“Chúc mừng phụ thân vinh dự được nhận sách mệnh.”
Thấy trai gái con dâu con rể đồng loạt quỳ xuống chúc tụng, Trần Vĩnh không khỏi nở nụ cười. Khẽ gật đầu giáo huấn vài câu tượng trưng, ông phân phó mọi người đứng dậy rồi nhìn Trần Thiện Chiêu hỏi: “Thiện Chiêu, nghe nói Công Bộ đã tu sửa xong phủ Triệu Vương trước đó bị thiêu rụi?”
“Vâng, phụ thân.” Trần Thiện Chiêu gật đầu, trầm giọng báo: “Trước đây Hoàng gia gia đã truyền chỉ cho Công Bộ toàn lực xây cất sửa sang như cũ, hiện giờ tất cả bố cục đều trùng tu giống hệt như xưa. Chỉ là phụ thân đã nhập chủ Đông Cung, tấm biển "Triệu Vương phủ" ngự tứ không thể dùng lại. Hơn nữa, vương phủ này được xây theo quy chế dành cho thân vương, cho nên mẫu thân đã phân phó, chờ thỉnh chỉ xong mới xem coi giải quyết thế nào.”
“Ừ.” Trần Vĩnh dĩ nhiên biết việc này, huống chi thê tử thậm chí cẩn thận đến nỗi sau khi mình hồi cung diện thánh đã dâng tấu xin cho trưởng tử trưởng tức dọn ra khỏi Nhu Nghi điện, phủ Triệu Vương dù là nơi ở cũ nhưng cũng không nên vội vàng tự động quyết định. Vì vậy, ông hơi suy tư một hồi rồi nói với Trần Thiện Chiêu: “Nếu là như thế, ngươi và Thiện Duệ cùng ta đi gặp phụ hoàng. Những người khác hãy đi hậu viện gặp mẫu thân các ngươi.”
Phụ thân rốt cuộc nhập chủ Đông Cung, ít ngày nữa thậm chí có thể được Thiên Tử truyền ngôi vinh đăng đại bảo, vui mừng nhất đương nhiên là đám con cái trước đó luôn phải lo lắng người khác lên ngôi sẽ diệt trừ phụ thân. Cho nên, mọi người tới hậu viện chính điện lại chúc mừng Phó thị, trưởng nữ Vĩnh An Quận chúa cười tủm tỉm ngồi sát bên mẫu thân nói: “Nương, ngài làm lụng vất vả nhiều năm như vậy, hiện giờ rốt cuộc có thể hưởng phúc thanh nhàn.”
“Ở vị trí này đương nhiên có chức trách mới phải làm.” Phó thị nhìn lướt qua đám con cái trước mặt, vỗ vỗ tay Vĩnh An Quận chúa rồi vẫy tay kêu Chương Hàm Vương Lăng lại gần: “Trước đây tuy mọi người hồi kinh đều gặp qua, nhưng ai cũng vội vàng không kịp nói gì nhiều. Hôm nay đúng lúc có cơ hội, ta sẽ giới thiệu cho các con nhận thân.”
Nở nụ cười dịu dàng, Phó thị chỉ vào Chương Hàm nói với mọi người: “Đây là Đại tẩu Chương thị của các con, đã từng được phụ hoàng khen ngợi chu toàn vô song, anh tuệ nhạy bén không kém nam nhi.”
Thấy mọi người bởi vì lời giới thiệu của mình mà sắc mặt không giống nhau, Phó thị lại chỉ vào Vương Lăng: “Đây là Vương thị, các con có đứa nên gọi Tứ tẩu, có đứa nên kêu Tứ đệ muội. Nàng là nữ nhi duy nhất của Định Viễn Hầu, một vị tướng quân hiển hách tài trí vô song, phụ hoàng cũng tán dương nàng quả quyết oai hùng.”
Giới thiệu xong Chương Hàm và Vương Lăng, Phó thị bèn lần lượt xướng tên những người khác. Trước tiên dĩ nhiên giới thiệu Hoài Nhu Quận vương Trần Thiện Ân và Quận vương phi Lục thị; Trần Thiện Ân vẫn giống như cũ chỉ ấp úng vài câu là im miệng, Lục thị thì lại đầy mặt tươi cười tuôn ra một tràn nịnh hót, cho thấy là người khôn khéo lanh lợi. Đến phiên Đông An Quận vương Trần Thiện Gia và Quận vương phi Ngụy thị, Trần Thiện Gia lại cao hơn nửa cái đầu hành lễ xong cười ha hả nói một cách thoải mái: “Đã lâu không gặp Đại tẩu, thực sự có chút nhớ nhung mì sợi tẩu làm.”
Xì -- --
Đích trưởng nữ Vĩnh An Quận chúa cùng tuổi với Trần Thiện Gia nhịn không được phì cười, những người khác cũng bật cười theo. Chương Hàm gặp Trần Thiện Gia vài lần, biết tiểu thúc này có tính tình thẳng thắn như thế, lập tức mỉm cười đáp: “Nếu Tam đệ muốn gì khác có lẽ ta chuẩn bị không ra, nhưng một chén mì thì lúc nào cũng được, chỉ xem đệ có rảnh hay không mà thôi.”
“Có rảnh có rảnh ạ.” Trần Thiện Gia vừa đáp một câu thì thấy tay áo mình bị kéo nhẹ, hắn hơi ngơ ngác nhìn thoáng qua bên cạnh, lúc này mới phát hiện thê tử Ngụy thị sắc mặt đỏ ửng. Còn Ngụy thị thấy những người khác đều nhìn mình thì càng thêm khẩn trương, trên mặt đỏ như máu, rụt tay lại lắp bắp: “Đại... Đại tẩu, sau này nếu tẩu có rảnh cũng dạy muội nấu ăn được không?”
Chương Hàm nhìn bộ dáng thẹn thùng của Ngụy thị chợt cảm thấy thân thiết, lập tức cười đáp ứng. Đến phiên Vương Lăng thì quá quen thuộc với nhau rồi, nhưng đang lúc Triệu Vương phi giới thiệu cả nhà nên vẫn mỉm cười thi lễ cho nhau. Phía dưới là hai vị tiểu thúc còn bé chưa được phong vương, cung kính chào hỏi các nàng kêu Đại tẩu Tứ tẩu, mà nàng và Vương Lăng tuy sau khi thành hôn đều sai người mang lễ gặp mặt đến phu gia ở Bắc Bình, lúc này vẫn dự bị bao lì xì lần lượt phát ra.
Chờ đến phiên ba vị Quận chúa, đích trưởng nữ Vĩnh An Quận chúa tính tình nhanh nhảu dễ gần; thứ xuất Vĩnh Ninh Quận chúa có chút ranh mãnh, dụ dỗ Chương Hàm được một nghiên mực và Vương Lăng một cây cung mới cảm thấy hài lòng; còn đích thứ nữ Hàm Ninh Quận chúa mới mười một tuổi, mấy năm nay vẫn luôn dưỡng bên người Phó thị, tính tình vẫn còn ngây thơ hồn nhiên. Cô bé chưa từng nghe qua công tích của Chương Hàm và Vương Lăng, một tay lôi kéo Chương Hàm một tay lôi kéo Vương Lăng, cười đến nỗi mắt tít lại.
“Đại tẩu, Tứ tẩu, mẫu thân thường chê muội may vá quá vụng về, nhưng luôn khen các tẩu trước mặt mọi người. Hiện giờ cả nhà đều sống chung với nhau, mai mốt các tẩu dạy muội nữ công được không?”
Chương Hàm thì không sao nhưng tim Vương Lăng tức khắc thót lại, may mắn Trần Thiện Gia kịp thời đứng ra giải vây: “Tam nương, nếu nói về may vá thì Tam tẩu của muội cũng giỏi lắm đó. Sau này ta sẽ nhờ nàng dạy muội!”
Thoáng nhìn Hàm Ninh Quận chúa mặt mày hớn hở trong khi Đông An Quận Vương phi Ngụy thị lại lộ vẻ khó xử, Chương Hàm làm sao không biết Trần Thiện Gia đang giải vây không màng tình huống thực tế, bèn đằng hắng một tiếng rồi nhẹ nhàng xoa đầu Hàm Ninh Quận chúa nói: “Tài may vá của Đại tẩu cũng thường thường mà thôi, nếu sau này muội không chê, cứ việc kéo Tam tẩu tới tìm ta, mọi người cùng nhau nghiên cứu học hỏi nhé!”
“Vâng, tốt quá ạ!”
Sau khi mọi người chào hỏi nhau xong, Phó thị sai ma ma dẫn hai nhi tử nhỏ tuổi và Hàm Ninh Quận chúa chưa lập gia đình đi nghỉ ngơi, vẫy tay ý bảo đám con cái lớn tuổi ngồi xuống rồi lên tiếng căn dặn: “Phụ thân các con hiện giờ nhập chủ Đông Cung, khắp chốn mừng vui, nhưng càng như thế thì càng cần thận trọng từ lời nói đến việc làm. Lần trước phế Thái Tử sở dĩ gây ra chuyện ngang ngược, lỗi cũng do phế Thái Tử Phi làm thê thất mà không biết khuyên nhủ, một phần cũng do con cái còn nhỏ không thể tham dự can ngăn. Nếu sau này các con ỷ vào danh thế Đông Cung ở bên ngoài làm xằng làm bậy gây ra tai họa, quốc pháp tất nhiên không tha mà gia pháp cũng tuyệt đối không khoan dung.”
“Vâng, mẫu thân.”
Thấy mọi người đồng thanh đứng dậy cúi người, Triệu Vương Phi răn dạy tiếp: “Lần này phụ thân các con có thể vinh dự nhận được sách mệnh chính nhờ trên dưới mọi người dùng cả tính mạng đồng tâm hiệp lực chung vai gánh vác. Cho nên, các con là người một nhà, lại đã thành gia lập nghiệp, càng nên noi gương Đại tẩu và Tứ đệ muội đồng lòng hợp sức mưa gió chung thuyền, vạn lần không thể để người một nhà nháo ra hiềm khích. Nếu phát sinh loại chuyện khiến người ngoài chế giễu, người khác không nói, ta là người đầu tiên không tha thứ!”
Nghe Triệu Vương Phi dùng hai người mình làm ví dụ, Chương Hàm và Vương Lăng trao đổi ánh mắt, sau đó Chương Hàm là trưởng tẩu đại diện hành lễ: “Mọi người sẽ ghi nhớ lời dạy của mẫu thân, nhất định đồng tâm hiệp lực giải quyết mọi việc, tuyệt đối không làm mẫu thân thất vọng ạ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Mặc dù ở chỗ tạm thời trong mấy ngày trước có Chương Hàm giúp đỡ lo liệu quản lý các sự vụ trong ngoài, nhưng Phó thị rốt cuộc không còn trẻ, mấy năm nay đồng cam cộng khổ với trượng phu ở phía Bắc, khi chiến sự diễn ra thì phát động nữ quyến của quân dân toàn lực ứng đối, có đôi khi thuỷ vận không dùng được còn phải lo cả quân lương, suốt bao nhiêu năm không ngừng nghỉ, mấy ngày rồi trên đường bôn ba cũng mệt nhọc, hiện giờ tuy đã thở phào nhẹ nhõm nhưng bà vẫn rất mỏi mệt, thế mà trước mặt con cái bà vẫn ngồi thẳng tắp. Kế tiếp, Phó thị lại dặn dò vụ chuẩn bị bái kiến các cung và các thân phiên, bà đang do dự Đông Cung quá nhỏ đâu thể nào an trí nhiều người như vậy, hơn nữa lo lắng không đủ phòng ốc mà sinh ra hiềm khích, gian ngoài chợt truyền vào giọng bẩm báo.
“Vương phi, điện hạ cùng Thế tử và Uyển Bình Quận vương đã trở lại!”
Trần Vĩnh cùng Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ trở về, Phó thị dẫn theo mọi người ra chào đón. Nhưng Trần Vĩnh hiển nhiên chẳng để ý đến những lễ nghĩa linh tinh, xua xua tay ngồi xuống ghế chủ vị rồi nói: “Đông Cung chật chội, các ngươi huynh đệ tỷ muội lại nhiều, ta đã thỉnh ý kiến phụ hoàng, nếu phủ Triệu Vương đã tu sửa xong thì các ngươi hãy dọn vào đi thôi. Thiện Chiêu Thiện Duệ vẫn trụ ở sân viện cũ, còn những đứa khác thì Chương thị lo an bài cho thỏa đáng. Phủ Triệu Vương từ nay sẽ đổi thành phủ Hoàng tôn. Còn Quỳnh nhi và Anh Hoa, hai chỗ ở tạm trước đây sẽ dành cho phu thê các ngươi. Mọi chuyện cứ quyết định như vậy, các ngươi về trước thu thập đồ đạc.”
Trong cung chỉ có hai phu thê, con cái để hết bên ngoài, Phó thị vốn có chút dị nghị đối với an bài này, nhưng nếu trượng phu đã giải quyết dứt khoát thì bà cũng không lên tiếng. Còn Chương Hàm thì thở phào nhẹ nhõm, được dọn về nơi ở trước đây dĩ nhiên tốt quá rồi, lập tức nhanh nhảu đáp ứng. Những người khác đã nhìn qua phòng trạch của Đông Cung, nghe được không cần tiến cung thì phần lớn đều cao hứng, chỉ có Lục thị âm thầm bĩu môi.
Rất vui nếu độc giả vào wattpad ủng hộ người làm truyện là bà còm. Hôm chuyển nhà định vào ngày thứ ba sau khi Trần Vĩnh tế cáo thiên địa ở Thái Miếu. Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu đi trước một ngày nhìn lại nhà cũ, khi thấy Ngô Đồng uyển từng lưu lại ký ức lúc ban đầu của phu thê bọn họ cùng với Bằng Dực quán là phòng tân hôn của Trần Thiện Duệ và Vương Lăng đều được tu sửa giống y như cũ, trong lòng hai người đều có một nỗi cảm động khó tả. Ra khỏi tòa nhà hiện giờ gọi là phủ Hoàng tôn lên xe, Chương Hàm híp mắt dựa vào vai Trần Thiện Chiêu, nắm chặt tay phu quân không nói câu nào.
Vào hôm chính thức dọn về, Chương Hàm đứng trong Ngô Đồng uyển trông chừng Phương Thảo và Bích Nhân chỉ huy bà tử dọn hòm xiểng, thấy Thu Vận và Phi Hoa thiếu một bàn tay cũng hỗ trợ, Đan ma ma thì bị Trần Thiện Chiêu cứng rắn ra lệnh ngồi yên một chỗ, Chương Hàm không khỏi nghẹn ngào nhớ tới không còn được nhìn bóng dáng Thẩm cô cô. Sau khi tất cả hòm xiểng đều dọn vào, mọi người vội vàng sắp xếp đồ đạc, ngoài cửa truyền đến giọng thông báo.
“Thế tử phi, phủ Tri Vương tới báo tin vui, Tri Vương phi có hỉ rồi ạ!”
Mặc dù Trương Như cũng theo Tri Vương Trần Dung hồi kinh nhưng trước đó Chương Hàm vội đến mức chỉ gặp nàng một lần. Lúc này nghe được tin này, nàng sửng sốt xong tức khắc vui mừng quá đỗi, đang muốn phân phó kêu người vào thì đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng một trận, phải vội vàng chống tay lên bàn cao bên cạnh ổn định thân mình. Nghe tin vui này, nàng bỗng nhớ tới từ sau khi dọn ra Nhu Nghi điện, bởi vì mọi người trong phủ Triệu Vương đã trở về kinh thành nên nàng bận trước bận sau, nguyệt sự cũng không còn chuẩn, ngày thường dùng cơm cũng ít đi, eo mỏi lưng đau lại càng không ít.
“Thế tử phi?”
Chương Hàm trấn tĩnh lại, lúc này mới nhìn Phương Thảo mặt mày lo lắng đang đỡ nàng: “Không sao đâu, mời người phủ Tri Vương tới báo tin vui vào nói chuyện. Ngoài ra, đi Thái Y Viện mời đến Lưu Ngự y ta dùng quen, cũng đã lâu rồi ta chưa bắt mạch bình an.”