Mặc dù vừa nãy đã gặp thoáng qua Hoàng đế ở Phụng Thiên Điện, nhưng khi Trần Thiện Chiêu quỳ xuống trước giường hành lễ, nhìn gần Hoàng đế với mái tóc bạc phơ và gương mặt hom hem nếp nhăn hằn sâu, chàng ta vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Bất luận Hoàng đế dưới mắt người khác có phải Thiên Tử hỉ nộ vô thường hay không, nhưng với hắn thì ngài luôn là vị tổ phụ hiền từ. Thấy Hoàng đế hơi vẫy tay kêu mình, Trần Thiện Chiêu lập tức lê đầu gối tiến lên vài bước, sau đó quỳ trên bàn đạp cạnh giường, nhẹ nhàng cầm tay ngài.
“Hoàng gia gia.”
Hoàng đế nhìn sắc mặt tái xanh của Trần Thiện Chiêu, nhớ tới Công chúa Gia Hưng kể chuyện thằng bé bị Chương Hàm hạ dược đưa ra khỏi thành, vừa mới gấp gáp trở về, ngài nhịn không được nắm chặt tay đứa cháu, mỉm cười hỏi: “Nghe kể ngay hôm trẫm bảo con rời kinh, thê tử con hạ dược đưa đi?”
Nghe câu đầu tiên Hoàng đế hỏi vụ này, Trần Thiện Chiêu không khỏi liếc xéo Chương Hàm một cái, lúc này mới mặt mày bất bình mách: “Hoàng gia gia cũng biết rồi ạ? Khi đó tôn nhi vốn định lấy cớ ra khỏi thành đi biệt trang phủ Triệu Vương tắm suối nước nóng, lừa nàng Tứ đệ và Tứ đệ muội đi cùng. Kết quả bị trúng ngay bẫy của nàng, bị nàng hạ dược khiến mê man, bảo Tứ đệ và Tứ đệ muội còn có Đại cữu ca của tôn nhi hộ tống tôn nhi ra ngoài. May mắn Tứ đệ muội vì nghĩa không màng gian nguy mà ở lại, nếu không tôn nhi thật sự sốt ruột đến chết! Xin Hoàng gia gia lên tiếng lần này, về sau không cho phép nàng tự tiện chủ trương như vậy đi ạ!”
Trần Thiện Chiêu muốn lợi dụng Hoàng đế mang gông cùm xiềng xích Chương Hàm, Vương Lăng nghe xong lập tức phì cười. Phát hiện Hoàng đế nhìn về phía mình, cô nàng cố lắm cũng không thể nhịn cười được, đành xấu hổ cúi đầu.
“Chính con đòi chọn thê tử cho mình, bây giờ còn mặt dày tới khiếu nại muốn trẫm bênh vực con?” Lời mắng tuy không khách khí chút nào, nhưng trên mặt Hoàng đế tràn đầy ý cười vui vẻ, bộ dạng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Ngài ngẩng đầu nhìn Chương Hàm và Vương Lăng khen: “Chẳng những con có ánh mắt tốt, ngay cả phụ vương con cũng chọn được một con dâu thật hoàn hảo cho Tứ đệ con. Chương thị, Vương thị, hai đứa tiến lên để trẫm nhìn xem.”
Chương Hàm và Vương Lăng nghe lời tiến đến gần. Hai người không phải lần đầu tiên gặp Thiên Tử, nhưng nhìn Hoàng đế thật không khỏe chút nào, bàn tay lộ ra khỏi chăn gầy khô trơ xương, hai tẩu muội không khỏi âm thầm kinh hãi. Hoàng đế vừa lên tiếng hỏi câu đầu tiên đã khiến cho những câu trả lời mà họ chuẩn bị kỹ lưỡng trong lòng trở nên vô dụng.
“Tuy nói các con là tôn tức của trẫm, nhưng trẫm vẫn chưa từng hỏi tên các con.”
Trăm ngàn năm qua, mặc dù từng có nữ tử kỳ anh nhưng vẫn như phù dung sớm nở tối tàn. Nữ tử có thể lưu lại tên họ trong sách sử không nhiều lắm, đặc biệt là từ thời Đường Tống tới nay càng ngày càng ít, cho dù là những hậu phi công chúa. Khi Chương Hàm và Vương Lăng được sách phong, trên chiếu thư chỉ viết Chương thị và Vương thị; còn với bên ngoài, xưng hô Triệu Vương Thế tử phi và Uyển Bình Quận Vương phi đã thành danh tính cho các nàng. Ngay lúc này, đối mặt với câu hỏi của Hoàng đế, rõ ràng biết đâu phải Hoàng đế không thể hỏi, nhưng hai tẩu muội vẫn sửng sốt ngây người. Chương Hàm phục hồi tinh thần, kính cẩn thưa: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thiếp tên một chữ Hàm. Trong sách có nói, "Hàm" nghĩa là trời hửng sáng đấy ạ.”
“Mặt trời sắp mọc... Thảo nào Thiện Chiêu muốn đặt cho nhi tử chữ Hi, hay lắm!”
Hoàng đế hơi gật đầu rồi nhìn về phía Vương Lăng, Vương Lăng cũng lấy lại bình tĩnh, ung dung đáp: “Thiếp tên một chữ Lăng, "Lăng" trong tảng băng ạ.”
“Chính là "Được dịp lên đỉnh non xanh,
Thấy bao núi thấp đều thành nhỏ nhoi" phải không?” Hoàng đế hơi mỉm cười, thấy Vương Lăng không dám trả lời, ông bèn nhẹ giọng thở dài: “Phụ thân và mẫu thân con đều có tình cảm sâu nặng, mặc dù chỉ có một nữ nhi nhưng không cưới kế thê cũng không nạp thiếp. Nam tử trên đời có thể làm được như vậy quả là lông phượng sừng lân, chỉ tiếc đã sớm lui về ở ẩn. Lần này nếu không nhờ phụ thân con thống lĩnh Vũ Lâm vệ đàn áp đại cục, cho dù trẫm lộ diện cũng chưa chắc khiến người khâm phục. Phải nói công đầu thuộc về ông ấy.”
(Hoàng đế nhắc đến chữ Lăng xuất hiện trong hai câu thơ cuối của bài Vọng Nhạc của Đỗ Phủ, một trong bốn đại thi hào thời Đường:Hội đương lăng tuyệt đính,Nhất lãm chúng sơn tiểuBà còm google rồi làm thơ con cóc dịch nghĩa:Được dịp lên đỉnh non xanh,Thấy bao núi thấp đều thành nhỏ nhoi)Mặc dù Hoàng đế tán thưởng chính là phụ thân, nhưng Vương Lăng băng tuyết thông minh, đâu thể cứ vậy mà để phụ thân trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, lập tức dập đầu đáp: “Hoàng Thượng khen ngợi, thiếp thay mặt gia phụ bái tạ! Nhưng hôm nay có thể ngăn cơn sóng dữ, ít nhiều gì đều nhờ ba vị nương nương sớm có dự bị, mấy vị công chúa đồng tâm hiệp lực, rồi còn phụ vương và Thế tử gia kịp thời chạy về kinh thành. Quan trọng nhất là nhờ Hoàng Thượng để lại mật chiếu và Thiên Tử kiếm, lại mệnh gia phụ tọa trấn Vũ Lâm vệ, lúc này mới có thể thành công.”
“Câu trả lời ổn thỏa thế này coi bộ không giống tính tình của con, ngược lại như là miệng lưỡi của thê tử Thiện Chiêu đúng hơn.” Hoàng đế nói đùa một câu, thấy Chương Hàm nhoẻn miệng cười, ngài bèn gật đầu khen Chương Hàm: “Vào thời khắc mấu chốt con có thể đưa trượng phu nhi tử ra khỏi kinh thành, chính mình lưu lại, phần can đảm và quyết đoán này không hổ lúc trước trẫm ban cho con chữ "Quả". Tuy trong Hoàng gia, trẫm vẫn luôn hy vọng huynh đệ tỷ muội tẩu thúc đều có thể hòa thuận tin cậy lẫn nhau. Lần này Vương Lăng lưu lại giúp con, đủ có thể thấy hai tẩu muội tuy mới được gả vào vương phủ không lâu nhưng vẫn rất tin cậy nhau, đủ có thể thấy Thiện Duệ kính trọng yêu quý huynh trưởng đại tẩu thế nào, đây mới là điều làm trẫm vui mừng nhất.”
Khi Hoàng đế nói lời này trông như một tổ phụ bình thường tâm sự với con cháu. Ngài nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Trần Thiện Chiêu, vuốt ve đầu cháu trai giống khi Trần Thiện Chiêu còn nhỏ, dịu dàng nói: “Chương Hàm, Vương Lăng, hai đứa lưu lại kinh thành suốt thời gian qua phải sống như thế nào? Hãy kể cho trẫm nghe một chút.”
Không đợi Trần Thiện Chiêu mở miệng khuyên can, ngài hơi nâng tay ngăn lại: “Hiện giờ trẫm thật sự thả lỏng, chỉ muốn nghe kể vài chuyện mạo hiểm thế gian ít có mà thôi. Hai đứa không cần khẩn trương, đạo lý "Dựa vào tình hình cho phép vượt quyền" trẫm hiểu rõ ràng, hai nữ tử có thể náu thân trong kinh thành nguy cơ tứ phía, nhất định phải dùng chút biện pháp bất đắc dĩ. Ngoài ra, trẫm không ngại tuyên bố cho mấy đứa biết, trẫm đã cho phép Triệu Vương giám quốc, cho dù hiện giờ trẫm có tức giận cũng không làm gì tụi bây được.”
Câu cuối cùng rõ ràng là bông đùa. Chương Hàm cảm thấy so sánh với lần đầu tiên gặp Hoàng đế ở Trường Ninh Cung, kỳ này vị Thiên Tử chí cao vô thượng có vẻ gần gũi hơn, thiếu đi vài phần uy thế. Sau khi dùng một chút thời gian sắp xếp lại thứ tự câu chuyện, nàng bèn kể tỉ mỉ mình tiễn Trần Thiện Chiêu đi lúc nào, ở tiệm binh khí gặp được Vương Lăng, hai tẩu muội phân công trong ngoài thế nào, lập kế hoạch trữ dầu cải để dự bị phóng hỏa, ứng phó thái giám đến triệu kiến Trần Thiện Chiêu ra sao, làm sao đả kích Hạ Thủ Nghĩa được Thái Tử phái tới... Đến khi kể tới vụ hỏa thiêu phủ Triệu Vương rồi phân công nhau chạy ra, đôi mắt Chương Hàm bất giác đỏ ửng.
“Cho tới bây giờ, những gia phó lúc trước bắt buộc rời khỏi phủ Triệu Vương, còn hai nha hoàn giả trang chủ tử dụ binh lính đuổi theo vẫn không biết sống chết thế nào. Hơn nữa, đêm đó các thân vệ xung phong liều chết mở đường máu càng không biết tử thương bao nhiêu người.”
Năm xưa Hoàng đế đã từng dùng vũ lực đánh bại quần hùng trong cơn bão táp đẫm máu để giành được giang sơn, suốt hai mươi năm trị thiên hạ chớ nói đã hành quyết bao nhiêu người, còn liên tiếp Bắc chinh và bình định khắp nơi, cùng với xử tử nhiều vị công huân cựu thần, Hoàng đế đã sớm quen thuộc với những cảnh gió tanh mưa máu, hiện giờ nghe vụ tử thương của phủ Triệu Vương cũng chỉ hơi nhíu mày, sau đó trầm ngâm nhìn Chương Hàm hỏi: “Lần đầu tiên chứng kiến nhiều cảnh chết chóc như thế, con thấy không đành lòng cũng khó tránh khỏi, con có hối hận không?”
Đây là vấn đề sau khi Chương Hàm ra khỏi phủ Triệu Vương đã sớm nghĩ tới, lúc này lập tức lắc đầu không chút do dự. Thấy Hoàng đế rất hứng thú quan sát mình, nàng trầm giọng nói: “Thế tử có trách nhiệm của Thế tử, thiếp thân có trách nhiệm của thiếp thân, mà trên lưng bọn họ cũng gánh trách nhiệm của bọn họ. Huống chi nếu đã quyết tâm làm như vậy, xong việc hối hận cũng không thay đổi được gì ạ.”
“Không sai! Con còn trẻ, dĩ nhiên phải nhìn về phía trước, còn phần hồi tưởng quá khứ thì chỉ có những người già mới làm.”
Trong ánh mắt Hoàng đế xẹt qua một tia ngơ ngẩn, sau đó ra hiệu cho Chương Hàm tiếp tục tường thuật. Nghe các nàng ẩn thân chỗ Công chúa Gia Hưng đã từng chỉ cho chứ không phải ở những địa điểm bí mật của phủ Triệu Vương, nghe các nàng sau khi được Công chúa Gia Hưng truyền thư bèn đi gặp Hạ Thủ Nghĩa, thậm chí nghe Chương Hàm bình thản tường trần kế hoạch nhờ Hạ Thủ Nghĩa ám chỉ cho quan viên dâng tấu thỉnh truy phong Ngô Quý phi thành Hoàng hậu và thỉnh ngài thoái vị truyền ngôi, Hoàng đế cũng chỉ hơi nhướng mày. Cuối cùng nghe vụ hỗn loạn trong ngày yết bảng thi Hội cùng đủ loại an bài cho buổi Truyền lư hôm nay, Hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt, rất tốt.”
Trước đây Trần Thiện Chiêu chỉ đủ thời gian để lên kế hoạch đối phó với ngày Truyền lư, cùng với dự đoán hành động Triệu Vương có thể áp dụng, cho nên còn chưa kịp nghe Chương Hàm kể lại tỉ mỉ những gì nàng đã trải qua, hiện giờ nghe được thật cảm thấy hết hồn. Nhưng anh chàng càng lo lắng hơn chính là, có những chuyện Chương Hàm làm một cách to gan lớn mật, chẳng biết Hoàng đế có thể nổi giận hay không. Anh chàng khẩn trương nhìn chằm chằm ánh mắt Hoàng đế, lại phát hiện tổ phụ không hề có vẻ muốn phát hỏa, ngược lại lườm mình một cái.
“Trẫm đã nói "Dựa vào tình hình cho phép vượt quyền", quân vô hí ngôn, chẳng lẽ con cảm thấy tổ phụ này sẽ lật lọng?” Câu chỉnh lưng khiến Trần Thiện Chiêu vô cùng xấu hổ, Hoàng đế hỏi Vương Lăng: “Đại tẩu con đã thuật lại rất tỉ mỉ, con có gì muốn bổ sung hay không?”
Vương Lăng nghe một hồi mới phát hiện mấy tháng qua xảy ra rất nhiều chuyện, Hoàng đế vừa hỏi, cô nàng nhíu mày nghĩ ngợi rồi ngẩng đầu nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Đại tẩu đã thuật lại cực kỳ tường tận và chân thật, thiếp thân không có gì muốn bổ sung. Chỉ là vừa rồi Đại tẩu ôm hết trách nhiệm vào người, thiếp thân không thể gật bừa. Cho dù chủ ý đều do Đại tẩu đưa ra, nhưng tất cả đều được thiếp thân tán đồng, hơn nữa phần lớn mọi chuyện là do thiếp thân ra mặt đi làm đấy ạ.”
Nhận ra trong lời nói của Vương Lăng không thiếu ý bảo vệ Chương Hàm và chia sẻ trách nhiệm, Hoàng đế đầu tiên mỉm cười, sau đó bật ra một tràng ha ha. Nhưng rốt cuộc ngài vẫn thật sự suy yếu, cười to một chút đã thở hổn hển. Trần Thiện Chiêu phải tiến lên khuyên bảo thì ngài mới chấp nhận nằm xuống, trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi còn cố dặn dò: “Phủ Triệu Vương đã bị thiêu hủy nên trẫm kêu phụ vương các con ở trong cung. Ba đứa hãy tìm chỗ nào sống nhờ mấy ngày.”
Nghe Hoàng đế không có ý định giữ bọn họ trong cung, Trần Thiện Chiêu Chương Hàm và Vương Lăng đều thở phào nhẹ nhõm. Tóm lại hiện giờ chưa nói đến vụ danh không chính ngôn không thuận, dù sao trong cung cũng là sống dưới mí mắt người khác, không thể tự do tự tại. Chờ đến khi Hoàng đế dần dần đi vào giấc ngủ, nghe đại phu bắt mạch xác định không có vấn đề gì lớn, ba người mới lặng lẽ rời Tây Noãn Các, trên người cũng toát mồ hôi.
Ra khỏi Càn Thanh Cung, có thái giám chạy một mạch lại đây, hành lễ xong bèn tươi cười thông báo: “Thế tử gia, Thế tử phi, Quận vương phi, hạ nhân của phủ Triệu Vương lúc trước bắt buộc phải ra ngoài, không ít người bị Thái Tử... bị phế thứ dân nhốt trong Tích Tân tư của Hoàng cung để khảo vấn, hiện giờ được phóng thích toàn bộ. Nhưng phủ Triệu Vương tạm thời chưa vào ở được, không biết nên an trí nơi nào đây ạ?”