Khi thời tiết ở kinh thành nóng nhất, ve sầu trên cây kêu ra rả không ngừng, chiến sự phía Bắc rốt cuộc đã bình ổn.
Bởi vì Triệu Vương chiếm được Tây An đã chặn đường lui, ngoài ra còn bị tấn công từ ba hướng Đông Nam Bắc, mặc dù Đại Đồng là thành trì kiên cố nhất nhì phía Bắc với mấy vạn quân dân, nhưng xét cho cùng đây không phải là căn cứ địa của Tần Vương. Đại Vương vốn bất đắc dĩ phải chắp tay giao ra binh quyền, đột nhiên thấy thế cục chuyển biến bất ngờ bèn nghĩ cách liên lạc với mấy quan tướng trong đội hộ vệ dưới trướng, rồi liên lạc với Đô Chỉ Huy Thiêm Sự của Sơn Tây Đô ty. Ông ta thừa dịp Tần Vương bởi vì liên tiếp thất bại mà lâm vào tình trạng cuồng bạo hành động ngang ngược, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng tới phủ Đại Vương, bắt sống Tần Vương đã chiếm cứ phủ này mấy tháng, tiện đà mở cửa thành đón đại quân của Triệu Vương tiến vào. Mặc dù vẫn còn mấy đại tướng của Tần phiên hốt hoảng trốn ra Mạc Bắc, nhưng đại đa số tướng tá quân dân đều buông vũ khí đầu hàng.
Gia đình người thân đều kẹt lại ở Tây An, ai còn lòng dạ đâu mà đánh trận?
Tin chiến thắng truyền đến khiến kinh thành đắm chìm trong niềm vui sướng khôn cùng. Những người có thân nhân trong quân vội vàng tìm hiểu người nhà mình có bình yên hay không, thu hoạch quân công thế nào? Còn những người khác thì đang tính xem khi nào Thiên Tử sẽ sách phong Đông Cung, chính mình nên biểu hiện thế nào trong lễ báo tin chiến thắng và lễ hiến tù binh để lưu lại ấn tượng tốt cho Triệu Vương.
Còn Trần Thiện Chiêu với thân phận Triệu Vương Thế tử thì càng bận rộn không thể nghi ngờ. Không nói gì khác, phải lo việc nghênh đón đại quân của phụ thân chiến thắng trở về, rồi nghênh đón mẫu thân và gia quyến của Nhị đệ Tam đệ là đã đủ mệt, ngoài ra còn có bao nhiêu quốc sự chính vụ lung tung rối loạn, mỗi ngày chỉ ngủ không tới ba canh giờ. May mà Chương Hàm thấy phu quân quá vất vả nên đau lòng, tự mình vào phòng bếp nhỏ của Nhu Nghi điện học bào chế dược thiện với một cô cô do Cố Thục Phi điều tới, biến đổi biện pháp nấu ra những món đa dạng cho phu quân tẩm bổ, trong phòng cũng nhường nhịn anh chàng đủ điều. Vì thế cuộc sống của Triệu Vương Thế tử tuy khổ nhưng vẫn vui, biểu hiện rõ nét nhất là một dạo anh chàng đã từng gầy nhom thì hiện giờ trông hồng hào hơn hẳn.
Tuy nhiên, chiến sự lắng xuống không có nghĩa thế cục phương Bắc đã bình ổn. Sau khi dâng tấu chương báo tin thắng trận, Triệu Vương gắng sức trấn an ba nơi Thiểm Tây, Sơn Tây và Bắc Bình, dẹp sạch quan viên văn võ theo bọn phản nghịch, lập danh sách tướng sĩ có công đồng thời viết xuống tất cả ưu khuyết điểm của mấy huynh đệ chờ thượng tấu... Khi Hoàng đế hạ chiếu lệnh cho Triệu Vương khải hoàn hồi kinh mang theo Đại Vương và Chu Vương thì đã là cuối tháng chín. Hơn nữa chẳng những tuyên triệu vài vị thân vương kia, mà toàn bộ thân vương ở bên ngoài bao gồm Tri Vương Hàn vương vừa đi đất phiên không bao lâu đều vào kinh triều kiến.
Cũng may sức khỏe của Hoàng đế càng ngày càng khá hơn nhiều, mặc dù chỉ miễn cưỡng triều hội bảy tám ngày một lần, nhưng so với lúc ban đầu mười ngày nửa tháng không thấy thì đã tốt quá rồi. Tuy nhiên, khi Trần Thiện Chiêu muốn rời khỏi cương vị ở Cáo sắc phòng như vứt bỏ củ khoai nóng phỏng tay, thế mà lại bị Hoàng đế dùng hai ba câu kéo trở lại, thậm chí còn phải chịu đựng cả ngày nghe đủ loại báo cáo của Tông Nhân Phủ và Lại Bộ về vụ sắp xếp cho chư vương hồi kinh triều kiến. Khó khăn lắm mới cố chống tới cuối tháng mười, bắt đầu từ Hoài Vương được đất phiên gần nhất ở Dương Châu về kinh trước tiên, sau đó các chư vương khác cũng lục tục theo sau. Cũng may vãn bối Trần Thiện Chiêu chỉ phải đứng ra tiếp đón mấy ngày thì Triệu Vương thống lĩnh Phủ Quân hậu vệ đã tới ngoại ô.
Triệu Vương lần này phụng Thiên Tử kiếm xuất chinh bình định, áp tải về lại là Tần Vương, đồng hành còn có Đại Vương, Chu Vương. Vì thế Lễ Bộ và Tông Nhân Phủ sớm định người ra nghênh đón trải qua rất nhiều trình tự. Ngoại trừ Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu và Chu Vương Thế tử cùng Đại Vương Thế tử đang ở kinh thành, còn có Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa, Hộ Bộ Thượng thư Trương Tiết dẫn đầu các Thượng thư của lục bộ, cùng với Đô đốc năm phủ và các quan viên văn võ huân quý tất cả đều ra khỏi thành nghênh đón, hơn nữa quân dân phụ lão bá tánh đứng nghẹt hai bên đường, hoàn toàn có tư thế dành cho Đông Cung trữ quân. Tuy trong lòng Chu Vương và Đại Vương sớm đã chuẩn bị chứng kiến cảnh này, nhưng khi cùng theo phái đoàn vào thành cũng không khỏi có chút chua xót.
“Tam ca lần này khải hoàn hồi kinh, đợi qua mấy ngày nữa là chúng đệ phải đổi cách xưng hô rồi.”
“Đấy là chuyện chắc chắn, còn cần nhắc nữa sao? Nói cho cùng, Tam ca chẳng những có hiền thê, hơn nữa nhi tử tức phụ đều là nhất đẳng, chúng đệ không được vận may như Tam ca.”
Triệu Vương xưa nay không có hứng thú với những kẻ miệng lưỡi liến thoắng. Nghe những lời này cũng chỉ cười cười cho qua chuyện. Sau màn lễ chế rườm rà báo tin chiến thắng và hiến tù binh kết thúc, nhìn Tần Vương bị trói chặt do Tông Nhân Phủ áp giải đi canh Hoàng lăng, đối với vị Nhị ca đã tranh đấu với mình bao nhiêu năm, Triệu Vương chỉ cảm thấy một cục đá lớn trong lòng rốt cuộc được dẹp bỏ, thất thần một lát mới phát hiện Hoàng đế đang nhìn mình. Khi lệnh truyền triệu được xướng lên, Triệu Vương lấy lại bình tĩnh rồi bước ra tiến đến ngự tiền. Sau khi ông quỳ xuống hành lễ, thấy Thiên Tử trên ngự tòa vẫy tay kêu mình, ông không chút do dự tiến thêm vài bước, thế nhưng Hoàng đế lại chỉ chỉ vị trí bên cạnh. Lúc này, Triệu Vương rốt cuộc hiểu rõ tâm ý của phụ hoàng, lập tức hít một hơi thật sâu rồi tiến lên, ngang nhiên đứng ngay bên cạnh Thiên Tử.
Chứng kiến hành động này, chẳng những Chu Vương Đại Vương mà tất cả các vị thân vương cùng đại thần văn võ hôm nay phụng chiếu tham gia đại điển đều thầm chấn kinh. Bởi vì sức khỏe Hoàng đế đã tốt hơn nhiều, có không ít người cảm thấy nếu Hoàng đế vẫn có thể nắm giữ thiên hạ thì sẽ kiêng kỵ Triệu Vương vừa lập công lớn, nhưng lúc này Hoàng đế đã tỏ thái độ rõ ràng hoàn toàn đi ngược lại với suy đoán của bọn họ. Đặc biệt là khi Hoàng đế mở miệng rồng, vài vị thân vương còn ôm ảo tưởng đều bị thất vọng não nề.
“Tuy trẫm chưa từng đích thân tế cáo thiên địa Thái Miếu nhưng đã phái người hành lễ bẩm báo, phế đi Thái Tử Trần Hoa thành thứ dân. Hoàng Tam tử Triệu Vương Trần Vĩnh trước đó có công bình loạn kinh sư, sau lại có công bình định Tây Bắc, hơn nữa từ trước đến nay chiến công lớn lao, tài đức vẹn toàn, độ lượng khoan dung uy vũ, trẫm định sách phong thành Hoàng Thái Tử.”
Mặc dù chỉ nói là "định" nhưng từ trên xuống dưới không có bất kỳ ai lên tiếng phản đối. Hoàng đế vẫn luôn là người cứng rắn độc đoán, mà Triệu Vương có hai lần công lớn kết hợp với thực lực tuyệt đối, lúc này mà phản đối không phải biến mình thành "bọ ngựa đấu xe"? Thế nhưng, lời tuyên bố kế tiếp lại khiến tất cả thân vương và đại thần văn võ đều lâm vào trạng thái chấn động đến mức dại ra.
“Tuy nhiên trẫm cũng già rồi, trước đây đã phó thác quốc sự cho Triệu Vương, sau đó lại phó thác cho Triệu Vương Thế tử, lâm triều gần như bỏ rơi. Thay vì dùng cách như vậy để xử lý chính vụ, chi bằng phó thác giang sơn xã tắc cho Đông Cung. Do đó, Lễ Bộ hãy mau chóng định ra nghi chế sắc lập Đông Cung, đồng thời định ra nghi chế cho đại điển truyền ngôi. Trẫm muốn đích thân giao giải giang sơn gấm vóc lộng lẫy trẫm đã chiến đấu giành được cho nhi tử trẫm chọn lựa.”
Lời này vừa nói ra, chẳng những Triệu Vương - lúc trước đã từng nghe Hoàng đế đề cập đến việc này - cuống quít lui ra phía sau vài bước quỳ xuống từ chối, những người khác dĩ nhiên cũng đồng loạt khuyên ngăn, mọi người đều nói Hoàng đế đang độ tuổi xuân không nên quyết định như thế. Tuy nhiên, giữa tiếng cãi cọ ồn ào khuyên can, vẻ mặt Hoàng đế vẫn luôn trầm tĩnh, thậm chí mí mắt cũng không chớp nhiều hơn chút nào. Mãi đến khi tiếng ồn ào dần dần nhỏ đi, ngài mới chậm rãi giải thích rõ ràng: “Từ xưa đế vương đối với quyền vị luôn như "ngựa nhớ chuồng", đã lớn tuổi đầu óc lẩn thẩn nhưng vẫn không chịu lui xuống, thế nên biết bao nhiêu triều đại khi minh quân già rồi thì hôn quân xuất hiện, ra lệnh sai lầm trị quốc bại hoại! Tuy trẫm chưa đến nông nỗi đấy, nhưng trước có phế Thái Tử mưu nghịch, sau có Tần Vương mưu phản, đủ có thể thấy đã bị tỳ vết. Các khanh không cần khuyên gì nữa, ý trẫm đã quyết, cứ làm như vậy đi!”
Hoàng đế đã biểu đạt tâm ý một cách rõ ràng dứt khoát như thế, cho dù nhiều người muốn phản đối nhưng tạm thời không dám khuyên thêm. Ngài nhìn lướt qua Triệu Vương vẫn quỳ chưa đứng dậy, cùng với Trần Thiện Chiêu phía sau cách đó không xa, trầm giọng nói: “Hôm nay đại điển dừng ở đây, chư khanh lui được rồi. Triệu Vương và Triệu Vương Thế tử hãy đưa trẫm hồi cung.”
Mặc dù kỳ này chưa ban quân công thăng thưởng, nhưng hôm nay Hoàng đế đã tiết lộ việc lập Thái Tử và kế vị ngai vàng, ý nghĩa tượng trưng đã quá rõ ràng, chẳng qua là có ý giao những việc này cho Triệu Vương. Nhất thời, các quân binh của phủ Triệu Vương vui mừng khôn xiết, các tướng lãnh dưới trướng Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong, bao gồm tướng tá của Hà Nam Đô ty và Chu Vương hộ vệ góp phần vào chiến thắng đều cảm thấy vận số thật may mắn. Các đại thần mặc dù bị bất ngờ, nhưng những vị có năng lực thì vẫn tự tin mình được giữ lại dù đổi Hoàng đế, còn những vị năng lực bình thường thì hy vọng tân quân kế vị sẽ thêm ân. Nhóm người duy nhất không cao hứng nổi có lẽ là một số thân vương lớn tuổi như Hoài Vương Chu Vương Đại vương, ước chừng cũng vì có chút lòng mơ ước đối với ngôi vị Hoàng đế.
Cảm ơn rất nhiều nếu vào wattpad ủng hộ bà còm. Trước buổi đại điển báo tin chiến thắng, Triệu Vương Phi Phó thị cũng cùng trở về nhưng lặng lẽ vào kinh thành hơi sớm hơn một chút, lúc này đang được Chương Hàm và Vương Lăng hầu hạ đi Trường Ninh Cung bái kiến Cố Thục Phi và Huệ phi Kính phi. Khi ra khỏi hậu cung trở lại Nhu Nghi điện, Chương Hàm đề cập đến chỗ ở hiện tại thì Triệu Vương Phi lại lắc đầu.
“Hai đứa con được Hoàng Thượng ngự chuẩn tạm cư Nhu Nghi điện, nhưng điện hạ và ta lại không thể lỗ mãng như thế. Phủ Triệu Vương ngoài cung tuy bị hủy nhưng vương phủ còn có một vài sản nghiệp khác. Mặc dù chỗ ở hơi chật chội nhưng dùng tạm một thời gian cũng không có gì ghê gớm.” Nói tới đây, Triệu Vương Phi nghiêm trang nhìn Chương Hàm và Vương Lăng nhắc nhở: “Ta biết hai đứa con đều hiểu chuyện phân rõ đại thể, nhưng vẫn muốn dặn dò các con một tiếng. Các con đang ở trong cung, dù được Hoàng Thượng yêu quý và ba vị nương nương quan tâm, nhưng đừng bao giờ quên bốn chữ "Danh chính ngôn thuận".”
“Vâng, mẫu thân dạy dỗ, tức nhi hiểu rõ rồi ạ.”
Chương Hàm và Vương Lăng gần như đồng thanh đáp ứng. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào tiếng Phương Thảo: “Vương phi, Thế tử phi, Quận vương phi, bên ngoài vừa truyền đến tin tức, Triệu Vương điện hạ và Thế tử gia đưa Hoàng Thượng về Càn Thanh Cung rồi ạ!”
Triệu Vương Phi tức khắc biến sắc, lập tức kêu vào. Khi Phương Thảo vừa hành lễ xong, bà truy vấn liền: “Tại sao điện hạ và Thiện Chiêu tùy hầu hồi Càn Thanh Cung, chẳng lẽ sức khỏe Hoàng Thượng có gì không tốt?”
“Không phải đâu ạ.” Phương Thảo sợ bị mắng là phù phiếm nên cố che giấu vẻ mặt vui mừng, nhưng giọng nói vẫn nhịn không được lộ ra một chút hớn hở: “Trong lúc đại điển, Hoàng Thượng chính miệng nói muốn sắc lập Triệu Vương điện hạ là Đông Cung, cũng phân phó Lễ Bộ dự bị lễ chế sách phong, ngoài ra...” Phương Thảo phải tạm dừng một chút, kiệt lực làm giọng mình nghe có vẻ vững vàng: “Ngoài ra Hoàng Thượng còn dự bị truyền ngôi cho Triệu Vương điện hạ đấy ạ. Tuy đủ loại quan viên khuyên can nhưng Hoàng Thượng đã quyết ý, sau đó khâm điểm Triệu Vương điện hạ và Thế tử gia hầu hạ hồi cung.”
Đông Cung... Truyền ngôi... Hai việc này quả nhiên tới cùng một lúc!
Triệu Vương Phi có nghe Triệu Vương đề cập qua vấn đề này, còn Chương Hàm và Vương Lăng thì trước đó có nghe Công chúa Gia Hưng bỏ nhỏ, dù vậy, loại tin tức chấn động thế này vẫn khiến các nàng bị thất thần. Nhưng chỉ trong chốc lát, Triệu Vương Phi ấn tay vịn đứng dậy ngay, vẫy tay ra hiệu cho Phương Thảo và toàn bộ người hầu hạ trong phòng lui ra, lúc này mới thấp giọng nói: “Càng đến thời điểm quan trọng khi mà danh nghĩa đã định nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng thì càng không thể phạm bất cứ sai lầm gì. Ta đi gặp Hoàng Thượng ngay bây giờ, trần tình cho các con dọn ra khỏi Hoàng cung... Tương lai còn dài.”
Chương Hàm đương nhiên hiểu ý Triệu Vương Phi. Triệu Vương đang ở tuổi hưng thịnh, chỉ cần có thể thuận lợi lên ngôi thì xác thật tương lai còn dài! Còn đối với thanh niên như Trần Thiện Chiêu và nàng, những ngày kế tiếp tuy không hề hung hiểm như lúc trước lưu lại kinh thành, nhưng cũng cần càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm!