Sau khi Thái Thượng Hoàng truyền ngôi cho Trần Vĩnh bèn dọn ra khỏi Càn Thanh Cung chuyển đến Thanh Ninh Chung. Tuy ngài vẫn nắm quyền khen truất của quan viên tam phẩm trở lên cùng với hình ngục trọng sự, nhưng hơn một tháng qua lại hiếm khi phát biểu ý kiến bất đồng, ngay cả lúc Trần Vĩnh giữ tất cả đích tử của chư vương tại kinh thành thì ngài vẫn không nói lời nào. Tuy nhiên, hôm nay biết được sự kiện đồn đãi ồn ào huyên náo ở kinh thành cuối cùng lại liên lụy đến Tri Vương, hiện giờ đã bị triệu vào cung, Thái Thượng Hoàng tức khắc thay đổi sắc mặt.
"Thập thất lang đã vào cung bao lâu?"
Lộ Khoan thật cẩn thận trộm nhìn sắc mặt Thái Thượng Hoàng, thấp giọng bẩm báo: "Ước chừng một canh giờ rồi ạ."
"Một canh giờ mà vẫn chưa ra khỏi Càn Thanh Cung?" Thái Thượng Hoàng chau mày, trầm ngâm một lát lại hỏi: "Ngoại trừ nó còn ai ở Càn Thanh Cung?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, còn có... còn có Thế tử gia."
"Chuyện lớn như vậy, sao lúc này ngươi mới bẩm báo?" Thái Thượng Hoàng đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Tuy nhiên, mới rời bảo tọa đi vài bước thì bước chân ngài dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng ở cửa minh gian. Mặc dù chỉ cách một tầng mành thật dày là sắp ra khỏi cửa, ngài lại thực sự do dự.
Hiện giờ ngài không còn là Thiên Tử tay nắm Hoàng quyền, cho dù vẫn chưa hoàn toàn uỷ quyền, nhưng thời điểm này nếu lập tức tới Càn Thanh Cung sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào? Vì muốn triển lãm hiếu nghĩa cho bàn dân thiên hạ, Trần Vĩnh dĩ nhiên sẽ không làm trái ý phụ hoàng ngài đây, sẽ không tiếp tục nắm chặt chuyện này không bỏ, nhưng xong việc thì trong lòng sẽ tồn tại một khối u, sẽ có rất nhiều bất lợi cho Tri Vương Trần Dung và đích trưởng tử Trần Thiện Chiêu. Nghĩ đến đây, ngài nhịn không được nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Trước đó thế cục không thể đi ngược nên ngài mới lập Trần Vĩnh là Thái Tử, ngay sau đó lập tức truyền ngôi. Không phải ngài không thể ép buộc Trần Vĩnh sau khi đăng cơ phải đồng thời sắc lập Trần Thiện Chiêu là Thái Tử, mà nếu làm như thế sẽ mang tính cưỡng chế, tương lai tất nhiên tạo thành cục diện phụ tử nghi kỵ! Ngài đã không còn sống được mấy năm, Trần Vĩnh vẫn còn tráng niên, ngài có thể bảo hộ Trần Thiện Chiêu lúc này, nhưng làm sao có thể bảo hộ thằng bé cả đời?
"Thằng ngốc à, chỉ hy vọng phụ hoàng con cũng giống như trẫm, phải tự biết khi nào nên tàn nhẫn nên cường ngạnh, khi nào nên tin cậy nên mềm lòng..." Thái Thượng Hoàng thì thầm bằng thanh âm gần như nỉ non, tiện đà xoay người tập tễnh đi về hướng Đông Noãn các.
Lộ Khoan bị bỏ rơi tại chỗ không những trong lòng không thoải mái, ngược lại thở phào nhẹ nhõm thật dài. Nếu thật sự Thái Thượng Hoàng phải lập tức đi Càn Thanh Cung, tất nhiên thái giám tùy thân cũng phải đi theo. Hiện giờ không quan trọng, nhưng tương lai Thái Thượng Hoàng buông tay rời trần, đương kim Thiên Tử muốn thanh toán nợ cũ, thái giám hầu hạ Tiên đế còn có trái cây gì ngon mà ăn? Thái Thượng Hoàng có thể tự mình nghĩ thông suốt, vậy là tốt quá rồi!
Lộ Khoan rón ra rón rén ra khỏi minh gian, đứng bên ngoài ngẫm nghĩ một chút rồi kêu một tiểu nội thị. Thái Thượng Hoàng chuyển tới Thanh Ninh Cung phía Đông, mà sau khi Hoàng hậu và Hoàng đế bàn bạc, phi tần của Thái Thượng Hoàng không rời cung toàn bộ -- Đông lục cung không động còn Tây lục cung dời hết lại đây, trong khi Cố Thục phi vẫn ở tại Trường Ninh Cung. Lúc này, Lộ Khoan nhỏ giọng dặn dò tiểu nội thị: "Ngươi đi Trường Ninh Cung báo tin cho Thục phi, hãy nói xin nương nương yên tâm, hiện giờ Thái Thượng Hoàng đang nghỉ ngơi."
Cảm ơn nếu vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Bên ngoài Đông Noãn các của Càn Thanh Cung, tất cả nội thị và cung nhân đều nín thở không phát ra một tiếng, sợ chỉ chút xíu tiếng động sẽ làm bùng lên lửa giận của quân vương. Đầu tiên là Tri Vương Trần Dung tiến vào, Hoàng đế tuy chưa nói một câu, từ đầu chí cuối đều là Tri Vương trần tình, nhưng loại áp lực trầm trọng gần như có thể sờ được đã khiến bọn họ bên ngoài không thể thở nổi. Khi Trần Thiện Chiêu tới nơi, cảm giác mây đen đè ngay trên đỉnh đầu càng mạnh mẽ hơn.
Trong Đông Noãn các, Trần Vĩnh nhìn Trần Thiện Chiêu đang quỳ thẳng, nghĩ tới những lời lúc nãy nhi tử vừa biện bạch cho Trần Dung, sắc mặt biến ảo không chừng. Thật lâu sau, liếc mắt về phía Trần Dung sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại bình tĩnh hơn nhiều so với ban đầu, Hoàng đế đột nhiên nhàn nhạt nói: "Thập thất đệ ra ngoài trước đi, trẫm có chuyện nói với Thiện Chiêu."
Chờ Trần Dung hành lễ cáo lui, Hoàng đế bèn chậm rãi đi ra phía trước, đến gần Trần Thiện Chiêu mới dừng bước, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt nghiêm khắc nói: "Chắc hẳn ngươi đã biết vì sao lần này này trẫm làm cho rung trời lở đất? Cho dù không phải do Tri Vương làm, hắn bị người hãm hại hay giả bộ không biết tình hình, trẫm đương nhiên sẽ nghiêm khắc tra rõ rồi cho hắn một cái công đạo. Ngươi nóng lòng như lửa đốt vào cung thay hắn trần tình như thế, chẳng lẽ không sợ người ta nói ngươi lòng dạ khó lường, người sau lưng Tri Vương chính là ngươi?"
"Hồi bẩm phụ hoàng, hôm nay bất luận nhi thần có tới hay không, lúc xưa nhi thần và Thập thất thúc vẫn luôn thân thiết bên nhau, lại là khách quen của Trường Ninh Cung, đây vốn là chuyện ai ai cũng biết! Thập Thất thúc là người văn nhã ôn hòa, không thích phân tranh, đây cũng là chuyện mọi người đều biết. Lần này thúc ấy đột nhiên bị dính vào một vụ án không thể tưởng tượng được, nào biết có phải bởi vì lúc trước tới lui thân thiết với nhi thần, do đó người khác mới lợi dụng để vu khống? Phụ hoàng, những người trước đó dựa vào trò khôi hài này mà dâng tấu ép mẫu hậu ban cung nhân cho các chư vương thế tử quận vương, đủ có thể thấy rõ rắp tâm của chúng. Lần này cố tình tra được dính dáng tới Thập Thất thúc rồi manh mối lập tức bị chặt đứt, nào biết sẽ không phải cũng cùng một kiểu? Tha thứ cho nhi thần nói thẳng một câu cả gan, cho dù có người đổ tội lên đầu nhi thần để tố cáo nhi thần ra tay hãm hại Tứ đệ, đây còn đáng tin hơn với vụ cho rằng đó là việc làm của Thập thất thúc!"
Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu dừng lại, chợt ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng đế không nói thêm gì. Nhìn nhi tử bướng bỉnh trước mặt, tâm tình Trần Vĩnh lúc này cực kỳ phức tạp.
Vào thời điểm Trần Thiện Chiêu chân chính trưởng thành đều không ở bên cạnh ông, chỉ mỗi khi triều kiến định kỳ thì hai cha con mới có thể ở chung mấy ngày. Cho nên, nhận thức của Trần Vĩnh đối với đứa con trai này, ngoại trừ những lời đồn đãi về con mọt sách được đánh giá là tao nhã có lễ nhưng bướng bỉnh, cũng chỉ còn dựa vào ấn tượng trong những khi ở chung ngắn ngủi hoặc qua những bức thư tới lui định kỳ và những chuyện Trần Thiện Chiêu đã làm. Nguyên nhân chính vì Trần Thiện Chiêu xưa nay làm việc kín đáo chu toàn, khác một trời một vực so với lời đồn, cho nên hiện tại đối mặt với lời trần tình này, trong lòng Hoàng đế rất muốn tin tưởng nhưng trong tiềm thức vẫn không thể vứt được cỗ nghi kị.
Đến tột cùng là có người muốn khiến phụ tử bất hòa, muốn gây ra tranh chấp giữa huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ, hay là Trần Thiện Chiêu cố ý lợi dụng điểm này để làm ông cho rằng đều do người khác thiết lập bẫy rập?
Nhìn chằm chằm Trần Thiện Chiêu một hồi lâu, cuối cùng Hoàng đế cụp mắt xuống, mặt mày mệt mỏi nói: "Ngươi cũng ra ngoài chờ đi, để trẫm yên tĩnh một mình trong chốc lát!"
Chờ Trần Thiện Chiêu hành lễ xong đứng dậy rời khỏi, Trần Vĩnh mới trở lại bảo tọa ngồi xuống, một tay chống đầu cẩn thận suy nghĩ đến tình hình hiện giờ. Ông am hiểu nhất chính là đánh giặc, nhưng đánh giặc thì có địch nhân rành rành ngay trước mắt, chỉ cần có thể kích phát võ dũng của binh tướng, có sách lược thích đáng thì bất luận trận đánh khó đến mức nào, ác liệt đến mức nào thì ông vẫn vững tin đi liều một lần. Thế nhưng trị quốc lại không giống nhau. Lúc trước ông hồi triều bình định cuộc nổi loạn của phế Thái Tử, chỉ ngây người một ngày rồi vội vàng lĩnh quân lên phía Bắc. Chờ khi ông đại thắng trở về phong Thái Tử giám quốc, triều chính đã đi vào quỹ đạo. Điều này có được ít nhiều gì cũng nhờ vào nền tảng mà Trần Thiện Chiêu đã đặt ra trước đó. Nhưng mấy ngày qua, ông có tâm dọn sạch, nhưng Đỗ Trung điều tra được trong triều có vô số liên hệ rắc rối phức tạp làm ông "ném chuột sợ vỡ đồ". Rốt cuộc tuy ông là Hoàng đế, nhưng Thái Thượng Hoàng vẫn còn cầm quyền!
Hoàng đế ngẫm nghĩ, bên tai chợt văng vẳng những lời khuyên của Hạ Thủ Nghĩa mấy hôm trước: "Hoàng Thượng, bất luận vây cánh của phế Thái Tử hay bộ hạ cũ của Tần thứ dân, ngoại trừ những kẻ tội ác tày trời bắt buộc phải giết, còn lại không ngại chọn người ưu tú bắt đầu sử dụng, đặc biệt là quan văn. Tuy Hoàng Thượng dùng những người có quân công hiển hách để đánh trận danh dương thiên hạ, thế nhưng trị thiên hạ lại không thể dựa vào công lao đánh trận. Rốt cuộc, người trên lưng ngựa dùng võ có thể chiếm được thiên hạ, nhưng lại không thể trên lưng ngựa dùng võ trị thiên hạ."
Trong lúc Hoàng đế đang trầm tư, bên ngoài đột nhiên truyền vào một trận xôn xao. Ngài vừa nhíu mày thì nội thị Mã Thành vẫn luôn theo hầu từ lúc bắt đầu về đất phiên bước nhanh vào cửa, đến ngự tiền hành lễ rồi thấp giọng báo: "Hoàng Thượng, đã xảy ra chuyện! Tri Vương phi đột nhiên thấy đỏ muốn mời Ngự y, Đường Thuận phụng chỉ đi canh chừng phủ Tri Vương lại không chịu châm chước. Cũng may Thế tử phi vừa lúc tới thăm, nhân tiện sai người đi Thái Y Viện..."
Trần Vĩnh nghe được hai chữ "thấy đỏ" lập tức biến sắc. Nghe Mã Thành dong dài lằng nhằng bẩm báo một đống, ông tức giận đập một phát thật mạnh xuống tay vịn: "Đừng nói nhiều những lời vô nghĩa, trước mắt người thế nào rồi?"
Mã Thành do dự một lát, lúc này mới trầm thấp nói: "Tuy Tề Ngự y chạy tới nơi, nhưng nghe nói Tri Vương phi đã thật sự suy yếu. Lúc nâng trở về phòng dưới thân còn đổ máu. Nghe Thế tử phi phái người bẩm báo, tình hình dường như thật không tốt..."
Nghe vậy, sắc mặt Trần Vĩnh lập tức ảm đạm. Chuyện phụ nữ đẻ non ông đã trải nghiệm không ít, hơn nữa còn ngay trên người Phó thị. Ông và Phó thị là phu thê từ khi thiếu niên, Phó thị sinh hạ Trần Thiện Duệ xong thì mãi hơn một năm sau mới lại hoài thai. Thế nhưng lúc đó ông dẫn quân xuất chinh, trong thành đột nhiên lẫn vào gian tế Mông Cổ gây ra một trận hỗn loạn, Phó thị mạnh mẽ chống đỡ đứng ra ổn định thế cục, luôn cố chống cho đến khi ông trở về là té xỉu ngay trong lòng ông. Khi đó ông chưa lập được thanh thế hiển hách, chỉ là một thân vương trẻ tuổi vừa nhậm đất phiên. Nhìn thê tử đổ máu quá nhiều đến mức sắc mặt trắng bệch ngã vào lòng mình khiến ông ngây ngốc ngay tại chỗ! Mà sau khi bị đẻ non, ước chừng phải điều dưỡng mấy năm nữa thì Phó thị mới sinh được Hàm Ninh Quận chúa, sau đó mặc dù họ rất ân ái nhưng bà vẫn không thể hoài thai.
"Phái người đưa Tri Vương trở về! Điều hai Ngự y am hiểu phụ khoa nhất của Thái Y Viện qua đó!"
Trần Dung là ngoại tôn của Cố gia, nếu thật sự chính thất đích phi có gì tổn thương khiến tương lai ảnh hưởng con nối dõi, tất nhiên sẽ sinh ra oán hận. Ông có thể vinh đăng đại bảo cũng nhờ Công chúa Gia Hưng liên lạc với các tỷ muội hỗ trợ rất nhiều, càng không cần phải nói hôm Truyền lư ở Phụng Thiên Điện, huynh đệ Cố thị đã gia nhập trận chiến kéo dài thời gian rất lâu, nhờ vậy mới có thể đại hoạch toàn thắng. Xảy ra chuyện như thế, hiện giờ đã không phải thời điểm truy cứu gì nữa, phải để mắt đến đại cục...
Nghĩ tới lúc nãy dưới cơn thịnh nộ khiến ông không suy xét chu toàn, thấy Mã Thành vội vàng ra cửa, nhớ lại lời nói vừa rồi của Trần Thiện Chiêu, Trần Vĩnh nhịn không được duỗi tay chống xuống bảo tọa dưới thân, trầm giọng hô: "Kêu Thế tử tiến vào cho trẫm!"
Mong mọi người hãy vào ủng hộ người làm truyện là bà còm ở wattpad. Khi Tri Vương Trần Dung từ trong cung chạy về phủ trong cơn thịnh nộ, nhìn thấy đầu tiên là đám vệ binh võ trang đầy đủ canh giữ trước cửa. Trần Dung không thèm liếc mắt một cái chỉ lập tức xông thẳng vào. Khi đến hậu viện Tồn Tâm các, nghe bên trong truyền ra tiếng nức nở nho nhỏ, Trần Dung sắc mặt tái nhợt cảm thấy chân như nhũn ra, do dự hồi lâu mới vén mành vào Tây phòng. Ngay lập tức, Trần Dung nghe được giọng Tử Tình được Trương Như giữ lại bên người làm quản sự ma ma.
"Không thể nào... không thể nào! Còn không phải chỉ thấy đỏ thôi sao? Nhớ trước đây khi ta có thai cũng thấy đỏ, vậy mà đứa trẻ vẫn thuận lợi sinh ra. Hiện giờ Vương phi luôn luôn cẩn thận an dưỡng thai này, đâu thể nào giữ không nổi? Nếu ông không được thì đổi người khác lại đây!"
Trương Như ngồi trên giường sắc mặt tái nhợt, đột nhiên thấy Trần Dung ngơ ngác đứng ở cửa, không khỏi buột miệng thốt ra một tiếng "Điện hạ". Chờ đến khi Trần Dung loạng choạng đi tới, môi mấp máy dường như đang nói gì với nàng, Trương Như vẫn luôn nỗ lực chống đỡ mới hoàn toàn buông lỏng, cứ thế mà tê liệt ngã vào lòng trượng phu. Trong một khắc kia, tâm tư nàng chỉ có một ý niệm.
Phu quân đã trở lại, rốt cuộc phu quân đã bình an trở lại! Nếu phu quân phải gánh tội gì hoặc có mệnh hệ gì, cho dù tương lai nàng bình an sinh hạ đứa bé, vậy thì con của họ sẽ không nơi nương tựa, cũng giống như cuộc sống của nàng và mẫu thân trước kia!