Có thêm một đứa bé, mấy ngày này Khôn Ninh Cung tự nhiên náo nhiệt hơn nhiều. Tuy Trần Hi chỉ nói được mấy câu, nhưng có đôi khi không hài lòng vẫn mở to cổ họng mà gào, tiếng khóc kinh thiên động địa làm Hoàng Hậu Phó thị lĩnh hội thật sâu cảm giác muốn ném nhóc lên nóc nhà của Trần Thiện Chiêu lúc trước cũng không phải khuếch đại. Dù vậy, khi ông tướng con ngoan ngoãn an tĩnh thì lại đáng yêu vô cùng, ít nhất làm cho Phó thị đã nhiều năm không ôm trẻ nhỏ cảm nhận lại niềm vui sướng khi nghênh đón con cái chào đời.
Lúc này, bà ngồi trên nhuyễn tháp nhìn cung nhân hối hả đuổi theo Trần Hi đang chạy loạn khắp nơi, tiếng kêu Hoàng trưởng tôn liên tục vang lên ồn ào vô cùng, thế nhưng Phó thị xưa nay ghét nhất cục diện hỗn loạn lại luôn cười tủm tỉm. Mãi đến khi bên ngoài truyền vào tiếng bẩm báo Thái Tử phi điện hạ đến vấn an, bà mới ngẩng đầu lên.
“Mau cho nàng tiến vào.”
“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”
Thấy Chương Hàm vừa vào nhà là ánh mắt đã lướt qua người Trần Hi, ngay sau đó mới tiến lên hành lễ, trong lòng Phó thị hiểu rõ, gật đầu xong bèn ra hiệu cho người mang ghế dựa lại gần. Chờ Chương Hàm ngồi xuống, bà phân phó nhũ mẫu Nhạc ma ma qua dắt Trần Hi lại đây. Thấy ông tướng con mau mắn chạy ào tới trước mặt mình, ngoan ngoãn bắt chước theo nhũ mẫu quỳ xuống, ra hình ra dáng chắp tay hành lễ kêu tổ mẫu, bà không khỏi phì cười, kéo Trần Hi đứng dậy rồi chỉ vào Chương Hàm: “Mau bái kiến mẫu thân.”
“Bái... Kiến... Nương... Nương.”
Ngoại trừ từ "nương" còn mấy chữ khác đều ngọng nghịu không rõ, nhưng Chương Hàm vẫn cảm thấy trong lòng nóng lên. Mỗi ngày đến Khôn Ninh Cung sớm tối thưa hầu là thời điểm duy nhất nàng có thể nhìn thấy Trần Hi, cho nên mặc dù thân thể càng ngày càng nặng nề, thời tiết càng ngày càng nóng bức, nàng vẫn trước sau kiên trì mỗi ngày hai lần sấm đánh không buông. Điều làm nàng vui mừng chính là Trần Hi vẫn nhớ rõ nàng, mặc dù bé con trước đó ngày đêm thân cận hiện giờ nuôi dưỡng dưới gối bà bà, nhưng mỗi khi nàng ôm nhóc vào lòng vẫn có thể cảm giác được bé con không muốn rời xa chính mình.
Nghe nói mấy ngày nay Hoàng đế xử trí xong quốc sự thường xuyên tới Khôn Ninh Cung. Thậm chí có lần nàng tới vấn an gặp được Hoàng đế đang ôm Trần Hi ngồi trên đùi dạy ngâm thơ Đường. Mặc dù Trần Hi chỉ mới hai tuổi dĩ nhiên dạy thế nào vẫn ngâm không tốt, nhưng Hoàng đế lại không cho rằng ngỗ nghịch, kiên nhẫn dạy đi dạy lại vài lần. Chứng kiến cảnh này, dù nàng nhớ con cỡ nào cũng biết hiện giờ tạm thời dứt bỏ là tất yếu. Huống hồ Phó thị chưa từng giống như loại bà bà cố tình dạy tôn nhi xa cách mẫu thân.
Chương Hàm nắm tay Trần Hi ngắm trước ngắm sau hồi lâu, thân mật sửa sang đầu tóc y phục cho bé, tùy ý hỏi vài câu. Chờ Nhạc ma ma đáp xong từng câu, nàng nhìn Phó thị nói: “Thần Húc còn nhỏ, nhờ mẫu hậu vẫn luôn dốc lòng chăm sóc, hiện giờ nhìn lại đã cao hơn chút rồi, người cũng bụ bẫm trắng nõn, nói chuyện lưu loát hơn.”
“Do đứa nhỏ này thông minh mà thôi.” Phó thị cười bế Trần Hi lên nhuyễn tháp ngồi sát vào mình, xua tay cho cung nhân nội thị xung quanh lui ra, lúc này mới nhìn Chương Hàm nói: “Ta biết đột nhiên ôm đi đứa nhỏ bên cạnh con, nhất định con sẽ luyến tiếc.”
Lui tới Khôn Ninh Cung thỉnh an đã hơn nửa tháng, thế nhưng Phó thị trực tiếp nhắc tới việc này như vậy là lần đầu tiên. Chương Hàm ngạc nhiên thất thần, sau đó cúi đầu đáp: “Mẫu hậu nói đúng. Lúc đầu dù nhi thần biết mẫu hậu là vì Thái Tử điện hạ, nhưng thực sự nhịn không được ngày đêm thương nhớ. Sau đó chứng kiến mẫu hậu đối với Thần Húc vô cùng tận tâm tận lực, Hoàng Thượng thường xuyên đích thân dạy dỗ, nhi thần dần dần yên tâm. Lúc xưa Thái Tử điện hạ mười hai tuổi nhập kinh, chia lìa với phụ hoàng mẫu hậu bao nhiêu năm, hiện giờ Thần Húc có thể thừa hoan dưới gối hai ngài, nhi thần cũng mỗi ngày đều có thể gặp bé, nếu nói vẫn không bỏ được chính là chỉ biết nghĩ cho riêng mình, không màng đến khổ tâm của mẫu hậu.”
Nghe Chương Hàm nói rất thành khẩn, Phó thị tức khắc gật đầu tán thưởng. Nghĩ đến lúc trước lần đầu tiên gặp Chương Hàm ở phủ Tần Vương, tuy chỉ là dưỡng nữ của Trương gia ăn nhờ ở đậu nhà Cố thị, thế nhưng vẫn đối nhân xử thế không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối mặt với vụ bị người tính kế cũng không chút nào thoái nhượng, bà thở dài một hơi: “Thiện Chiêu từ nhỏ đã phải rời nhà cốt nhục chia lìa, dù biết cách này là bất đắc dĩ nhưng ta vẫn phải làm, bởi vì ta biết các con có thể hiểu được khổ tâm của ta. Ta có thể sống thêm được bao nhiêu năm nữa chứ, hiện giờ có thể trợ giúp Thần Húc một ngày là tốt một ngày, đợi đến lúc ta không còn nữa...”
Nghe câu cuối cùng của Phó thị, sắc mặt Chương Hàm tức khắc đại biến. Nàng vội vàng đứng lên muốn quỳ xuống khuyên nhưng chợt nhớ ra hiện giờ thân mình cồng kềnh thực không tiện. Ngay sau đó Phó thị đứng dậy kéo tay ấn nàng ngồi xuống: “Con không cần phải nói mấy câu an ủi, sinh tử có mệnh, phú quý tại trời. Đời này ta đã đi từ Triệu Vương phi đến Thái Tử phi đến Hoàng hậu, nên hưởng phúc đều đã hưởng. Nhìn quá nhiều vấn đề xảy ra trong cuộc sống, ta chỉ hy vọng tình nghĩa giữa các huynh đệ Thiện Chiêu có thể tốt đẹp. Chỉ cần Hoàng Thượng đối đãi Thần Húc giống như Thái Thượng Hoàng đối đãi Thiện Chiêu, sau này Đông Cung sẽ được củng cố, ta đây không còn gì tiếc nuối.”
“Mẫu hậu...”
Chương Hàm bật thốt lên một tiếng, chợt thấy Trần Hi ư ư a a vung vẩy đôi tay. Mới đầu nàng còn hơi chút sững sờ, có thể nhận ra Trần Hi vươn tay rõ ràng đang muốn người bế, thế là Phó thị không cần nghĩ ngợi ôm nhóc con lên ngay, nàng chậm chậm khóe mắt vội nói: “Mẫu hậu đối đãi chúng nhi thần một mảnh từ tâm, chúng nhi thần tất nhiên sẽ không cô phụ!”
“Con nói ra được lời này, mong rằng sẽ không bao giờ quên.” Phó thị nhìn Chương Hàm, nói một cách thấm thía: “Thiện Duệ cố nhiên tâm cao khí ngạo, nhưng nó là đệ đệ ruột thịt của Thiện Chiêu, mà Vương phi của nó cũng từng đồng tâm hiệp lực đồng cam cộng khổ với con. Nếu có thể, chỉ hy vọng các con đối xử tử tế với hai đứa nó.”
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định ghi nhớ trong lòng!”
Những điều quan trọng nhất đã được bộc bạch rõ ràng, nghĩ đến tin tức Chương Sưởng tiện thể mang theo khi tiến cung, Chương Hàm bèn chậm rãi đổi đề tài. Bắt đầu từ cha huynh được hưởng Hoàng ân thăng chức, dần dần nói đến những quan quân xuất thân Quy Đức phủ được trọng dụng. Hiển nhiên sau khi trải chăn sẵn sàng, nàng mới nhắc tới hôm tiệc cưới ở Cố gia, Cố Chung đưa Trưởng công chúa Gia Hưng nghe được những lời kia. Quả nhiên trên mặt Phó thị lập tức phủ kín một lớp sương lạnh.
“Mẫu hậu, nhi thần biết ngài xưa nay không hỏi ngoại sự, thậm chí cả chuyện Phó gia cũng mặc kệ, nhi thần vốn không nên đem những việc này tới làm mẫu hậu phiền lòng. Chỉ vì hiện giờ nhi thần đã là Thái Tử phi, chưa nói đến chuyện phải phân ưu với Thái Tử điện hạ, nhi thần tuyệt đối không hy vọng gây thêm phiền toái cho Thái Tử điện hạ. Do đó, gia phụ và huynh trưởng một người trấn thủ mãi tận Khai Bình, một người xin nhận nhiệm vụ ở Du Lâm vệ xa xôi, ấu đệ còn nhỏ nhưng nhi thần đã tính toán bắt nó phải đọc sách thánh hiền, thấm nhuần lễ pháp biết đúng mực, đoạn tuyệt tương lai có khả năng là tai hoạ ngầm!Nhưng ai có thể ngờ được, bọn chúng không thể lợi dụng nhi thần cùng cha huynh và ấu đệ, rốt cuộc lại chuyển tâm tư lên người những vị đồng hương! Thái Tử điện hạ nhân hiếu thuần thiện, chưa bao giờ nghĩ tới muốn tạo nhân mạch kết bè kết cánh, bằng không ở kinh bao nhiêu năm như vậy, làm sao được Thái Thượng Hoàng sủng ái nhất trong số các Hoàng tôn?”
Chương Hàm biết, trước đây trong vụ nổi loạn của phế Thái Tử, bởi vì nàng nhanh chóng quyết định lưu lại kinh thành phối hợp hành động đã khiến những lão thần như Hạ Thủ Nghĩa nảy sinh nghi ngờ, thậm chí có người còn ví nàng như Võ Hậu, tính toán dùng nàng làm cửa khẩu để công kích Trần Thiện Chiêu. Cho nên, phụ thân và huynh trưởng thâm hiểu đại nghĩa đã cho nàng giảm bớt áp lực, nhưng ngoài ra còn có quan hệ giữa nàng và Cố thị vẫn còn thâm sâu. Tuy nhiên, mối quan hệ kia rất quang minh chánh đại, nếu còn có kẻ nhìn chằm chằm vào những người khác có liên hệ chặt chẽ với nàng, nàng phải níu chặt Hoàng Hậu Phó thị, tranh thủ sự giúp đỡ của vị bà bà vẫn luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Trần Thiện Chiêu, đây mới là chuyện quan trọng nhất nàng phải làm hiện giờ!
Ở trước mặt Phó thị, thay vì vòng vo giấu giếm, chi bằng thẳng thắn thành khẩn một phen!
Phó thị nheo mắt, trong lòng nghĩ đến khúc nhạc đệm trong buổi tiệc cưới ở Cố gia mà Chương Hàm vừa bẩm báo. Nhớ lại vụ án nhận con không giải quyết được lúc trước, đứa bé kia tuy không bị giết chết, cuối cùng đưa vào một gian Phật đường không biết tên ngoài thành, nhưng vụ án này căn bản vẫn chưa tra ra manh mối, hơn nữa vì vụ Tri Vương phi Trương Như sinh non mà manh mối hoàn toàn cắt đứt không giải quyết được gì. Mà sự tình lần này có vẻ cũng phát sinh cùng một kiểu, nếu mặc kệ thì cũng sẽ trở thành một vụ án lớn gây ồn ào huyên náo giống như trước đây!
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng...” Nhẹ nhàng nói ra bảy chữ này, Phó thị nhìn Chương Hàm bảo: “Xem ra có kẻ muốn đứng sau lưng quạt gió thêm củi gây phong ba. Tính tình Thiện Duệ ta hiểu rõ ràng, nó là đứa cao ngạo, không chịu hạ mình làm chuyện mờ ám vậy đâu.”
“Mẫu hậu nói rất đúng.” Chương Hàm hơi cúi người, sau đó ngẩng đầu trình bày: “Lúc trước khi phế Thái Tử nổi loạn, nhi thần xin Yến Vương và Yến Vương phi đưa Thái Tử điện hạ và Thần Húc cùng nhau rời khỏi kinh thành. Thế nhưng Yến Vương lại biết nhi thần một mình lưu kinh gian nan cỡ nào, vì thế để Yến Vương phi cùng ở lại, tình huynh đệ như tay chân không thể nghi ngờ. Do đó, vụ án trước đây hay chuyện hiện giờ chắc chắn có kẻ bụng dạ khó lường ở giữa châm ngòi ý đồ gây rối! Nhi thần biết rõ Yến Vương và Yến Vương phi đều là người tính tình cương liệt, cho nên hôm nay xin mẫu hậu dạy nhi thần, làm sao nghĩ cách bắt được kẻ châm ngòi thổi gió sau lưng!”
Loại chuyện này xưa nay đều thật cẩn thận áp xuống, hiện giờ Chương Hàm lại muốn làm theo cách trái ngược, Phó thị tức khắc có vài phần do dự. Tuy nhiên, nghĩ đến cốt nhục của mình bị người khéo léo tính kế tới mức gần như phản bội nhau, bà không nhịn được siết chặt nắm tay. Một hồi lâu, bà mới nhìn Chương Hàm hỏi: “Vậy con tính toán bẩm báo Hoàng Thượng?”
“Không ạ, Hoàng Thượng bận trăm công ngàn việc, nhi thần không dám lấy chuyện nhỏ này đến quấy nhiễu. Nếu có khả năng, nhi thần cũng không tính toán làm lớn chuyện này.” Thấy Phó thị lộ ra vẻ mặt suy tư, Chương Hàm đứng dậy tiến lên một bước đến gần Phó thị, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Những quan viên cấp thấp có tâm tư muốn leo lên cũng là chuyện nhân chi thường tình, chỉ cần răn trước ngừa sau ngăn chặn hậu hoạn là tốt rồi. Nếu có thể không phải trả giá quá lớn, nhi thần cũng không hy vọng truyền ra cho mọi người đều biết.”
Thấy Chương Hàm không có ý thông qua việc này để lập uy nổi danh, một tia nghi ngờ cố kỵ trong lòng Phó thị cuối cùng cũng biến mất. Bà mỉm cười gật đầu, vẻ mặt thoải mái hỏi: “Nếu như thế, hãy nói cho ta nghe xem đứa nhiều mưu trí như con có ý kiến gì hay?”
“Mẫu hậu khen thưởng, đây là chủ ý của Thái Tử điện hạ, nhi thần chỉ là nhặt của rơi bổ khuyết mà thôi...”
Trần Hi ngồi trong lòng Phó thị nhìn Chương Hàm, sau đó thắc mắc nhìn sang Phó thị, tuy rằng nỗ lực nghe hai người nói chuyện với nhau nhưng rốt cuộc chẳng hiểu chút gì, cuối cùng chỉ có thể chán đến chết mà tự chơi ngón tay mình. Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ nhóc con đã chịu đựng hết nổi, cổ họng nức nở vài tiếng, thấy tổ mẫu và mẫu thân vẫn không ai để ý tới nhóc, ông tướng con rốt cuộc ngoạc mồm rống lên. Tiếng khóc vang dội làm Phó thị và Chương Hàm đều giật nảy mình.
Lời của tác giả Phủ Thiên: Đọc được một đống bình luận của chương trước, tôi thực á khẩu... Thế tử đồng học thực vô tội phân trần, anh ta thật sự chỉ đi hậu viện ngồi xuống nói chuyện, cái gì cũng chưa làm. Dù sao lão nương vì đối xử bình đẳng mà phát cho mỗi người hai cung nữ, đến ngồi một chút để tỏ vẻ tôn trọng lão nương, để lão nương không thể tiếp tục quản chuyện có làm hay không. Còn phần bảo đảm chính là cho tương lai, ai biết tương lai có thể bị lão cha bức đến nông nỗi nào đó...