Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
“Phụ hoàng, nhi thần tới thăm ngài.”
Thấy Hoàng đế nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, chiếc lư hương sứ tỏa ra làn khói trắng lượn lờ với mùi thơm dễ chịu, Thái Tử biết Hoàng đế không nghe được những lời này, khóe môi nhếch lên cười cười. Nhìn Tây Noãn Các của Càn Thanh Cung vắng lặng, một hồi lâu hắn mới trầm giọng nói tiếp: “Tuy đều là hoàng tử, nhưng lúc xưa trong số các huynh đệ chỉ có Đại ca Thái Tử Chiêu Khánh được thường xuyên đến đây, khi ấy nhi thần còn hâm mộ huynh ấy.”
Hắn ngừng lại một chút, dường như nhớ lại quá khứ xa xăm, giọng điệu càng thêm thong thả: “Lúc đó nhi thần còn nhỏ, tính tình Đại ca luôn ôn hòa, nhi thần không thể gặp phụ hoàng mỗi ngày nên cứ quấn quýt Đại ca hỏi thăm. Ước chừng thấy nhi thần nhỏ tuổi, thường xuyên qua lại nên đôi khi Đại ca phun ra chút nước đắng. Tỷ như trước mặt phụ hoàng mà nói gì sai là bị mắng té tát, tỷ như làm đúng sẽ không khen thưởng nhưng làm sai chuyện nhỏ sẽ bị trách phạt; trong khi Nhị ca Tam ca luyện võ nghệ giỏi là được khích lệ, Tứ ca Ngũ ca viết chữ đẹp làm thơ hay là được ban thưởng. . . Có một lần, Đại ca say bí tỉ còn thậm chí oán giận than rằng, nếu Đại ca không phải mang cái danh Thái Tử rác rưởi này thì có thể tiêu dao một chút!”
Trong Tây Noãn Các không có ai khác, cho nên Thái Tử nhỏ giọng kể ra bí mật không ai biết. Mà hắn dường như cũng chẳng để ý Hoàng đế đang ngủ say có nghe được những lời này, vẫn tiếp tục tự nói một mình.
“Khi đó nhi thần luôn cảm thấy Đại ca làm bộ làm tịch, tuy còn nhỏ nhưng cũng bắt đầu hiểu chút chuyện, biết Thái Tử không giống các ca ca khác, đây chính là Hoàng đế tương lai thống trị thiên hạ, một lời có thể quyết định sống chết vinh nhục của mọi người, vị trí như vậy sao còn không muốn? Mãi đến trước lúc nương qua đời gọi nhi thần đến thổ lộ một số chuyện, lần đầu nhi thần biết ngôi vị hoàng đế vốn không phải hào nhoáng như trong tưởng tượng mà đầy máu tanh dơ bẩn!”
Thái Tử không dùng danh xưng 'mẫu phi' để gọi Ngô Quý phi đã qua đời, mà dùng xưng hô 'nương' như nhà dân gian bá tánh. Gương mặt có bốn năm phần tương tự với Hoàng đế đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn dị thường, giọng nói cũng lộ ra sự xúc động phẫn nộ khó có thể che giấu: “Tiên Hoàng hậu đối xử bình đẳng với phi tần hậu cung, đối xử với các hoàng tử cũng bình đẳng. Nhi thần luôn kính trọng bà, luôn cho rằng bà là thê tử nguyên phối kết tóc của phụ hoàng. Tuy nhiên nương lại nói cho nhi thần biết, di mẫu ruột thịt của nhi thần, tỷ tỷ ruột thịt của nương mới là nguyên phối của phụ hoàng. Còn phụ hoàng sau khi nghênh cưới tiên Hoàng hậu, di mẫu đưa nhi tử đến tìm thì không những không nhận đích thê đích tử, ngược lại chỉ vì muốn kế thừa binh mã của Bành Nguyên soái mà nhẫn tâm gϊếŧ mẫu tử hai người!”
“Ha ha. . . Ha ha ha!”
Hắn cười vài tiếng với giọng còn khó nghe hơn khóc, sau đó bụm mặt nghẹn ngào: “Khi đó nhi thần còn nhỏ, không cách gì tin tưởng phụ hoàng anh minh thần võ sẽ làm ra chuyện đáng sợ như vậy. . . Không phải không tin mà hoàn toàn không muốn tin! Sau khi nhi thần lớn đã lặng lẽ sai người đi điều tra, đương nhiên, chuyện năm xưa đã được quét dọn sạch sẽ, không có nửa điểm manh mối. Nhi thần không thể tra được gì, vụ này trở thành tâm bệnh trong lòng nhi thần."
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mãi đến lần đó Đại ca bị phụ hoàng răn dạy một trận thất hồn lạc phách dầm mưa trở lại Đông Cung, nhi thần đang ngồi chờ thấy Đại ca bị rét lạnh đến mức môi xanh tím bộ dáng hoảng sợ. Vốn định cáo từ thì bị Đại ca lôi kéo giữ lại cùng uống rượu. Khi biết được phụ hoàng nổi trận lôi đình vì Đại ca chỉ trích Lại Bộ Thị Lang Trình Phượng Hiểu về vụ 'đình thê biệt thú', lại còn lên án mạnh mẽ Đại ca tin vào những lời nghe nhầm đồn bậy, nhi thần biết ngay chuyện nương kể không phải vô căn cứ.”
(Đình thê biệt thú 停妻别娶: bà còm không hiểu cụm từ này nên không edit, để nguyên xi mong ai hiểu thì giải thích hộ)
Sau khi nói một tràng, Thái Tử mới ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ khó tả: “Chính vì đêm ấy bị cảm nhiễm phong hàn mà Đại ca bệnh không dậy nổi rồi qua đời sớm. Khi đó nhi thần đã tin gần hết lời nói của nương trước lúc lâm chung, đến khi cung nữ nương tin cậy nhất đưa cho nhi thần ghi chép của bà, nhi thần mới hoàn toàn hiểu rõ. Nương là Quý phi, nhưng vị Quý phi này ban đầu lại không biết chữ, cho nên chưa từng lưu lại thư từ gì. Ghi chép kia là một đống chữ xiêu xiêu vẹo vẹo làm trò cười cho thiên hạ, thế nhưng lại là kỷ vật cuối cùng bà để lại cho con trai. Chậc chậc, cũng không biết nương phải bỏ công sức học chữ học viết bao nhiêu lâu mới có thể hoàn thành ghi chép này!"
Thái Tử lắc đầu: "Lúc đó nhi tử mới biết, nương và di mẫu rất thân nhau. Sau khi di mẫu và phụ hoàng thất lạc, di mẫu hoài thai năm tháng phải đi di tản tránh binh đao, suýt nữa mất mạng mấy lần. Nguy hiểm nhất là một lần trốn vào tầng hầm trong lúc hỏa hoạn nên mới có thể sống sót, sau khi bò ra thì thấy toàn bộ thôn xóm đều cháy rụi.”
Mặc dù chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán, nhưng hiện giờ kể ra chuyện này vẫn khiến Thái Tử rùng mình: “Cho nên lúc đó di mẫu không phải ôm theo Đại ca đi tìm phụ hoàng một mình mà có nương đi cùng. Chỉ là tính tình di mẫu mẫn cảm lo xa, vì thế bảo nương ở một nhà trọ khác, còn mình thì bế đứa bé đi tìm trượng phu, tìm tới tìm lui lại mất luôn tính mạng. . . Đáng thương nương không thể nhìn mặt tỷ tỷ và ngoại chất nhi lần cuối, hốt hoảng chạy về quê. Trong cảnh loạn thế mà một thiếu nữ phải vất vả thế nào để hồi hương ai cũng biết. Chờ đến khi thiên hạ thống nhất, người ngồi trên ngôi vị hoàng đế hóa ra là tỷ phu của bà, thậm chí còn phái người đặc biêt tìm được bà!”
Nói tới đây, Thái Tử hít một hơi thật sâu, đứng dậy rồi quỳ một gối trước giường, đối diện với gương mặt ngủ say của Hoàng đế, nói từng câu từng chữ: “Phụ hoàng, nương viết trong bản ghi chép, mỗi một ngày sống trong cung đều như bị tra tấn nhưng bà cố tồn tại, chỉ muốn nhìn xem có thể lấy lại công đạo cho tỷ tỷ hay không. Ông trời đúng là trêu ngươi, chỉ cần được sủng hạnh vài lần là bà có thai ngay, vì thế được phong Quý phi rồi sinh ra nhi thần. Bà là người yếu ớt, sinh sản xong tổn hại sức khỏe nên sớm qua đời. Lúc gần mất, ngoại trừ nói những lời khi đó nhi thần chưa hiểu, thậm chí còn nói ngôi vị hoàng đế vốn nên dành cho nhi thần, là phụ hoàng thiếu nhi thần. Lời này mãi đến nhiều năm sau khi đọc được bản ghi chép kia, nhi thần mới thật sự hiểu rõ!”
Từng câu từng chữ như trút hết cõi lòng, nói xong hắn mới ngồi bệt dưới đất, xoay người dựa lưng vào mép giường cao cao, vòng tay ôm lấy đầu gối như một đứa trẻ, mặt mày ngơ ngẩn: “Sau khi Đại ca chết, Nhị ca Tam ca liều mạng tranh vị trí trữ quân, Tứ ca Ngũ ca thì châm ngòi thổi gió, còn bao nhiêu người khác cũng thèm muốn vị trí này. Nhi thần chỉ nỗ lực học hành, giấu đi mũi nhọn, làm tốt mỗi một chuyện nên làm. Nhi thần biết rằng, nếu lời nương nói là thật sự, vậy thì vị trí này nhi thần càng có hy vọng lớn nhất so với bất kỳ ai. Quả nhiên, vị trí trữ quân rốt cuộc cũng thuộc về nhi thần. Thế nhưng ngồi lên được vị trí này, nhi thần mới chân chính hiểu rõ những lời oán hận lúc xưa của Đại ca có ý nghĩa gì!”
Không có khen thưởng, chỉ có trách cứ. Làm tốt là đương nhiên, làm sai phải nhận trách cứ nghiêm khắc nhất, thậm chí bị lạnh nhạt! Trách không được mọi người đều nói vị trí khó làm nhất là Thái Tử trữ quân, hắn đã từng không tin, nhưng hiện giờ lại tin hoàn toàn!
“Ngươi thật sự cho rằng, trẫm chỉ vì mẫu thân ngươi là muội muội của cô ấy nên mới sách phong ngươi thành Thái Tử?”
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói khiến bả vai Thái Tử cứng lại. Nhưng trong nháy mắt kinh ngạc qua đi, hắn lập tức thả lỏng thân người, cũng không quay đầu chỉ hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
“Tham mộ phú quý trèo lên cành cao, công thành danh toại xong rồi muốn bồi thường nguyên phối, đó là nhân vật trong mấy vở kịch vớ vẩn, trẫm mới không nhàm chán như vậy.” Trên long sàng không biết Hoàng đế đã tỉnh dậy từ khi nào, gương mặt lộ ra nụ cười mỉa mai: “Năm xưa trẫm xác thật làm sai, nhưng khi đó mọi người đều nói cô ấy đã chết, trẫm cưới Anh Nương cũng không có gì quá đáng. Huống chi, trong thời loạn thế chỉ coi nắm tay ai lớn, cái gọi là danh phận cũng không phải nhất định! Hán Quang Võ cưới Âm Lệ Hoa trước, sau khi đăng cơ lại sách phong Quách Thánh Thông làm Hậu, Âm Lệ Hoa làm Quý nhân. Thế nhưng cuối cùng Quách Thánh Thông không biết cách cư xử, trong khi Âm Lệ Hoa lại thông minh kiên nhẫn, rốt cuộc hậu vị đổi chủ. Sự việc không giống nhau nhưng nếu xét về lý, di mẫu của ngươi kém quá xa so với Anh Nương!”
Thái Tử cười khẩy: “Ý của phụ hoàng là tiên Hoàng hậu mệnh tốt nên di mẫu bị vậy coi như đáng đời?”
“Cô ấy ôm đứa bé tới tìm trẫm, trẫm sai người sắp xếp cho cô ấy ở một nơi khác. Chờ khi bình ổn loạn thế, mặc dù không thể cho cô ấy danh phận nguyên phối, nhưng dĩ nhiên sẽ để cô ấy an hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Tuy nhiên sau vài lần cô ấy không thể gặp trẫm, bèn cho rằng trẫm muốn hại mẫu tử cô ấy. Khi Bành Nguyên soái bệnh nặng, trẫm ra khỏi thành kiểm tra binh mã dự bị xuất chinh, cô ta ôm đứa bé đến phủ nguyên soái, nói dối là gia quyến của thuộc hạ đã tử trận xin hẹn gặp Anh nương, sau khi gặp được bèn la lối mắng Anh nương chiếm đoạt trượng phu của mình! Tuy đó là lần đầu tiên Anh nương biết còn có vụ này nhưng vẫn giữ cô ấy lại, nguyện ý học theo điển tích Nga Hoàng và Nữ Anh. Ngươi luôn nhận xét Anh nương quan tâm thương yêu tất cả các hoàng tử, chưa từng có thành kiến với ngươi, vậy ngươi có từng nghĩ tới, vì sao bà và Thái Tử Chiêu Khánh đều mất sớm?”
(Nga Hoàng và Nữ Anh: hai chị em ruột là con gái của vua Nghêu đều gả cho vua Thuấn, một là chính thê, một là thứ thiếp. Tuy thờ chung một chồng nhưng hai người vẫn rất hòa thuận đoàn kết thương yêu nhau. Vua Thuấn thường xuyên xuất hành công cán, Nga Hoàng sẽ xử lý công việc triều chính còn Nữ Anh thì cai quản tam cung lục viện)
Không nghe Thái Tử trả lời, Hoàng đế đột nhiên cười lạnh: “Không sai, Thái Tử Chiêu Khánh là vì bị trẫm tức giận mắng nhiếc một hồi, dầm mưa nhiễm phong hàn rồi qua đời, nhưng trước đó hắn vẫn luôn bệnh tật ốm yếu bẩm sinh là sự thật! Về phần Anh nương lại còn mất sớm hơn, nguyên do là khi hoài thai Chiêu Khánh bị kinh hách, bị di mẫu của ngươi đâm cây kéo vào bả vai! Điều đáng phẫn nộ hơn chính là, trẫm vội vàng gấp rút chạy về, di mẫu ngươi vừa nhìn thấy trẫm liền bế đứa bé mới một tuổi trầm mình xuống hồ sen!”
“Trẫm hại cô ta và nhi tử, nhưng nếu cô ta không ngoan cố thì vốn không phải kết cục như vậy! Về phần nương ngươi, trẫm vốn không cần nạp nàng làm phi, nàng tự than vãn tuổi không còn nhỏ lại không có ai để nương tựa, trẫm thấy tội nghiệp nên hỏi nàng có nguyện ý vào cung, nàng đáp ứng ngay lập tức. Còn phần ngươi. . . bảo hộ một thái tử dễ hơn nhiều so với làm hoàng đế khai quốc. Trẫm đã dẹp sạch đủ loại tệ nạn kéo dài bao nhiêu năm và thiết lập luật lệ, vì thế trẫm chỉ yêu cầu một trữ quân nhân đức ổn trọng hướng thiện biết đại thể, chứ không cần một dũng tướng chỉ biết sát phạt, cho nên mới chọn ngươi. Đương nhiên, cũng không phải không có ý muốn đền bù cho nương và di mẫu của ngươi. Thế nhưng ngươi khiến trẫm quá thất vọng!”
“Vậy sao? Hóa ra nói đến cùng, phụ hoàng vẫn cảm thấy nhi thần không có năng lực.” Thái Tử nhún vai, sau đó nở nụ cười nhẹ: “Đâu còn cách nào, nhi thần không phải Nhị ca Tam ca có công chinh chiến, có đại quân làm hậu thuẫn. Cái nhi thần có chỉ là danh phận này, thế nhưng làm trữ quân mà luôn kinh sợ bất an, cộng thêm chuyện xưa lấn cấn trong lòng, lúc nào cũng cảm thấy vị trí này ngồi không yên. Chỉ cần phụ hoàng thoái vị nhường ra ngôi cửu ngũ, nhi thần nhất định sẽ chứng minh năng lực của mình, sẽ không cần dùng những thủ đoạn tính kế nhỏ nhặt như lúc trước!”