Khi bảng vàng khoa thi Hội kỳ này lại được công bố lần nữa, trên đường dẫn đến trường thi cứ ba bước một lính canh năm bước một trạm gác, bộ dạng như đang đề phòng đại địch. Hai vị Chủ khảo và Phó chủ khảo chưa kịp ngồi ổn vị trí đã bị hạ ngục. Tuy cổ giả Hàn Lâm Viện nghẹn một bụng uất ức, nhưng cử tử khắp kinh thành vẫn còn không ít người mang lòng bất mãn.
Tỉ lệ đỗ đạt là Nam sáu Bắc bốn vẫn chưa thể khiến các cử tử phương Bắc giải được mối nghẹn trong lòng, đặc biệt là những người tự nghĩ văn chương của mình vô cùng bóng bẩy nhưng cuối cùng vẫn không có tên trên bảng vàng. Tuy nhiên, Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa hôm đó đích thân tới trấn an các sĩ tử, lại đích thân hành lễ tạ tội rồi đưa những mảnh vỡ của bài vị thánh nhân về Khổng miếu, sau đó hứa hẹn nhất định sẽ mời hiền nhân chấm lại bài thi, trừng phạt Xích Trung cả gan làm loạn, cuối cùng hồi cung phục mệnh, lại tạ ơn từ chối vị trí chủ khảo chấm bài lần nữa, tiến cử mấy vị Hàn lâm bác học thanh liêm chính trực... vô số hành động của ông đều được triều đình và sĩ tử dân gian khen ngợi vô cùng.
Ngay cả Thái Tử khi nhận được tấu chương Hạ Thủ Nghĩa đích thân trình lên xin trừng phạt Kim Ngô tiền vệ Chỉ huy sứ Xích Trung và Uy Ninh Hầu Cố Chấn cũng bất lực không thể gạt sang một bên. Hắn nhìn về phía Ngự y vừa bắt mạch cho mình.
“Rốt cuộc mạch chứng thế nào?” Thấy Ngự y muốn nói lại thôi, Thái Tử nhịn không được bắt đầu nổi đóa: “Hiện giờ cô đang trẻ tuổi tráng kiện, cùng lắm là bị cơn giận công tâm nên ngẫu nhiên phun một búng máu, ngươi bày ra bộ dáng vô cùng lo lắng như vậy cho ai xem?”
“Thái tử điện hạ thứ tội!” Ngự y quỳ bộp xuống, cân nhắc từng lời mà báo cáo: “Tuy Điện hạ tuổi trẻ, nhưng mấy ngày này tâm trạng tích tụ buồn bực mà vẫn chưa từng chẩn mạch uống thuốc nên tổn thương gan phổi, vì thế mới có thể hộc máu ở Văn Hoa Điện. Tuy chỉ là lần đầu tiên, nhưng nếu không trị sẽ để lại bệnh căn thành tai hoạ ngầm cho tương lai, bất lợi với...”
“Bất lợi với cái gì? Chỉ biết nói chuyện giật gân, ngươi cút đi cho cô!”
Thái Tử nghiêm khắc chất vấn một câu, thấy Ngự y ngập ngừng không dám nói, hắn tức khắc càng thêm bực bội bèn đơn giản đuổi người ra ngoài, còn hắn thì cứ nằm dựa trên giường thở hổn hển. Nghĩ đến trước nay sức khỏe của mình vẫn tốt vô cùng, nghĩ đến bản thân cực khổ ẩn nhẫn nhiều năm mới sắp sửa thấy ánh bình minh, nghĩ đến con cái của mình vẫn còn nhỏ..., hắn rốt cuộc hít một hơi thật sâu, ánh mắt bất giác dừng ở đống tấu chương chồng chất trên bàn.
Chỉ trong vòng mấy ngày, các quan viên chức thấp đồng loạt phụ họa dâng tấu chương, ngoại trừ thỉnh cầu truy tôn Ngô Quý phi quá cố thành Hoàng Hậu, bọn họ còn thỉnh cầu Hoàng đế truyền ngôi dạy dỗ chấp chính! Nếu không xảy chuyện hắn ho ra máu mà tên Ngự y thì cứ ấp úng, hắn có thể gạt vấn đề này sang một bên. Nhưng ngặt nỗi lời chẩn bệnh mơ hồ của gã này cũng giống kiểu muốn nói lại thôi của mấy Ngự y trước đã cho hắn dự cảm không tốt.
Từ nhiều năm trước hắn đã bắt đầu dụng tâm lung lạc Thái Y Viện. Đầu tiên là để Phương gia chèn ép từng người thông qua quan lại địa phương, sau đó thì trong tối ngoài sáng đút bạc những Ngự y bắt mạch cho mình nhưng trước nay không hề hỏi thăm sức khỏe Hoàng đế, cho tới khi hắn lên làm Thái Tử thì mới lôi loại thép tốt nhất ra làm lưỡi dao! Hắn không dùng bọn họ ám hại phụ hoàng, chỉ cần bọn họ ở thời điểm không xác định nói năng thận trọng là được, nhưng kết quả lại giúp những tên khốn khiếp đáng chết kia cũng nói năng thận trọng với chính mình!
Thật vất vả chịu đựng đến bây giờ để có thể hoàn thành nguyện vọng lớn nhất của thân mẫu, hắn quyết định không thể bị thất bại trong gang tấc!
“Thái tử điện hạ, Uy Ninh Hầu cầu kiến!”
Nghe là Cố Chấn, Thái Tử tức khắc biến sắc, lạnh lùng phán: “Không gặp! Nói với hắn đừng tưởng rằng xảy ra chuyện gì đều có cô chống đỡ, sự tình lần này nếu nói lớn là hắn đã chọc giận người đọc sách của cả thiên hạ, nếu nói nhẹ hơn thì hắn đã biến bản thân thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Bảo hắn về tự cảnh tỉnh lại đi!”
Đứng chờ ngoài Đông Cung một hồi lâu, mãi đến khi một đoàn Ngự y lui ra thì Cố Chấn mới được thông báo mình có cơ hội, lại không ngờ nhận được câu trả lời như vậy từ Thái Tử. Mặc dù hắn cũng bực bội Xích Trung cả gan làm loạn, khổ nỗi ông ta là tướng lãnh đắc lực nhất dưới trướng phụ thân, bất luận vì muốn lung lạc những thúc bá thuộc hạ cũ hoặc vì củng cố thực lực của mình không bị suy yếu, hắn không thể không lờ đi. Mặc dù Thái Tử không chịu gặp, hắn vẫn nhờ thái giám kia chuyển lời vài câu, dúi tay nó một thỏi vàng nặng trĩu.
“Làm phiền giúp ta chuyển lời cho Thái tử phi, nói rằng...”
Lúc này tin tức lại hồi báo thực mau, là Phùng cô cô bên cạnh Thái tử phi đến gặp hắn. Phùng cô cô nhìn chằm chằm Cố Chấn một hồi rồi mới cười tủm tỉm nhún gối hành lễ: “Thái tử phi nói, đa tạ Uy Ninh Hầu lo lắng. Lời nhắn của ngài Thái tử phi đã biết, nếu có cơ hội nhất định cũng muốn tra ra manh mối chuyện này. Còn phần phủ Triệu Vương, Uy Ninh Hầu cứ việc dẫn người đi đào ba thước đất là được, Thái tử phi có thể làm chủ.”
Thấy Cố Chấn hành lễ cảm tạ rồi cáo lui, Phùng cô cô nhìn chằm chằm tấm lưng kia, nhịn không được nhẹ nhàng phỉ nhổ.
Bất luận nói thế nào thì một nét bút không viết ra được hai chữ Cố, thế nhưng Cố Chấn lại vì vinh hoa phú quý mà không tiếc bán rẻ huynh tẩu Phò mã Đô úy Cố Trấn và Công chúa Gia Hưng, dám khuyến khích Thái tử phi chống lưng để sao kiểm phủ công chúa! Nhưng dạo này tam Phi chấp chưởng cung vụ, Thái tử phi bắt buộc phải đứng sang một bên, trước đó vài ngày còn bị nghẹn một bụng trước mặt Công chúa Gia Hưng. Nếu có thể thật sự tìm ra điều gì đó ở phủ công chúa, Thái tử phi dĩ nhiên càng có thể diện trước mặt Thái Tử, tuy nhiên việc này cần phải cân nhắc kỹ hơn. Còn phần phủ Triệu Vương, dù sao chỗ đó chỉ là một mảnh phế tích, đào ba thước đất cũng không sao, Thái tử điện hạ sẽ không để ý.
Hãy ủng hộ người làm truyện bằng cách ghé thăm nhà bαcοm2 ở ɯattραd. Trong Trường Ninh Cung, khi Cố Thục Phi biết Cố Chấn vừa mới ra khỏi Đông Cung, sắc mặt tức khắc xanh mét. Trưởng huynh chiến công hiển hách lại chết sớm, giờ mỗi lần nghĩ đến bà đều cảm thấy tiếc nuối. So sánh với Nhị phòng con cái sung túc, Đại ca Uy Ninh Hầu Cố Trường Hưng chỉ có tổng cộng hai nhi tử, đích trưởng tử bệnh nặng mất đi tánh mạng, cuối cùng còn lại thứ tử Cố Chấn bị Đại tẩu cố ý ném cho di nương nuôi hỏng. Nếu không phải khi đó Đại tẩu thường khóc lóc ỉ ôi với Đại ca mình ở nhà chịu khổ vất vả cỡ nào, Đại ca cũng không đến mức vì đích trưởng tử mà rót dược tránh thai cho tất cả thị thiếp ở nơi trấn thủ, đến nỗi bây giờ chỉ còn dư lại Cố Chấn một đứa cõng rắn cắn gà nhà.
“Tự làm bậy, không thể sống!”
Cố Thục Phi nghiến răng nghiến lợi thốt ra sáu chữ này. Hạ Vũ đứng bên cạnh tuy biết lờ mờ chút nguyên nhân nhưng cũng không dám mở miệng khuyên giải an ủi lung tung, chỉ có thể thật cẩn thận đưa chén trà táo đỏ tận tay Cố Thục Phi. Còn Cố Thục Phi nghĩ đến vụ mật chiếu Công chúa Gia Hưng tiết lộ, càng thêm khinh thường Cố Chấn cứ nhất định bám đuôi Thái Tử. Tưởng tượng trong tương lai khi Triệu Vương thành công sẽ ra tay thanh toán, Đại phòng Cố thị tất nhiên suy sụp, bà nhịn không được càng cắn chặt răng.
Bà nhất định phải làm nhiều việc hơn nữa, miễn cho sau này Đại ca không có ai kế thừa!
“Hạ Vũ!” Thấy Hạ Vũ lập tức nhích lại gần, bà chớp mắt phân phó: “Ngươi hãy chuyển lời cho Viện chính của Thái Y Viện, nói rằng Hoàng Thượng đã bệnh nặng không dậy nổi; nếu Thái Tử xảy ra sơ xuất gì, bọn họ từ trên xuống dưới hãy chờ tuẫn táng! Bắt mạch dùng dược đều phải cẩn thận, không cho phép có nửa điểm sai lầm!”
Chờ khi Hạ Vũ rời phòng, Cố Thục Phi mới lộ ra một tia cười lạnh. Đám khốn nạn Thái Y Viện giúp cẩu kia, không uổng công bà sai người thả ra tiếng gió, nếu Hoàng đế qua đời thì thế nào cũng phải xử tử mọi người để đền mạng, quả thực liền có đứa hoảng sợ khi Thái Tử phun ra một búng máu. Mấy Ngự y có y thuật cao bị bà sai người đe dọa, thế là bèn chẩn bịnh một cách ba phải trước mặt Thái Tử. Hơn nữa để Hạ Vũ táo bạo trắng trợn truyền lời như vậy, coi bộ Thái Tử càng không dám tín nhiệm những tên chó má kia.
Thật ra Thái Tử cũng có thể mời đại phu bên ngoài vào chẩn bệnh, chỉ tiếc tâm tư con người đều giống nhau, một khi bị người ta nói sức khỏe không tốt, ngược lại người khác nói không có việc gì thì khó mà tin được. Bà nhắm chuẩn vào tính tình mẫn cảm luôn nghi ngờ của Thái Tử -- thứ nhất hắn không dám tùy tiện cho người khác bắt mạch, thứ hai ngay cả có người nói không gì lo ngại cũng sẽ nhất định không tin! Chỉ cần Thái Tử mắc mưu, tất nhiên sẽ hành động càng thêm nóng nảy, đến lúc nào đó chắc chắn bắt được cơ hội!
Chỉ là, bên ngoài bởi vì sĩ tử gây náo loạn mà tạm dừng khám xét toàn thành. Thế nhưng mỗi một bước đều tràn ngập nguy cơ, Chương Hàm và Vương Lăng rốt cuộc ở nơi nào?
Chịu khó vào ɯattραd ủng hộ người làm truyện. Phủ Triệu Vương được yên tĩnh một thời gian đột nhiên bị rất nhiều binh mã bao vây. So sánh với sau đêm hỏa hoạn đến tìm tòi kiểm kê, kỳ này quân sĩ Kim Ngô vệ nhiều hơn gấp mấy lần, trong đó có đội nhân mã vốn dĩ dưới trướng Xích Trung. Bởi vì vụ bắn mũi tên ngang ngược lúc trước, Xích Trung trên danh nghĩa đã bị tước đi chức vị Chỉ huy sứ, nhưng cũng không gây trở ngại bộ hạ trên dưới chỉ nghe lời lão ta. Vào lúc này, Xích Trung mặc bộ bào phục quân sĩ nhìn vệ binh túa ra tìm tòi khắp nơi trong vương phủ, rất thắc mắc vì sao Cố Chấn cứ kiên trì tra xét lại chỗ này.
Vào lúc người của phủ Triệu Vương bỏ chạy, nếu thật sự có đồ quan trọng thì đương nhiên phải mang theo trên người, còn có thể dư lại gì ở đây? Cho dù đào ra chút vàng bạc châu báu thì chỉ là vật chết, Đại Tề giàu có tứ hải còn thiếu chút tiền còm đấy sao?
“Đại nhân, hậu viện khai quật một hố to, phát hiện không ít sách và thi họa. Có người biết chữ nói trong số đó có đồ ngự tứ!”
Đột nhiên nghe vậy, Xích Trung tức khắc sửng sốt, trên mặt lộ ra vài phần vui sướng. Mặc kệ thế nào, chỉ cần có thể khiến Cố Chấn đạt được công lao, một chuyến này cũng không uổng phí. Khi lão ta đến kiểm tra hố to đào trên mặt đất cháy đen của hậu viện, tiện tay lục xem mấy quyển sách lấy ra từ trong bao vải dầu, đột nhiên lại có người vội vã chạy tới báo tin -- trong Bạch Hổ đường còn nguyên vẹn của phủ Triệu Vương, phát hiện dấu vết gần đây có người trú ngụ!
Rất cảm ơn nếu ủng hộ người làm truyện khi vào đọc ở ɯattραd. Chương Hàm và Vương Lăng chẳng quan tâm những dấu vết để lại ở Bạch Hổ đường có mang đến phiền toái gì không. Các nàng - được vô số người nhớ thương - đã sớm rời khỏi phủ Triệu Vương vào hôm yết bảng thi Hội. Không những thế, Chương Thịnh thậm chí còn cải trang trực tiếp xen lẫn vào đội ngũ cử tử phương Bắc biểu tình hôm đó. Lúc Xích Trung thình lình bắn tên trước Đại Minh môn, nếu không nhờ anh ta nhanh tay đẩy vị cử tử Bắc Bình Tống Sĩ Phương ôm bài vị đứng trước, mũi tên không phải trúng vào bài vị mà sẽ đả thương hay gây chết người.
Trải qua màn náo động này, các hội quán cho cử tử cư trú đương nhiên có thêm vệ binh canh phòng nghiêm ngặt. Tuy lần yết bảng thứ hai vẫn khó có thể làm mọi người vừa lòng, nhưng cử tử về quê dần dần nhiều hơn, còn nhóm cống sĩ đậu kỳ thi Hội lại bắt đầu khua chiêng gõ mõ chuẩn bị thi Đình. Trong số đó, hội quán Bắc Bình một lần khí thế ngất trời cũng đã yên tĩnh lại.
Trên bảng vàng thi Hội lần hai, cử tử đến từ quan bố chính Bắc Bình chiếm tám vị trí, tuy không nhiều một cách đặc biệt nhưng so với ba người ít ỏi lần đầu thì coi như tạm đạt yêu cầu. Một trong số tám người là Tống Sĩ Phương người nâng bài vị, chỉ là, vài người tình nguyện cùng hắn dẫn đầu đoàn biểu tình hôm đó đều không may mắn bị thi rớt. Dù vậy, mấy chục cử tử thi rớt đều nán lại hội quán Bắc Bình, tính chờ kết quả thi Đình xem cuối cùng ai đề danh Kim Bảng rồi mới lên đường về quê.
Trong số đó, có một vị cầm lộ dẫn nhưng lại không tham gia thi Hội chỉ muốn giả mạo cử tử -- Chương Thịnh.
Chạng vạng tối nay, Tống Sĩ Phương nổi bật nhất hôm trước không hiểu sao không thể tập trung ôn bài. Hắn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định tới gian phòng ở dãy phía Đông, nhẹ nhàng gõ cửa. Không bao lâu, bên trong có tiếng kéo then cài, ló đầu ra chính là Chương Thịnh. Trước nay trên mặt Chương Thịnh luôn mang nụ cười bất cần đời, lúc này dường như có chút xấu hổ, chặn ở cửa cười gượng hỏi: “Tống huynh có việc?”
“Tôi có vài lời muốn nói với Chương huynh.”
Đối mặt với anh chàng bướng bỉnh không chịu đi, mặc dù Chương Thịnh vừa bị Chương Hàm và Vương Lăng phê phán trước đó không nên giấu giếm thân phận cử tử dùng khi vào thành, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải thi Hội là có thể quang minh chính đại vào cung trong kỳ thi Đình, nhưng vì không muốn anh chàng kia sinh lòng nghi ngờ nên đành phải nghiêng người nhường đường. Chờ khi Tống Sĩ Phương vào cửa đưa lưng về phía Chương Hàm và Vương Lăng, hắn lập tức đằng hắng: “Tống huynh có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”
“Chương huynh, trước đó huynh vì bệnh phải bỏ lỡ kỳ thi Hội, thế mà vẫn chịu giúp đỡ chúng tôi lấy lại công đạo. Tôi luôn cho rằng huynh là trang hán tử. Thật ra lúc trước khi quyết định nâng bài vị thánh nhân, tôi cũng đã bất chấp tất cả. Thế nhưng không ngờ chẳng những có thể vượt qua, hơn nữa được cú đẩy của Chương huynh cứu tánh mạng, rốt cuộc còn may mắn đề danh bảng vàng. Chẳng qua...”
Tống Sĩ Phương hơi dừng lại, đột nhiên phân tích một cách sắc bén: “Chương huynh nói mình là cử tử, giấy tờ cũng là thật. Nhưng tôi lui tới vài lần với Chương huynh lại phát hiện, vết chai trên tay Chương huynh không giống vì luyện chữ mà có, ngược lại như của người luyện võ cầm đao. Mặt khác, hai thư đồng của huynh là chuyện thế nào?”
Đột nhiên nghe những lời này, sắc mặt Chương Thịnh tức khắc đại biến. Gần như phản ứng theo bản năng, hắn lập tức xông tới chộp lấy cổ áo Tống Sĩ Phương. Khi vừa định ra tay diệt khẩu, chợt nghe bên trong truyền đến một giọng trầm tĩnh: “Đại ca dừng tay, không được vô lễ!”
Đột nhiên nghe giọng Chương Hàm, mặc dù thâm tâm Chương Thịnh vẫn muốn đánh bất tỉnh Tống Sĩ Phương, nhưng ước lượng khoảng cách giữa anh ta và mình, ngẫm nghĩ nếu lỡ có chuyện gì thì lại động thủ cũng không muộn, cuối cùng vẫn không tình nguyện buông lỏng tay rồi lui ra sau một bước.
Nhưng Tống Sĩ Phương không hề chú ý tới Chương Thịnh, hắn ngơ ngác nhìn thư đồng ngẩng đầu cởi mũ xuống, suối tóc dài xõa tung lộ ra dung nhan minh diễm khiếp người, lập tức giật mình đứng ngây tại chỗ. Vương Lăng đứng bên cạnh Chương Hàm thấy bộ dạng cậu ta há hốc mồm nhìn trân trối, không khỏi nhíu mày mắng: “Vô lễ, đây là Triệu Vương Thế tử phi!”
Một câu quát khiến Tống Sĩ Phương giật nảy mình. Hắn đưa mắt về phía Vương Lăng, nhận ra rõ rành giọng nói nữ tử, nhớ tới những lời đồn đãi ồn ào huyên náo bên ngoài, hắn rốt cuộc bừng tỉnh hít hà một hơi, sau đó cuống quít khom lưng hạ bái: “Học sinh bái kiến Triệu Vương Thế tử phi, bái kiến Uyển Bình Quận Vương phi.”
Chương Thịnh không cần suy nghĩ lập tức chạy tới cửa, xuyên qua kẹt cửa quan sát động tĩnh bên ngoài. Chương Hàm cúi đầu nhìn chăm chú Tống Sĩ Phương một hồi rồi mới gật đầu nói: “Tống tướng công miễn lễ.”
Trước đây hắn chỉ cho rằng thân phận Chương Thịnh là gạt người, lúc này Tống Sĩ Phương đứng trước mặt Chương Hàm và Vương Lăng, cảm thấy không còn chút hoài nghi gì nữa. Hai thư đồng của Chương Thịnh hiếm khi lộ diện, lỡ gặp người cũng cúi đầu khoanh tay không nói một tiếng, hiện giờ mặc dù vẫn mặc nam trang, nhưng toàn thân toát ra vẻ sang trọng uy nghi, nếu không phải quý nhân thì không có cách giải thích nào khác. Lúc này, Tống Sĩ Phương không đợi Chương Hàm mở miệng, lấy lại bình tĩnh rồi một lần nữa vái dài.
“Thế tử phi, Quận vương phi, lúc nãy là học sinh càn rỡ, xin thứ cho học sinh có mắt không thấy Thái Sơn...”
“Người không biết không có tội.” Chương Hàm ngắt lời Tống Sĩ Phương, nhàn nhạt hỏi đố: “Tống tướng công có biết, vì sao vừa rồi ta bảo Đại ca ngừng lại?”
“Học sinh... học sinh ngu dốt.”
Thấy Tống Sĩ Phương từ lúc ngộ ra thân phận của nàng và Vương Lăng thì chưa từng ngẩng đầu, Chương Hàm hơi mỉm cười, nói từng câu từng chữ: “Ngươi là kẻ có trách nhiệm. Ngươi xuất thân giàu có lại còn trẻ tuổi, khoa này không trúng thì còn khoa tiếp theo, thế mà có thể đứng ra tranh đấu vì những cử tử phương Bắc xuất thân bần hàn. Đủ có thể thấy ngươi là một người tràn đầy nhiệt huyết, có thể ủy thác đại sự.”
Lời này vừa dứt, Tống Sĩ Phương tức khắc ngẩng đầu. Bốn chữ "Ủy thác đại sự" làm bầu máu nóng của hắn sôi trào, cho dù thời khắc hắn thoát chết trong gang tấc hay lúc được đề danh bảng vàng cũng không khiến hắn kích động như bây giờ. Mặc dù hiện tại thế cục trong triều không rõ, nhưng hắn ở Bắc Bình đã được nghe thanh danh oai hùng của Triệu Vương tới mức lỗ tai chai luôn, huống chi phụ mẫu người thân đều ở phía Bắc. Khi hắn vào kinh không thiếu nghe nói vị Triệu Vương Thế tử phi này rất được đương kim Hoàng đế thưởng thức. Gần như không cần nghĩ ngợi, hắn đột nhiên vén vạt áo quỳ xuống.
“Học sinh chỉ là một giới thư sinh, nhưng nếu có cơ hội cống hiến thì chết muôn lần cũng không chối từ!”
“Lần này trong số các cống sĩ của quan bố chính Bắc Bình tham gia thi Đình, ngươi hãy tuyển cho ta mấy người có thể tin được!” Chương Hàm hít một hơi thật sâu, thấy Tống Sĩ Phương ngạc nhiên ngẩng đầu, nàng gằn giọng nói: “Có thể cứu được Hoàng Thượng bị giam lỏng trong cung hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào hành động này!”
Vương Lăng thấy Tống Sĩ Phương đầu tiên là kinh hãi thất sắc, sau đó đáp ứng với vẻ mặt "Đạo nghĩa không thể chối từ". Chờ người vừa đi, cô nàng nhịn không được hỏi ngay: “Đại tẩu, nếu lỡ hắn tiết lộ tiếng gió, chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn.”
“Người này rất là hăng máu, hơn nữa, trước đây nếu không nhờ hắn kêu gọi cử tử của quan bố chính Bắc Bình, vậy thì sẽ không tập hợp được bao nhiêu người từ các tỉnh phương Bắc.” Chương Hàm nhẹ nhàng thở dài, sau đó cười khổ: “Đương nhiên, nếu hắn không phải người của quan bố chính Bắc Bình, ta sẽ không to gan như vậy. Rốt cuộc, phụ mẫu người thân của bọn họ đều thuộc địa hạt của phụ vương!”
Vương Lăng trầm ngâm gật đầu, nghĩ đến chuyện Chương Hàm giao thác Tống Sĩ Phương đi làm, cô nàng vẫn không phải không có nghi ngờ: “Tuy cống sĩ thi Đình đều có thể vào cung, nhưng cùng lắm chỉ ở Phụng Thiên Điện thi vấn đáp, mỗi một cử động đều có người canh chừng, không thể làm được bất cứ điều gì. Huống chi bọn họ đều không phải loại người đã trải qua chuyện đời, họ không dám liều mạng thì có ích lợi gì?”
“Bọn họ không dám nhưng chúng ta dám!”
Chương Hàm thấy Vương Lăng đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt sáng lên, nàng nhìn thoáng qua Chương Thịnh vẫn còn đứng ở cửa tập trung tinh thần giám sát động tĩnh bên ngoài, khẽ cười nói: “Tuy đến nay phụ vương chưa từng liên lạc, nhưng nếu Thế tử gia có thể thuyết phục phụ vương, vậy thì tính ra chắc hẳn đã sắp tới. Nếu mau thì họ có thể đến kịp cuộc thi Đình, nếu chậm thì thế nào cũng đuổi kịp lễ Truyền lư. Cho dù có thể chuẩn bị kỹ càng một chút thì coi như chúng ta không uổng phí mấy tháng qua ngốc tại kinh thành.”
Sao lại uổng phí chứ? Các nàng ở kinh thành tuy không làm được rất nhiều chuyện, nhưng mỗi chuyện đều thật sự kinh thiên động địa!
Vương Lăng bấm ngón tay thầm liệt kê mấy chuyện bọn họ đã làm ở kinh thành, nhịn không được lầu bầu trong lòng nhưng chưa nói ra miệng. Nhớ tới mấy tháng tuy trốn Đông trốn Tây nhưng lại không hề nghẹn khuất, trên mặt cô nàng không khỏi lộ ra nụ cười thỏa thuê đắc ý. Mặc dù học võ từ nhỏ, mặc dù cũng đi theo phụ thân diễn luyện quân trận, nhưng Vương Lăng biết, thân là nữ tử thì đời này đừng nghĩ được dùng tới những kiến thức đó trên chiến trường -- -- nếu phải dùng tới thì quốc gia sẽ không còn là quốc gia mà là cửa nát nhà tan. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng nàng cũng biết đây là số mệnh chung của phụ nữ. Thật không ngờ cũng có một ngày nàng sẽ đối mặt với cục diện càng hung hiểm hơn cả chiến trường!
“Thật hy vọng vở tuồng kế tiếp càng xuất sắc hơn!”
Hãy ủng hộ người làm truyện bằng cách vào đọc ở ɯattραd. Lại vào kinh thành từ Thái Bình môn, Trần Thiện Chiêu chỉ cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn ở kinh thành bao nhiêu năm, ra ra vào vào cửa này không phải lần đầu tiên. Lần đó tiễn đưa phụ thân Triệu Vương rồi hồi kinh từ Thái Bình môn, gặp phải có người rít gào trên pháp trường; kế tiếp Chương Hàm không quan tâm lập tức vào cung, vì hắn tranh được chẳng những vinh quang mà còn thay đổi cách nhìn của Hoàng đế tổ phụ. Sau đó một lần ra khỏi Thái Bình môn là khi hắn đi du ngoạn hồ Huyền Vũ với Tri Vương, vốn chỉ muốn dụ cho vụ án của Trương Kỳ bùng nổ, kết quả không ngờ có kẻ bao vây tấn công phủ Triệu Vương, hắn hốt hoảng chạy về nhà, cuối cùng chờ được mẫu tử Chương Hàm bình an. Mà lần gần đây nhất, hắn bị chính thê tử chuốc thuốc mê đưa ra kinh, khi đó mặc dù vẫn hôn mê, thời điểm ra khỏi Thái Bình môn trong tâm tư hắn tràn ngập phẫn nộ lẫn không cam lòng!
“Rốt cuộc đã trở lại.”
Trần Thiện Chiêu vừa thốt lên câu này thì nghe Triệu Vương đứng bên cạnh cũng lẩm bẩm như thế. Hai cha con liếc nhau một cái, khóe miệng Triệu Vương nhếch lên: “Không thể ngờ được sẽ trở về như vậy... Thằng lớn à, từ trước ta luôn cảm thấy con văn nhược, không thể tưởng tượng nổi con có can đảm định ra kế hoạch bực này. Ta thật đã xem thường con!”
“Cha, nhi tử nhớ vợ mình muốn điên luôn rồi.”
Trần Thiện Chiêu suýt nữa há mồm nói ra suy nghĩ thật trong lòng, khó khăn mới bật ra được một câu khác: “Oan gia ngõ hẹp, người dũng cảm sẽ chiến thắng.”
Đối với câu trả lời của Trần Thiện Chiêu, Triệu Vương thân là dũng tướng trên chiến trường nghe rất vừa lòng. Lúc vào thành, ông thản nhiên tùy ý để tướng sĩ canh cửa thành soát người, không chút nào cảm thấy bị khuất nhục hay miễn cưỡng. Chờ khi thông qua cửa thành, thấy bên trong có những phụ nữ muốn ra khỏi thành bị các quân sĩ ngang ngược gây khó dễ, thậm chí không ít kẻ giở trò sàm sỡ, sắc mặt ông không khỏi âm trầm.
“Bại hoại, thật là xấu hổ mất mặt!”
Theo sau phụ tử Triệu Vương và Trần Thiện Chiêu, những người khác đều lục tục thay phiên nhau vào thành. Đi một vòng rồi tụ hợp tại một địa điểm bí mật, Triệu Vương phái người ra ngoài liên lạc các nơi tìm hiểu nơi ẩn thân của Chương Hàm và Vương Lăng. Trần Thiện Chiêu mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng chỉ có thể cố kiềm chế mà chờ. Mãi đến chạng vạng ngày hôm sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Chốc lát, rèm cửa vén lên, hóa ra là Chương Thịnh hấp tấp vọt vào.
“Rốt cuộc là chuyện động trời gì vậy, thần thần bí bí khiến ta chạy suốt bốn phương!” Chương Thịnh vừa xông vào vừa càu nhàu, ngẩng đầu chợt thấy ngay Triệu Vương và Trần Thiện Chiêu đứng trước mặt, bị bất ngờ đến mức ngây ra như phỗng.