Hàm An cung nằm phía Tây Hoa môn cách Nhu Nghi điện không xa. Đại môn có ba gian, qua cánh cửa thấy ngay bức tường tranh, bên trong là ba sân viện, mỗi sân có chính phòng ba gian, sương phòng trái phải cũng ba gian. Nếu chỉ xét về bố cục theo quy chế thì Hàm An cung rộng rãi hơn Đông Cung chỉ có hai sân viện, nhưng nơi này vốn là lãnh cung để giam giữ phi tần phạm tội. Hiếu Từ Hoàng Hậu khi còn sống luôn khoan dung, chỉ có một vị Mỹ nhân nói bậy về quốc sự nên bị truất biếm tới đây; sau khi Cố Thục phi chưởng quản lục cung cùng xử lý cung vụ với Huệ phi Kính phi, nơi này vẫn luôn bỏ trống không sử dụng, phòng ốc sớm đã xuống cấp.
Khi hạ kiệu trước cửa Hàm An cung, Chương Hàm quan sát cổng viện bị tróc sơn loang lổ, còn có tấm biển màu xanh ngọc với ba chữ vàng "Hàm An Cung" xỉn màu ảm đạm, sau đó mới chậm rãi xuống kiệu. Nàng vốn không muốn Trần Thiện Chiêu tới gặp phế Thái Tử, hiện giờ Hoàng đế truyền khẩu dụ như thế, nàng không do dự chuẩn bị rồi đi một chuyến. Nhìn lướt qua mấy nội thị cường tráng quỳ xuống hành lễ hai bên đại môn, nàng trầm giọng nói: “Ta phụng chỉ tới thăm Cửu thúc Cửu thẩm, mở cửa!”
Thấy Lộ Khoan Đại tổng quản của Càn Thanh Cung cùng đi đến đây đưa ra kim bài lệnh tiễn của Hoàng đế, một nội thị dẫn đầu lập tức thưa vâng rồi lồm cồm bò dậy, cầm chùm chìa khóa đeo bên hông đi mở ổ khóa đồng. Lộ Khoan phát hiện Chương Hàm nhìn ổ khóa lớn một cách đăm chiêu bèn vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Thế tử phi, cứ cách mấy ngày sẽ đưa đến thịt cá rau xanh và y phục bốn mùa qua cửa sổ nhỏ trên cửa, bên trong có đầu bếp và nước giếng, hậu viện có cửa nhỏ để chuyển rác và đồ thải ra ngoài, cho nên ổ khóa này không cần mở ra.”
Mặc dù chẳng có cảm tình gì đối với mấy người Đông Cung, nhưng chứng kiến loại giam cầm đáng sợ này, Chương Hàm vẫn cảm thấy không rét mà run. Khi hai phiến cửa lớn của Hàm An cung chậm rãi đẩy ra, Chương Hàm được Lộ Khoan mang theo vài nội thị tinh tráng cùng Phương Thảo Bích Nhân tiền hô hậu ủng đi vào tòa cung điện đã đóng im ỉm gần hai tháng. Chưa kịp quan sát bốn phía thì chợt thấy một bóng người từ chính phòng của sân viện thứ nhất vọt ra, loạng choạng lảo đảo lao thẳng về phía nàng, lập tức bị Lộ Khoan ra hiệu cho người chặn lại kiềm giữ.
Khi thấy rõ gương mặt dưới đầu tóc rối bù kia, Chương Hàm nhận ra người tới là ai. Dáng vẻ tiền Thái Tử phi Phương thị hiện giờ càng thêm tiều tụy già nua gầy ốm so với trước đây nàng gặp lúc rời cung; xiêm y tơ lụa mặc trên người đã bị nhàu nát, thậm chí nhìn không ra màu sắc ban đầu; không có một món trang sức nào trên đầu, tai, cổ và tay.
Phương thị vừa ngẩng đầu lên là nhận ra Chương Hàm. Ánh mắt ả xẹt qua một tia thù hận nhưng lập tức bị mạnh mẽ áp xuống, đổi thành ân cần lấy lòng. Cố sức vùng vẫy vài cái vẫn không thể tránh thoát vòng kiềm kẹp của hai nội thị, ả bèn cầu khẩn một cách đáng thương: “Thế tử phi, thiếp thân biết lúc trước đã làm sai, chỉ cầu Thế tử phi xem con trẻ vô tội mà giúp bọn nó! Tội nghiệp con trẻ còn chưa đến mười tuổi, hiện giờ lại thiếu ăn thiếu mặc. Dù gì bọn trẻ cũng chung dòng máu với Thế tử gia, đều là tôn tử ruột thịt của Hoàng Thượng. Xin người đại phát từ bi cầu Hoàng Thượng giữ lại tước vị cho bọn trẻ...”
Tiếng cầu xin đau khổ của Phương thị và một phen động tĩnh vừa rồi thực mau kinh động những người khác. Hai bên sương phòng có nữ tử lần lượt chạy ra, các nàng tuy nhìn cũng già nua tiều tụy nhưng xiêm y trên người trông sạch sẽ hơn Phương thị. Khi thấy Chương Hàm, các nàng không thể kích động như Phương thị, tất cả đều quỳ sát dưới đất không dám ngẩng đầu. Chỉ có Lưu Lương viện ôm một đứa trẻ gầy yếu trong tay lê đầu gối tiến lên, hiểu chuyện dừng lại cách xa Chương Hàm vài bước rồi dập đầu bộp bộp bộp mấy cái.
“Thế tử phi, đứa bé này còn nhỏ, từ khi bị nhốt vào Hàm An cung đã không còn sữa bò, gầy đến mức chỉ còn bộ xương. Nô tỳ không dám xa cầu gì khác, chỉ van Thế tử phi nể tình người làm mẹ giúp đứa nhỏ này một phen. Chỉ cần đứa nhỏ có thể bình an lớn lên, nô tỳ làm trâu làm ngựa cả đời báo đáp ân đức của ngài.”
Đồng dạng suy nghĩ cho con cái, Phương thị vẫn còn tâm niệm tranh lại tước vị cho nhi tử, trong khi Lưu Lương viện rất thông minh chỉ đề cập đến cung cấp sữa bò cho nữ nhi, Chương Hàm thầm cảm thán cho đến ngày nay Phương thị vẫn chưa nhận rõ tình thế. Nàng không trả lời, Lộ Khoan nhếch môi một cái là Phương thị đã bị người bịt miệng kéo trở về. Không bao lâu, chính phòng truyền ra tiếng con nít gào khóc, không ai để ý tới mấy thị thiếp phủ phục dưới đất. Còn Lưu Lương viện có thái độ kính cẩn nghe theo vượt xa Phương thị nên Lộ Khoan suy nghĩ một lát rồi quyết định buông tha nàng ta.
Chương Hàm đi vài bước tiến vào bên trong, đột nhiên dừng chân nói: “Lộ công công, lát nữa nhớ kỹ phân phó xuống, ngoài những thứ cung cấp cho Hàm An cung theo thường lệ, tất cả ăn mặc dành cho ba đứa trẻ phải đối chiếu theo phân lệ từ trước.”
Nếu chỉ là ăn mặc của ba đứa trẻ, trước khi đến đây Hoàng đế đã cho Chương Hàm dùng danh nghĩa tới thăm một nhà phế Thái Tử nên Lộ Khoan lập tức đáp ứng. Một đường đi vào, Chương Hàm nhìn dãy nhà hai bên đã bao nhiêu năm không tu sửa, nghĩ đến phế Thái Tử và phi thiếp con cái đều chuyển đến nơi này, nhưng tất cả người hầu hạ đều giao cho tam phi tra hỏi xử trí, chỉ có mỗi tháng phái tới bốn tiểu thái giám thay phiên làm tạp dịch, nàng lập tức hiểu ra vì sao Phương thị nhìn chật vật lam lũ như vậy.
Hóa ra Phương thị vẫn luôn cao cao tại thượng nhưng bây giờ phải tự chăm sóc hai đứa nhỏ, trước nay chưa từng động tay làm việc nhà, hiện giờ không thể lôi ra thân phận chính thất chèn ép được ai, cho nên cuộc sống mới phá lệ gian nan như vậy! Nhưng một tia thương hại vừa hiện lên trong lòng đã bị nàng xóa đi ngay. Thắng làm vua thua làm giặc, nếu phe thất bại là nàng, tám chín phần mười ngay cả cái mạng cũng mất; hiện giờ nếu nàng ở phe chiến thắng, thương hại trẻ con là bổn phận nhưng thương hại địch nhân thì không cần thiết, đấy chỉ là giả nhân giả nghĩa mà thôi!
Đi vào sân viện thứ ba thì thấy dãy sương phòng trái phải đã sắp sụp, chỉ còn chính phòng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. So sánh với đám phụ nữ đằng trước khi vừa nghe tin đã chạy ra, Chương Hàm tới ngay cửa chính phòng mà bên trong vẫn không có động tĩnh. Lộ Khoan vốn định sai người đi vào thông báo một tiếng nhưng Chương Hàm xua tay ngăn lại: “Lộ công công, phiền công công mang hai người theo ta.”
Lộ Khoan chỉ sợ Chương Hàm cứng cỏi muốn cậy mạnh, nếu lỡ bị va chạm hoặc gặp nguy hiểm thì hắn chết chắc, nghe Chương Hàm nói vậy tức khắc như trút được gánh nặng, cuống quít chọn hai nội thị giỏi võ nghệ, sai người vén mành rồi mới ở bên cạnh che chở Chương Hàm thật cẩn thận đi vào. Vừa vào phòng, Lộ Khoan bị mùi ẩm mốc xông vào mũi suýt ngất xỉu, âm thầm hối hận sao mình không phái người lôi phế Thái Tử ra ngoài hỏi chuyện.
Trong gian phòng tối tăm ẩm mốc, Chương Hàm chớp mắt vài cái mới thấy được phế Thái Tử Trần Hoa ngồi xếp bằng trên giường La Hán. Trước đó nàng và vị phế Thái Tử này gặp nhau không được mấy lần, ngoại trừ sau ngày thành hôn triều kiến Đông Cung thì chỉ còn gặp lần nữa vào hôm sinh nhật hai mươi của Trần Thiện Chiêu. Lúc này nhìn phế Thái Tử râu ria xồm xoàm, Chương Hàm do dự một lát rồi nhún gối chào: “Thiếp thân phụng ý chỉ Hoàng Thượng tới thăm Cửu thúc.”
Trần Hoa ngồi trên giường La Hán nhúc nhích một chút, khi ánh mắt dừng trên người Chương Hàm, khóe miệng y hơi nhếch lên rồi trực tiếp hỏi: “Nếu là ngươi tới đây, vậy là phụ hoàng đã sắc lập Đông Cung, Thiện Chiêu và ngươi đã dọn vào Hoàng cung?”
So sánh với Thái Tử Phi cuồng loạn, Lưu Lương viện hèn mọn khẩn cầu, dù đã là phế Thái Tử nhưng Trần Hoa vẫn giữ phong độ như khi vẫn còn là Thái Tử, ngồi nghiêm trang không động, trên mặt cũng không lộ ra vẻ xin tha hay dò hỏi gì cả. Thấy Chương Hàm không trả lời, trong khi Lộ Khoan và hai nội thị đứng bên cạnh tuy cúi đầu nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ khẩn trương, Trần Hoa nhướng mày mỉa mai: “Xem bộ dáng các ngươi, hẳn là Nhị ca vẫn không ngừng nghỉ, bên ngoài cũng không thái bình chứ gì?”
“Cửu thúc rốt cuộc đã làm Đông Cung trữ quân mấy năm, chút chuyện này đương nhiên không thể gạt được ngài.”
Chương Hàm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Hoa, thấy sắc mặt y trầm tĩnh, thật ra càng thêm vài phần phong nghi hơn so với trước đây khi còn là Thái Tử, cũng không biết do triệt để thấu hiểu hay là mặt ngoài yên lặng bên trong ẩn giấu sát khí, nàng bèn đơn giản nói thẳng: “Thiếp thân có thể báo cho Cửu thúc biết, Tần phiên xác thật đã giương cờ làm phản, còn đánh chiếm Đại Đồng, thu được vào tay hộ vệ của Đại Vương và binh mã của Sơn Tây Đô ty. Tuy nhiên, phụ vương đã lãnh quân tới Hà Nam, binh mã của Chu phiên và Hà Nam Đô ty đều thâu tóm; Võ Ninh Hầu từ Liêu Đông dẫn đại quân Tây tiến; Đông An Quận vương chiếm được Thái Nguyên phủ và binh quyền của Sơn Tây Đô ty; còn Uyển Bình Quận vương thì trấn giữ Tuyên phủ. Dẹp loạn Tần phiên chỉ là vấn đề thời gian!”
“Vậy sao?”
Mặc dù hiện giờ đang bị giam giữ, trước mắt cũng không có bản đồ giang sơn, nhưng Trần Hoa đã xem địa đồ của Đại Tề không biết bao nhiêu lần. Cho nên Chương Hàm nói ra mấy địa phương kia, y chỉ thoáng ngẫm nghĩ là biết tình thế xác thật coi như áp đảo. Huống chi phụ hoàng còn ngồi trên long ỷ vẫn chưa chết ngay đâu, vậy có nghĩa là màn đập nồi dìm thuyền của Nhị ca Tần Vương nhất định sẽ có chung kết quả giống y, trở thành bi kịch.
Nghĩ đến đây, y cười khẩy hỏi: “Vậy hôm nay ngươi tới gặp ta là vì chuyện gì? Đừng nói chỉ vì chuyện vặt áo cơm sinh hoạt hàng ngày linh tinh gì đó. Nếu đặt ở thời Đường, ngươi cũng là một nhân vật không thua kém Võ hậu Vi thị, bình sinh sai lầm lớn nhất của ta không phải gì khác mà là xem thường ngươi!”
Lộ Khoan và mấy nội thị nghe vậy đột nhiên thất sắc trong khi Chương Hàm vẫn bình tĩnh như thường: “Không đảm đương nổi câu tán thưởng của Cửu thúc. Người làm mẫu thân sẽ trở nên mạnh mẽ vì con cái, trong trường hợp thiếp thân thì còn thêm một phần mạnh mẽ vì trượng phu. Hôm nay thiếp thân tới thăm chỉ vì một người, một sự kiện. Con thứ của Tần Vương Trần Thiện Thông lại trở về kinh thành, thiếp thân chỉ muốn hỏi một câu, Cửu thúc có biết nơi ẩn thân của hắn?”
“Buồn cười, hắn là nhi tử của Nhị ca, sao ta biết được?”
“Nếu là như thế, thiếp thân xin cáo từ.”
Chương Hàm lễ nghĩa chu đáo nhún gối chào rồi đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại. Đám người Lộ Khoan phản ứng không kịp, cũng không dám làm trái chỉ có thể cuống quít đuổi theo. Nhưng đoàn người vừa tới gian ngoài thì chợt nghe bên trong truyền ra giọng khàn khàn của Trần Hoa: “Nếu ngươi tới hỏi ta, chẳng lẽ chỉ muốn nói suông chứ không có thành ý gì?”
Xua tay phân phó đám người Lộ Khoan đừng cử động, Chương Hàm vén rèm vải cáu bẩn đứng ở cửa phòng, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Trước khi thiếp thân tới đây, Hoàng Thượng đã từng phân phó, nếu Cửu thúc chịu nói rõ việc này, ngày nào đó phụ vương chiến thắng trở về, hai nhi tử của Cửu thúc có lẽ sẽ được đặc xá.”
Mặc dù chỉ dùng hai chữ "có lẽ", nhưng Trần Hoa trầm mặc lúc lâu, cuối cùng truyền đến một tiếng thở dài mệt mỏi: “Các ngươi vào đi.”