Nhu Nghi điện nằm ở phía Tây và Xuân Hòa điện nằm ở phía Đông của Hoàng thành. Nhu Nghi điện là nơi sắc phong Hoàng hậu hoặc để Hoàng hậu tiếp kiến mệnh phụ triều bái trong lễ Thiên Thu và các lễ lớn, còn Xuân Hòa điện là chính điện của Đông Cung. Từ khi Hoàng Hậu qua đời, Cố Thục Phi quản lý lục cung, Huệ phi Kính phi cùng giúp xử lý, Nhu Nghi điện đã không còn sử dụng. Tuy mỗi năm nhận được số ngân sách thường lệ để sửa chữa, nhưng nếu không có người ở sẽ khó tránh khỏi bị xuống cấp. Khi Hoàng đế hạ chỉ dọn dẹp lại nơi đây để đón phu thê Triệu Vương Thế tử và Uyển Bình Quận Vương phi đến ở tạm, Cố Thục Phi cùng Huệ phi Kính phi thương nghị xong, lập tức triệu Chương Hàm Vương Lăng vào cung.
“Lần trước sau kiếp nạn kia, người hầu hạ bên cạnh hai đứa bị chết bị thương quá nhiều, hiện giờ dọn đến Nhu Nghi điện thì nhân lực không đủ, bên người Thiện Chiêu cũng phải thêm mấy nội thị ổn thỏa theo hầu. Chúng ta chọn người chưa chắc hợp tính hai đứa, hơn nữa nếu nhìn nhầm thì mặt già nhiều năm có thể mất sạch. Vì thế, ta và Huệ phi Kính phi bàn bạc xong, quyết định để hai tẩu muội tự mình chọn lựa, như vậy hai đứa hài lòng, chúng ta cũng được nhẹ nhàng, mọi người đều vui.”
Cố Thục Phi đã nói thẳng như thế, chẳng những Chương Hàm mỉm cười mà Vương Lăng - vốn không muốn chuyển vào cung vì cảm thấy vô cùng bất tiện - cũng thở phào nhẹ nhõm. Vương Lăng và tam phi gặp mặt vài lần, chỉ theo lệ bái kiến nên không kết giao quá sâu, lúc này nghe Huệ phi và Kính phi cũng lần lượt dặn dò vài câu, thấy họ đều hòa nhã dễ gần tuân theo cung pháp nghiêm cẩn, trong lòng không khỏi khâm phục.
Thảo nào sau khi Hoàng hậu qua đời, Hoàng đế đã yên tâm giao tất cả cung vụ cho tam phi xử trí.
Mặc dù tam phi nói rõ tự do chọn lựa, nhưng nội thị cung nhân lên đến mấy ngàn, không có khả năng nhìn hết từng người một. Do đó, Chương Hàm và Vương Lăng bảo thái giám trong Nội quan giam lập ra một danh sách, sau đó ngồi trong nha môn của Nội quan giam cho dẫn từng nhóm người vào. Biết rõ Thái Tử vừa vào Đông Cung hơn hai năm đã phát động cung biến, thậm chí khống chế hoàn toàn Càn Thanh Cung, trong cung tất nhiên vẫn còn vây cánh dư nghiệt, Chương Hàm càng cẩn thận hơn. Kiểm tra quê quán hỏi về người nhà, đặt rất nhiều câu hỏi từ những vấn đề nhỏ nhất, phải mất ba ngày mới xong. Lúc này nàng chọn được bốn nội thị tính tình ổn trọng cho Trần Thiện Chiêu, sau đó cùng Vương Lăng chọn bốn cung nhân và tám tiểu thái giám để hầu hạ trong Nhu Nghi điện.
Cố Chấn bị ban chết, xoá tên trong gia phả Cố gia, tước vị Uy Ninh Hầu tạm thời đình tập, Cố Thục Phi thở phào nhẹ nhõm, biết thằng khốn nạn làm chuyện ngu xuẩn rốt cuộc không còn gây ảnh hưởng gì đến Cố gia. Nghĩ đến dưỡng nữ mà muội muội khổ tâm dạy dỗ nhiều năm trong tương lai có khả năng cực cao sẽ thành Thái tử phi, thậm chí là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, hiện giờ xem như có sợi dây thân tình với Cố gia, Nhị ca Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong cũng ở dưới trướng Triệu Vương, bà cảm thấy ông trời thực sự chăm sóc Cố gia. Cho nên khi Chương Hàm đến Trường Ninh Cung trình lên danh sách nội thị cung nhân đã được tuyển chọn cẩn thận, bà xem lướt qua rồi quan tâm đề nghị: “Sao hai đứa không chọn nhiều thêm vài người? Nếu không còn ai tốt, hãy kêu Nội quan giam lại tuyển mấy nhóm cho hai đứa chọn lựa.”
“Đa tạ nương nương quan tâm, con đã đi nhìn qua Nhu Nghi điện, tổng cộng có hai sân, những người này vậy là đủ rồi, không cần quá nhiều đâu ạ. Huống chi, bên người con và Tứ đệ muội vẫn còn mấy người, nếu quá nhiều không khỏi vượt mức.”
Cố Thục Phi thấy Chương Hàm đã quyết định rồi nên không hề bàn thêm, giữ lại Chương Hàm tán chuyện trong chốc lát. Bất chợt Hạ Vũ vén mành tiến vào, hành lễ xong bèn cười bẩm báo: “Nương nương, Triệu Vương Thế tử phi, Bắc Bình đưa đến thư của Triệu Vương Phi!”
Nghe vậy, Chương Hàm tức khắc lộ ra vẻ quan tâm không che giấu. Thấy Cố Thục Phi cười đưa tay ý bảo trình thư cho nàng xem trước, Chương Hàm vội vàng cúi người cảm tạ. Xé mở phong ấn lấy tờ thư cầm trong tay, nàng hít một hơi thật sâu rồi đọc tỉ mỉ, trên mặt bất giác ngơ ngác thẫn thờ.
Trong thư Triệu Vương Phi nói, hiện giờ Triệu Vương lãnh binh bên ngoài, Bắc Bình là nơi quan trọng cần người tọa trấn, hơn nữa binh sĩ lưu lại thủ thành đang thiếu, nếu phái ra đội quân hộ tống bà về kinh sẽ phải hao phí nhân lực, dẫn đến việc phòng thủ mặt bắc bị lỏng lẻo. Vì thế, bà tạm thời ở lại Bắc Bình với Hoài Nhu Quận vương Trần Thiện Ân, cho nên trưởng tôn Trần Hi cũng tạm thời lưu lại, chờ chiến sự hạ màn hay qua mùa hè nóng bức sẽ để Trần Hi khởi hành.
Khi Cố Thục Phi tiếp nhận bức thư từ tay Chương Hàm đọc xong, lập tức mỉm cười an ủi: “Triệu Vương Phi băn khoăn như vậy không phải không có lý, tuy Triệu Vương để lại người ở Bắc Bình, nhưng rốt cuộc đâu thể cai quản chu đáo bằng Triệu Vương Phi đã gắn bó vài thập niên với Triệu Vương, hơn nữa nếu ở lại phía Bắc, nơi này trong ngoài đều có thể chiếu ứng. Ngoài ra Vương phi cũng đã nói, cho dù chiến sự không kết thúc được trong thời gian ngắn, vậy thì chờ qua mùa nóng cũng sẽ gởi Thần Húc tới kinh thành.”
“Thần Húc là con tự mình đưa ra kinh thành, con biết đây chỉ là nhất thời.” Chương Hàm mất tự nhiên cười cười. Nhớ tới trẻ con phát triển rất nhanh, không biết hiện giờ thằng bé bao lớn rồi, Đại ca theo quân, phụ thân chẳng biết vẫn còn đóng giữ Khai Bình hay không, mẫu thân và tiểu đệ cũng không biết ra sao, trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bã. Đang trầm ngâm hồi niệm thì lại nghe Cố Thục Phi lên tiếng.
“Nói mới nhớ, lần này Minh Nhi vốn muốn theo Triệu Vương điện hạ xuất chinh, lại bị Nhị tẩu cứng rắn cản lại. Hôm nay phủ Võ Ninh Hầu truyền tin, nói là hiện giờ sức khỏe của nương và Nhị tẩu chuyển biến tốt đẹp, ngày hôm qua đã đón Du nhi trở về kinh thành. Trước đó một thời gian tin tức đến kinh thành bị đoạn tuyệt, con bé tuy được an toàn bên ngoài nhưng khó tránh khỏi trong lòng lo lắng, ta sai người đón con bé tiến cung. Nếu con không bận chuyện gì khác, không ngại ngồi chơi chỗ ta trong chốc lát, con bé chắc sắp tới rồi.”
Sau mấy tháng kinh tâm động phách, tuy nói thời cuộc tạm ổn định nhưng đủ loại sự tình lớn nhỏ luôn kéo tới, Chương Hàm không còn thời gian nghĩ đến Trương Kỳ. Ngay lúc này, nếu Cố Thục Phi đã mở miệng thì nàng lập tức đáp ứng ngồi lại. Khi Cố Thục Phi dường như lơ đãng nhắc tới trong triều có mấy nhà huân quý võ thần đang chọn lựa cô nương vừa độ tuổi, trong lòng nàng không khỏi hồi hộp, thấy vẻ mặt Cố Thục Phi vô cùng khinh thường, tự nhiên càng hiểu rõ.
“Không nói hiện giờ đang là thời điểm binh hoang mã loạn, ngay cả thật sự thiên hạ thái bình, Hoàng Thượng lập Đông Cung một lần nữa nên bọn họ bèn si tâm vọng tưởng. Con được gả vào phủ Triệu Vương phủ đã hơn một năm, chẳng những thêm cho Hoàng Thượng tằng tôn đầu tiên, còn là đích trưởng tôn của Triệu Vương. Chỉ dựa vào con và Uyển Bình Quận Vương phi một văn một võ lập công lớn trong lúc đại loạn, Hoàng Thượng sẽ không thể nào dung túng cho tâm tư "Thấy người sang bắt quàng làm họ" của đám người đó.” Cố Thục Phi nói tới đây rồi hạ thấp giọng chỉ điểm: “Có một chuyện ta phải nhắc nhở con, Hoàng Thượng nếu đã đề cập đến việc truyền ngôi cho Triệu Vương, trong tương lai những việc này phải xem tâm ý Triệu Vương thế nào.”
Chương Hàm làm sao không biết Cố Thục Phi lo lắng chuyện gì, lập tức gật đầu: “Con hiểu được, đa tạ nương nương nhắc nhở.”
“Nương nương, Thế tử phi, Trương Đại tiểu thư tới!”
Chương Hàm và Cố Thục Phi nói chuyện phiếm trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo. Không bao lâu, Trương Kỳ được mấy cung nhân vây quanh đưa vào. Hiện giờ Trương Kỳ đã xả tang nên mặc áo màu đỏ quả hạnh vạt chéo, dọc theo vạt áo viền hoa lan, phía dưới là váy sắc thu, trông có vẻ rất kiều diễm, tuy nhiên thân hình dưới bộ xiêm y màu sắc tươi sáng lại có vài phần gầy ốm. Khi tiến vào phòng, ánh mắt Trương Kỳ lướt qua người Cố Thục Phi rồi dừng trên người Chương Hàm, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.
“Bái kiến nương nương, Thế tử phi.”
Chương Hàm thấy Trương Kỳ hành lễ với Cố Thục Phi xong định nhún người thi lễ với mình, vội vàng một tay đỡ lên. Ôm cánh tay Trương Kỳ quan sát hồi lâu, thấy vành mắt cô nàng từ từ đỏ ửng, nàng vội vàng cáo tội với Cố Thục Phi rồi ấn người ngồi xuống bên cạnh, lúc này mới nói dỗi: “Chúng ta đã lâu không gặp, tỷ vừa thấy ta đã nước mắt lưng tròng, đừng trách ta quay đầu bỏ đi.”
Mặc dù mấy tháng qua ở trong điền trang bí mật của Cố gia, tất cả sinh hoạt hàng ngày đều có hạ nhân hiểu lòng người lo liệu, phải nói cực kỳ hậu đãi, nhưng tin tức từ kinh thành bị đoạn tuyệt, Trương Kỳ gần như sống một ngày bằng một năm. Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc tình hình bình ổn Cố gia phái người tới đón, nàng trăm phương nghìn kế hỏi thăm mới biết được đại khái sự tình phát sinh vào đoạn thời gian đó, dù vậy cũng nghĩ mà sợ không thôi. Ngay lúc này, cô nàng gắt gao nắm tay Chương Hàm, nghẹn ngào khôn kể.
Thấy hai tỷ muội trong tình cảnh như vậy, Cố Thục Phi hiểu ý đứng lên cười nói: “Ta ra ngoài xử trí vài việc, hai tỷ muội khó khăn lắm mới gặp nhau, cứ trò chuyện thoải mái một hồi.”
Cố Thục Phi đứng dậy ra cửa, trong phòng chỉ có hai cung nhân cũng theo ra ngoài, Trương Kỳ tức khắc khó có thể tự kiềm chế bèn vươn tay ôm cổ Chương Hàm, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, sau khi muội hồi kinh nghe được những chuyện đó, thật sự nghĩ đến mà sợ! Muội ở điền trang mỗi ngày áo cơm không lo, cũng không phải lo lắng an nguy, nhưng mọi người ở kinh thành mạo hiểm tánh mạng. Chỉ tiếc muội vô dụng, có gấp đến đâu cũng không thể giúp.”
“Cô bé ngốc, muội cho rằng vì sao Võ Ninh Hầu phu nhân phải đưa muội ra khỏi thành? Còn không phải sợ người bắt muội làm áp chế, cho nên mới giành đi trước một bước này, để ta và Cố Tứ công tử không phải lo lắng?” Chương Hàm hơi mỉm cười, buông lỏng tay ngắm nhìn gương mặt gầy ốm của Trương Kỳ, đôi mắt đã hơi sưng đỏ, nàng bèn khuyên nhủ thấm thía: “Muội nói xem chúng ta vì sao lại dám đi tranh đua như vậy? Đó là vì phía sau không còn đường lui, vì thân nhân trong lòng vĩnh viễn không thể dứt bỏ, thế nào cũng phải đánh cuộc một keo. Cho nên chúng ta mới có thể vì thân nhân mà trở nên mạnh mẽ, gặp địch tất thắng. Đừng nói mấy lời linh tinh cái gì mà giúp không được, chỉ cần muội bình an không việc gì, ta thật cao hứng vô cùng. Hơn nữa, đã là đại cô nương sắp phải gả cho người, sau này nhớ rõ phải ổn trọng hơn đấy.”
Trương Kỳ nhẹ nhàng hít mũi, thấy Chương Hàm mỉm cười nhìn mình, cô nàng bèn gật đầu thật mạnh. Thế nhưng Trương Kỳ vẫn nhịn không được truy vấn những chuyện Chương Hàm đã trải qua, nghe Chương Hàm chỉ bâng quơ nói qua quít cho xong, cô nàng nói dỗi: “Tỷ không chịu nói lời thật, lát nữa muội đi hỏi Công chúa Gia Hưng!”
“Đều là chuyện quá khứ, có gì hay mà phải kể, quan trọng là tương lai chứ không phải hiện tại.” Chương Hàm nói xong bèn trầm ngâm hỏi: “Đúng rồi, cha muội có mang tin cho muội không?”
“Mỗi tháng luôn gởi một phong thư, nói là hỏi thăm muội chứ thật ra là muốn lấy lòng lão tổ tông đúng hơn, nội dung trong thơ đều khoe ông ta được trọng dụng như thế nào ở Bắc Bình.” Trương Kỳ cười mỉa mai, nhưng ngay sau đó lộ ra vài phần ưu tư: “Muội chỉ lo lắng, lúc trước lão ta và Thái Tử... à không, cùng phế Thái Tử đi lại thân mật, nếu lỡ lại bị người mê hoặc...”
“Điểm này muội cứ việc yên tâm, lão ta là người rất thức thời, hiện giờ dưới tình thế rối ren chưa rõ này tuyệt đối lão không làm cỏ đầu tường.” Nghĩ đến Trương Xương Ung với cá tính nịnh nọt, khi đó có thể che chở Trương Kỳ trong vụ án náo loạn, sự đe dọa của Trần Thiện Chiêu tất nhiên hữu dụng, nhưng bản năng tìm kiếm vận may và tránh hung hiểm của lão là nhất đẳng. Vì thế, nàng trầm ngâm một lát rồi dặn dò: “Nếu muội đã trở lại, nhớ rõ quan tâm nhiều hơn đến Thái phu nhân và Võ Ninh Hầu phu nhân. Hai vị đó vì đại cục mà đã tự hại sức khỏe. Hơn nữa, Cố gia trưởng công tử lấy công chúa nên không ở trong phủ, Tam tiểu thư xả tang là phải xuất giá, tương lai muội phải chưởng gia, người bên cạnh giúp đỡ còn chưa đủ. Muội không cần gấp gáp chọn người ngoài, chờ xong vụ dọn vào cung, ta sẽ chọn cho muội vài người thỏa đáng.”
Hiện giờ Cố gia đã lên thuyền Triệu Vương, nàng càng che chở Trương Kỳ thì bọn họ sẽ càng cao hứng!