Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Nếu nói lúc nãy khi Hoàng đế sắc bén hỏi Chương Hàm một câu, trong Tây Noãn Các đã từng yên tĩnh như chết, vào lúc này Thái Tử mang đến tin tức như vậy, thật giống như đại dương vốn sóng to gió lớn lại nổi lên một cơn lốc mới khiến tất cả mọi người đều hít hà. Tuy nhiên, Hoàng đế đang ngồi dựa trên giường lại không tỏ ra ngạc nhiên lắm, khóe môi thậm chí hiện lên nụ cười giễu cợt.
“Đã biết. Vậy cứ chờ xem thằng Nhị dự bị đánh một trận như thế nào!”
Bởi vì trước đó phủ Tần Vương đã hạ lệnh đóng chặt các cửa tứ phía nên không có tin tức gì được truyền ra; hơn nữa khi Chương Hàm cùng Trương Như và Ngô thị liên danh thượng tấu lại dùng sáp niêm phong đưa đến ngự tiền, cho nên Thái Tử cũng không biết Trần Thiện Thông mất tích còn Tôn thị giả mang thai. Vì thế, thấy Hoàng đế đối mặt với tin tức động trời thình lình xảy ra mà vẫn có thể bảo trì trấn định, trong lòng Thái Tử vừa kinh ngạc lại vừa thất vọng, nhưng sau đó vẫn cúi đầu nói tiếp: “Ngoài ra, nhi thần đã thanh tra lăng tẩm Chung Sơn hồi lâu, mỗi một ngọn núi đều quan sát tỉ mỉ cùng với Khâm Thiên Giám Lễ Bộ và Công Bộ, vùng đất được chọn trước đó xác thật là nơi phong thuỷ tốt nhất. Nhưng vụ có mạch nước ngầm. . .”
Hắn hơi dừng lại rồi ngẩng đầu nói: “Vụ có mạch nước ngầm đột nhiên phát sinh ngay giữa kỳ thi công. Mặc dù người chứng kiến đông đảo, nhưng Công Bộ Thị lang Phương Hòa cùng Khâm Thiên Giám Lưu Nhập Vi sợ bị truy cứu, cho nên thông đồng với thái giám Võ Vĩnh Lạc của Tư Xã Giám trong cung phái tới, suốt đêm lấp hết nguồn nước ngầm để che giấu. Nhi thần đã tận mắt kiểm tra nơi phát sinh mạch nước ngầm, nguồn suối đã tìm không thấy, nếu không nhờ có đầy đủ nhân chứng thì chỉ sợ bị bọn chúng lừa dối qua đi.”
Nghe Thái Tử nói tới đây, Hoàng đế xua tay ý bảo không cần nói thêm, trầm ngâm một lát rồi nhàn nhạt bảo: “Nếu đã lấp kín, chọn nơi phong thuỷ bảo địa khác không khỏi kéo dài thời gian, hơn nữa còn hao tài tốn của, việc này cứ để vậy đi. Còn phần mấy kẻ thông đồng cấu kết lừa trên gạt dưới, giao cho ngươi xử trí.”
“Vâng ạ.”
Thái Tử tuân mệnh đứng dậy muốn cáo lui, Hoàng đế lên tiếng kêu lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông của phủ Tần Vương hiếp bức Vương phi bịa đặt hỉ mạch, lừa trên gạt dưới, hơn nữa còn trốn khỏi kinh thành, bụng dạ khó lường. Lập tức tước đoạt phong hàm Lạc Xuyên Quận vương, mệnh Tông Nhân Phủ xoá tên trong tông tịch, lập tức truyền chỉ đến phủ Tần Vương ở Tây An. Ngoài ra, niệm tình Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị vì bị hiếp bức, cho phép hòa li trở về nhà, xứng phu quân khác.”
Lời này vừa nói ra. Thái Tử dĩ nhiên sững sờ đứng chết trân tại chỗ. Chương Hàm sau khi ngẩn ngơ, trong lòng liền nảy sinh một nỗi vui sướng và nhẹ nhõm khôn tả. Cảm giác được Trần Thiện Chiêu đang nắm tay mình chợt siết chặt, nàng nghiêng đầu liếc chàng ta một cái, thình lình phát hiện trong mắt trượng phu cũng tràn ngập một cỗ hoan hỉ nói không nên lời. Trương Như đứng bên cạnh cũng thở hắt ra, ánh mắt nhìn Hoàng đế tràn đầy sùng kính và cảm phục.
Từ xưa đến nay, cứ đụng tới loại sự tình này là luôn dùng cái chết để che trăm xấu, hơn nữa luôn là phụ nữ gặp tai ương. Thật không ngờ Hoàng đế đổ tất cả mọi tội danh lên người Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông, hơn nữa không những cho Tôn thị một con đường sống mà còn đưa trở về nhà, thậm chí còn ban ý chỉ xứng phu quân khác! Có bùa hộ mệnh này, rốt cuộc Tôn thị không cần lấy chết tạ tội!
Tri Vương Trần Dung và Trần Thiện Duệ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Hoàng đế trạch tâm nhân hậu ân xá Tôn thị. Cho nên, khi Thái Tử cúi đầu hô phụ hoàng anh minh, tự nhiên những người khác đều theo thiệt tình phụ họa. Hoàng đế phân phó Thái Tử thả hết tất cả hoàng tử hoàng tôn bị cấm túc trong cung về nhà, lệnh Tri Vương đưa Trương Như đi Trường Ninh Cung gặp Cố Thục Phi chào từ biệt, chỉ giữ lại Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Duệ và Chương Hàm của phủ Triệu Vương.
Chương Hàm nhạy bén chú ý tới một điểm, khi Thái Tử nghe tin Tri Vương sắp đi về đất phiên và thấy Hoàng đế chỉ cần giữ lại ba người bọn họ, lúc rời đi tuy sắc mặt nhìn như bình thản nhưng ánh mắt lại soi mói thật lâu trên người Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ. Chợt nhớ đến tin tức Tây An truyền đến Tần Vương thu binh quyền của Thiểm Tây Đô Ti vừa nãy, tâm trạng nhẹ nhàng vui sướng của Chương Hàm bởi vì Tôn thị được ân xá lập tức biến mất không còn bóng dáng. Khi nàng quỳ xuống trước giường Hoàng đế bên cạnh Trần Thiện Chiêu, tâm thần nàng vẫn còn hoảng hốt vì sự kiện kia, đột nhiên phát hiện trước mắt xuất hiện một ngón tay.
Kinh ngạc ngẩng đầu, nàng thấy Hoàng đế giơ tay chỉ vào chính mình. Ngay lúc này đầu óc nàng trống rỗng, càng không biết vừa rồi thất thần có bỏ lỡ câu nào hay không. Cũng may Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng hồi lâu rồi nghiêm giọng hỏi rõ ràng: “Chương thị, đức hạnh của một người phụ nữ quan trọng nhất là gì?”
Mặc dù Trần Thiện Chiêu ở ngay bên cạnh, nhưng Chương Hàm biết vấn đề thình lình đưa ra chỉ có thể dựa vào chính mình, trầm ngâm một lát rồi bình tĩnh đáp: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đức hạnh của một người phụ nữ quan trọng nhất là ở chỗ giúp chồng dạy con giữ cho gia trạch bình an.”
Một câu trả lời vô cùng đơn giản như vậy lại khiến Hoàng đế mỉm cười, sau đó bèn nhìn Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ cười nhạt: “Lúc trước khi trẫm chọn Vương phi cho phụ vương các ngươi, đã từng hỏi hắn muốn Vương phi như thế nào. Hắn cũng trả lời, muốn một Vương phi giúp chồng dạy con giữ cho gia trạch bình an, không ở phía sau ngáng chân là đủ rồi. Vậy mà hắn còn nói 'đủ rồi', trên đời này nữ tử tuy nhiều, nhưng người có thể làm được như vậy đã rất ít, hơn nữa có thể làm tốt những việc này thì trăm dặm thậm chí ngàn dặm mới tìm được một! Trẫm đã chọn tới chọn lui các thiên kim trong vòng huân quý, rốt cuộc mới tuyển được mẫu thân Phó thị của các ngươi, lúc sau quả nhiên phu xướng phụ tùy gia đình hạnh phúc. Còn phần hai đứa bây, một đứa tự chọn thê tử cho mình còn một đứa là do phụ thân chọn thê tử, thế nhưng thật ra đều có ánh mắt rất tuyệt. Trẫm có phải nên nói phủ Triệu Vương có mệnh tốt luôn tìm được người nội trợ hiền lương đức hạnh?”
Lời này nửa trước đề cập đến Triệu Vương Phi Phó thị, nửa đoạn sau nghe không ra là khen hay là mỉa, cho nên Trần Thiện Chiêu lập tức giả ngu cúi đầu mỉm cười không nói lời nào, còn Trần Thiện Duệ thì cung kính thưa: “Đều được Hoàng gia gia thành toàn, vì thế phụ vương Đại ca và tôn nhi mới có thể cưới được hiền thê.”
“Thê tử của Trần Thiện Văn và Trần Thiện Thông cũng do trẫm thành toàn, tại sao lại không thấy bọn chúng cầm sắt hài hòa phu xướng phụ tùy?” Hoàng đế cười nhẹ. Nhìn Trần Thiện Duệ cứng họng không biết nên trả lời thế nào, còn Trần Thiện Chiêu không hề có nghĩa khí vẫn tiếp tục giả câm vờ điếc, ngài bèn tức giận quát: “Được rồi, không cần ở chỗ này tiếp tục làm bộ! Trẫm cấm túc hai huynh đệ các ngươi ở trong cung cả đêm, nghĩ đến thê tử các ngươi một đứa thì trấn trạch một đứa chạy ngược chạy xuôi cũng đã sớm rầu thúi ruột. Thôi cút hết đi, trẫm không thèm xem các ngươi âu yếm trước mặt trẫm!”
Trần Thiện Duệ theo Đại ca dập đầu cáo lui, đứng lên mới phát hiện Đại ca vẫn nắm tay Đại tẩu, lúc này mới hiểu ra câu "âu yếm" của Hoàng đế từ đâu mà đến. Chờ đến khi ra khỏi Càn Thanh Cung, hắn lại nhìn thoáng qua, thấy Trần Thiện Chiêu vẫn chưa từng buông tay, rốt cuộc nhịn không được nhắc nhở: “Đại ca, trước công chúng, huynh phải đúng mực một chút chứ!”
“Hoàng gia gia cũng chưa nói gì, sợ quái chi ánh mắt người khác?”
Tuy nói như vậy, nhưng thấy Chương Hàm dùng sức giật giật tay mình, rốt cuộc hắn cũng buông ra. Đến Huyền Vũ môn để ra cung, thúc giục Chương Hàm lên phượng kiệu xong, Trần Thiện Chiêu kéo lại Trần Thiện Duệ đang muốn lên ngựa, thấp giọng nói: “Tứ đệ, đừng cưỡi ngựa, lên xe của ta nói chuyện nhé.”
“Hả?”
Mặc dù Trần Thiện Duệ không bao giờ thích ngồi xe lên kiệu, nghe vậy có chút không tình nguyện, nhưng thấy vẻ mặt trịnh trọng của Trần Thiện Chiêu nên cuối cùng vẫn đáp ứng. Chờ đến khi lên xe ngựa của Trần Thiện Chiêu, hắn ngồi xuống định lên tiếng hỏi nhưng chỉ thấy Trần Thiện Chiêu đột nhiên đứng lên, tỉ mỉ kiểm tra bốn vách thùng xe một hồi rồi mới ngồi xuống.
“Đại ca, sao huynh lại. . .”
“Thời gian sau này không bình thường, đệ có thể không ra cửa thì tận lực đừng ra cửa, đừng cưỡi ngựa, tốt nhất ngồi xe, hơn nữa tốt nhất là dùng xe này của ta!” Thấy Trần Thiện Duệ lộ ra sắc mặt kỳ dị không hiểu nổi, Trần Thiện Chiêu bèn nhấn mạnh: “Thùng xe của ta lúc xưa được chế tạo đặc biệt, vách xe lót toàn bằng tấm thép, có thể phòng nỏ tiễn. Nếu bấm cơ quan, người muốn xông vào cũng sẽ bị vỡ đầu chảy máu.”
Giải thích một cách rõ ràng như vậy, nếu Trần Thiện Duệ còn nghe không hiểu thì hắn chính là óc heo. Nghĩ đến biến cố ở phủ Tần Vương, cùng với tin tức truyền đến từ Tây An phủ, hắn không khỏi hít hà một hơi, lập tức hỏi: “Có phải tên mập chết tiệt Trần Thiện Thông bịa đặt thê tử hoài thai để chính mình phải ở bên cạnh chăm sóc, nhờ đó dùng kế 'Ve sầu thoát xác' lặng lẽ rời kinh? Còn vụ Nhị thúc Tần Vương. . . thật sự muốn tạo phản?”
“Có phải hay không đã chẳng còn quan trọng, bởi vì hai tin tức này cộng thêm một đống bằng chứng, người khác đều chỉ biết đưa ra kết luận như vậy.” Trần Thiện Chiêu mím chặt môi, một hồi lâu mới mở miệng nói tiếp: “Hơn nữa, khi tin tức này truyền tới triều dã, những đại thần vốn có lòng kiêng kị phụ vương công cao chấn chủ, chỉ sợ sẽ phản ứng càng kịch liệt hơn. Tình cảnh của chúng ta sẽ càng gian nan.”
“Chỉ cần Hoàng gia gia còn tin cậy. . .”
Trần Thiện Duệ chỉ nói nửa câu bèn hoàn toàn nghẹn lại. Tình huống hiện tại của Hoàng đế hôm nay đã thực rõ ràng, bằng không vì sao tối qua cần phải đột nhiên cấm túc các hoàng tử hoàng tôn trong cung? Huống chi, sau vụ kinh hãi ở phủ Tần Vương, phụ vương cũng là người cầm binh đông đảo đương nhiên thành cái đích cho mọi người chỉ trích! Mà bọn họ hai đích tử đều ở lại kinh thành, nếu xảy ra chuyện gì thì mẫu thân sẽ lo lắng biết nhường nào? Trong nháy mắt, Trần Thiện Duệ nhịn không được hung hăng siết chặt nắm tay.
“Tứ đệ, nếu lỡ có chuyện không may, ta xin phó thác Đại tẩu và chất nhi cho đệ và Tứ đệ muội.”
Nghe một câu nhói lòng như thế, Trần Thiện Duệ chỉ cảm thấy đầu óc quả thực muốn nổ tung. Tuy xưa nay hắn luôn hơi chút ghen tỵ khi Trần Thiện Chiêu được thánh sủng sâu đậm, mặc dù cảm thấy Đại ca quá văn nhược không thể kế thừa sự anh minh thần võ của phụ vương mà lại là thế tử, nhưng ở kinh thành hơn một năm, huynh đệ ở chung lâu ngày, hắn dần dần cảm thấy Trần Thiện Chiêu tuy không biết võ nghệ nhưng đầu óc lại không tệ chút nào. Cho nên, vừa tìm lại phản ứng là hắn lập tức nói một cách chém đinh chặt sắt: “Đại ca đừng quá coi trọng người khác mà hạ thấp uy phong của mình. Nếu tới nông nỗi kia, đệ và Lăng nhi đương nhiên sẽ che chở huynh cùng Đại tẩu và chất nhi mở một đường máu thoát thân. Cái đám tôm chân mềm kinh vệ này có thể lợi hại hơn so với tụi Mông Cổ Nữ Chân hay đảng phản loạn hay sao? Huống chi bọn chúng cũng không dám!”
“Tóm lại, đệ hãy nhớ kỹ những lời của ta là được.”
Trần Thiện Chiêu khoanh tay, không nhìn vẻ mặt tức giận của Trần Thiện Duệ mà trong đầu lại hiện lên gương mặt của thê nhi. Triệu Vương Thế tử hắn đây ở kinh thành thời gian quá dài, gặp phải loại sự tình này đương nhiên trở thành bia ngắm. Hắn đã sớm dự bị đường lui cho thời điểm cần thiết. Chỉ xem tình hình trước khi thê tử sắp sinh liền biết, Thái Tử không thể dung nạp phụ vương hắn, cũng sẽ không dung thứ cho hắn!