Cuộc thi Đình ở Phụng Thiên Điện xưa nay đều là vinh dự lớn nhất của các sĩ tử trong thiên hạ. Cho dù không lọt vào thứ hạng cao nhất thì cũng đương nhiên đỗ đồng tiến sĩ, ít nhất có thể vào triều làm quan. Năm nay bởi vì Hoàng đế bệnh nặng không dậy nổi, Thái Tử thay mặt chủ trì cuộc thi Đình. Trước đó đã từng náo loạn ra vụ nâng bài vị thánh nhân biểu tình ở cửa cung, vì thế cuộc thi Đình này trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người. Vụ cục Hỏa dược phát nổ và vụ Thái Tử chỉ trích Triệu phiên đã sớm đi vào quên lãng.
Thái Tử đương nhiên cũng biết chiều hướng của thế cục hiện giờ, vì tỏ vẻ công bằng, hắn bắt buộc phải nghe theo đề nghị của Hạ Thủ Nghĩa. Thứ nhất cho phép Tống Sĩ Phương và một ít sĩ tử Bắc Bình trúng cử trong kỳ thi Hội; thứ hai để lão thần như Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết tham gia vào việc chấm bài trong cuộc thi Đình, cuối cùng Thái tử hắn đây mới lựa chọn Tam khôi trong số mười cống sĩ xuất sắc nhất. Khi mười bài thi đứng đầu được đưa tới trước mặt hắn, phát hiện trong đó không có tên của mấy sĩ tử Bắc Bình gây rối kia, hắn đương nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù vì bình ổn thế cục mà hắn bắt buộc chấp nhận một sự nhịn chín sự lành, hơn nữa hắn vẫn đang danh không chính ngôn không thuận mà chấp chính, nhưng cũng không có nghĩa hắn thật sự có thể chịu đựng các sĩ tử phản đối kịch liệt như vậy. Cho phép một ít sĩ tử của Bắc Bình và Thiểm Tây được danh ngạch tiến sĩ thì hắn tạm chấp nhận, nhưng nếu phải nhượng bộ cho mấy thằng khốn nạn kia được ở trong mười vị trí đầu, mặt mũi trữ quân của hắn sẽ không còn sót lại chút gì. Vì thế, hắn vui vẻ ban danh Trạng Nguyên cho một cống sĩ xuất thân Trực Lệ, Bảng Nhãn cho cống sĩ vùng Giang Tây và Thám Hoa cho cống sĩ vùng Sơn Đông. Khi quan viên Lễ Bộ bẩm báo việc an bài cho lễ Truyền lư ngày mai, hắn gật đầu hài lòng rồi làm như không chút để ý hỏi một câu.
“Nghi chế truy phong Hiếu Nhân Hoàng hậu đã chuẩn bị chưa?”
“Hồi bẩm điện hạ, Thượng thư và nhị vị Thị lang đang bàn bạc định nghi chế.”
Vụ thổ huyết mấy ngày trước khiến Thái Tử vẫn còn sợ hãi. Nghĩ đến từ xưa tới nay có biết bao nhiêu vị Thái tử không chờ được tới khi đăng cơ đã nhắm mắt xuôi tay, mặc dù hắn không dám ra cung nhưng vẫn quyết định sai người ra ngoài lặng lẽ chọn danh y tiến cung chẩn trị. Biết mình được kêu vào khám bệnh cho đương kim Đông Cung trữ quân, các danh y cũng vẫn hết sức cẩn thận, không ai dám đưa ra kết quả cuối cùng. Cho nên sau khi suy xét tới lui hồi lâu, Thái Tử rốt cuộc đi đến quyết định.
Đêm dài lắm mộng, trước tiên dứt khoát định ra danh phận rồi tính! Dù sao hắn cũng không muốn để phụ hoàng chết ngay lúc này. Ý định của hắn là sau khi truy phong thân mẫu Ngô Quý phi, hắn sẽ bắt Hoàng đế thoái vị chỉ dạy dỗ chấp chính. Vì thế hắn mới làm càn độc đoán bắt Lễ Bộ chế định nghi thức truy phong.
“Sau này Truyền lư, cô muốn xem tấu chương của Lễ Bộ về tất cả vấn đề liên quan đến nghi chế!”
Thái Tử ngóng trông buổi lễ Truyền lư sẽ có một nhóm tân tiến sĩ đầu tiên do chính tay mình chọn lựa -- -- mặc dù hắn vẫn chưa phải Thiên Tử, nhưng đám tân tiến sĩ với danh nghĩa "Môn sinh Thiên Tử" là hàng thật giá thật xuất từ môn hạ của chính mình, cũng là đám nhân tài đầu tiên hắn mời chào. Nhóm tiến sĩ cũng ngóng đợi ngày Truyền lư -- -- đề tên Hoàng bảng là một trong số bốn niềm vui nhất của đời người, huống chi đây là khởi điểm cho con đường làm quan. Cố Chấn càng ngóng trông mau đến ngày Truyền lư, bởi vì hắn có thể tưởng tượng ra bộ dáng chật vật khổ sở của Cố Trấn và Công chúa Gia Hưng xưa nay luôn nhìn hắn bằng nửa con mắt... Nhưng người đặt hy vọng cao nhất vào buổi lễ Truyền lư không phải ai khác mà chính là một vài nhân vật trong hội quán Bắc Bình.
Rốt cuộc, ngày hôm đó chẳng những quan hệ đến vinh hoa phú quý của nhiều người, mà càng liên quan sinh tử tồn vong của bọn họ!
Ngày lễ Truyền lư hai mươi tháng ba, đúng lúc là một ngày trời trong nắng ấm. Hoàng bảng với thứ tự từ nhị giáp đến tam giáp đã được điền xong sớm một ngày và đặt trong điện Hoa Cái ở sườn Đông. Sáng sớm hôm nay, chuông trống chưa đánh lên thì Tả Dịch môn đã mở, Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa và các vị quan chấm thi vào trước. Lúc xưa Hoàng đế đích thân đến lễ Truyền lư đều ngự tòa trong điện Hoa Cái, nhưng hiện giờ Thái Tử giám quốc, để tỏ vẻ không dám ngang hàng với Hoàng đế bèn chỉ thiết tòa trước điện chứ không vào trong. Đợi Hoàng Thái Tử ngồi xuống, các quan viên chấm thi đồng loạt quỳ dập đầu, sau đó Hạ Thủ Nghĩa cầm ba phần bài thi nhất giáp mà Thái Tử đã chọn, mở ra từng quyển xướng tên.
“Người đứng đầu nhất giáp, Vương Nguyên Lễ của Trực Lệ!”
Giọng đọc trầm thấp của Hạ Thủ Nghĩa vang lên trước thềm son của điện Hoa Cái, quan viên Lễ Bộ vội vàng viết tên vào Hoàng bảng một cách cẩn thận. Thấy danh tính đã điền xong, Hạ Thủ Nghĩa mới chậm rãi mở ra bài thi thứ hai, nhìn tên phía trên rồi xướng lên: “Người đứng thứ hai nhất giáp, Duệ Hưng Tông của Giang Tây!”
Miệng thì xướng tên, vẻ mặt không lộ biểu cảm, nhưng Hạ Thủ Nghĩa cứ nghĩ đến tình hình canh chừng nghiêm ngặt trước cửa nhà mình, cùng với Chương Hàm và Vương Lăng vẫn chưa thấy tăm hơi, ông không khỏi hơi thất thần, sau đó mới cầm lên bài thi thứ ba mở ra.
“Người đứng thứ ba nhất giáp, Từ Triệt của Sơn Đông!”
Khi Hoàng bảng được điền xong, quan Thượng Bảo ty lập tức tiến lên đóng ngự ấn, sau đó quan Chấp sự thật cẩn thận thu hồi Hoàng bảng rồi giao cho Chưởng viện học sĩ của Hàn Lâm Viện đưa đến Phụng Thiên Điện, cuối cùng Hạ Thủ Nghĩa và các quan chấm thi hành lễ rời khỏi điện Hoa Cái. Thấy quan Chấp sự của Hồng Lư Tự dập đầu thỉnh thăng điện, Thái Tử tức khắc hít một hơi thật sâu, lúc này mới bước lên kiệu vàng của Hoàng Thái Tử.
Trong buổi thi Đình hắn đã từng chủ trì ở Phụng Thiên Điện, nhận bái lạy của bá quan văn võ, nhưng chỉ ban hạ đề mục xong rồi rời đi, thật khác xa với ngày hôm nay được ngồi ngay ngắn nhận bái lạy từ các tân tiến sĩ. Khi Thái Tử đi vào Phụng Thiên Điện trong tiếng nhạc, thăng tòa ngồi xuống trước cửa điện, nghe ba tiếng roi vang lên, thấy Hoàng bảng đã được trao vào tay của Lễ Bộ Thượng thư rồi đặt trên ngự án cao cao, trong lòng hắn dâng trào một cỗ thỏa thuê đắc ý. Ngay sau đó quan viên của Hồng Lư Tự dẫn vào các tân tiến sĩ được xếp thành hai hàng.
Mặc dù hôm nay Thái Tử cũng không ngồi trong Phụng Thiên Điện nhận lễ, nhưng xét về khoảng cách trước mắt, hắn vẫn thấy được các tân tiến sĩ phục sức chỉnh tề, hơn nữa có thể thấy rõ mặt của năm sáu người đứng phía trước. Thoáng nhìn Tam nguyên do chính mình lựa chọn đều có tướng mạo không tồi, khoảng chừng ba mươi mấy bốn mươi, rõ ràng lão luyện thành thục, hắn dĩ nhiên rất hài lòng. Đang chờ quan Truyền chế hô quỳ, hắn đột nhiên thấy một tân tiến sĩ ở vị trí bảy tám gì đó bất thình lình bước ra khỏi hàng.
“Xin hỏi Thái tử điện hạ, hiện giờ sức khỏe Hoàng Thượng thế nào?”
Ngày Truyền lư chính là cột mốc quan trọng nhất trong cuộc đời của các tiến sĩ, mang ý nghĩa cho sự chuyển biến từ sĩ tử đến quan viên, xưa nay mỗi người đều nơm nớp lo sợ xảy ra chút xíu sơ suất gì, từ cổ chí kim chưa từng bao giờ có người dám nói hay làm chuyện gì thất thường trong ngày này, càng đừng bàn đến vụ đột nhiên bước ra khỏi hàng lớn tiếng chất vấn. Trong khoảng thời gian ngắn, từ trên xuống dưới, văn võ bá quan và quan viên Hồng Lư Tự sớm hầu hai bên thềm son đều ngây dại, Thái Tử cũng bị sửng sốt.
“Cuộc thi Đình mấy ngày trước và đại điển Truyền lư hôm nay, Hoàng Thượng đều chưa từng ngự điện gặp người. Thậm chí bắt đầu từ tháng chạp năm ngoái, Hoàng Thượng gần như không gặp tông thất và ngoại thần! Tuy kỳ thi Hội và thi Đình ba năm mới tổ chức một lần, nhưng xưa nay nếu gặp đại biến đều không phải không thể lùi lại hay hủy bỏ. Thái tử điện hạ cứ khăng khăng mở cuộc thi theo thường lệ trong khi Hoàng Thượng bệnh nặng không dậy nổi, đây chẳng lẽ được coi là hiếu đạo?”
Mặc dù bị một màn bất thình lình làm cho ngạc nhiên đến ngây người, nhưng chỉ chốc lát Thái Tử đã lấy lại phản ứng, lúc này vừa kinh vừa giận. Hắn chẳng thể nào tưởng tượng nổi, đám tiến sĩ do chính mình lựa chọn đề bạt lại có người dám không quan tâm đứng ra chỉ trích ngay trong buổi lễ quan trọng như vậy. Thời khắc này, bảo tọa dưới thân lại không có chỗ nào để dựa vào, càng không giống ghế thái sư trong thư phòng có tay vịn để hắn nắm lấy, hắn muốn duy trì dáng ngồi nghiêm trang nên chỉ có thể nắm chặt đệm ngồi dưới thân, vẻ mặt nghiêm khắc quát lên: “Quan viên Hồng Lư Tự ở đâu?”
“Thần có mặt!”
Nghe có người trả lời, Thái Tử hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, dùng giọng điệu càng thêm nghiêm khắc quát: “Còn không lo bắt lấy tên cuồng đồ phạm thượng bội nghịch này?”
Nhưng quan Hồng Lư Tự chưa kịp làm ra động tác gì, tên tiến sĩ trẻ tuổi dưới kia lại lớn tiếng nói: “Thiên Tử ngự điện ban danh chính là quy củ đã được tiếp tục sử dụng từ thời Đường Tống đến nay. Hiện giờ Hoàng Thượng không thể gặp thần tử, nếu Thái Tử thực sự có hiếu tâm, vậy sau khi yết bảng cống sĩ cho kỳ thi Hội thì phải kéo dài thời hạn của kỳ thi Đình cho đến khi Hoàng Thượng lành bệnh, để Hoàng Thượng đích thân chủ trì buổi thi vấn đáp! Sau mỗi khoa thi Đình thì tân tiến sĩ đều được coi là "Môn sinh của Thiên Tử", thế nhưng hiện giờ thứ tự của cuộc thi Đình lại do Thái tử điện hạ định ra, vậy thì danh bất chính dẫn đến ngôn bất thuận, chẳng lẽ chư vị tân tiến sĩ hôm nay muốn được coi là "Môn sinh của Đông Cung" hay sao?”
Một phen chỉ trích này càng nghiêm trọng hơn ba phần so với vừa rồi nói Thái Tử bất hiếu, ngay cả đám tân tiến sĩ lúc nãy đang nghiến răng nghiến lợi hận có kẻ gây rối thì bây giờ cũng sợ hãi không ít. Thi Hội là do Lễ Bộ đứng ra chứ không cần Thiên Tử đích thân chủ trì, ngay cả khảo đề cũng không phải do Hoàng đế đưa ra, bọn họ chỉ cần qua được thi Hội là sẽ thuận lợi trở thành "Môn sinh của Thiên Tử", mấu chốt chỉ là thứ tự mà thôi. Nhưng nếu hôm nay thật sự quỳ lạy Thái Tử, như vậy tương lai xảy ra vấn đề gì thì danh hiệu tiến sĩ của bọn họ sẽ bị người đời chỉ trích!
Chức trách của quan viên Hồng Lư Tự là phải tuân theo nghi thức, nghe một phen lý luận hùng hồn khiến họ có chút do dự, bước chân chần chừ không biết tính sao. Thừa dịp quan viên Hồng Lư Tự dùng dằng không quyết, giọng nói kia đột nhiên lớn hơn ba phần.
“Huống chi từ xưa đến nay, việc Hoàng Thượng bệnh nặng để Thái Tử lâm triều giám quốc cũng không hiếm thấy, nhưng lại chưa từng thấy có tiền lệ chủ trì kỳ thi Đình! Thiên Tử dựa theo lễ pháp để trị thiên hạ, nếu ngay cả lễ pháp cũng bị gạt sang một bên, vậy thì lấy đâu ra danh chính ngôn thuận? Thần còn nghe nói trong triều có quan viên dâng tấu yêu cầu truy phong Ngô Quý phi thành Hoàng hậu, đây lại càng đại nghịch bất đạo! Lúc trước Đại Lý Tự Thiếu khanh Cảnh Khoan đã vì khơi lên vấn đề này mà bị Hoàng Thượng biếm truất. Hiện giờ Hoàng Thượng bệnh nặng, Thái tử điện hạ không lo dán thông báo mời danh y chẩn trị cho Hoàng Thượng, trái lại chỉ nghĩ đến truy tôn thân mẫu, chẳng phải đang tiếp tay kẻ xu nịnh làm tấm gương xấu cho nhi tử trên khắp thiên hạ?”
Những lời lúc nãy đã sắc bén như dao, nhưng so sánh với một phen chỉ trích cuối cùng thì đúng là gặp sư phụ, bởi vì lời này chỉ thẳng vào lễ pháp cương thường, từng câu từng chữ đều khiến người không cách gì cãi lại. Ngay lúc này, chẳng những trong đám tân tiến sĩ nổi lên tiếng bàn tán xôn xao, ngay cả nhóm văn võ bá quan cũng thế. Đặc biệt là những kẻ đã từng dâng tấu thỉnh truy tôn Ngô Quý phi đều biến sắc, nhưng tại thời điểm này mà ra mặt cãi cọ với một tân tiến sĩ, nếu lỡ trên lưng phải cõng tội danh thất nghi thì làm sao bây giờ?
Huống chi, gã tiến sĩ kia trình bày rất có đạo lý, cho thấy đã chuẩn bị đầy đủ, lỡ như không phản bác được thì lại càng mất mặt!
Thái Tử đã tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên chằng chịt, cố tình vào thời điểm này, một tên thái giám đứng bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Thái tử điện hạ, đó chính là Tống Sĩ Phương, sĩ tử Bắc Bình lúc trước dẫn đầu đám cử tử biểu tình sau khi yết bảng kết quả thi Hội!”
Lại là gã này!
Thái Tử siết chặt nắm tay. Dựa theo tâm ý của hắn thì chắc chắn không cho phép gã thư sinh kia trúng tuyển trong kỳ thi Hội. Thế nhưng hắn phải nghe theo lời phân tích của Hạ Thủ Nghĩa -- một mũi tên của Xích Trung suýt nữa bắn chết gã kia, hơn nữa bài vị thánh nhân đã bị vỡ vụn ngay trong tay gã; nếu sự kiện này áp xuống không được, sợ là sĩ tử khắp thiên hạ sẽ náo động đến mức lật trời. Vì thế, hắn nghĩ tới nghĩ lui đành phải cố nhịn cho gã kia một danh ngạch, nhưng lại không chú ý gã Tống Sĩ Phương này trúng nhị giáp, hơn nữa thứ hạng còn khá cao nên mới được đứng phía trước như thế!
Thấy quan viên Hồng Lư Tự chần chờ không quyết, Thái Tử càng nổi giận đùng đùng, muốn quát mắng bọn họ vì hành động chậm chạp. Tuy nhiên, vừa nhìn sang nhóm quan lại thấy sắc mặt của các đại lão thần đứng hàng đầu, tim hắn đập lỡ một nhịp, tức khắc thay đổi chủ ý. Hắn quay sang tên thái giám đứng hầu bên cạnh nhỏ giọng phân phó một câu, tên thái giám lập tức lui ra phía sau đi truyền lệnh cho quân sĩ đứng canh hai bên, trong lòng hắn an tâm hơn một chút. Nhưng chính trong khoảnh khắc này, gã Tống Sĩ Phương kia lại to gan tiến về phía trước vài bước, đứng ngang hàng với các tân tiến sĩ đậu nhất giáp ở hàng đầu tiên!
“Thần xin hỏi Thái tử điện hạ, vì sao phủ Triệu Vương bị cháy? Các hạ nhân của phủ Triệu Vương tại sao vẫn còn bị giam giữ? Triệu Vương Thế tử và Thế tử phi hiện ở nơi nào? Tại sao Hoàng Thượng chỉ hạ lệnh Tần Vương Thế tử và Thế tử phi bị cấm túc trong nhà, thế mà tất cả các vương phủ khác trong kinh đều bị cấm túc? Tại sao trước cửa phủ của các huân quý võ thần và quan văn tam phẩm trở lên đều có vô số cấm vệ trông coi? Tại sao đám người trông coi phần lớn là thuộc hạ cũ của Cẩm Y Vệ? Hoàng Thượng đã sớm trị tội Đằng Xuân Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vì vi phạm luật pháp, phế bỏ Cẩm Y Vệ. Nay Hoàng Thượng đang bệnh nặng, vì sao hạng người yêu ma quỷ quái bị Hoàng Thượng phỉ nhổ lại được hoành hành một lần nữa?”
Những câu hỏi liên tiếp thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, càng không cần phải nói đến Thái Tử đang ở trung tâm gió lốc. Hắn cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, dường như bất cứ lúc nào sẽ phá vỡ lồng ngực nhảy ra. Ngay lúc này, hắn hận tên thái giám kia sao đi quá chậm, các quân sĩ hỗ trợ sao vẫn chưa hành động. Hắn định lôi ra uy quyền của Thái Tử để gạt bỏ luận điệu của gã thư sinh, nhưng moi hết cõi lòng vẫn tìm không ra nửa câu phản bác.
Thời điểm này, nếu văn võ bá quan vẫn chưa nhìn ra chiều hướng tiến triển của vụ này, vậy bọn họ đều là óc heo. Mặc dù Tống Sĩ Phương chỉ là một tiến sĩ nhị giáp, nhưng đây là người ôm bài vị thánh nhân dẫn đầu đoàn biểu tình trước cửa cung đòi công đạo khiến ai nghe được cũng khiếp vía. Cho nên sau một trận thì thầm khe khẽ, thân phận của Tống Sĩ Phương được lan truyền thực mau. Không có người nào tin tưởng vị tân tiến sĩ xuất từ Bắc Bình thật sự chỉ vì một mảnh khí phách mà dám dõng dạc hùng hồn chỉ trích Đông Cung như thế, mỗi người đều đoán được danh tính của vị đứng sau lưng hắn.
Chính là Hoàng Tam tử chiến công hiển hách có một không hai -- -- Triệu Vương!
Nếu những người khác đều đã bừng tỉnh ngộ ra, vậy thì Thái Tử đang tức muốn hộc máu đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này. Hắn hít một hơi thật sâu, liếc thấy tên thái giám mình phái đi đã tới chỗ quân sĩ đứng canh, hắn bèn lập tức chỉ vào Tống Sĩ Phương gằn giọng: “Tần Vương tự tiện thâu tóm binh quyền của Thiểm Tây Đô Ty, tàn sát lương dân giả mạo chiến công, bụng dạ khó lường. Sau khi triều đình nghị luận đã ban lệnh Triệu Vương xuất binh thảo phạt, thế mà Triệu Vương nhiều lần dâng tấu thoái thác, còn dùng Thiên Tử kiếm phụ hoàng ban cho tằng tôn Trần Hi để huênh hoang xưng chủ chinh phạt. Vụ phát nổ cục Hỏa dược trong cung, nhân chứng vật chứng đều vô cùng xác thực, chứng minh đó là hành động của Triệu Vương. Đủ loại tội danh như thế, cô vẫn luôn ẩn nhẫn không bộc phát!
Ngươi vừa hỏi tại sao xảy ra hỏa hoạn ở phủ Triệu Vương, hôm nay cô sẽ công bố rõ ràng cho mọi người cùng nghe. Trước đó Tần Vương thứ tử Trần Thiện Thông xúi giục thê tử giả mang thai, dùng kế "Ve sầu thoát xác" trộm rời kinh thành, đã bị phụ hoàng phế đi tước vị Lạc Xuyên Quận vương, gạch tên khỏi tông tịch. Mà nay phủ Triệu Vương cũng muốn bắt chước theo vết xe đổ, trận hỏa hoạn ở phủ Triệu Vương là do Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu chính tay đốt, đồng dạng chưa có ý chỉ tự tiện rời kinh, bụng dạ khó lường! Hôm nay trước mặt văn võ bá quan và các tân tiến sĩ, cô sẽ dùng cách phụ hoàng giáng tội Trần Thiện Thông làm ví dụ, gạt bỏ Trần Thiện Chiêu..."
Thái Tử đang nói rất hùng hồn, nhưng lời quan trọng nhất còn chưa kịp ra khỏi miệng, trong đám người vừa dần dần an tĩnh đột nhiên truyền đến một tràng cười, lập tức gián đoạn quyết tâm trừng phạt Trần Thiện Chiêu của Thái Tử. Từ trong đám người lại có một thanh niên mặc phục sức tân tiến sĩ bước ra, khi tới bên cạnh Tống Sĩ Phương còn tiến lên phía trước thêm vài bước.
“Thái Tử Cửu thúc, chúng ta vẫn ở ngay đây, không biết tội danh "Chưa có ý chỉ tự tiện rời kinh" từ đâu mà ra?”
Đây rõ ràng là Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu!
Thái Tử ngồi trên bảo tọa trước Phụng Thiên Điện sững sờ thất sắc, văn võ bá quan suốt mấy tháng qua vẫn luôn suy đoán tông tích của Triệu Vương Thế tử đều trố mắt. Họ loáng thoáng nghe được tin tức Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu đã bình an đến Bắc Bình, thông thạo chủ trì vận chuyển lương thảo và điều phái binh mã, bây giờ bị một màn xuất hiện bất thình lình này khiến cho vô cùng khiếp sợ. Còn một số người như Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa có quan hệ với phủ Triệu Vương, trong lòng xẹt qua một ý niệm.
Nếu Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu thật sự bỏ trốn đến Bắc Bình nhưng hiện giờ lại lén quay về kinh thành, vậy Triệu Vương ở đâu? Đội thân quân hùng mạnh nổi tiếng thiên hạ của phủ Triệu Vương nay ở đâu?
Một cảm giác run rẩy sâu sắc lan tỏa khắp cơ thể của Thái Tử, chuyện quần thần có thể nghĩ đến thì đương nhiên hắn cũng nghĩ ra. Hắn dùng ánh mắt thúc giục nhìn vệ binh canh chừng hai bên, thấy tên thái giám mình phái đi đang tranh cãi kịch liệt với tên Chỉ huy, đám vệ binh giống như đầu gỗ vẫn không nhúc nhích, Thái Tử bỗng cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Hắn đã quên bén đi mất, hôm nay Cố Chấn mang theo Xích Trung và đám Kim Ngô Vệ đi sao kiểm phủ Công chúa Gia Hưng, tính toán tìm bắt Chương Hàm và Vương Lăng. Vì thế hôm nay nhận nhiệm vụ canh chừng chính là Vũ Lâm tả vệ, hắn không thể dễ dàng sai khiến!
Mặc dù trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn, nhưng Thái Tử biết rõ trong cung bị hắn chải vuốt suốt mấy tháng, lúc này tuy người tạm chiếm thượng phong nhưng thế cục vẫn còn trong tay hắn, chỉ cần kéo dài thời gian chờ binh mã khác đến là được. Cho nên hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm: “Trần Thiện Chiêu, dù ngươi chưa từng tự tiện rời kinh, nhưng hôm nay là đại điển Truyền lư, ngươi là Thế tử của phiên vương mà giả mạo tân tiến sĩ đến Phụng Thiên Điện quấy rối, đây cũng là tội lớn động trời!”
“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do?”
Trần Thiện Chiêu thậm chí còn không
chớp mắt, trấn định điềm tĩnh chắp tay hướng về bốn phương tám hướng: “Lúc trước Hoàng gia gia bệnh nặng, ta cùng Hoài Vương Thế tử và Chu Vương Thế tử phụng chiếu vào Càn Thanh Cung thăm hỏi, tận mắt nhìn thấy Hoàng gia gia tay không thể động, miệng không thể nói. Sau lần ba người chúng ta được phép vào cung, không còn ai có thể thăm hỏi an nguy của Hoàng gia gia, điểm này chư vị đại nhân hẳn đã hiểu rõ trong lòng!”
Thái Tử biết Trần Thiện Chiêu tất nhiên lôi ra vụ này để chất vấn, lập tức cười lạnh: “Hiện giờ phụ hoàng bệnh nặng quấn thân, xác thật thời gian ý thức không rõ chiếm đa số. Nếu ngươi muốn dùng việc này để chỉ trích cô, coi bộ ngươi đã quên một vấn đề -- cô là Thái Tử phụ hoàng sắc lập, được phụ hoàng ban cho quyền giám quốc, dĩ nhiên có thể lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc ban lệnh chỉ khắp nơi!”
“Nếu quyền giám quốc của Thái Tử Cửu thúc thật sự do Hoàng gia gia giao cho, đương nhiên sẽ là chuyện khác.” Trần Thiện Chiêu không nhường một bước hiên ngang đối diện với Thái Tử, trong miệng tuôn ra một câu long trời lở đất: “Nhưng nếu bệnh của Hoàng gia gia vốn do Thái Tử gây ra thì sẽ thế nào?”
Bất luận là văn võ bá quan hay Tống Sĩ Phương và các tân tiến sĩ đứng sau lưng anh ta đều im lặng như tờ. Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu xưa nay là Hoàng tôn được Hoàng đế yêu thích nhất, chuyện này ai cũng biết rõ. Chỉ cần nhìn Hoàng đế ban thưởng ngự bút hoành phi vào ngày thành hôn của vị Hoàng tôn này, hay Hoàng đế đích thân tới phủ thăm hỏi khi đích trưởng tử giáng sinh, tất cả đều thuyết minh sự yêu thích của Hoàng đế. Tuy nhiên, điều khắc sâu trong ký ức mọi người chính là tính tình thư ngốc của vị Triệu Vương Thế tử, còn tác phong sắc bén vẫn là lần đầu tiên lĩnh giáo.
Đối mặt với chỉ trích của Trần Thiện Chiêu, Thái Tử híp mắt, cười một cách thâm trầm: “Trần Thiện Chiêu, ngươi dám bôi nhọ cô?”
“Có phải bôi nhọ hay không, trong lòng Thái Tử Cửu thúc đương nhiên hiểu rõ! Thái Tử có dám để chư vị đại nhân lại vào thăm hỏi Hoàng Thượng hay không, có dám để chư vị đại nhân tiến cử đại phu y đức y thuật cao nhất từ dân gian tới bắt mạch cho Hoàng Thượng, nhìn xem có phải Thái Tử đã dùng thủ đoạn hay không?”
“Nực cười, trong Thái Y Viện đã tụ tập đầy đủ đại phu giỏi nhất thiên hạ...”
“Đó là vì Thái Tử không dám!” Trần Thiện Chiêu lại lần nữa ngắt lời Thái Tử, sau đó lấy từ trong ngực áo ra một thứ, sắc mặt trầm tĩnh tuyên bố: “Hoàng gia gia đã sớm liệu định Thái Tử lòng muông dạ thú, cho nên để lại mật chiếu!”
Hai chữ "Mật chiếu" giống như một trận cuồng phong đổ ập xuống mặt biển vốn đang sóng gió mãnh liệt, tất cả văn võ bá quan đều ồ lên, còn nhóm tân tiến sĩ bị kinh ngạc đến mức ngơ ngác. Ngay cả Tống Sĩ Phương -- người có đủ can đảm làm theo kịch bản được sắp xếp trước của Trần Thiện Chiêu, vô cùng nhuần nhuyễn trình bày lời kịch đã được Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm cân nhắc từng câu từng chữ định ra -- cũng phải ngây người đầu óc trống rỗng. Còn Thái Tử thì cảm thấy như bị sét đánh, vẻ mặt không thể tin tưởng, cố gắng nặn ra nụ cười: “Ba hoa chích choè! Ngươi tùy tiện cầm một tờ giấy không rõ lai lịch, cho rằng có thể lừa gạt được cô và văn võ cả triều?”
“Vậy hãy để vị nào quen thuộc nhất với ngự bút của Hoàng gia gia và ấn tỉ lên xác nhận!” Trần Thiện Chiêu nói xong bèn nhìn về phía Hạ Thủ Nghĩa Trương Tiết: “Hạ đại nhân, Trương đại nhân!”
Khi thấy Tống Sĩ Phương đứng ra làm khó dễ, Hạ Thủ Nghĩa biết ngay hôm nay tất nhiên là ngày mấu chốt, cho nên thừa dịp mọi người đang xôn xao bèn lặng lẽ thì thầm vài câu với Trương Tiết vừa tái nhậm chức. Hộ Bộ Thị lang Trương Tiết cũng bị Thái Tử luôn mãi thúc giục ép bức phải tái nhậm chức, tuy có chút nửa tin nửa ngờ với lời nói của Hạ Thủ Nghĩa, nhưng mắt thấy Trần Thiện Chiêu lên sân khấu, tai nghe vị Thế tử này nhắc tới mật chiếu, trong lòng không khỏi tin tưởng ba phần. Ngay lúc này, khi Hạ Thủ Nghĩa tiến lên phía trước, Trương Tiết cân nhắc một lát rồi cuối cùng cũng bước theo sau.
Trước mặt bao người, hai vị lão thần không để ý đến ánh mắt kinh nghi của Thái Tử, tiếp nhận tờ giấy trong tay Trần Thiện Chiêu. Sau khi quan sát tỉ mỉ một hồi, Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết đưa mắt nhìn nhau.
Hạ Thủ Nghĩa trầm giọng nói: “Xác thật là ngự bút của Hoàng Thượng không thể nghi ngờ!”
Trương Tiết nói tiếp theo: “Bảo tỉ sử dụng xác thật là ngự ấn của Hoàng đế!”