Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Converted by Leo Sing in Wikidich
Mùng bốn tháng giêng, hàng trăm quan viên quỳ phục trước cửa Phụng Thiên cầu thăm bình an của Thiên Tử.
Nguyên nhân phát xuất màn quỳ cầu không thể hiểu được này bắt đầu từ những tin đồn vốn dĩ chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ giữa các tiểu dân bá tánh; bỗng dưng bởi vì Tần Vương dâng tấu xin hiến tin chiến thắng và hiến tù binh, những tin đồn đấy đột nhiên lan truyền tứ phía từ trên xuống dưới -- -- Hoàng đế đã băng hà, hiện giờ chỉ vì Thái Tử lo lắng đến thế cục của các phiên vương nên tạm thời không phát tang! Trước tin đồn như vậy, hiện giờ một số thượng thư và thị lang của các bộ vừa được thay thế không thể ngồi yên. Dưới sự dẫn dắt của hai người có danh vọng nhất là Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa và Hộ Bộ Thị lang Trương Tiết, mọi người bèn tụ tập quỳ phục trước cửa Phụng Thiên cầu hỏi sự bình an của Thiên Tử.
Lúc ban đầu chỉ khoảng mười mấy hai mươi người, hơn phân nửa là thuộc quan của Lại Bộ và Hộ Bộ. Tuy nhiên, hai bộ này vốn có tầm quan trọng nhất trong lục bộ, sức ảnh hưởng đương nhiên không nhỏ. Chỉ trong vòng một khắc, người tham gia quỳ cầu gia tăng thành năm mươi, một canh giờ sau đã lên cả trăm. Mặc dù trong thời tiết giá rét, các quan viên lớn tuổi sức khỏe yếu chống đỡ không nổi liên tục ngất xỉu, nhưng lập tức có người trẻ tuổi sức khỏe tốt tiến lên gia nhập. Vì thế, mới đầu Thái Tử không muốn tùy tiện ra mặt cho người mượn cớ, cuối cùng bị buộc bất đắc dĩ phải chạy tới trước cửa Phụng Thiên.
Thấy những lão thần tóc trắng xoá đang được người đỡ sang một bên cho uống canh nóng trà nóng, phía dưới quỳ ít nhất hai ba trăm quan viên đen nghìn nghịt, Thái Tử không khỏi gắt gao nhíu mày. Khỏi cần nhìn hắn cũng biết, trong đám người này tất nhiên có nội tuyến của Tần phiên Triệu phiên thậm chí các phiên khác, nhưng đa số lại là chí sĩ trung trực, tương lai muốn ngồi ổn ngôi vị thì phải dựa sát vào bọn họ. Rốt cuộc, so với Tần Vương và Triệu Vương có chiến công hiển hách, thứ duy nhất Thái Tử hắn đây có được chỉ còn dư lại danh phận chính nghĩa!
Vì thế, Thái Tử bước nhanh đến trước mặt người cầm đầu Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa, vươn đôi tay muốn nâng người lên. Thấy Hạ Thủ Nghĩa kiên trì chống tay quỳ sát đất không chịu đứng dậy, Thái Tử nhịn không được dậm chân trách: “Hạ công, trời đông lạnh như vậy mà ông lại cứ bướng bỉnh. Nếu lỡ trúng gió rét có mệnh hệ gì, cho dù ông không yêu quý thân thể thì tốt xấu gì cũng nên nghĩ tới không ai xử lý trăm công ngàn việc của Lại Bộ!”
“Thái tử điện hạ, từ tháng chạp đến trừ tịch rồi ngày đầu năm, Hoàng Thượng chưa từng lộ mặt lần nào, chúng thần thật sự bất an trong lòng. Hiện giờ lời đồn đãi bên ngoài càng ngày càng dữ dội, nếu không thể chiêu cáo thiên hạ, chỉ sợ những lời đồn đãi vớ vẩn sẽ càng nghiêm trọng, dao động nền tảng lập quốc!” 'Nền tảng lập quốc' đương nhiên ám chỉ Thái Tử là Đông Cung trữ quân. Thấy Thái Tử do dự, Hạ Thủ Nghĩa bèn nói từng câu từng chữ: “Thần cũng biết hiện giờ Hoàng Thượng đang an dưỡng, không được tùy tiện quấy rầy. Chỉ cầu Thái Tử chọn lựa vài người trong đám chúng thần đi thăm Càn Thanh Cung. Chỉ cần như thế là có thể làm tan chảy những tảng băng tích tụ lâu ngày!”
Mấy năm qua, thượng thư và thị lang của lục bộ như trục bánh xe xoay chuyển, thay đổi hết lớp này đến lớp khác, thế nhưng Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa vẫn ngồi lù lù bất động như Lã Vọng buông cần, Thái Tử biết rất rõ ràng ông ta không có chút quan hệ nào với các phiên vương mà chỉ trung thành với Hoàng đế. Nghĩ đến hiện giờ Hoàng đế hẳn còn hôn mê, cho dù có tỉnh lại cũng không mở miệng nói chuyện được, đâu thể nào cho ra bất luận lời gì bất lợi cho mình, hắn giả bộ làm như khó xử giãy giụa hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu.
“Các vị một mảnh trung thành, cô không dám phụ lòng. Hạ công và Trương đại nhân, mời vào thăm hỏi phụ hoàng.”
Sau khi chỉ định hai vị đại lão dẫn đầu, Thái Tử bèn chọn trong đám người hai đại thần ai cũng biết rất thân cận với Tần Vương Triệu Vương, rồi kêu thêm hai vị ngôn quan xưa nay nổi tiếng trung trực, tổng cộng là sáu người được vào Càn Thanh Cung. Đoàn người vừa đi, những người khác dĩ nhiên đồng loạt đỡ đầu gối đứng dậy. Chỉ là trời rét lạnh như vậy mà lăn lộn một chuyến, rất nhiều người không thể đứng vững ngã xuống đất, cho dù có thể đứng lên thì tay chân cũng tê cóng. Bỗng nhiên có tiểu nội thị vội vàng chạy đến.
“Chư vị đại nhân xin đợi một lát! Trước khi Thái tử điện hạ tới đây đã sai người nấu canh gừng chống lạnh, xin chư vị đại nhân dùng một chén cho ấm người rồi hãy đi. Ngoài ra, Thái tử điện hạ phân phó, các vị đều là một mảnh trung thành chính trực, ban thưởng một bộ ấm tai!”
Từ tháng mười một là các quan viên bắt đầu đeo đồ ấm tai vào triều, nhưng phần lớn đồ ấm tai cũng chế tạo tùy theo gia cảnh -- quan viên có gia cảnh bần hàn thường dùng đồ ấm tai may bằng vải bông rồi nhét chút bông gòn, chỉ có quan viên gia cảnh khá giả hoặc huân quý võ thần mới dùng được đồ ấm tai bằng lông thú. Thời khắc này, mọi người được uống một chén canh gừng ấm bụng rồi đeo đồ ấm tai lông thú mượt mà ấm áp, thế là tấm lòng cảm kích dành cho Thái Tử tự nhiên tăng thêm vài phần.
Trong Càn Thanh Cung, khi Hạ Thủ Nghĩa dẫn đầu mọi người đi theo Thái Tử vào Tây Noãn Các. Sau khi quỳ trước long sàng hành lễ, Thái Tử tự mình vén màn, thấy rõ ràng Hoàng đế nằm trên giường, mọi người ít nhiều gì đều thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là Hạ Thủ Nghĩa thấy sắc mặt Hoàng đế coi như cũng hồng hào, không thấy vẻ đau đớn thống khổ, ông ta bèn nhẹ giọng nói: “Trời cao phù hộ thánh quân, biết tình trạng Hoàng Thượng không nghiêm trọng, thiên hạ thần dân tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết.”
Trong khi mấy người còn lại đồng loạt phụ họa, vị ngôn quan Hồ Ngạn luôn nổi tiếng là người ăn ngay nói thẳng lại trầm giọng lên tiếng: “Chỉ là, chúng ta ra ngoài có thông báo cho mọi người thế nào thì vẫn khó tránh khỏi có người sẽ nghi ngờ không tin. Tuy Hoàng Thượng đang tĩnh dưỡng không nên nhiễu loạn chấn kinh, nhưng tốt nhất Thái tử điện hạ nên chọn hai ba người thỏa đáng trong vòng tông thất ở kinh thành đưa vào Càn Thanh Cung bái kiến, kể từ đó lời đồn dĩ nhiên tự sụp đổ. Rốt cuộc. . . người cảm thấy bất ổn nhất hiện giờ chính là tông thất!”
Từ trước đến nay, Hồ Ngạn cứ như thùng thuốc nổ chờ bộc phát, mỗi khi dâng tấu chương đều khiến mọi người đổ mồ hôi hột. Ngay cả Thái Tử khi nghe vị Hồ Ngạn này nhiều lần buộc tội Tần Vương tàn bạo thích gϊếŧ chóc hoặc Triệu Vương mua danh chuộc tiếng cùng với đủ loại chuyện xấu của các chư vương khác, sau lưng đã từng nhận xét người này mỗi lần đều cõng quan tài để dâng tấu chương. Cho nên, người khác mà nói lời này thì Thái Tử tất nhiên cho rằng họ có động cơ thầm kín, nhưng lúc này Hồ Ngạn sắc bén chỉ ra tông thất đang bị hoang mang, hắn chỉ trầm ngâm một lát rồi cuối cùng gật đầu.
“Hồ Cấp gián nói rất đúng, là cô nhất thời sơ suất.”
Từ khi Thái Tử giám quốc, được mọi người khuyên can bèn dùng "cô" để tự xưng cho đúng danh phận, phong thái khiêm tốn đôn hậu luôn nghe can gián khiến các hạ thần tán dương không ngừng. Ngay lúc này, Thái Tử nghe Hồ Ngạn sắc bén chỉ trích mà không trách cứ, ngược lại nhận lãnh khiến các vị đại thần khác có người thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng có người sắc mặt khác thường. Khi đoàn người nối đuôi nhau rời khỏi Tây Noãn Các, Thái Tử đi cuối hàng nhìn thoáng qua Hoàng đế vẫn nằm không nhúc nhích trên giường, khóe môi nhếch lên cười lạnh.
Từng người trở về nha môn không khỏi thuật lại tình hình khi thấy Thiên Tử ở Tây Noãn Các cho các đồng liêu, lúc này mọi người đều biết Hoàng đế chẳng những còn sống mà còn rất ổn định. Vì thế, khi tin tức Thái Tử hạ chỉ tuyên triệu Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu, Hoài Vương Thế tử Trần Thiện Vũ, Chu Vương Thế tử Trần Thiện Mục ngày kế vào Càn Thanh Cung yết kiến Hoàng đế được truyền ra, những nghị luận ồn ào huyên náo tức khắc bình ổn.
Còn phần Tần Vương Thế tử Trần Thiện Văn lớn tuổi nhất trong đám hoàng tôn vì sao lại bị cô đơn vứt sang một bên, thứ nhất là do Tần phiên mưu đồ bất thường đã truyền khắp thiên hạ, thứ hai cậu ta vừa bị Hoàng đế hạ lệnh cấm túc trong phủ, vì thế đương nhiên không ai thắc mắc điểm này.
Buổi tối, khi quan viên trong các nha môn lục tục tan sở rời cung thành về nhà, Hồ Ngạn ra khỏi Trường An hữu môn lên chiếc xe ngựa cũ nát của mình. Sau khi ngồi ổn, ông ta quen cửa quen nẻo mò tìm dưới nệm xe lôi ra một tờ giấy. Đọc nhanh như gió xem xong, ông ta vo tờ giấy nho nhỏ thành một cục rồi thản nhiên cho vào miệng lập tức nuốt xuống bụng. Xe ngựa được thuê từ tiệm để thuận tiện cho việc đi lại giữa tư gia và cung đình, ngay cả xa phu cũng đổi mỗi ngày, Hồ Ngạn không những nổi tiếng ăn ngay nói thẳng mà còn rất thanh liêm, dĩ nhiên không ai hoài nghi ông ta, càng không cần phải nói đến chiếc xe ngựa.
Sáng sớm hôm sau, Trần Thiện Chiêu chạy tới Đông Hoa môn, chờ nơi đó là Hoài Vương Thế tử mười bảy tuổi và Chu Vương Thế tử mười sáu tuổi, cả hai đều chưa thành hôn nhưng từ mười một mười hai tuổi đã bị đưa đến kinh thành vào Văn Hoa Điện học hành, gương mặt không còn nét trẻ con như thiếu niên dân gian. Chào hỏi nhau xong, Hoài Vương Thế tử Trần Thiện Vũ luôn kiệm lời liền ngậm miệng, còn Chu Vương Thế tử Trần Thiện Mục lại thì thầm nói chuyện với Trần Thiện Chiêu. Bởi vì nhiệm vụ tu thư nên suốt một năm qua Trần Thiện Chiêu luôn nhốt mình trong kho Cổ kim thông tập.
“Ngự dược cục không phải ở bên cạnh kho Cổ kim thông tập sao, Chiêu ca thật sự không nghe chút tiếng gió gì?”
“Vụ này. . .Thiện Mục hiền đệ, đệ đâu phải không biết, con người của ta vừa thấy sách là chẳng phân biệt ngày đêm. Quanh kho Cổ kim thông tập là nơi nào ta chưa từng tới gần một bước, sao có thể nghe được tiếng gió gì?”
“Chiêu ca, huynh ngốc quá mức!” Xưa nay Trần Thiện Mục luôn tinh quái vừa tức giận vừa buồn cười lắc lắc đầu, làm như chính mình mới là ca ca nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Trần Thiện Chiêu, thấp giọng khuyên: “Tóm lại đệ nhắc nhở huynh, hiện tại tình thế không ổn, huynh phải cẩn thận một chút!”
Vô luận đây là thiện ý hay ác ý, Trần Thiện Chiêu chỉ có thể giả ngu. Trong chốc lát, một thái giám lại đây đưa bọn họ vào. Khi sắp đến Đông Cung, thái giám dẫn đầu đột nhiên dừng lại, lát sau bèn thấy một đoàn người ra khỏi Đông Cung, đi đầu không phải Thái Tử thì còn ai? Bốn thúc cháu gặp mặt, Thái Tử xua tay ngừng ba người định hành lễ, nhẹ nhàng nói: “Vào lúc này không cần đa lễ, theo ta đến Càn Thanh Cung thôi!”
Tây Noãn Các trong Càn Thanh Cung là phòng ngủ của Thiên Tử, chỉ mới hai ngày mà đã nghênh đón đoàn khách thứ hai đến thăm hỏi, quang cảnh lại khác hôm trước một trời một vực. So với Hạ Thủ Nghĩa và nhóm đại thần mắt luôn nhìn thẳng, Trần Thiện Vũ và Trần Thiện Mục vừa vào Càn Thanh Môn đã quan sát tứ phía. Lúc này Trần Thiện Mục đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Thái Tử Cửu thúc, sao không thấy Lý công công?”
Thái Tử vốn chuẩn bị nghe Trần Thiện Chiêu hỏi câu này, lại không ngờ là Trần Thiện Mục nêu thắc mắc đầu tiên, lập tức bình tĩnh trả lời: “Lý công công được phụ hoàng sai phái ra ngoài làm việc, cho nên hiện giờ không có mặt.”
“Ồ. . .”
Trần Thiện Chiêu không để ý đến chữ 'ồ' được kéo thật dài, từ khi tiến vào Tây Noãn Các, toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt trên người Hoàng đế. Đứng cách thật xa nhìn không rõ ràng, cho đến lúc hành lễ, Thái Tử vẫn luôn canh giữ bên cạnh, dù bọn họ đồng loạt quỳ gối lên tiếng thăm hỏi, Trần Thiện Chiêu vẫn không biết Hoàng đế bị hôn mê hay chỉ đang ngủ say, trong lòng cảm thấy vô cùng nôn nóng nói không nên lời. Tuy nhiên, ngay tại một khắc này, hắn chợt thấy một người bỗng nhiên nhào tới bên cạnh Hoàng đế, hóa ra lại là Trần Thiện Vũ trước nay trầm mặc ít lời!