Bất luận đối với Trần Thiện Chiêu hay đối với Chương Hàm, đây thật là một tin tức khiến người trở tay không kịp. Phó thị không chỉ là mẫu thân mà trên hết vẫn là Hoàng hậu, do đó dù không chính thức ban ý chỉ nhưng với thông báo này cũng không được phép cự tuyệt, huống chi lý do của Phó thị lại rất chính đáng. Vì thế, Trần Thiện Chiêu bình tĩnh vượt qua người Chương Hàm một bước, lặng lẽ níu lại tay nàng, lúc này mới gật đầu cười.
“Vẫn nhờ mẫu hậu nghĩ thật chu đáo, hãy cứ theo vậy đi.”
Chương Hàm cảm nhận lòng bàn tay Trần Thiện Chiêu vô cùng nóng bỏng, cũng lấy lại bình tĩnh nói: “Chỉ sợ phải làm phiền mẫu hậu rồi. Nhờ Mẫn cô cô trở về bẩm báo mẫu hậu, ngày mai ta sẽ đến Khôn Ninh Cung tạ ơn.”
Mẫn cô cô vội vàng khom lưng hành lễ, thấy Đan ma ma đã ra hiệu cho tất cả cung nhân nội thị lui ra, Mẫn cô cô bèn lấy một phong thơ trong lòng, hai tay dâng lên cho Trần Thiện Chiêu cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương dặn dò, hôm nay Thái Tử điện hạ đã đi triều tạ Trung Cung, theo lý nương nương không thể triệu kiến lần nữa. Nương nương có vài lời chưa kịp nói nhưng không thể bỏ qua không dặn dò, vì thế sai nô tỳ mang một phong thơ cho điện hạ. Nô tỳ tại đây, chúc mừng điện hạ vinh dự nhận được sách mệnh!”
Vừa nhận phong thư thì thấy Mẫn cô cô lại quỳ xuống hành đại lễ, Trần Thiện Chiêu không kịp suy đoán dụng ý của mẫu thân, vội vàng kêu Đan ma ma nâng dậy, giữ lại Mẫn cô cô nói mấy câu rồi nhờ Đan ma ma tiễn người ra ngoài. Mãi đến khi không còn ai trong phòng, Trần Thiện Chiêu mới đến trước người Chương Hàm vẻ mặt có chút tái nhợt, đang muốn mở miệng thì Chương Hàm hít một hơi thật sâu lên tiếng trước: “Mẫu hậu chắc chắn không vô duyên vô cớ giữ lại Thần Húc. Hơn nữa, đã thông báo rồi mà còn bảo Mẫn cô cô truyền thư thì càng kỳ quặc. Trước tiên chàng hãy đọc thư của mẫu hậu đã.”
Trần Thiện Chiêu vốn định mở thư đọc chung với Chương Hàm, nhưng do dự một hồi bèn mở ra đọc trước. Cầm tờ thư hơi mỏng, anh vừa lướt qua mấy hàng chữ ít ỏi đã lập tức sững sờ.
“Thiện Chiêu con của ta, con phải nhập kinh từ nhỏ, không được Hoàng Thượng ân cần dạy bảo rèn luyện. Tình cảm phụ tử thiếu hụt, đây là điều đáng tiếc cho con và cũng là nỗi băn khoăn trong lòng Hoàng Thượng. Nay ta giữ lại trưởng tôn ở Khôn Ninh Cung, mong rằng mỗi khi Hoàng Thượng vào Khôn Ninh Cung đều có thể thân cận với trưởng tôn, tương lai đích thân dưỡng dục dạy dỗ. Nhờ vậy mà Đông Cung được bình an, thiên hạ ổn định.”
Đọc đi đọc lại mấy lần, Trần Thiện Chiêu có thể hiểu được tâm ý trong bức thư của Phó thị, tuy vậy vẫn không cam lòng. Thế nhưng anh càng hiểu rõ suy nghĩ và việc làm của mẫu thân đều vì nghĩ tốt cho anh, lúc này chỉ có thể ỉu xìu đưa thư cho Chương Hàm. Nhìn vẻ mặt biến hóa của Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm đã có thể đoán được vài phần. Cho nên khi cầm lấy phong thư vội vàng đọc lướt qua, nàng lộ ra một tia sáng tỏ rồi cười khổ.
“Mẫu hậu quả nhiên suy nghĩ sâu xa.”
“Hàm nhi...”
Không đợi Trần Thiện Chiêu nói ra câu kế tiếp, Chương Hàm vươn ngón tay đè trên môi phu quân, cố nặn ra nụ cười: “Chàng không cần giải thích gì cả, thiếp có thể hiểu rõ khổ tâm của mẫu hậu, càng biết mẫu hậu muốn tốt cho chúng ta, cũng muốn tốt cho Thần Húc. Thiếp cũng là người làm mẹ, biết rõ đạo lý lòng mẹ toàn bộ dành cho con cái. Chỉ là, chuyện này xảy ra quá đột nhiên, trước mắt thiếp hy vọng có thể an tĩnh một mình trong chốc lát. Điện hạ thứ tội, cho phép thiếp cáo lui trước!”
Chương Hàm đứng lên hơi nhún gối, sau đó bước nhanh ra cửa, Trần Thiện Chiêu đưa tay muốn giữ lại nhưng chỉ bắt được khoảng không. Hồi tưởng đến ngày vui khôn xiết khi con trai ra đời, hãnh diện khi tổ phụ đến thăm, lễ tắm ba ngày và lễ trăm ngày náo nhiệt, khoảng thời gian phụ tử gắn bó khi ôm con trai đến Bắc Bình, Trần Thiện Chiêu chỉ cảm thấy đôi mắt cay xè, trong lòng vô cùng xót xa. Mời vào thăm trang nhà của người làm truyện là bacom2 ở wattpad.
Vào Tây Noãn Các, Chương Hàm ngồi xuống giường mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt. Dĩ nhiên nàng biết Hoàng hậu làm như vậy là vì suy nghĩ cho Trần Thiện Chiêu, cũng vì suy nghĩ cho Trần Hi -- -- rốt cuộc danh phận Thái Tử Trần Thiện Chiêu nhận được là vì thời thế bắt buộc, chứ hoàn toàn không phải vì Hoàng đế thật cảm thấy không ai xứng đáng hơn. Mọi người đều biết, Trần Thiện Chiêu nhập kinh từ thuở thiếu niên, tình cảm phụ tử với Hoàng đế vốn tương đối đạm bạc, kém xa Trần Thiện Duệ từ nhỏ đã được Triệu Vương mang theo lên chiến trường. Đưa Trần Hi tới ở Khôn Ninh Cung, mỗi lần Hoàng đế vào Khôn Ninh Cung đều có thể nhìn thấy ngay, dần dà sẽ giống như Thái Thượng Hoàng và Trần Thiện Chiêu lúc trước, bồi dưỡng tình cảm gắn bó giữa hai tổ tôn.
“Hi nhi...”
Nhớ tới con trai mới vừa học kêu cha mẹ một tháng trước đây, nhớ tới nàng khó khăn lắm mới làm con trai lại thân cận với mình sau bao nhiêu tháng xa cách, nhớ tới đôi mắt đen bóng to tròn của nhóc con nhấp nháy trông vừa thông tuệ vừa đáng yêu, nhớ tới thằng bé thích thú ôm con hổ bông nàng khâu không buông tay, nghĩ đến những lúc bế con chơi đùa, nhóc con luôn thích cọ mặt vào má nàng thân mật... Chương Hàm nhịn không được hung hăng chộp lấy gối đầu bên cạnh ôm siết vào lòng, khó khăn lắm mới nuốt xuống tiếng nức nở chỉ chực vỡ òa.
Chuyện này không phải một ngày hai ngày một tháng hai tháng, thậm chí không phải một năm hai năm! Muốn thật sự làm theo dự tính của Hoàng hậu Phó thị để Hoàng đế đích thân dạy dỗ dưỡng dục Trần Hi, tám mười năm cũng chưa đủ! Hoàng đế sẽ không thường tới Đông Cung, nhưng với tình cảm đế hậu thì chắc chắn thường xuyên đến Khôn Ninh Cung, cho nên đương nhiên Trần Hi ở tại Khôn Ninh Cung là lý tưởng nhất! Lúc trước Trương Như vì Tri Vương Trần Dung mà còn có thể đánh cược hài nhi trong bụng, hiện giờ trữ vị của Trần Thiện Chiêu chưa ổn, trong ngoài đều có người nhìn trộm, cùng lắm nàng chỉ không thể nuôi con trai bên người, không thể lúc nào cũng thân cận, so sánh với sự thống khổ mất đi hài tử của Trương Như thì tính là gì?
Tuy rằng tất cả những lý thuyết này nàng đều biết, đều có thể phân tích và hiểu được, nhưng trong lòng vẫn cứ đau xót khó nguôi! Bất chợt nàng nghĩ tới năm xưa Phó thị phải dứt bỏ tình cảm cốt nhục đưa Trần Thiện Chiêu đến kinh thành, so sánh với nàng chỉ cách Trần Hi cùng lắm mấy trăm bước trong cung, hai mẹ con vẫn có thể thường xuyên gặp mặt, nhưng lúc xưa Phó thị phải cách Trần Thiện Chiêu thiên sơn vạn thủy!
Lúc trước trong khi nguy cấp, nàng có thể cứng lòng đưa Trần Thiện Chiêu và Trần Hi ra khỏi kinh thành, nhưng đối mặt với tình hình hiện giờ thì trong lòng nàng lại như đao cắt. Cho nên khả năng "Cầm được thì cũng buông được" của nàng kém xa bà mẫu Phó thị!
“Thế tử phi.”
Mãi đến khi nghe một tiếng kêu rụt rè bên tai, Chương Hàm mới hít một hơi thật sâu, cầm khăn tay nhẹ nhàng chậm chậm khóe mắt, cuối cùng ngẩng đầu lên. Thấy trước mặt là Thu Vận, nàng trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Trong nháy mắt toàn bộ Đông Cung đã biết tin tức Phó thị giữ lại Trần Hi ở Khôn Ninh Cung, cho nên khi Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm thương nghị, Đan ma ma và Kim cô cô cũng đã tuần tra trên dưới, canh phòng nghiêm ngặt có kẻ nghị luận sau lưng. Mà khi Chương Hàm trở về phòng thì càng không có ai dám tiến vào quấy rầy. Thời khắc này, Thu Vận biết mình không thể khuyên giải an ủi gì, chỉ có thể thấp giọng hỏi: “Thế tử phi, phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị xong bữa tối, là Kim cô cô đích thân định món. Có cần dọn cơm không ạ?”
“Ừ.” Chương Hàm gật đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Thái Tử điện hạ ở đâu?”
“Điện hạ ở tại thư phòng ngoài tiền viện ạ.”
“Dặn dò lúc đưa đồ ăn thì kèm thêm một bình trà hạnh nhân cho Thái Tử điện hạ. Nhiều ngày qua điện hạ hơi húng hắng ho, trà hạnh nhân nhuận phổi, chuẩn bị nhiều một chút.”
Thu Vận vốn còn lo lắng Chương Hàm không còn tâm trạng để ý tới ăn uống, nhưng thấy chủ nhân nhanh như vậy đã điều chỉnh tâm tình, lại còn biết quan tâm Trần Thiện Chiêu, Thu Vận tức khắc như trút được gánh nặng, thưa vâng rồi khom người cáo lui. Ra khỏi phòng, thấy Phương Thảo và Bích Nhân đều đầy mặt nôn nóng, Thu Vận mỉm cười, đi ngang qua hai người nhỏ giọng báo: “Thế tử phi đã không sao, phân phó truyền thiện, còn nhắc mang trà hạnh nhân cho Thái Tử điện hạ!”
Phương Thảo và Bích Nhân tất nhiên vui mừng đi dọn cơm, còn Thu Vận bước nhanh tới phòng bếp nhỏ phân phó, sau đó đích thân mang trà hạnh nhân đến ngoại thư phòng. Thái Lượng đi vào bẩm báo, chỉ chốc lát đã tươi cười vui vẻ trở ra: “Thu Vận cô nương mau vào thôi, điện hạ vừa lúc rảnh rỗi.”
Trần Thiện Chiêu ở trong thư phòng chép một hơi ba trang Hiếu kinh mới rốt cuộc bình tâm tĩnh khí, lúc này vừa buông bút xoa bóp cổ tay. Thấy Thu Vận mang đến trà hạnh nhân rồi tỉ mỉ kể lại tình cảnh lúc nãy gặp Chương Hàm, anh bèn an tâm hơn. Bưng lên trà hạnh nhân uống một ngụm, phát giác độ ấm thích hợp giống y như vị trà mình từng uống ở Ngô Đồng uyển, Trần Thiện Chiêu ngẩn ra rồi uống hết một hơi, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thu Vận phân phó: “Ngươi nói với Thế tử phi, mấy ngày này bận rộn nhiều, mong nàng sớm nghỉ ngơi dưỡng sức, vài hôm nữa là lễ sách phong càng bận rộn hơn. Ta sẽ về phòng muộn chút.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.”
Thấy Thu Vận hành lễ xong sắp rút lui, Trần Thiện Chiêu nhìn vết sẹo trên mặt Thu Vận đã mờ đi rất nhiều, đột nhiên sực nhớ ra: “Đúng rồi, ta có nghe Thế tử phi nhắc tới chuyện ngươi mong cầu. Phụ hoàng vừa ban chiếu lệnh đại xá thiên hạ không lâu, tuy Lục An Hầu phu nhân không ở trong danh sách đặc xá, nhưng bà ấy trong diện phụ nữ và trẻ em, thuộc danh sách có thể thương lượng.”
Nghe rõ ngụ ý của lời này, Thu Vận tức khắc mừng như điên, đang muốn dập đầu tạ ơn thì thấy Trần Thiện Chiêu nhàn nhạt xua xua tay, chợt nghe vị Thái Tử điện hạ lên tiếng: “Nếu ngươi đã nói nguyện ý lưu lại bên cạnh Thế tử phi cả đời, sau này ta sẽ phó thác Thế tử phi cho ngươi.”
“Ân đức của Điện hạ và Thế tử phi, nô tỳ cho dù tan xương nát thịt cũng khó có thể báo đáp, sau này nhất định dốc hết toàn lực.”
Chờ khi Thu Vận rời phòng, Trần Thiện Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Bất luận sự thật khiến người khó có thể tiếp thu đến cỡ nào, mình và Chương Hàm đều cần phải công khai nhìn nhận, cả hai chính là người phải đi con đường này, và đây là cái giá phải trả!
Khi bữa tối được đưa tới, Trần Thiện Chiêu thậm chí còn dùng thêm non nửa chén, ra ngoài sân đi dạo trong chốc lát rồi mới về lại ngoại thư phòng. Từ trên kệ sách lấy xuống mấy cuốn Trinh Quán Chính Yếu, xếp chồng trên bàn rồi cầm quyển trên cùng, anh ngồi dưới ngọn đèn dầu chăm chú đọc từng trang từng trang. Cũng không biết qua bao lâu, anh mới nghe bên ngoài truyền vào tiếng nhắc nhở của Thái Lượng.
“Thái Tử điện hạ, đã đến canh hai.”
Lúc này Trần Thiện Chiêu mới buông sách, duỗi lưng chậm rãi đứng dậy. Ra tới cửa, nhìn lên bầu trời tối đen, hai tiểu nội thị phía sau Thái Lượng đang đốt đèn lồng, anh bèn nhàn nhạt nói: “Hồi Lệ Chính điện.”
Thái Lượng nghe vậy tức khắc ngơ ngẩn, nuốt ực một ngụm nước bọt rồi thật cẩn thận nhắc: “Nhưng lúc nãy điện hạ đã nói...”
“Lúc nãy ta nói gì? Khi đó ta thấy hứng thú, hiện giờ hết hứng rồi, chẳng lẽ ta còn phải bẩm báo với ngươi?” Trần Thiện Chiêu cười lạnh lùng. Thấy Thái Lượng im như ve sầu mùa đông quỳ xuống liên tục dập đầu tạ tội, anh mới gằn giọng nói: “Sau này nếu còn nói mấy lời dư thừa, làm chuyện dư thừa, ngươi không cần ngây người bên cạnh ta! Trong cung còn rất nhiều người!”
Trinh Quán Chính Yếu: là bộ sử nổi tiếng, ghi lại kinh nghiệm trị nước của Đường Thái Tông Lý Thế Dân. Trinh Quán là niên hiệu của Đường Thái Tông - vị vua nổi tiếng Trung Hoa, người có công lớn đưa nước Trung Hoa đời Đường vào thời kỳ thịnh trị vô tiền khoáng hậu trong lịch sử. Trinh Quán Chính Yếu có thể coi như là bộ sách giáo khoa dành cho đế vương, trình bày cách thức Đường Thái Tông huy động sức mạnh của dân, kích thích nhân tài phát huy hết năng lực, tạo nên thời đại thái bình và phát triển bậc nhất trong lịch sử Trung Hoa, để lại cho hậu thế những bài học kinh nghiệm quý báu.