Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Mỗi năm vào mùa đông, đường sông vận chuyển lương thực sẽ bị đóng băng, mọi nguồn cung cấp cho Bắc Bình chỉ có thể dựa vào đường bộ. Trong tiết trời băng giá của mùa đông khắc nghiệt, từng đoàn ngựa xe nối đuôi nhau trên thảo nguyên tuyết phủ trắng xóa cũng là một thắng cảnh độc đáo. Nhưng năm nay trước khi bắt đầu mùa đông, Triệu Vương đã chuẩn bị đầy đủ lương thảo và các loại vật tư, tất nhiên con đường từ Thông Châu đến Bắc Bình lúc này không có quá nhiều ngựa xe. Vì thế, mặc dù một đoàn bốn năm trăm quân mã bảo vệ xung quanh hai ba chiếc xe ngựa gần như chiếm trọn toàn bộ quan đạo, không lo bị người đi đường ngựa xe lui tới khiếu nại.
Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ giục ngựa đến bên cạnh một chiếc xe ngựa, cách bức màn nói: “Đại ca, chỉ thêm nửa canh giờ là có thể tới Bắc Bình.”
Nhưng trong thùng xe thật lâu không có bất kỳ tiếng đáp nào. Trước tình huống này, nếu là lúc trước thì Trần Thiện Duệ đã sớm nổi trận lôi đình, nhưng hiện tại hắn biết huynh trưởng đang khó chịu vì điều gì, chỉ đành thở dài một hơi. Mặc dù biết là vô dụng nhưng hắn vẫn nhỏ giọng trấn an: “Có Lăng nhi bên cạnh, Đại tẩu sẽ ổn thôi.”
Trong thùng xe cao rộng là chiếc giường rất lớn, đệm giường và chăn bông thật dày, hơn nữa vách thùng xe đều được bọc lông thú kín mít để giữ ấm, nhưng Trần Thiện Chiêu nằm trên giường sắc mặt vẫn tái nhợt. Vừa qua Hoài An là hắn từng ngã bệnh thật nặng, thứ nhất do thời tiết càng ngày càng rét lạnh, thứ hai là do trong lòng tưởng niệm quá mức, lại còn không dám dừng lại. Trần Thiện Duệ dứt khoát lôi đại phu lên một chiếc xe khác cùng lên đường từ từ chữa trị, coi như cũng không gây thành bệnh nặng.
Nghe câu an ủi của Trần Thiện Duệ, thấy vừa rồi Trần Hi còn ngồi chơi không biết khi nào đã nằm sấp xuống bắt đầu bò, đang dùng bụng và đầu củng tới củng tới từng chút một về phía mình, Trần Thiện Chiêu cảm thấy đau nhói trong tim, lập tức nhổm dậy bế bé con ôm vào lòng.
“Đại ca, huynh không sao chứ?”
Nghe Trần Thiện Duệ lại sốt ruột kêu lên, tiện đà đập vài cái vào thành xe, Trần Thiện Chiêu mới hít một hơi thật sâu lên tiếng: “Không sao đâu. Tứ đệ không cần lo lắng, ngoài ra. . .” Trên mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn và ảm đạm khó có thể diễn tả, trầm giọng thì thầm: “Nói tóm lại, đa tạ đệ đã để lại Tứ đệ muội, phần ân tình này ta sẽ ghi nhớ cả đời!”
Trần Thiện Duệ ở ngoài xe không khỏi sững sờ, trước mắt dường như lướt qua một bóng hình với xiêm y đỏ rực. Cho dù hắn là thiếu niên phong lưu xuất thân hậu duệ quý tộc, ở trong quân hay ở Bảo Định phủ đã từng quen biết rất nhiều nữ tử hoặc dịu dàng hoặc diễm lệ hoặc quyến rũ hoặc hoang dã. Ngay cả sau khi thành thân, kết giao với quan quân các vệ cũng không thiếu đi thanh lâu sở quán, chỉ là, không một cô gái nào có thể đặc biệt như Vương Lăng. Sự quyến rũ của Vương Lăng không phải loại dùng thủ đoạn nửa mời nửa buông, sự kiêu ngạo của nàng không phải kiểu mời chào đàn ông nảy sinh ham muốn chinh phục. Tất cả điểm đặc biệt của nàng đều bộc lộ từ trong xương tủy, khiến người đôi khi hận đến ngứa răng nhưng sau khi mất đi thì trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Vì thế, lần đầu tiên hắn phá lệ không đáp lời một cách khách sáo, cũng không trêu ghẹo hài hước, mà im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: “Đại ca, nếu huynh cảm thấy nợ đệ, vậy đừng hành hạ thân thể của mình mà mau khỏe lại! Bọn chúng tốt nhất nên bảo đảm Lăng nhi và Đại tẩu ổn thỏa. . . Nếu không, đệ sẽ khiến lũ khốn nạn đó hối hận đã sinh ra trên đời!”
“Hàm nhi. . .” Trong thùng xe, Trần Thiện Chiêu ôm chặt con trai bảo bối, trong tâm trí tràn đầy bóng dáng Chương Hàm. Từ nhỏ đến lớn, khi còn là thiếu niên đã phải rời xa phụ mẫu vào kinh, hắn chưa bao giờ trải nghiệm nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm như vậy, đau đớn như tim bị cắt thành từng mảnh. Hiện tại rốt cuộc hắn đã biết, Chương Thịnh còn có thể đợi đến binh mã của phủ Triệu Vương hội hợp nghênh đón bèn lập tức không do dự quay ngựa phóng về kinh thành, nhưng còn hắn thì ngay cả điểm này cũng không làm được.
Chưa từng có thời khắc nào hắn lại thống hận bản thân tay trói gà không chặt như vậy, hận mình ở lúc mấu chốt lại bị thê tử hạ dược mê man. Chỉ cần hắn cường tráng một chút hữu lực một chút, có lẽ khi đó còn có thể tranh đấu không để mình rơi vào kết cục như hiện giờ!
“Thế tử gia, đã tới Bắc Bình, Hoài Nhu Quận vương ra đón chúng ta!”
Trần Thiện Chiêu không hề phản ứng gì khi nghe bẩm báo. Trần Thiện Duệ sớm biết Đại ca chẳng còn thiết tha gì ba cái vụ lễ nghĩa đón tiếp, đành phải tiến lên chào hỏi Hoài Nhu Quận vương Trần Thiện Ân đang chuẩn bị đến trước xe ngựa hành lễ: “Đại ca không được khỏe, lúc này chắc hẳn đang nghỉ ngơi trong xe với Thần Húc. Nếu Nhị ca muốn gặp, chờ tới vương phủ rồi tính sau.”
Thân là con thứ xuất, tư chất Trần Thiện Ân chỉ ở mức tầm thường, không có võ nghệ cao cường như Đông An Quận vương Trần Thiện Gia, văn thơ cũng không xuất chúng, hơn nữa Trần Thiện Duệ luôn được phụ thân sủng ái, xưa nay chẳng tôn kính Nhị ca này bao nhiêu, cho nên Trần Thiện Ân cũng không dám so đo với kiểu ngăn cản không mấy khách khí, cười cười nói: “Phụ vương phụng chỉ tiếp chưởng binh quyền của Bắc Bình Đô Ty và Hành Đô Ty, nhưng vương phủ vẫn chưa dời lại đây, hiện giờ ở tạm tại nha môn của Bắc Bình Đô Ty. Đầu năm cả vạn người của bộ lạc Mông Cổ bị dân Mông xua đuổi bèn di cư về phía Nam đầu nhập, cho nên Tam đệ phải lên Khai Bình thương lượng. Mẫu thân từ khi biết được hướng đi của Tần phiên bèn suất lĩnh nội quyến vương phủ chuyển đến Bắc Bình, tạm thời trưng dụng một tòa nhà bốn sân.”
Trần Thiện Duệ không kiên nhẫn nhướng mày: “Vậy trước tiên chúng ta đi gặp phụ vương hay mẫu thân?”
Trần Thiện Ân vốn định nói đi gặp mẫu thân trước, đừng quấy rầy phụ vương quân vụ bận rộn ngày đêm bàn bạc với phụ tá, tuy nhiên, dưới ánh mắt sắc bén của Trần Thiện Duệ, hắn chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt nói ngược lại: “Đại ca và Tứ đệ có thể bình an trở về là niềm vui lớn cho mọi người, tuy mẫu thân kêu ta tới đón, nhưng chúng ta vẫn nên đi Đô Ty trước xem sao.”
Nha môn của Bắc Bình Đô Ty nằm trên con phố nhỏ Tương Hoàng ở Tây thành, chiếm diện tích gấp đôi so với Bố Chính Ty. Đương kim Thiên Tử dành được thiên hạ trên lưng ngựa nên cực kỳ coi trọng võ tướng. Bắc Bình Đô Chỉ Huy Sứ Hồ Khoan xưa nay chính trực ngay thẳng, bao nhiêu năm không những không lui tới với Triệu Vương mà còn có chút khúc mắc, nhưng hiện giờ nha môn Bắc Bình Đô Ty lại vô cùng hòa thuận. Khi bên ngoài truyền đến tin tức Thế tử gia và Uyển Bình Quận vương đã tới rồi, Triệu Vương đang chỉ trỏ trên bản đồ tức khắc sững người.
“Điện hạ?” Không đợi Triệu Vương cố gượng cười khỏa lấp, Hồ Khoan vui vẻ đề nghị: “Thế tử gia và Quận vương gia có thể bình an rời khỏi kinh thành thật sự không dễ dàng, điện hạ vẫn nên mau chóng ra gặp một chút.”
Triệu Vương ho khan một tiếng che giấu tâm tình kích động của mình, trầm giọng phân phó: “Không vội, để bọn họ chờ!”
Nhưng người bên ngoài báo tin lại do dự một lát rồi có chút khó xử nói: “Điện hạ, tha thứ ti chức lắm miệng, Thế tử gia vẫn mang bệnh, trưởng tôn cũng còn nhỏ. Bên ngoài lại mới đổ một trận tuyết lớn. . .”
Nghe vậy, Triệu Vương rốt cuộc cố chống không nổi. Ông bất chấp phân trần gì đó với Hồ Khoan và những người khác, đột nhiên sải bước ra ngoài. Mới đầu bước chân còn có chút dè dặt, nhưng thoắt cái càng đi càng nhanh. Khi sắp đến nghi môn, ông liền thấy Trần Thiện Duệ đang dìu một thanh niên gầy yếu bước chân tập tễnh đi về hướng này. Nhận ra đúng là Trần Thiện Chiêu, ông không khỏi sững người, thấy một ma ma bên cạnh ôm bọc tã lót quấn kín mít, bước chân ông chợt nhanh hơn.
“Phụ vương. . .”
Nhìn Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đều lẻ loi một mình, trong lòng Triệu Vương không khỏi sinh ra mấy phần buồn bã. Liếc mắt về phía Nhạc ma ma ôm bọc tã lót cuống quít muốn quỳ hành lễ, ông không nói lời nào chi tiến lên đón lấy đứa bé ôm vào lòng. Ngắm nghía nhóc con vẫn đang ngủ ngon lành không hề có dấu hiệu trợn mắt tỉnh lại vì bị đổi người bế, ông cười khen: “Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, đứa nhỏ này trưởng thành tất nhiên có tiền đồ!”
Lần đầu tiên nhìn thấy tôn tử mà đã biết ngay nó có tiền đồ?
Trần Thiện Ân âm thầm khinh bỉ, không ngờ Trần Thiện Duệ đứng bên cạnh cũng cười phụ họa: “Lúc trước khi cố gắng ra khỏi cửa thành, Đại ca vẫn bất tỉnh nhân sự nhưng Thần Húc không khóc không quấy, thật là phúc đức vô cùng. Khi đó con lo đến mức toát mồ hôi.”
Nghe vậy, Triệu Vương nhớ tới lúc trước khi vừa nhận được tin tức, nghĩ đến vụ Trần Thiện Thông phải ngụy trang thê tử mang thai để ném người ở kinh thành mới có thể dùng chiêu "Ve sầu thoát xác", trong khi hai con dâu nhà mình chẳng những tự nguyện lưu lại kinh thành, hơn nữa trưởng tức còn trực tiếp rót dược cho trưởng tử để đưa cha con Trần Thiện Chiêu và Trần Hi ra ngoài, trong lòng Triệu Vương ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Lúc này, nhìn sắc mặt Trần Thiện Chiêu trắng bệch như tuyết, người chưa bao giờ an ủi ai như ông phá lệ nói: “Cát nhân ắt có thiên tướng, hai đứa nó một văn một võ, hỗ trợ lẫn nhau tất nhiên có thể thoát vòng vây!”
Như thể xác nhận câu này, bên ngoài đúng lúc truyền vào tiếng bẩm báo xin gặp, một bóng người vọt vào như cơn gió, quỳ một gối xuống hô to: “Có người tới từ phủ Triệu Vương trong kinh thành ạ!”
Lời này vừa nói ra, chẳng những Trần Thiện Chiêu vừa mừng vừa ngạc nhiên mà phản ứng của Trần Thiện Duệ càng gấp gáp hơn, thậm chí không rảnh để ý phụ thân ở ngay bên cạnh vội xông ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, hắn túm cổ một thân vệ mặt mày mỏi mệt tiến vào. Lôi người tới trước mặt Triệu Vương, hắn bèn tuôn ra một tràng như pháo nổ: “Thế tử phi và Quận vương phi ra sao? Hoàng gia gia tỉnh chưa? Thái Tử có âm mưu và hành động gì?”
Thân vệ bị Trần Thiện Duệ siết chặt cổ áo, vốn đã kiệt lực lại còn nghẹn thở khiến anh ta không thốt lên được lời nào. Mãi đến khi Trần Thiện Chiêu nhắc nhở Trần Thiện Duệ buông tay, anh ta khó khăn lắm mới lấy lại hơi rồi vội vàng bẩm báo: “Bởi vì Thiên tuế gia cự tuyệt xuất binh thảo phạt Tần phiên, Thái tử điện hạ sai người đến phủ Triệu Vương thỉnh Thế tử gia vào cung. Thế tử phi lấy cớ Thế tử gia bị bệnh, hạ lệnh đóng cửa vương phủ đuổi về. Sau đó Lại Bộ Thượng thư Hạ đại nhân đích thân tới mời, Thế tử phi vẫn không nhường một bước, tranh luận Hoàng Thượng miệng không thể nói tay không thể viết nên chắc hẳn có người giả mạo chỉ dụ, Hạ đại nhân đành phải bỏ đi. Vương phủ bị Kim ngô vệ bao vây canh chừng.”
Nói tới đây, anh ta ngừng một chút lấy hơi, thấy Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đều nhìn chằm chằm sốt ruột đến mức ánh mắt gần như phun lửa, anh ta lập tức kể tiếp: “Vào ban đêm, có người muốn tấn công vương phủ. Thế tử phi và Quận vương phi sai người đốt cháy hậu viện, thân vệ trong phủ xông ra cửa lớn phá vòng vây. Ti chức phụng lệnh thoát khỏi thành từ Định Hoài môn, Thế tử phi và Quận vương phi sớm định sẽ rời thành từ Thái Bình môn. Ti chức đi một đường dùng trạm dịch do vương phủ bố trí, chỉ thay ngựa không nghỉ ngơi, hẳn là tin tức đến sớm hơn so với những người khác!”
Đây là ý nói những người khác hiện giờ đều chưa biết sống chết!
Phần tiếp theo sẽ được bà còm đăng tại ɯattραd.