Tai nạn bất ngờ ở cục Hỏa dược chẳng những khiến Cố Chấn phải bỏ giữa chừng kế hoạch ban đầu vội vàng từ Bắc An môn vào cung cứu hoả, mà còn khiến người trong thâm cung vượt qua một đêm không ngủ. Bất luận là hậu cung phi tần, Đông Cung Thái Tử và Thái tử phi, hay cung nhân thái giám trong Càn Thanh Cung hầu hạ Hoàng đế, mọi người đều ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn một mảnh trời phía Đông Bắc bị cháy đỏ rực.
Trong nỗi kinh hoảng, Thái tử phi thậm chí kéo tay áo Thái Tử hét lên: “Trận hỏa lớn như thế chỉ sợ không thể áp xuống ngay tức thì, có cần thiếp dẫn đám Thiện Vĩnh dời đến chỗ an toàn hơn không?”
Nhìn bốn phía thấy mấy phi thiếp Đông Cung chạy ra xem động tĩnh đều kinh hoàng bất an, đặc biệt là Lưu Lương viện liên tục gật đầu tỏ vẻ tán đồng, Thái Tử tức giận giằng ra khỏi tay Thái tử phi, trầm giọng nói: “Nhớ khi xưa vì phòng cháy, cục Hỏa dược được xây cất ở Đông Bắc tiếp giáp với tường cung, ba mặt còn lại đều là sông Ngọc vây quanh, làm thế nào cháy đến tận nơi này? Các ngươi đừng ở chỗ này vướng chân, đám Thiện Vĩnh còn nhỏ, hãy quay vào trấn an tụi nó mới là việc nên làm!”
Dăm ba câu đuổi bọn phụ nữ trở về, Thái Tử không rảnh để ý tới đám phi thiếp không lên nổi mặt bàn, chỉ đăm chiêu nhìn về hướng kia. Sắc mặt hắn đặc biệt âm trầm u ám dưới ánh đèn lồng do các cung nữ mang theo soi đường. Nhìn hồi lâu, hắn trở về thư phòng rồi suốt một buổi tối cũng chưa từng ra. Mãi đến sáng sớm hôm sau, rốt cuộc thái giám Đề đốc của cục Hỏa dược mang vẻ mặt đưa đám đích thân tới bẩm báo. Biết được tin toàn bộ hỏa dược cất trong kho đều bị đốt sạch, Thái Tử đầu tiên là bị sửng sốt, sau đó tức giận đến mức vỗ bàn.
“Nói hươu nói vượn! Nếu tất cả hàng lưu trữ trong cục Hỏa dược đều nổ hết, đêm qua không phải chỉ có bấy nhiêu động tĩnh, sợ là toàn bộ Hoàng thành đều đổ sập!”
“Thái Tử gia, nô tài thật sự không nói bậy.” Lão thái giám Đề đốc cuống quít dập đầu mấy cái vang dội, mãi đến khi trên trán vừa xanh vừa tím, lão mới nghẹn ngào giải thích: “Cục Hỏa dược dù sao cũng ở bên trong hoàng thành, có lệ cấm tồn trữ hỏa dược nên cũng không dám để trong kho quá nhiều. Nếu không thật sự cháy nổ thì sẽ gây họa cho hoàng cung, chẳng phải thành chuyện lớn động trời? Cho nên tồn trữ hỏa dược chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nghiên cứu chế tạo hỏa khí, đáng thương cho những thứ tốt mấy năm nay tích cóp đều bị đốt sạch!”
Thấy lão thái giám khóc nức khóc nở chỉ vì đau lòng đồ vật chứ không nghĩ đến hậu quả của vụ cháy này, Thái Tử tức khắc chán nản vô cùng, trầm giọng quát: “Lôi lão già dịch thất trách ra ngoài, cô không muốn nhìn thấy hắn!”
Chờ đến khi người bị kéo ra, Thái Tử càng nghiến răng nghiến lợi. Đầu tiên là trận lửa thiêu phủ Triệu Vương, theo sát lại nổ cục Hỏa dược. Mặc dù không biết hai vụ này có liên quan với nhau hay không, nhưng hắn không thể tiếp tục ẩn nhẫn thêm nữa. Trận hỏa này cho dù không do Tam ca Triệu Vương gây ra, hắn nhất định tìm cách đẩy lên người bọn họ, cần phải xoay ngược tình thế! Còn nữa, vụ nổ đêm qua tuy không nhỏ, nhưng hiện giờ quan trọng nhất không phải kết quả, mà làm thế nào lợi dụng kết quả kia. Nhân cơ hội này, hắn sẽ lấy cớ hỏa dược bị tuồn ra ngoài, tra xét cẩn thận mỗi hộ trong kinh thành, vụ nổ này vừa vặn cho hắn một lý do rất tốt!
Mời vào ɯattραd ủng hộ bà còm. Khi Chương Hàm vừa nghe cục Hỏa dược trong cung phát nổ, phản ứng đầu tiên cho rằng đó là việc làm của Tần Vương. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, một màn long trời như thế mà chỉ gây họa cho mỗi cục Hỏa dược, nàng cảm thấy không quá thích hợp. Nhưng khi Chương Thịnh hỏi thăm tin tức trở về, nói là Thái Tử trực tiếp chĩa mũi dùi về phía Triệu Vương ở Bắc Bình, nàng lập tức xác định, sau màn kinh hãi qua đi thì Thái Tử tất nhiên sẽ hưng sư động chúng tra xét toàn thành. Vì thế, nàng nhanh chóng quyết định, dặn dò Vương Lăng và Chương Thịnh không cần ra ngoài trong mấy ngày tới, tất cả hãy ở lại Bạch Hổ đường.
Tuy không thể nhóm lửa nhưng lương khô đồ ăn nước uống trước đây tích cóp vô cùng đầy đủ, chỉ là mỗi ngày trôi qua sẽ rất buồn tẻ, đặc biệt là kiểu sinh hoạt hoàn toàn rảnh rỗi mà không thể làm gì. Chương Hàm thường sốt ruột đến mức phát ngốc, lâm vào tưởng niệm không cách gì tự kềm chế, đặc biệt mỗi sáng thức dậy, cảm giác trống trải quanh người không thể dứt ra được.
"Nhìn khắp non sông lệ tuôn tràn
Vinh hoa phú quý được bao lâu
Đến ngắm sông Phần người chẳng thấy
Chỉ còn bóng nhạn bay mỗi thu"
Hôm nay nghe Chương Hàm nỉ non bốn câu thơ, Chương Thịnh cảm nhận sự bi thương cực kỳ rõ ràng, không khỏi nhíu mày: “Sao lại ngâm bài thơ ủ rũ như vậy, nghe vào tai khiến người lo lắng thật sự.”
“Đây là đoạn trích trong Phần Âm Hành của Lý Cự Sơn.” Vương Lăng ngồi bên cạnh giải thích một câu. Nhìn Bạch Hổ đường trống rỗng bàn ghế ngổn ngang như bị cướp phá, Vương Lăng cười khổ: “Đoạn thơ kia áp dụng vào phủ Triệu Vương lúc này thật ra có chút thỏa đáng. Ngày xưa phong cảnh hiển hách bao nhiêu mà hiện giờ biến thành một đống đổ nát thê lương như vậy. Chẳng qua...” Cô nàng chợt ngừng giọng, quay sang nhìn Chương Hàm cười hỏi: “Đại tẩu sẽ không đột nhiên nản lòng đấy chứ?”
“Chỉ đang cảm thán thế sự vô thường mà thôi, đâu có gì phải nản lòng?” Chương Hàm vén sợi tóc giắt sau tai, vẻ mặt trầm tĩnh nói: “Chúng ta luôn chỉ liên lạc với ám tuyến của phủ Triệu Vương nhưng chưa từng liên can đến mặt khác. Thình lình xảy ra chuyện long trời lở đất trong kinh như vậy, chỉ hy vọng bọn họ đều có thể bình an vượt qua.”
“Đại tẩu, tẩu chỉ cần lo cho bản thân là đủ rồi, không cần lo lắng cho mấy tên khôn ranh đó đâu!”
“Không phải là lo lắng.” Chương Hàm ngừng lại một chút, cười nửa miệng nhìn Vương Lăng nói: “Phụ vương sắp hồi kinh rồi, hy vọng bọn họ có thể bảo toàn lực lượng, thời khắc quan trọng phái ra có công dụng lớn!”
Vừa nghe vậy, Vương Lăng tức khắc sững sờ ngay tại chỗ, khó tin hỏi: “Làm sao Đại tẩu biết phụ vương sắp về? Muội đi mấy chỗ hỏi thăm tin tức cũng chưa hề nghe được tin này.”
“Ta viết thư gởi đến, Thế tử gia chắc hẳn có thể minh bạch. Còn phần phụ vương vốn hùng tài vĩ lược hẳn sẽ càng rõ ràng hơn. Mật chiếu chúng ta nắm trong tay nếu muốn không đánh mà vẫn có tác dụng, chỉ có thể công bố ở kinh thành!” Tưởng tượng đến phản ứng của Trần Thiện Chiêu khi nhận được thư, Chương Hàm hơi mỉm cười rồi nhìn Chương Thịnh hỏi: “Sau khi cục Hỏa dược phát nổ, chúng ta ẩn núp ở chỗ này bao nhiêu ngày rồi?”
“Tám ngày.” Chương Thịnh không cần suy nghĩ đã thốt ra một con số: “Mỗi ngày ta đều đếm trên đầu ngón tay, kiểu sống ẩn thân đến mức mốc meo thế này thật quá đè nén!”
Chương Hàm suy tư đếm trên đầu ngón tay tính toán, sau đó nhìn Vương Lăng hỏi: “Nếu vậy, Tứ đệ muội, các cử tử của khoa thi Hội chắc hẳn đã ra khỏi trường thi, kế tiếp đến phiên giám khảo chấm bài đúng không?”
Mặc dù kỳ thi Hội ba năm một lần là ngày quan trọng nhất của người đọc sách, nhưng Vương Lăng ở trong tình thế rối ren hiện giờ nào có kiên nhẫn nhớ vụ này? Sửng sốt một lúc lâu, cô nàng mới chần chờ đáp: “Chắc hẳn trong vòng mấy ngày này, Đại tẩu có kế hoạch gì sao?”
“Trốn tránh hồi lâu cũng khiến hai người sắp nghẹn điên rồi.” Gương mặt Chương Hàm lộ ra một nụ cười động lòng người, nháy mắt vài cái: “Hạ Đại nhân nói chủ trì khoa thi Hội kỳ này chính là hai vị bảo thủ ở Hàn Lâm Viện nhiều năm chưa từng tiến thêm, vừa lúc ta còn nghe được chút tin tức hữu dụng từ ông ấy. Nhân cơ hội này, chúng ta hãy đi rải rác chút tin tức linh tinh gì đó, tỷ như kỳ thi Hội này làm rối loạn kỷ cương...”
Vương Lăng sáng mắt, nhịn không được cười tủm tỉm túm chặt cánh tay Chương Hàm, mặt mày vô cùng hưng phấn: “Đại tẩu, đây thật sự là ý kiến hay! Đại tẩu còn có chiêu gì hãy lôi hết ra đi, muội sẽ ra ngoài quậy cho long trời lở đất!”
“Nếu tìm được một cử tử cho chúng ta sở dụng thì càng tốt hơn.”
Nghe vậy, Chương Thịnh không khỏi nhìn Chương Hàm với vẻ mặt cổ quái: “Lần này ta nhập kinh chính là dùng tên tuổi của cử tử Bắc Bình tham gia thi Hội, có được giấy thông hành do chính quan bố chính Bắc Bình cấp cho cử tử.”
Mong mọi người vào ủng hộ người biên tập là bà còm ở ɯattραd. Ba phần khảo hạch trong trường thi kéo dài chín ngày, khó khăn lắm mới chịu đựng nổi, không ít cử tử đã sức cùng lực kiệt. Tuy nhiên, chỉ trong vòng hai ba ngày là yết bảng của kỳ thi Hội, mặc dù mệt mỏi nhưng không ít người vẫn tràn đầy lửa nóng tụ năm tụ ba ở các tửu lầu quán trà, bàn luận về đề bài của ba phần khảo hạch, mỗi người lôi ra bài văn của mình để trao đổi xác minh, ai cũng hy vọng có thể đề danh bảng vàng. Rốt cuộc, chỉ cần qua được ải thi Hội, đến cuộc thi Đình chắc chắc nắm trong tay danh hiệu Đồng tiến sĩ.
Lúc này trên tửu lầu, mấy cử tử đang nghị luận bài văn đắc ý nhất viết trong trường thi, thậm chí có người khoái chí đọc to văn chương hoa mỹ của mình. Đang đọc đến phân đoạn với những dẫn chứng phong phú, một người ngồi bàn gần đó đột nhiên cười khẩy: “Văn chương viết hay thì có ích lợi gì, giải Hội nguyên đã sớm định ra!”
Lời này cất lên với giọng không nhỏ, lập tức khiến tất cả cử tử trên lầu đều nhìn lại. Hiển nhiên biến mình thành tiêu điểm cho người khác chú mục, vị thư sinh trẻ tuổi vẫn không chút hoang mang nâng chén nhấp một ngụm rượu. Mãi đến khi một cử tử sốt ruột quá phải tiến đến hỏi thăm, hắn mới nhàn nhạt giải thích: “Lần này cử tử dự thi Nam nhiều Bắc thiếu, người được đề danh bảng vàng tất nhiên cũng Nam nhiều Bắc thiếu, mà giải Hội nguyên cũng đã định trước rồi. Hiện giờ Tần Vương ở Tây Bắc và Triệu Vương ở phía Bắc đều không an ổn, trước đó vụ cục Hỏa dược phát nổ cũng nói là do Triệu phiên phái người làm, trong tình thế này ai mà xuất thân phía Bắc không phải bị vạ lây? Ngay cả vùng Giang Nam, xưa nay là nơi sản sinh tiến sĩ nhiều nhất như Giang Tây hoặc Cô Tô Thiệu Hưng đều không thắng nổi Trực Lệ. Chờ đến khi yết bảng mọi người sẽ biết.”
Nói xong lời này, hắn bèn vươn vai đứng dậy, ném xuống mấy đồng tiền rồi ngẩng cao đầu ra khỏi tửu lâu, chỉ còn lại một đám cử tử hai mặt nhìn nhau. Chỉ trong chốc lát, các bàn lầu trên liền bộc phát một trận bàn tán xôn xao. Dưới tình huống tràn ngập các loại luận điệu hoài nghi và tin tưởng, chờ đến khi mọi người đồng loạt về khách điếm hay phòng thuê nghỉ ngơi, lời nói của vị thư sinh trẻ tuổi kia dường như đã khắc thật sâu trong lòng mỗi cử tử.
Thật mau đã tới ngày yết bảng, một đống lớn cử tử đã sớm vây quanh vách tường trước cửa trường thi chuyên dùng để dán kết quả thi Hội. Lần này cử tử dự thi khoảng chừng hai ba ngàn người, hơn nữa còn những người xem náo nhiệt chọn con rể, lúc này dòng người nườm nượp đổ xô về con phố trước trường thi. Não bộ vẫn còn ảnh hưởng bởi lời tiên đoán của thư sinh hôm trước, mỗi người quan tâm nhất không chỉ là mình có trúng tuyển hay không, mà ai cũng ngóng cổ lên cao đọc tên kim khoa Hội nguyên.
“Hứa Mậu Tài? Đây là ai? Trước nay chưa từng nghe danh!”
Khi đám đông xôn xao vì cái tên người đoạt Hội nguyên, thực mau có người nhận ra bèn hét toáng lên: “Đó là người vùng Cú Dung, nghe nói là họ hàng xa của Thái tử phi!”
Lời này vừa nói ra, bốn phía ồ lên náo động. Mỗi một tên trên bảng vàng đều bị cử tử thi rớt xướng lên dò hỏi, chốc lát đã có người thống kê ra xuất thân của hai trăm người trên bảng vàng. Cử tử phía Bắc được lên bảng vàng không quá mười người, đặc biệt hai tỉnh Bắc Bình và Thiểm Tây chỉ có một hai người trúng tuyển, thứ tự gần như sau chót. Còn phần các tỉnh phía Nam mặc dù chiếm đa số, nhưng cử tử các vùng Phúc Kiến Hồ Quảng Lưỡng Quảng cùng Vân Quý Tứ Xuyên đều cực ít. Trong khi vị trí đầu bảng từ Hội nguyên đến thứ tự giữa bảng, tỏa sáng nhất là các châu huyện của Nam Trực Lệ, thậm chí chiếm toàn bộ năm mươi vị trí đầu tiên trong số hai trăm cống sĩ được vinh danh!
Bài thơ trên là bốn câu cuối của Phần Âm Hành do nhà thơ Lý Kiệu (tên tự Cự Sơn) đời Đường sáng tác. Thông cảm bà còm đặt thơ con cóc, còn đây là nguyên văn:
Sơn xuyên mãn mục, lệ triêm y,
Phú quý vinh hoa năng kỷ thì?
Bất kiến chỉ kim Phần thuỷ thượng,
Duy hữu niên niên thu nhạn phi.
Bà còm chú thích một chút về khoa bảng của Trung quốc cổ đại
Thi Hương: tổ chức vào mùa thu cứ ba năm một lần. Người được chọn thi Hương gọi là Tú tài, sau khi đỗ gọi là Cử nhân, đỗ đầu gọi là Giải nguyên.
Thi Hội: tổ chức vào mùa xuân năm sau của thi Hương. Người được dự thi gọi là Cử tử, sau khi đỗ gọi là Cống sĩ, đỗ đầu gọi là Hội nguyên.
Thi Đình: là khảo thí do Hoàng thượng chủ trì. Người được dự thi gọi là Cống sĩ, sau khi đỗ gọi là Tiến sĩ rồi tùy theo thứ hạng mà chia làm ba cấp bậc gọi là tam giáp:
Đệ nhất giáp gọi là Tiến sĩ cập đệ. Ba người đỗ đầu đệ nhất giáp theo thứ tự là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa gọi là Tam khôi.
Đệ nhị giáp gọi là Tiến sĩ xuất thân. Người đỗ đầu đệ nhị giáp gọi là Hoàng Giáp.
Đệ tam giáp gọi là Đồng tiến sĩ xuất thân.