Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Trần Thiện Chiêu vừa vào phòng chính của Ngô Đồng Uyển liền giơ tay ra hiệu cho Phương Thảo và Bích Nhân đang định lên tiếng chào hỏi, hai người lập tức hiểu ý lặng lẽ lui ra. Lúc này hắn mới cố tình nhẹ bước, khẽ khàng vén lên màn cửa của Đông thứ gian. Nhìn qua khe hở, hắn thấy Chương Hàm quay lưng về phía mình, xốc nách nhi tử bụ bẫm thật cẩn thận bế lên bé con ăn mặc như Phật Di Lặc. Nhũ mẫu chợt nhìn ra liền chạm vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, lập tức rón ra rón rén thối lui đến cạnh cửa, vượt qua bên người hắn lặng lẽ rời phòng.
Mặc dù Chương Hàm vẫn chưa phát hiện, nhưng hắn thấy nhi tử rõ ràng đã nhận ra cha bé tới rồi. Đôi mắt vừa đen vừa sáng của Trần Hi lập tức mở thật to, hai tay hai chân ra sức quẫy đạp, dường như nhắc nhở mẫu thân bên ngoài có người. Chỉ một lát sau, Trần Thiện Chiêu liền thấy Chương Hàm quay đầu lại.
“Không phải chàng đang thương lượng sự tình với Tứ đệ sao, trở lại nhanh thế?”
Chỉ là một câu bình đạm nhưng Trần Thiện Chiêu nhạy bén nghe ra trong giọng nàng giấu không được sự giận dỗi. Biết thê tử buồn bực hắn có chuyện gạt nàng nhưng hắn không giải thích, chỉ mỉm cười tiến đến vươn đôi tay dùng sức nâng Trần Hi lên cao. Hiển nhiên ông tướng con lập tức cao hứng khua tay múa chân, nụ cười trên mặt cực kỳ xán lạn. Hắn càng nhìn càng yêu, hôn chụt một cái thật mạnh trên mặt nhi tử.
“Có nhớ cha hay không?”
Thấy Trần Thiện Chiêu rõ ràng không muốn nhắc tới tình hình hôm nay vào kinh, Chương Hàm nhẹ nhàng cắn cắn môi, cuối cùng vẫn không mở miệng. Trần Thiện Chiêu thân cận trêu đùa Trần Hi một hồi lâu, lúc này mới lưu luyến giao lại nhi tử cho Chương Hàm. Ông tướng con đang chơi đùa với phụ thân thật vui vẻ đột nhiên bị đưa vào lòng mẫu thân, đầu tiên bé sửng sốt một chút rồi ngay sau đó khóc thét lên. Chương Hàm ngẩn người trước tình huống này, xưa nay nàng rất kiên nhẫn dỗ bé con, đột nhiên không nói hai lời lập tức nhét nhi tử vào vòng tay Trần Thiện Chiêu rồi đi ra ngoài.
Đến lúc này Trần Thiện Chiêu mới thót tim, cuống quít xoay người đuổi theo Chương Hàm tới Tây thứ gian. Hắn do dự một chút rồi ra ngoài kêu nhũ mẫu Nhạc ma ma tiến vào, giao Trần Hi thật vất vả mới dỗ nín được cho nhũ mẫu, phân phó Phương Thảo và Bích Nhân không được quấy rầy, sau đó bước nhanh vào Tây thứ gian. Mơ hồ, hắn nghe sau lưng truyền đến tiếng cười rúc rích của hai nha hoàn.
“Thế tử gia và Thế tử phi thật ân ái!”
Ân ái? Lúc này người ta đang phát điên với mình thì có!
Trần Thiện Chiêu thở dài đi vào phòng, thấy Chương Hàm cúi đầu ngồi bên mép giường, vẻ mặt cô đơn tiêu điều khó tả. Bước chân hắn không khỏi chần chờ, sau một lúc lâu mới chậm rãi tiến lại ngồi sát vào người nàng. Thấy đôi mắt Chương Hàm ửng đỏ hơi ngấn lệ, hắn theo bản năng nâng tay muốn lau đi, nhưng Chương Hàm lại giận dỗi xoay người sang chỗ khác cứ thế đưa lưng về phía hắn.
“Hàm nhi. . .” Trần Thiện Chiêu duỗi tay muốn xoay vai Chương Hàm lại, nhưng cố hết sức mà người ta vẫn không nhúc nhích. Hắn thầm thở dài một hơi rồi đơn giản hạ tay xuống vòng qua ôm eo nàng, trầm giọng giải thích: “Không phải ta cố ý giấu nàng, chỉ là tin tức bên ngoài không tốt, tin tức phía Bắc cũng không tốt. Nàng và Tứ đệ muội phải lo lắng gia sự và lưu ý động tĩnh của các nhà khác, những việc này dĩ nhiên nên để hai người đàn ông trong nhà chống đỡ.”
Chương Hàm chỉ trầm mặc một lát rồi hỏi thẳng: “Vậy hôm nay chàng vào cung tình hình thế nào?”
“Tình trạng Hoàng gia gia không được tốt lắm.” Biết nếu nói láo hoàn toàn thì tất nhiên không thể gạt được thê tử rất thông minh, Trần Thiện Chiêu bèn nửa thật nửa giả nói ra sự thật này. Phát giác thân hình Chương Hàm cứng đờ, hắn thở dài: “Thật không ngờ Hoàng gia gia luôn chinh chiến trên lưng ngựa, khi về già lại giống các lão nhân khác triền miên trên giường bệnh. Hoài Vương Thế tử và Chu Vương Thế tử đều cảm thấy không thể tin tưởng, kêu la náo loạn trong phòng ngủ của Hoàng gia gia, kết quả thật sự khiến Hoàng gia gia tỉnh lại. Ngài cố lấy hơi thều thào trách cứ vài câu, còn hỏi thăm Thần Húc nhà mình. Ta bẩm báo hết thảy đều tốt, Hoàng gia gia rất vui mừng.”
Mặc dù tuôn ra một tràng nói dối cực kỳ lưu loát nhưng vẻ mặt Trần Thiện Chiêu vẫn lộ ra chút manh mối. Biết thê tử đưa lưng về phía mình không thể nhìn thấy, hắn bèn cố gắng dùng giọng điệu thong thả nhất đề nghị: “Đúng rồi, đã sắp đến ngày hội hoa đăng mười lăm tháng giêng. Năm trước nàng đang mang thai không thể ra ngoài dự tết hoa đăng, năm nay hãy tham gia náo nhiệt một hồi được chứ? Hoàng gia gia nói không cần vì ngài mà cấm tiệt ngày hội mỗi năm một lần, vẫn dựa theo lệ cũ tổ chức đêm đèn lồng để thiên hạ cùng vui. Chúng ta cũng cùng nhau ra ngoài giải sầu nhé? Trong kinh thành tuy giăng đèn sáng trưng, nhưng quá nhiều người không còn thấy thú vị. Vương phủ có một tòa biệt viện ở Canh sơn, suối nước nóng trong đó tuyệt nhất, chúng ta hãy cùng phu thê Tứ đệ đến chơi mấy ngày, đúng ngày tết Nguyên Tiêu thì trở về xem đèn tốt không?”
Giọng nói Trần Thiện Chiêu cực kỳ tự nhiên vững vàng, tràn ngập cảm xúc nhẹ nhàng thoải mái. Thế nhưng Chương Hàm vẫn cảm thấy tim mình đột nhiên co thắt, sau đó cười như không cười nhận xét: “Hoàng Thượng đang nằm triền miên trên giường bệnh, Thế tử gia còn ngồi đây suy tính kế hoạch đưa cả gia đình đi giải sầu, không sợ thiên hạ chỉ trích chàng bất trung bất hiếu?”
Trần Thiện Chiêu hạ quyết tâm phải lập tức rời đi, bèn cười giả lả: “Hoàng gia gia luôn thương ta nhất, yêu thích nhất tằng tôn tử Thần Húc, hơn nữa vẫn luôn gia thưởng cho nàng và Tứ đệ muội, hiếm khi mọi người có dịp đi xả hơi mười ngày nửa tháng, tại sao Hoàng gia gia lại không đồng ý? Tuy nhiên, nàng băn khoăn như vậy cũng có lý, thời điểm này vẫn nên điệu thấp một chút. Thôi vậy đi, hôm nay nàng cùng Tứ đệ và Tứ đệ muội lặng lẽ đi trước, đừng kinh động người khác, ta ở lại vương phủ lộ mặt để đỡ có người bàn ra tán vào, sau đó liền đuổi theo. Dù sao lộ trình cũng chỉ nửa ngày, không còn gì tiện hơn.”
Nếu nói trước đó chỉ là hoài nghi, thời khắc này Chương Hàm đã hoàn toàn chắc chắn -- -- Trần Thiện Chiêu tiến cung tất nhiên đã phát hiện điều gì, hay là Hoàng đế đã truyền đạt tin gì đó, cho nên chàng ta mới tính rời kinh thành ngay hôm nay! Nghĩ đến đây, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên đôi tay vẫn đang ôm eo mình, cảm giác được phu quân đang căng thẳng, nàng khẽ cười: “Được thôi, Thế tử gia đã có nhã hứng này, sao thiếp dám không nghe theo?”
Thấy thê tử dễ dàng bị mình thuyết phục, Trần Thiện Chiêu tức khắc vui mừng khôn xiết. Lo lắng Chương Hàm phát hiện manh mối, hắn cố gắng huyên thuyên một hồi về phong cảnh của tòa biệt viện, thuyết trình một đống công hiệu của suối nước nóng, thậm chí còn hứng khởi dẫn chứng thơ Bạch Cư Dị "Nước ấm vuốt ve làn da trắng mịn màng". Thấy thê tử uể oải thỉnh thoảng trêu ghẹo một câu, hắn càng ôm chặt nàng hơn, trong lòng không ngừng an ủi chính mình.
Mặc dù sau này nàng biết, nhất định sẽ hiểu rõ hắn bắt buộc phải làm như thế! Huống chi, hắn ở kinh thành đã chuẩn bị rất nhiều đường lui, chưa chắc sẽ rơi xuống kết cục tệ nhất! Nếu lui vạn bước mà nói, cho dù thật sự không xong. . . từ lúc hắn nhập kinh cũng đã đoán trước sẽ có ngày này. Tuy nhiên, hắn đã được ông trời ban cho một thê tử thiệt tình ân ái, lại có một nhi tử vô cùng đáng yêu, ông trời đối đãi hắn quá tốt, hắn không còn gì không thỏa mãn!
(Câu thơ trên được trích trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nhà thơ nổi tiếng thời Đường. Câu thơ "Ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi" dùng để diễn tả sắc đẹp của Dương Quý Phi)
Hai vợ chồng dán vào nhau thủ thỉ một hồi, Chương Hàm mới gỡ ra vòng tay Trần Thiện Chiêu đứng dậy, mỉm cười nói: “Hôm nay Tam tiểu thư Cố gia đưa tới nước hoa hồng. Cũng nhờ nàng mặt mũi lớn mới được Thục phi nương nương cho một mẻ hoa hồng mới hái trong phòng ấm, vì vậy cất được mấy bình. Ngoại trừ đưa vào cung thì chỉ có nhà mình và Thập nhị cô cô được tặng, mùi thơm cực kỳ, đang chờ chàng trở về cùng nhau thưởng thức.”
Chương Hàm nói xong vui vẻ rời phòng, chỉ chốc lát sau cầm vào một bình thủy tinh cao khoảng ba tấc dựng đầy dung dịch hồng hồng trong suốt. Thu Vận theo sau bưng một khay gỗ điều đặt hai cốc thủy tinh xinh xắn và ấm trà sứ trắng. Chương Hàm rót nước hoa hồng vào cốc rồi pha nước vào, sau đó cầm cốc thủy tinh đi đến trước mặt trượng phu. Trần Thiện Chiêu nhìn màu nước hoa hồng lóng lánh, trong lòng cũng thấy vui vẻ.
“Hàm nhi. . .”
Thấy Chương Hàm trực tiếp đưa cốc nước đến bên miệng, Trần Thiện Chiêu không từ chối được lập tức uống hết nửa cốc. Kế tiếp, hắn thấy Chương Hàm nhìn mình cười cười: “Trần Thiện Chiêu, chàng chắc hẳn đã biết thiếp trưởng thành trong hoàn cảnh nào, xưa nay đều luôn phân tích mọi chuyện rất cẩn thận, một câu phải chia thành mười câu để cân nhắc, càng đừng nói hiện giờ đang trong thời điểm bấp bênh. Do đó, chàng không nên lôi cái cớ đi suối nước nóng biệt viện giải sầu linh tinh để lừa gạt thiếp.”
Trần Thiện Chiêu lập tức tỉnh ngộ hóa ra Chương Hàm đã đoán được! Trước đây hắn luôn luôn thấy mình quá may mắn khi được một thê tử thông minh sáng suốt khôn ngoan, nhưng ngay lúc này lại lần đầu tiên hy vọng Chương Hàm có thể ngốc một ít, trì độn một ít, như vậy sẽ không phát hiện ý đồ của hắn. Trần Thiện Chiêu trơ mắt nhìn Thu Vận lặng yên không một tiếng động rời phòng, lại nhìn Chương Hàm nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve gò má mình, ngay sau đó bèn cảm giác đầu mình nặng trịch, sức lực cả người dường như tan biến. Hắn phải dùng hết toàn lực cắn cắn đầu lưỡi, lúc này mới có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh.
“Nàng. . . Nàng muốn làm gì?”
“Chuyện chàng tính làm, cũng là chuyện hiện tại thiếp muốn làm.” Chương Hàm nhìn dáng vẻ lo lắng của Trần Thiện Chiêu, nghĩ đến bộ điệu giả ngu giả ngơ của chàng trước mặt người ngoài, nghĩ đến hình tượng con mọt sách của chàng trước mặt Hoàng đế, nhớ tới những bức thư nhẹ nhàng nhã nhặn chàng viết cho mình, nhớ lại những biểu lộ chân thành dành riêng cho nàng, Chương Hàm nhịn không được ôm lấy gương mặt chàng, ghé sát lại đặt lên đôi môi lạnh giá một nụ hôn, sau đó mới nói một cách dứt khoát: “Người phải đi đương nhiên là chàng mang theo Thần Húc Tứ đệ và Tứ đệ muội, em sẽ ở lại. Chàng không cần giải thích, hãy nghe em nói!”
“Nếu em thật sự mang theo Thần Húc chạy ra ngoài tìm đường sống, còn chàng thì bị vây hãm ở kinh thành, lỡ mà có gì sơ xuất, chưa nói đến cả đời này em phải thương tâm thống khổ tới mức tuyệt vọng, phụ vương và mẫu thân sẽ nhìn dâu trưởng em đây bỏ rơi hôn phu rồi nghĩ thế nào?”
Trần Thiện Chiêu chỉ cảm thấy tâm trí càng ngày càng mơ hồ, lại hung hăng cắn đầu lưỡi lần nữa, dùng hết một chút sức lực cuối cùng gầm nhẹ: “Nhưng nếu lỡ nàng có mệnh hệ gì, nàng không sợ Thần Húc sẽ có kế mẫu?”
Phần hai sẽ đăng tiếp ở nhà bαcοm2 trong ɯattραd