Vừa rồi Trần Thiện Chiêu rút ra tờ giấy kia thì phần lớn mọi người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng ngay lúc này nghe Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết xác định như thế, mười người đã hết chín người tin rồi! Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết đều làm quan nhiều năm, không hề liên quan đến các Hoàng tử, được Hoàng đế vô cùng tin cậy. Nhờ vậy mà mấy năm gần đây, khi các quan viên trong Lục bộ bị thay đổi như đèn kéo quân, hai vị đại thần này vẫn luôn lù lù bất động. Mặc dù Trương Tiết chỉ là Thị lang, nhưng Thượng thư đã thay đổi ba người mà ông vẫn đứng sừng sững không ngã, quả nhiên có thể thấy được thánh sủng!
Nhìn vẻ mặt xanh mét của Thái Tử, Trần Thiện Chiêu cười thâm trầm, hơi gật đầu với Hạ Thủ Nghĩa: "Xin Hạ đại nhân công bố nội dung mật chiếu trước mặt mọi người."
Mặc dù mật chiếu này đã được thợ bồi giấy bóc ra ngay trước mặt mình từ hai bức tranh chữ Hoàng đế ban cho Chương Hàm và Vương Lăng, nhưng lúc này cầm tờ giấy nhẹ bổng trong tay, Hạ Thủ Nghĩa vẫn cảm giác được sức nặng ngàn cân. Ông hít một hơi thật sâu, đang định đọc chiếu chỉ trước mặt mọi người, đột nhiên nghe một tiếng quát chói tai, theo sát là một người từ trên trời giáng xuống trước mặt, cong chân đá bay một kẻ không biết khi nào đã lẻn đến trước mặt ông. Tên kia vừa rớt bộp xuống đất thì nghe keng một tiếng, một con dao ngắn sắc bén rơi ra từ trong tay áo hắn. Nhìn lại một thân phục sức, đây rõ ràng là tên nội thị vốn đứng hầu sau lưng Thái Tử!
Một màn ám sát bất thình lình khiến mọi người chưa kịp phản ứng đã kết thúc, những người đứng hàng phía trước vô cùng thán phục thân thủ lưu loát gọn gàng của người vừa mới giải vây cho Hạ Thủ Nghĩa. Đúng lúc này, mọi người nghe Trần Thiện Chiêu tươi cười thân thiết nói: "Cũng may hôm nay có Chương Chỉ huy đi theo bảo vệ, nếu không Hạ đại nhân xảy ra chuyện gì sơ suất, đấy là tội lỗi của ta!"
Hóa ra đây là Chương Thịnh, vị Chỉ huy thiêm sự của đội hộ vệ Triệu Vương, nghe đồn rất được Triệu Vương thưởng thức!
Nhìn tên nội thị bảo vệ bên người mình với võ nghệ có một không hai ôm ngực gục xuống đất phun ra một búng máu, Thái Tử cảm thấy trong lòng sinh ra một cỗ kinh hãi khó tả. Cho dù đám nội thị phía sau đồng loạt phấn đấu quên mình vây quanh trước người hắn bảo vệ, trong khi Chương Thịnh bảo hộ trước mặt Hạ Thủ Nghĩa chỉ có hai bàn tay trần, nhưng vẫn khó ngăn được một cỗ uy hiếp ập thẳng vào mặt. Thấy trong số quan viên có không ít người rõ ràng lộ ra vẻ dao động, hắn chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Phụ hoàng, hóa ra ngài đã sớm bày ra nước cờ, hóa ra ngài đã sớm thiết kế bẫy rập cho ta nhảy vào! Được, ngài bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!
Thấy sắc mặt Thái Tử thay đổi rất lớn, Trần Thiện Chiêu nhàn nhạt chỉ ra: "Thái Tử Cửu thúc, dù ngài làm hại Hạ đại nhân hay cướp đoạt mật chiếu thì thế nào? Chuyện hôm nay xảy ra trước mắt bao nhiêu người, cho dù không phải thì ngẩng đầu ba thước có thần minh! Hoàng gia gia đã chọn ngài trong số chư hoàng tử thành Đông Cung trữ quân, đây là sự tin cậy và kỳ vọng cao đến mức nào, thế nhưng ngài đã làm được gì! Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, Hoàng gia gia đâu cần giấu mật chiếu trong tranh chữ ban thưởng cho Thế tử phi và Uyển Bình Quận Vương phi!"
Anh chàng đột nhiên cao giọng, nhả ra từng câu từng chữ: "Hơn nữa, nếu không phải ngài có ý định mưu hại Đại tổng quản Lý Trung của Càn Thanh Cung, khiến ông ta phải liều chết đưa tin cho Công chúa Gia Hưng nhờ truyền lời, vậy thì mật chiếu kia vốn nên vĩnh viễn phong ấn trong hai bức tranh chữ, tuyệt đối không có một ngày thấy được ánh mặt trời! Chuyện hôm nay hết thảy đều là ngài tự tuyệt với Hoàng gia gia, tự tuyệt khắp thiên hạ!"
Xưa nay Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu luôn cho người ta ấn tượng là một thanh niên hiền lành ấm áp, ngoại trừ thời điểm nổi tính tình thư ngốc bướng bỉnh, phần lớn đều rất ôn hòa dịu dàng, hôm nay đột nhiên nói ra lời lẽ sắc bén như vậy khiến mỗi người lần đầu tiên lĩnh giáo. Thái Tử đang phải đối mặt với làn sóng chỉ trích kéo tới liên tiếp, trong lòng bỗng minh bạch những lời chất vấn của Tống Sĩ Phương vừa rồi là do ai mớm cho.
Cho dù Tống Sĩ Phương to gan lớn mật, còn là danh sĩ Bắc Bình với tài hùng biện nổi bật, nhưng có vài vấn đề nếu không phải con cháu trong tông thất biết rõ nội tình thì nhất định không thể nghĩ ra! Hắn nhìn lầm, phụ hoàng cũng nhìn lầm, ngay cả đủ loại quan viên trong triều đình lại càng nhìn lầm hơn -- -- Trần Thiện Chiêu trước nay không phải là con mọt sách! May mắn thay, vẫn còn chưa muộn để cứu vãn!
Nghĩ đến đây, Thái Tử đột nhiên hô lớn: "Người tới!"
Theo lời hô này, gian Phụng Thiên Điện trông như trống rỗng bỗng nhiên trào ra một đám vệ binh võ trang tận răng, rõ ràng là phục sức của Phủ Quân hậu vệ. Hạ Thủ Nghĩa đứng ở hàng đầu thấy quân sĩ túa ra không ngừng từ đại điện, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống. Phủ Quân hậu vệ đóng binh ở sông Kim Xuyên và phố Cổ Lâu, rốt cuộc được vào cung khi nào? Cho dù Trần Thiện Chiêu mang đến hộ vệ của phủ Triệu Vương cũng khó có thể tiến cung, lúc này nếu Thái Tử tấn công thì hậu quả không dám tưởng tượng!
Ông hít thật sâu một hai hơi, lập tức nâng cao tờ mật chiếu, cao giọng hô: "Mật chiếu của Hoàng Thượng tại đây, ai dám tiến lên là đại nghịch bất đạo!"
Trương Tiết đứng bên cạnh, là người đã đọc qua văn bản gì là ghi nhớ ngay trong đầu, trầm giọng xướng lên: "Trẫm vốn lập Hoàng đích tử của Nguyên Hoàng hậu là Thái Tử Chiêu Khánh, nhưng Thái Tử Chiêu Khánh sớm hoăng lại không con. Hiện giờ lập Hoàng Cửu tử là con Quý phi quá cố chưởng quản Đông Cung. Tuy nhiên Thái Tử vào Đông Cung mà không biết lập tài dựng đức, ngang ngược làm phản, thậm chí bụng dạ khó lường âm mưu hại trẫm, nay phế thành thứ dân."
Thái Tử không ngờ Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết đối mặt với tình huống này mà vẫn dám công bố chiếu thư, nổi giận quát: "Chưa tìm thấy tờ lưu trữ trong Cáo Sắc phòng, đó là giả mạo chỉ dụ! Người đâu, hãy bắt lấy đám nghịch tặc khi quân phạm thượng dám can đảm giả mạo thánh chỉ!"
Hiển nhiên sau khi nghe Thái Tử ra lệnh, tướng sĩ Phủ Quân hậu vệ đồng loạt xông tới. Trần Thiện Chiêu lập tức kéo Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết lui nhanh về phía sau lẫn vào đám tân tiến sĩ, Tống Sĩ Phương cũng thông minh lùi theo.
Chương Thịnh đang ở phía trước thấy một tên quan quân to cao cầm đầu xông thẳng về hướng mình, lập tức cất bước chân không phải lùi mà tiến tới, vọt ngang tung một quyền vào ngực gã kia, đồng thời cẳng chân móc lên một cú vừa mau vừa tàn nhẫn, cùng lúc đoạt luôn bội đao đeo bên hông gã. Mãi đến khi Chương Thịnh đã hoàn thành một loạt động tác trong nháy mắt, quan quân kia mới ôm hạ bộ rống lên, cả người cuộn tròn trên mặt đất lăn lộn thống khổ, làm cả trăm quân sĩ phía sau đều bị dọa sợ, không ít người theo bản năng kẹp chặt hai chân!
Ngay cả Trần Thiện Chiêu cũng hít hà một hơi, trong đầu đột nhiên nhớ tới rất nhiều lời đồn về vị Đại cữu ca này. Trước đó vẫn luôn có người chế nhạo anh ta nổi tiếng về khả năng bảo mệnh, hiện giờ xem ra, dùng chiêu tàn nhẫn như vậy để bảo mệnh đương nhiên không phải là người tầm thường.
Chứng kiến đám Phủ Quân hộ vệ như những bọc mủ, Thái Tử tức khắc chán nản. Từ sau khi chặt chẽ khống chế Hoàng đế ở Càn Thanh Cung, hắn vẫn luôn lo sợ sự tình xuất hiện biến hóa, cho nên đã xé lẻ đội Phủ Quân hậu vệ hắn đã sớm lặng lẽ đút bạc cho no, lần lượt điều cả đội binh mã vào cung. Mỗi khi hắn thảo luận chính sự hoặc triệu kiến triều thần ở Tây môn, hắn đều ra lệnh cho đội quân này ẩn nấp gần đó để dễ điều động khi có biến. Đây vốn là thủ đoạn dự phòng, không ngờ hôm nay đột nhiên phát huy công dụng! Cưỡng chế sự phẫn nộ trong lòng, hắn lập tức gầm lên: "Cùng lắm chỉ có một người, nếu ai có thể bắt sống hắn, cô sẽ ban thưởng ngàn lượng bạc, thăng quan ba cấp!"
Mặc dù tên quan quân lúc nãy giãy giụa dưới đất kêu la đã dần dần bất động, dường như thật sự mất mạng với cú đá trời giáng, còn Chương Thịnh với cây đao cầm trên tay coi bộ càng khó đối phó, nhưng nghe được trọng thưởng tất nhiên có kẻ dũng phu. Vẫn có người gầm lên một tiếng cổ vũ chính mình, sau đó liều mạng quyết định vọt lên, lại còn không phải một đứa mà bảy tám đứa, càng nhiều những kẻ như mới bừng tỉnh giấc mộng đi theo phía sau.
Đối mặt một màn này, Chương Thịnh hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa không lùi mà tiến lên, nói thẳng ra là giết lên mới đúng. Mỗi khi ánh đao sáng loáng vung lên sẽ kèm theo tiếng kêu thảm thiết. Tuy nhiên, rốt cuộc vẫn có một số kẻ tinh ranh hơn, thấy không dễ gì đối phó với Chương Thịnh bèn xông về phía đám người Trần Thiện Chiêu Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết.
Nhưng Trần Thiện Chiêu vừa nãy ẩn sau lưng Chương Thịnh cũng không phải cứ ì ra không làm gì, anh chàng lớn tiếng kêu gọi những người xung quanh: "Chư vị đại nhân, chư vị tân tiến sĩ, phụ vương đã vào thành! Đến lúc đó có mật chiếu trong tay, nghịch đảng tất nhiên sẽ bị tiêu diệt! Nhưng nếu có thể kháng cự một thời gian, chư vị dù sao cũng là công thần!"
Mấy chữ "dù sao cũng là công thần" kết hợp với tin tức Triệu Vương vào thành đủ để một nhóm người trung thành và tận tâm với Hoàng đế xúm lại đây. Mặc dù cũng có kẻ sớm có tâm đầu phục Thái Tử, nhưng tiến cung không thể mang theo vũ khí sắc bén, hơn nữa không ai dự đoán được trong buổi lễ Truyền lư lại xuất hiện cục diện như thế. Cho nên dù muốn ám sát hoặc bắt Trần Thiện Chiêu thỉnh công, thế nhưng vị Thế tử này cùng Hạ Thủ Nghĩa cầm mật chiếu và Trương Tiết được những tân tiến sĩ của Bắc Bình vây quanh bảo hộ, những người đó có khóc cũng không làm gì được.
Hiển nhiên Chương Thịnh vẫn di chuyển nhanh như thỏ dưới sự bao vây của các quân sĩ Phủ Quân hậu vệ. Trong khi càng nhiều các quan viên gia nhập vào đám người khoác tay nhau che chở cho phái đoàn của Trần Thiện Chiêu.
Thay vì chần chờ lúc này rồi bị thanh lý sau khi xong việc, thôi thì cứ gồng mình đánh cuộc một keo!
Đối mặt với cục diện hoàn toàn không thể lường trước, lại thấy Chương Thịnh tuy bị vây khốn nhưng lưỡi đao đã khiến bao nhiêu kẻ biến thành vong hồn, trong khi các quân sĩ của Phủ Quân hậu vệ lại không dám vung đao bổ xuống những quan viên và nhóm tân tiến sĩ, vài lần Thái Tử muốn hạ lệnh giết chết không cần luận tội, thế nhưng mệnh lệnh đến miệng lại vẫn do dự không quyết.
Lời nói của Trần Thiện Chiêu hắn cũng đã nghe, nếu Triệu Vương thật sự ở kinh thành hoặc trong vùng phụ cận của kinh thành, hắn cần phải bắt sống Trần Thiện Chiêu giữ làm con tin, người chết là vô dụng! Dù sao một mình Chương Thịnh cũng không thể lật trời, bắt được gã này nói không chừng còn có thể bức ra Chương Hàm. Đám quan văn và tân tiến sĩ tay trói gà không chặt càng không thể lật trời; đám huân quý võ thần cho dù có thể cùng Chương Thịnh đoạt binh khí gia nhập trận chiến, nhưng hắn đã sai người phong tỏa toàn bộ Hoàng cung, đúng lúc bắt ba ba trong rọ! Cho dù có mật chiếu thì thế nào, chỉ cần hắn nắm giữ đại thế lần nữa, ai là chính thống ai thành phản nghịch chẳng phải đều do hắn quyết định?
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho dù thân thủ Chương Thịnh nhanh nhẹn võ nghệ cao cường, còn có huynh đệ Cố Trấn Cố Minh hỗ trợ, mấy võ tướng cũng đoạt đao kề vai chiến đấu, nhưng rốt cuộc con người không phải làm bằng sắt, sẽ mệt mỏi sẽ bị thương, dần dần phạm vi hành động của mọi người đã bị dồn vào một vành đai rất nhỏ. Thế nhưng Chương Thịnh vẫn cắn răng chống đỡ, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm.
Hắn đáp ứng với muội muội, chẳng những phải sống sót đợi viện binh, hơn nữa phải bảo hộ Trần Thiện Chiêu an toàn! Nếu hắn cứ thế ngã xuống, Trần Thiện Chiêu bên kia tuy có đông đảo người che chở, nhưng rốt cuộc vẫn tay không tấc sắt!