hiện giờ nếu cứ lôi ra mà phá hủy, vậy thì giống như những quan văn tự cho là thông minh muốn leo lên Đông Cung, chắc chắc cũng sẽ có người đang bám vào Tứ đệ lợi dụng Tứ đệ mang đến vinh hoa phú quý cho bọn chúng, vì thế mới xảy ra chuyện hôm nay! Sở dĩ ta nhờ Tam đệ cảnh cáo bọn chúng rồi dừng tay, ngoại trừ không muốn để phụ hoàng tức giận vì chuyện này, làm sao không phải vì bảo toàn tình cảm huynh đệ? Hãy xem trước đó chỉ vì một gã Đường Thuận đã gây náo động tận trời, hiện giờ Tam đệ chỉ chứng Chu Phùng Xuân mà không có bằng chứng cụ thể, nếu lại xảy ra chuyện lớn, ai biết không phải là Đường Thuận thứ hai? Hơn nữa càng làm cho phụ hoàng đau lòng thất vọng!”
“Đại tẩu...”
Trần Thiện Gia rốt cuộc bừng tỉnh ngộ ra. Mặc dù cậu và Trần Thiện Duệ không phải cùng mẫu, nhưng hai người hỗ trợ lẫn nhau trên chiến trường rất nhiều, cùng nhau đánh biết bao nhiêu trận, luôn thưởng thức và có chút nể phục nhau. Cho nên mặc dù hướng về Trần Thiện Chiêu, Trần Thiện Gia cũng không hy vọng Đại ca và Tứ đệ chia rẽ đến mức như nước với lửa. Hiện giờ nghe Chương Hàm thổ lộ một tầng thiện ý, cậu ta nhịn không được lại đứng lên vái dài: “Đại tẩu, tiểu đệ vô cùng cảm kích tấm lòng này của tẩu!”
“Mau đứng lên, Đan ma ma, mau đỡ Tam đệ lên!”
Chờ đến khi Đan ma ma tiến lên đỡ Trần Thiện Gia, Chương Hàm mới dặn dò: “Sự tình hôm nay hãy dừng ở đây. Nếu Tam đệ gặp Chu đại nhân, nhớ đừng lộ vẻ khó chịu trên mặt, rốt cuộc chuyện này có phải ông ấy làm hay không vẫn chưa thể kết luận chính xác, không cần tổn thương tình đồng chí trên chiến trường. Tương lai nói không chừng hai vị vẫn còn có lúc phải hợp tác ra trận...”
Dặn dò Trần Thiện Gia một hồi, bên ngoài truyền vào tiếng thông báo Thái Tử điện hạ hồi cung. Hiện giờ Chương Hàm chỉ còn hai tháng là lâm bồn, cho nên vụ nghênh đón linh tinh gì đó được miễn hoàn toàn. Nhưng Trần Thiện Gia thì nhanh như chớp phóng ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã tò tò theo Trần Thiện Chiêu vào Lệ Chính điện. Hai huynh đệ một trước một sau vào nhà, nhìn hai người với diện mạo tương tự, cử chỉ thân cận, Chương Hàm cảm thấy vô cùng may mắn và vui mừng.
May mà Trần Thiện Chiêu còn có một đệ đệ toàn tâm toàn ý vì chàng!
Trần Thiện Chiêu đã về rồi, Trần Thiện Gia lập tức báo cáo toàn bộ sự tình đã kể cho Chương Hàm, sau đó còn thuật lại nguyên văn lời giải thích của Chương Hàm, thậm chí cả lời Đại tẩu dặn dò mình, cuối cùng cậu mới vui vẻ kết luận: “Đại tẩu thật sự mưu tính sâu xa, sau này đệ gặp phải vấn đề rắc rối không tìm được người thỉnh giáo, đệ có thể lập tức tới thỉnh giáo Đại tẩu!”
“Đệ kêu ta Đại ca, kêu nàng Đại tẩu, chuyện này không phải đương nhiên à?” Trần Thiện Chiêu cười lắc đầu. Nghe Chương Hàm nói muốn chia quả vải để Trần Thiện Gia mang về cho ba huynh đệ, anh chàng nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Quả vải này được bảo quản bằng cách bỏ vào ống tre mới chặt, bịt kín hai đầu bằng đất sét rồi đưa tới kinh thành. Đây là mẻ sớm nhất, kế tiếp sẽ có rất nhiều, đến lúc đó chưa chắc ăn hết. Đệ nhớ kỹ, chỉ cần không phá lớp đất sét thì đến đông xuân vị vẫn như mới, đến lúc đó sẽ bảo quản lâu hơn. Ngoài ra...”
Anh chàng ngừng lại một chút rồi dặn: “Gia đình Nhạc An Quận vương sắp phải rời kinh, ta không tiện đi tiễn. Rốt cuộc làm huynh đệ một hồi, đệ hãy thay ta và Thái Tử phi đi gặp bọn họ một chút. Vậy thì đám binh lính áp giải cũng không đến mức coi thường.”
“Vâng, Đại ca cứ yên tâm!”
Nhìn theo Trần Thiện Gia rời đi, Trần Thiện Chiêu nở nụ cười dịu dàng thoải mái. Chương Hàm ngắm sườn mặt của phu quân, nghĩ tới hôm chàng mượn rượu tiêu sầu khi tin tức sách phong Đông Cung truyền đến, nàng lại một lần nữa khẳng định Trần Thiện Chiêu là người cực kỳ chú trọng tình huynh đệ như tay chân. Nguyên nhân chính vì biết thế nên nàng mới bày ra hành động lần này.
Sau một hồi lâu, Trần Thiện Chiêu mới quay đầu cười với Chương Hàm: “Không ai biết phu bằng thê, xem Tam đệ như vậy cho thấy đã bị nàng thuyết phục! Đừng nhìn nó ruột để ngoài da như thế, nhưng khi bướng bỉnh lên cũng cố chấp vô cùng... Không, nói đúng ra là chỉ có thể dùng nắm tay để giảng đạo lý cho nó. Ngay cả ta khi dạy dỗ nó cũng thường bị nó làm tức muốn chết!”
“Xem chàng nói lạ chưa kìa, Tam đệ là người bất thông tình lý vậy sao?”
Rất cảm ơn nếu vào wattpad ủng hộ bà còm. Sau khi tấu chương liên danh được dâng lên, hơn nữa nhờ Trần Thiện Chiêu lặng lẽ đốc thúc, quan viên liên tiếp dâng tấu đề nghị tiếp tục biên soạn bộ Đại điển trước kia. Khi Trần Thiện Chiêu cũng tự xin dẫn đầu các thế tử quận vương có chút tài danh kết hợp với mấy vị hàn lâm cùng biên soạn sách sử, Hoàng đế Trần Vĩnh rốt cuộc động tâm. Mấy ngày trong số lão thần có không ít người đề nghị thiết lập Chiêm Sự Phủ cho Đông Cung, Hoàng đế vẫn luôn do dự nên chọn người nào phụ tá Đông Cung; hiện giờ nếu Trần Thiện Chiêu chịu đi biên soạn sách sử, vậy thì chắc chắn đã giải quyết được vấn đề khó xử này.
Những quan Hàn lâm kia hơn phân nửa là lục phẩm hoặc thấp hơn, còn các tông thất cũng không có thực quyền, câu thúc ở Văn Hoa Điện chưa chắc thu được tâm, chi bằng tống tất cả vào kho Cổ kim thông tập để soạn sử!
Thế nhưng hôm nay, Hoàng đế vừa quyết định xong định sai người viết minh chiếu thì thình lình có một tin tức đưa vào Càn Thanh cung. Nghe quản sự thẻ bài Mã Thành của Càn Thanh cung quỳ sát đầu dưới đất bẩm báo, giọng Trần Vĩnh có chút run rẩy hỏi lại.
“Ngươi nói gì? Nói lại cho trẫm nghe một lần?”
“Bẩm Hoàng Thượng, Thanh Ninh cung tới báo, Thái Thượng Hoàng đột nhiên ngất đi!”