Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Sau một đêm hôn mê, sáng sớm tinh mơ Hoàng đế rốt cuộc tỉnh lại, nội thị mau chóng đi kêu nhóm Ngự y đã thức trắng đêm chờ đợi. Tuy nhiên, Hoàng đế dứt khoát xua tay bình lui Ngự y, được mấy nội thị cẩn thận hầu hạ súc miệng rửa mặt, sau đó ngồi dựa trên giường xuất thần. Chỉ trong chốc lát, một cung nữ bưng chén chè hạt sen tiến vào, Hoàng đế hờ hững nếm vài thìa, đột nhiên nhíu mày. Cung nữ kia đang vô cùng khẩn trương chợt nghe Hoàng đế hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Đêm qua bọn chúng ổn chứ?"
Lúc này cung nữ mới biết sau lưng có người tới, vội vàng đứng dậy khoanh tay thối lui sang một bên, ngước mắt vừa thấy hóa ra là Lý công công.
Lý Trung biết rõ hai chữ 'bọn chúng' là chỉ nhóm long tử phượng tôn chiều hôm qua phụng chỉ vào cung. Trước mắt những người hầu hạ trong Càn Thanh Cung đều do ông đích thân chọn lựa kỹ càng nên không có ai dám bép xép. Lý Trung do dự một lát rồi lên tiếng: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, nhóm thân vương ngoại trừ Tri Vương thì đều còn trẻ, mới đầu có chút phát ngốc, không ít vị la lối yêu cầu gặp các nương nương, rốt cuộc nhờ Tri Vương điện hạ ra mặt trấn an. Nhóm thế tử và quận vương gần như đều đã lớn, Tần Vương Thế tử có miễn cưỡng nói vài câu nhưng khổ nỗi trong lúc lộn xộn không ai thèm nghe, hơn nữa Lạc Xuyên Quận vương ở nhà chăm sóc Quận vương phi đang mang thai nên không tới, dĩ nhiên càng bị người lấn áp."
Nghe đến đó, Hoàng đế rất có hứng thú hỏi: "Vậy Thiện Chiêu đâu?"
Nhắc đến Triệu Vương Thế tử, vẻ mặt Lý Trung tức khắc trở nên quẫn bách, cười gượng đáp: "Triệu Vương Thế tử và Tri Vương điện hạ cùng được triệu đến từ kho Cổ kim thông tập, lúc gần đi còn lấy cớ cần tu thư mượn tới một chồng sách. Trong lúc người khác ồn ào đến trời đất tối sầm, cậu ta chỉ thản nhiên ngồi đọc. Sau đó Tần Vương Thế tử bị mọi người coi thường bèn nổi trận lôi đình, muốn kéo cậu ta đi đàn áp, cậu ta lại đẩy Uyển Bình Quận vương ra thay thế. Hoàng Thượng hẳn đã biết, tính tình Uyển Bình Quận vương tuy tốt hơn một chút so với Đông An Quận vương, nhưng sau khi khuyên nhủ vài câu vẫn thấy mọi người cãi cọ ầm ĩ, đã vậy còn ở đó nói mát, thế là cậu ta liền động thủ. Có người tức quá tìm Triệu Vương Thế tử phân xử, Triệu Vương Thế tử lại nói. . ."
Hoàng đế đang nghe một cách thú vị, đột nhiên phát hiện Lý Trung không hé răng, ngài không khỏi nhíu mày truy vấn: "Có chuyện cứ nói thẳng, đâu phải trẫm không biết đứa ngốc kia tính tình thế nào! Nói đi, hắn lại xì ra câu gì kinh người?"
"Triệu Vương Thế tử nói, trời đất bao la đạo lý lớn nhất. Nhưng khi đạo lý không dùng được thì đừng ngạc nhiên nếu người ta dùng nắm đấm."
"Ha ha ha ha!" Hoàng đế lập tức phá lên cười sặc sụa đến mức ho khan. Thấy Lý Trung cuống quýt tiến lên vỗ lưng rồi phân phó người mang trà nóng tới, ngài xua tay chặn lại: "Ho vài tiếng không có gì ghê gớm. Đừng có cái kiểu 'chuyện bé xé to', trẫm chưa chết sớm vậy đâu! Trẫm còn tưởng hắn sẽ nghiêm trang giảng đạo lý, không ngờ hắn xưa nay luôn là con mọt sách nhưng gặp vấn đề này lại không hồ đồ. Thay vì giảng đạo lý cho đám người không để vào tai, còn không bằng vung nắm đấm ra giải quyết! Đúng rồi, Thiện Duệ động thủ xong, bọn chúng đều an phận chứ?"
"Ít nhất mặt ngoài là an phận không lên tiếng ạ, nhưng tới buổi tối vẫn có vài vị tìm mọi cách moi tin tức. Chẳng qua nô tài phụng chỉ hạ nghiêm lệnh nên không ai dám tiết lộ điều gì."
"Vậy là tốt rồi."
Hoàng đế cũng không hỏi đến tột cùng là ai không an phận, chỉ nhẹ nhàng thở phào một hơi. Ngài trầm tư nhìn lên đỉnh màn, ánh mắt ngẩn ngơ một hồi. Lý Trung nghĩ tới Thái Tử đang kiểm tra lăng tẩm, còn có đám thân vệ của các phủ bị giữ một đêm rồi được thả ra, trong lòng không khỏi liên tục phỏng đoán kế hoạch của Hoàng đế. Nhưng bất luận suy đoán như thế nào thì ông vẫn không thể xác định được tâm ý chân chính của ngài. Mãi một lúc lâu, ông mới rốt cuộc nghe được một câu phân phó.
"Đi truyền Tri Vương, Tần Vương Thế tử, Triệu Vương Thế tử, Uyển Bình Quận vương."
Cả đêm bị giữ lại trong cung, bất luận là Tri Vương Trần Dung, hay Tần Vương Thế tử Trần Thiện Văn, Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu, Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ, tuy biểu hiện trên mặt khác nhau nhưng nỗi lo âu trong lòng lại giống nhau như đúc. Mặc dù Trần Thiện Chiêu được biết đến là người nằm xuống liền ngủ, vậy mà cũng khêu đèn đọc sách tới đêm khuya mới lên giường, cả đêm chỉ ngủ không đến hai canh giờ. Lúc này, khi anh chàng đi theo vài người đằng trước cùng bước vào Càn Thanh Cung, trong lòng không tự chủ được sinh ra một cỗ lo lắng nói không nên lời.
Tổ phụ của hắn - Thiên Tử thống trị toàn bộ thiên hạ - chẳng lẽ thật sự chống đỡ không nổi?
"Hãy bình thân."
Vào Tây Noãn Các hành lễ xong, Trần Thiện Chiêu liền nghe giọng nói quen thuộc nhưng mệt mỏi. Ngẩng đầu lên, thấy Hoàng đế ngồi trên giường, trông già yếu hơn hẳn so với lần diện kiến cách đây bảy tám ngày, Trần Thiện Chiêu tức khắc cảm thấy trong lòng nao nao. Chờ khi Hoàng đế nhìn qua, hắn nhịn không được chạm mắt với tổ phụ, sau đó mới cúi đầu.
"Hôm qua triệu các ngươi vào cung, nghe nói trước đó đã từng loạn thành một đống hỗn độn. May mà các ngươi đều hiểu chuyện, đã trấn áp được những đứa khác."
Tri Vương không ngờ phụ hoàng lại thật sự bệnh thành như vậy, chần chờ một lát rồi lên tiếng: "Nếu sức khỏe phụ hoàng không tốt, xin tận lực nói ít lời. Nhi thần nhất định sẽ trấn an bọn đệ đệ và các chất nhi, xin phụ hoàng giải sầu dưỡng bệnh. Cho dù nhi thần không có năng lực lớn lao gì, nhưng còn có Thiện Văn Thiện Chiêu Thiện Duệ giúp đỡ, sẽ không để bên ngoài náo loạn đâu ạ."
Hoàng đế nhìn thoáng qua vẻ mặt thành khẩn của Tri Vương Trần Dung, nhớ tới đứa nhỏ này đã bị Cố Thục Phi cố ý bồi dưỡng thành tính tình hiếu học không biết mỏi mệt, ngài không khỏi mỉm cười, lại không đáp ứng tốt hay không mà chỉ nhìn sang Trần Thiện Văn nói: "Thiện Văn, đệ đệ nhà ngươi nói là đang chăm sóc thê tử của hắn. Trẫm thật không ngờ sau khi thành thân, hắn hóa ra lại hồi tâm."
Trong nhà có một đệ đệ không an phận, Trần Thiện Văn quả thực hận không thể để Trần Thiện Thông đắc tội với tất cả mọi người khiến Hoàng đế chán ghét. Nhưng ở bên ngoài, hắn không thể không duy trì một xíu mặt mũi còn sót lại, lập tức ấp úng đáp: "Đa tạ Hoàng gia gia không trách tội hắn vô lễ. Hiện giờ hắn không còn thường xuyên ra cửa, phần lớn thời gian đều ở trong nhà chăm sóc Nhị đệ muội. Hơn nữa thai nghén của Nhị đệ muội thật sự nghiêm trọng, cho nên tôn nhi vẫn luôn bảo Thế tử phi nhường nhịn nhiều hơn, chăm sóc nhiều hơn."
"Huynh đệ thương yêu nhau, tẩu muội hòa thuận, đây mới khiến một nhà thịnh vượng. Điểm này, phủ Triệu Vương là tấm gương tốt, ngươi nên học hỏi thêm." Nói đến phủ Triệu Vương, Hoàng đế nhìn sang Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Duệ một văn một võ đều vô cùng xuất sắc, khóe môi hiện lên vẻ tươi cười nhưng chợt xụ mặt mắng: "Chẳng qua, Thiện Chiêu, ngươi hồ nháo cũng phải có giới hạn, thản nhiên để Thiện Duệ tùy ý vung quyền ăn hiếp bọn đệ đệ?"
"Hoàng gia gia giáo huấn rất đúng, tôn nhi biết sai rồi ạ."
"Hoàng gia gia, đều vì tôn nhi nổi giận khi bọn họ cứ ầm ĩ không nghe khuyên bảo, không liên quan đến Đại ca đâu ạ."
Hoàng đế vốn mong Trần Thiện Chiêu giảo biện vài câu, đấu vài câu võ miệng với tôn nhi này cũng rất thư giãn. Nhưng không ngờ đứa ngốc này lại ngoan ngoãn nhận sai, Trần Thiện Duệ lại còn nhiều chuyện gánh trách nhiệm, thế là màn diễn của ngài lại không thể lên đài. Đến khi một cung nhân rón ra rón rén dâng trà, Hoàng đế đón lấy đang muốn uống, không ngờ Trần Thiện Chiêu đột nhiên lên tiếng.
"Hoàng gia gia luôn thích uống trà đặc, nhưng hôm nay đang bệnh nên hãy dùng nước trắng thì tốt hơn ạ. Rốt cuộc trà đặc có đôi khi gây trở ngại cho dược tính."
Nghe câu nhắc nhở đột ngột, Hoàng đế tức khắc không nhịn được bật cười, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống chung trà trong tay. Biết bốn người tuy không một ai mở miệng hỏi bệnh tình của mình nhưng trong lòng tất nhiên đều thắc mắc, Hoàng đế bèn nhàn nhạt nói: "Sau lần trẫm bị bệnh vào đêm trừ tịch năm ngoái, một năm nay sức khỏe vẫn chưa từng ổn định. Năm xưa trên lưng ngựa giành giang sơn, không thiếu được vẫn tồn lại bệnh cũ trong người, thời trẻ không có việc gì, hiện giờ mới cho trẫm thấy lợi hại. . . Các ngươi không cần phải nói gì để trấn an trẫm, sức khỏe của trẫm thì trẫm tự biết. Đêm qua giữ các ngươi trong cung, cũng vì trẫm ngã bệnh nên Lý Trung phụng chỉ trước đó để hành sự. Tóm lại, kinh thành chính là trung tâm của một quốc gia, trẫm cẩn thận như thế cũng không quá đáng."
"Vâng, xin phụ hoàng / Hoàng gia gia an tâm dưỡng bệnh."
Thấy một tử ba tôn đều quỳ xuống, Hoàng đế hơi gật đầu, đang muốn kêu bọn họ tạm thời lui ra lại thấy Lý Trung từ gian ngoài tiến vào, trong tay còn cầm một tấu chương. Biết nếu là tấu chương bình thường thì tuyệt đối sẽ không dâng lên ngài lúc này, Hoàng đế bèn nhướng mày ra ý hỏi, Lý Trung nhẹ giọng bẩm báo: "Đây là tấu chương do Tri Vương phi cùng Triệu Vương Thế tử phi và Tần Vương Thế tử phi liên danh dâng lên ạ."
Vừa nghe lời này, Trần Dung cùng Trần Thiện Văn Trần Thiện Chiêu đồng loạt ngây ngẩn, vẻ mặt Trần Thiện Duệ cũng vô cùng kinh ngạc. Hoàng đế quét mắt liếc ba người một cái, cười như không cười nói: "Vậy à, hóa ra là tức nhi và tôn tức nhi của trẫm liên danh dâng tấu, chẳng lẽ vì trong nhà không có đương gia cho nên sốt ruột? Đem đến đây cho trẫm xem nào!"
Tiếp nhận tấu chương Lý Trung dâng đến tận tay, Hoàng đế cho bốn người đứng lên trước rồi mới cúi đầu xem xét. Phát hiện tấu chương dùng sáp niêm phong, hiển nhiên không muốn người ngoài mở xem, ngài hơi nhíu mày, xé phong bì lấy ra một quyển tấu chương mỏng. Vừa đọc lướt qua xong, sắc mặt Hoàng đế lập tức đại biến.
Nhìn Hoàng đế đột nhiên biến sắc, Trần Thiện Chiêu không biết thê tử cùng Tri Vương phi và Tần Vương Thế tử phi rốt cuộc muốn làm gì, trong lòng âm thầm sốt ruột. Mà hai đương sự khác cũng không tốt hơn đến đâu, Trần Dung mặt mày khẩn trương nhìn chằm chằm Hoàng đế, Trần Thiện Văn thì siết chặt nắm tay oán trách thê tử sao quá lỗ mãng.
Tuy nhiên, sau khi Hoàng đế mặt trầm như nước xem xong toàn bộ tấu chương, thở hắt ra một hơi thật dài nhưng lại không phát hỏa: "Tốt, thực tốt."
Tuy miệng nói tốt nhưng bàn tay Hoàng đế cầm tấu chương lại run nhè nhẹ, điểm này mỗi người ở đây đều thấy rõ ràng. Ngay sau đó, Hoàng đế vẫy tay kêu Trần Dung tiến lên đưa tấu chương cho hắn.
"Ngươi đọc trước đi, sau đó chuyền cho ba chất nhi của ngươi cùng xem."
Trần Dung cung kính nhận lấy, thối lui đến trước người Trần Thiện Chiêu rồi mới đọc nhanh như gió. Khi hắn xem rõ nội dung tấu chương, sắc mặt đột nhiên tái nhợt không còn một tia huyết sắc. Lúc đưa cho Trần Thiện Văn, hắn thậm chí hơi chần chừ nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng bảo: "Thiện Văn, ngươi hãy ráng chống."
Vốn dĩ trong lòng Trần Thiện Văn rất bất ổn, nghe được lời này càng thêm bồn chồn. Tiếp nhận xong vừa đọc lướt qua, hai chân hắn tức khắc mềm nhũn, nếu không nhờ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ ở hai bên kịp thời nâng đỡ, hắn suýt nữa té xỉu.
Trần Thiện Thông bịa đặt Tôn thị có tin vui, vì phòng ngừa tin tức bị lộ nên giam cầm Tôn thị trong phủ, mấy ngày trước đã rời khỏi kinh thành, hướng đi không rõ! Nhị đệ của hắn tuy to gan lớn mật đê tiện vô sỉ, nhưng lần này có thể làm ra chuyện như vậy, nghĩ đến chỉ dùng bốn chữ "ve sầu thoát xác" là có thể giải thích! Phụ vương muốn làm gì thế này. . . rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ hoàn toàn mặc kệ chết sống của trưởng tử?