Trần Thiện Chiêu lập tức buông Chương Hàm, thấy người ngoài cửa không đi vào ngay, hiển nhiên cố ý kéo dài thời gian để đôi phu thê sửa sang y phục, hắn vẫn cảm thấy có chút nghiến răng nghiến lợi. Chính vì vậy, số nợ này hắn tính vào tài khoản "Trả thù" dành cho Chương Thịnh. Một lát sau, hai cánh cửa lớn được đẩy ra.
Mới đầu Tống Sĩ Phương còn tưởng Chương Thịnh và Vương Lăng tạm thời ngăn mình bên ngoài là vì Chương Hàm ở trong phòng một mình làm chuyện gì bí ẩn, thế nhưng vừa bước vào phòng, hắn phát hiện ngoại trừ Chương Hàm còn có một thanh niên xa lạ. Thanh niên kia không coi là cực kỳ tuấn lãng, thoạt nhìn có vẻ hiền lành dễ mến, nhưng xem kỹ lại toát ra một vẻ cao quý khó diễn tả. Mặc dù vậy, Tống Sĩ Phương chỉ cần nhìn bộ dạng đứng sóng vai với Chương Hàm, trong lòng liền bừng tỉnh ngộ ra.
“Đây là... Triệu Vương Thế tử?”
“Tống tướng công có ánh mắt thật tốt.” Trần Thiện Chiêu hơi mỉm cười, thấy Tống Sĩ Phương muốn khom người hạ bái, anh chàng lập tức tiến lên một tay nâng dậy, nói một cách ấm áp: “Thế tử phi và Quận vương phi có thể trải qua nhiều ngày bình an không xảy ra việc gì, may mắn nhờ Tống tướng công ở giữa phối hợp giấu giếm.”
“Học sinh không dám nhận.” Tống Sĩ Phương cảm thấy trong lòng vừa kích động vừa sợ hãi. Bình thường hắn là người cực kỳ mau miệng, lúc này bỗng dưng hiếm khi không được tự nhiên: “Chương đại nhân vốn cầm lộ dẫn dành cho cử tử tham dự kỳ thi Hội vào trụ tại hội quán, học sinh cũng chưa từng làm gì, toàn do Chương đại nhân ngăn chặn tai mắt mà thôi... Đúng rồi, Thế tử phi bảo học sinh tìm người, học sinh chọn được một vài cống sĩ đều đủ can đảm để lãnh trách nhiệm. Vừa rồi học sinh có đề cập với Quận vương phi và Chương đại nhân.”
“Chọn được một vài?”
“Tính luôn học sinh tổng cộng bốn người. Nếu Thế tử gia còn cần thêm, học sinh lại...”
“Ngày mai ngươi sẽ tham gia buổi thi vấn đáp của kỳ thi Đình. Đã nhiều ngày qua tâm tư ngươi đều đặt ở nơi khác, thứ tự kỳ thi Đình chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng?”
Trần Thiện Chiêu bất thình lình hỏi một câu khiến Tống Sĩ Phương sửng sốt, sau đó cười khổ đáp: “Những lời của Thế tử gia coi như chọc trúng điểm yếu của học sinh. Tuy học sinh không hiểu vì sao có thể đề danh trên bảng thi Hội, nhưng dù gì học sinh cũng là người đi đầu nâng bài vị Khổng thánh nhân trong đoàn biểu tình, khác với những cử tử chỉ tham gia phụ họa. Cuộc thi Đình lần này học sinh tất nhiên không thể ngồi vào vị trí tam giáp, cùng lắm là được đồng tiến sĩ xuất thân mà thôi. Cho nên học sinh cũng lười đợi đến lâm trận mới mài gươm, đơn giản đến ngày thi tận hết khả năng làm một bài văn là được.”
Thân là Triệu Vương Thế tử, trong mắt người ngoài anh chàng chỉ là một con mọt sách, nhưng Trần Thiện Chiêu nhìn người đều có cân nhắc riêng của mình. Nghe lời giải thích này, khóe miệng anh chàng nhếch lên, khẽ cười nói: “Thứ tự cuộc thi Đình tuy dựa theo quy củ là tuyển ra mười người xuất sắc nhất đưa đến ngự tiền phê duyệt. Hiện giờ Thái Tử giám quốc, dĩ nhiên là do Thái Tử định ra danh thứ, nhưng rốt cuộc vẫn danh không chính ngôn không thuận. Đến khi Hoàng gia gia tái nhậm chức phê duyệt một lần nữa, cho dù hiện giờ ngươi không được vị trí tam giáp, sau này không chừng vẫn còn cơ hội.”
Bởi vì Tống gia là dân cư Bắc Bình, cho nên Tống Sĩ Phương bất luận là vì cảm tình hay lý trí đều thiên về hướng Triệu phiên. Ngay lúc này, lời nhận xét của Trần Thiện Chiêu không thể nghi ngờ càng tô đậm quyết tâm của hắn. Trong câu nói của Trần Thiện Chiêu chỉ đề cập tới đương kim Thiên Tử chứ không phải Triệu Vương, đấy chính là muốn chứng tỏ ý chí của Triệu phiên lần này không phải ở vấn đề đoạt vị, sự phân biệt này rất quan trọng!
“Học sinh đa tạ cát ngôn của Thế tử gia!”
Thấy Tống Sĩ Phương lại lần nữa lạy dài hành lễ chứ không truy vấn, Trần Thiện Chiêu càng cảm thấy hài lòng. Đến khi hỏi rõ tên của ba người khác, hắn âm thầm ghi tạc trong lòng rồi nói: “Chờ ngày mai sau buổi thi Đình, ta sẽ tái kiến ba người họ. Chuyện hôm nay trời biết đất biết, ngoài ra chỉ có mấy người ở đây mới biết, ngươi hẳn nên phân rõ nặng nhẹ. Thi Đình không phải để loại trừ mà chỉ để xếp thứ tự trên Hoàng bảng, ngày mai thi vấn đáp ngươi chỉ cần cố gắng hết khả năng của ngươi là được. Hôm nay ta chúc ngươi có thể nhận được kết quả tốt.”
Tống Sĩ Phương nghe Trần Thiện Chiêu bảo ngày mai thi vấn đáp hãy tận hết sức lực phát huy một phen, trong lòng tức khắc càng thêm hưng phấn, cung cung kính kính hành lễ xong mới cáo lui rời đi. Chờ hắn ra khỏi phòng, Trần Thiện Chiêu nhìn về phía Vương Lăng, đột nhiên trịnh trọng khom người chắp tay cảm tạ. Vương Lăng bị bất ngờ không kịp né tránh, đành phải nhận phần thi lễ này.
“Đại ca...”
“Tứ đệ muội, nếu không nhờ Tứ đệ và muội lập kế hoạch, rồi sau đó muội dứt khoát kiên quyết ở lại kinh thành, chỉ sợ Hàm nhi không nhất định có thể bình yên vô sự. Làm phiền Tứ đệ và muội vừa tân hôn không lâu đã phải từ biệt mấy tháng, để muội ở kinh thành đối mặt hung hiểm, ta thật sự áy náy vô cùng. Ta biết muội là người tính tình hào sảng, không có bao nhiêu lời khác để nói, phần thi lễ này xin muội hãy nhận!”
Thấy gương mặt chân thành và đôi mắt trong veo của Trần Thiện Chiêu, nhớ tới hồi mới gả cho Trần Thiện Duệ, mụ mụ bên người còn nhắc nhở nàng phải cẩn thận Triệu Vương Thế tử tâm cơ thâm trầm, Vương Lăng không khỏi nhoẻn miệng cười, nhún người đáp lễ: “Đại ca nói quá lời! Nếu đều là người một nhà, mưa gió chung thuyền là chuyện đương nhiên. Huống chi mấy tháng muội đi theo Đại tẩu cũng mở mang tầm mắt học hỏi không ít, thật sự được lợi rất nhiều.”
“Tứ đệ muội nói vậy không sợ ngượng chết ta sao!” Chương Hàm nhịn không được lắc đầu, liếc thấy Chương Thịnh nhận mệnh lại ra bên ngoài trông chừng, nàng bèn tiến lên cầm tay Vương Lăng: “Muội và Thế tử gia cứ khách sáo qua lại cho đến lúc nào? Tóm lại, nói tới nói lui vẫn là vì duyên phận của hai tẩu muội chúng ta rất thâm hậu, không chừng kiếp trước chính là tỷ muội? Hiện giờ phụ vương và Thế tử gia đều về kinh rồi, kế tiếp chúng ta hãy sẵn sàng nghe phân công đúng hơn.”
Thấy Trần Thiện Chiêu sững sờ, Chương Hàm nói dỗi: “Sao thế, tẩu muội chúng tôi cực khổ lâu như vậy, tới thời khắc quan trọng nhất Thế tử gia lại tính lấy cớ chúng tôi là phận nữ, muốn dẹp chúng tôi sang một bên?”
Trần Thiện Chiêu vốn thật muốn làm như vậy, nhưng thấy vẻ mặt giận dỗi của Chương Hàm, Vương Lăng cũng trừng mắt nhìn mình, anh chàng đành phải giơ hai tay đầu hàng: “Được, được, sự tình quan trọng, ta sẽ không đặt hai vị nữ lưu anh hào có khả năng nhất sang một bên. Chẳng qua, tuy chúng ta ở trong tối còn Đông Cung ở ngoài sáng, nhưng đến thời khắc mấu chốt sẽ đổi từ tối thành sáng, chúng ta phải làm sao để không có chút sơ hở nào! Phải biết rằng, phụ vương có thể thành công hay không là xem phần ta bên này có thể kéo được bao lâu!”
Vương Lăng trầm ngâm gật gật đầu, ngay sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, vội nói với Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm: “Đúng rồi, vừa nãy thiếu chút nữa muội đã quên, muội đã nghĩ ra một nơi cha có khả năng ẩn thân, có câu nói "Ngay dưới ánh đèn luôn là chỗ tối nhất"...”
Mời vào ɯattραd ủng hộ bà còm. Bởi vì xúc động phẫn nộ đến mức thổ huyết, sau đó đột nhiên phát bệnh, Thái Tử làm việc càng lúc càng ngoan cố và cực đoan. Cho dù việc truy tôn Ngô Quý phi thành Hoàng hậu luôn có không ít ý kiến phản đối trên triều, nhưng hắn vẫn dốc hết sức ban bố ý chỉ, mặc kệ mỗi người đều biết đấy không phải là ý của Hoàng đế mà là ý của Đông Cung trữ quân. Nguyên nhân chính vì như thế, cho dù trong triều phê bình rất nhiều, nhưng những kẻ mong đợi lập công vẫn bám riết không tha mà tiếp tục dâng tấu thỉnh Hoàng đế truyền ngôi Thái Tử, sau khi lành bệnh thì dùng thân phận Thái thượng hoàng dạy dỗ chấp chính.
Dưới loại tình huống này, khi Uy Ninh Hầu Cố Chấn được Thái tử phi đưa đến trong thư phòng của Đông Cung, sắc mặt Thái Tử tự nhiên không đẹp. Đặc biệt khi nghe Cố Chấn quỳ xuống trần tình thỉnh cầu được sao kiểm phủ Công chúa Gia Hưng. Thái tử phi thấy vẻ mặt Thái Tử không vui, ngẫm lại mấy ngày qua tam phi luôn lãnh đạm với mình, ả bèn đi đến bên cạnh Thái Tử thấp giọng khuyên: “Chẳng lẽ điện hạ không biết câu nói "Ngay dưới ánh đèn luôn là chỗ tối nhất"? Lúc trước ở Bạch Hổ đường của phủ Triệu Vương lục soát ra được vài thứ kia, đủ để chứng minh có người ở đó thật lâu, hơn nữa còn là phụ nữ! Tuy lại mất dấu lần nữa, nhưng khắp toàn bộ kinh thành đang kiểm tra nữ tử càng khắt khe hơn, hai người họ còn có thể trốn đi đâu? Một là Cố gia phủ Võ Ninh Hầu, hai là phủ Công chúa Gia Hưng, ba là phủ Long Bình Hầu...”
“Phủ Long Bình Hầu không cần phải nhắc đến!” Thái Tử lạnh lùng xua tay, mỉa mai nhận xét: “Long Bình Hầu Thế tử là kẻ nhu nhược hạng nhất, đụng phải loại sự tình này trốn còn không kịp. Huống chi thân mẫu của hắn cũng không phải ăn chay. Cho dù Long Bình Hầu phu nhân dám thu lưu Chương Hàm và Vương Lăng trong nhà, thân mẫu của Long Bình Hầu Thế tử cũng sẽ trở tay đem người đi bán!”
“Thái tử điện hạ nói không sai. Thỉnh Điện hạ minh giám, phủ Võ Ninh Hầu cũng không có khả năng. Rốt cuộc thần ở ngay cách vách, cho dù hiện giờ Tây phủ đề phòng thần như hồng thủy mãnh thú, nhưng luôn có hạ nhân muốn tìm một đường lui. Huống chi, thần còn nhận được một tin tức, Cố Tuyền là quản sự của phủ Võ Ninh Hầu được Nhị thúc rất coi trọng đã từng bí mật đưa một người vào phủ, sau đó người kia rời đi vẫn chưa trở về. Nếu hắn không quay lại Cố thị, đủ có thể thấy người hắn muốn tìm không có mặt trong phủ Võ Ninh Hầu. Nếu đem ra so sánh, phủ Công chúa Gia Hưng có khả năng cao nhất. Công chúa Gia Hưng thường xuyên lui tới phủ Võ Ninh Hầu và trong cung, tin tức linh thông nhất. Chỉ có trốn ở đó mới có thể trù tính toàn cục!”
Nói tới đây, Cố Chấn dập đầu một cái rồi tiếp tục: “Thái tử điện hạ, đụng đến hai người Chương Hàm và Vương Lăng, Triệu phiên tất nhiên "ném chuột sợ vỡ đồ". Bọn họ tuy là phận nữ, nhưng một người sinh hạ đích trưởng tôn cho Triệu Vương, một người là nữ nhi duy nhất của Định Viễn Hầu, phân lượng không phải là nhỏ! Huống chi, hiện giờ Định Viễn Hầu hoàn toàn không có tung tích, nếu có thể bắt được Vương Lăng, ít nhất có thể dùng cô ta làm con tin! Ngoài ra, nghĩ xa hơn một chút...”
Hắn dừng lại một chút rồi nói từng câu từng chữ: “Hiện giờ trong triều tiếng hô ủng hộ lên ngôi càng ngày càng cao, Điện hạ đăng cơ là xu thế tất yếu. Nhị thúc Võ Ninh Hầu của thần tuy cầm binh bên ngoài, nhưng gia quyến già trẻ đều ở kinh thành, quả quyết không thể ngoài tội danh bất trung còn gánh thêm tội bất hiếu, nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ! Huống chi, Điện hạ đừng lo xong việc bị bắn ngược, dù sao xưa nay tiếng tăm của thần vẫn không tốt, lại là tiểu thúc của Công chúa Gia Hưng, nếu có tai tiếng gì, sau này cứ đẩy toàn bộ lên người thần là được”
Cố Chấn bày ra bộ dáng vô cùng quyết tâm, Thái Tử tức khắc trầm ngâm, trông có vẻ bắt đầu bị thuyết phục. Thấy vậy, Thái tử phi bèn đứng bên cạnh nói giúp. Dĩ nhiên Thái Tử cũng biết Thái tử phi bị Chương Hàm và Vương Lăng chơi cho mấy vố, hận không thể khiến đôi tẩu muội phủ phục dưới chân tùy ý xử lý, tuy nhiên hắn có chút cảnh giác với sự kiên trì của Cố Chấn. Nói đúng ra, từ sau lần này Cố Chấn hồi kinh đã sửa đổi rất nhiều tật ham mê nữ sắc, trở nên cực kỳ khắc chế.
“Cô chỉ hỏi ngươi ba chữ, vì sao vậy?”
Thấy ánh mắt Thái Tử đột nhiên sắc bén, Cố Chấn giật mình, lập tức giải bày: “Hồi bẩm Thái Tử, từ nhỏ đến lớn, Đại ca là hậu bối xuất sắc nhất của Cố gia, võ nghệ giỏi nhất, được Hoàng Thượng thưởng thức nhất, ngay cả cưới vợ cũng là công chúa cành vàng lá ngọc. Mặc dù thần tập tước Uy Ninh Hầu, nhưng ở trong mắt người Cố gia vẫn không đáng giá một đốt ngón tay của Đại ca. Nói ra cũng thật mỉa mai, không hiểu năm xưa rốt cuộc phụ thân thần nghĩ gì mà quyết định đặt cho thần cái tên đọc giống y như đúc của Đại ca.”
Một khi quyền hành đến tay, hắn sẽ khiến người Cố gia thậm chí người khắp thiên hạ đều biết, hắn chưa bao giờ không so được với Cố Trấn! Hắn khó khăn lắm mới nhận được tin tức, tin tưởng Chương Hàm và Vương Lăng đang trốn trong phủ Công chúa Gia Hưng, hắn đâu thể nào bỏ qua cơ hội tóm gọn đôi tẩu muội văn võ xuất chúng kia!
Thấy Thái Tử quả nhiên động tâm, Cố Chấn bèn rèn sắt khi còn nóng đưa ra kế hoạch: “Thần không dám làm Thái tử điện hạ khó xử. Vào ngày Truyền lư, đủ loại quan viên phải tụ tập tham dự triều hội; khi đó Phò mã không ở trong phủ, xin Thái tử phi điện hạ triệu kiến Công chúa Gia Hưng vào cung, chính là cơ hội tối nhất để ra tay.”
Nghe đáp án này, Thái Tử tức khắc trầm tư, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Cũng được, vậy cứ làm như thế.”