Trên đường về vương phủ, tuy Chương Hàm ngồi an ổn trong xe ngựa nhưng ánh mắt lại có chút đờ đẫn, cả người ngơ ngẩn, bên tai dường như vẫn vang vọng những lời khuyên nhủ và nhắc nhở khi ở Chương gia.
“Hàm nhi, hiện giờ con là Thế tử phi, tuy Thế tử gia đối với con rất tốt, nhưng vương phủ to như vậy, muốn trông nom tất nhiên phải lao tâm tốn sức.
Cho dù người dưới bằng mặt không bằng lòng, con ngàn vạn lần đừng nóng vội, cứ từ từ mà tới.
Chỉ cần phu thê các con vẫn luôn đồng tâm đồng sức, tất cả những chướng ngại đều là hư không.
Con đừng chỉ lo sức khỏe Thế tử, chính mình cũng phải điều dưỡng, sớm ngày có một mụn con, nương ở nhà cũng có thể yên tâm.” Không thể nghi ngờ, đây là lời dặn dò của mẫu thân Lưu thị, vừa thiện lương vừa lộ ra sự quan tâm chân thành.
“Con à, hôn sự của đại ca con cũng chỉ trong vài ngày tới.
Cha và Tống tiên sinh đã bàn không cần làm lớn, chỉ tập họp một ít đồng đội cùng chung vui là được.
Lo xong lễ thành hôn cho thỏa đáng, cha cũng an tâm đi theo Triệu Vương điện hạ Bắc thượng.
Triệu Vương điện hạ hùng tâm chí lớn, con và Thế tử gia ở kinh thành nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận.
Thế tử gia là người thông minh nhanh nhẹn, nhưng bắt tay vào việc gì đôi khi xác thật có chút bướng bỉnh con mọt sách.
Giống như lần mạo hiểm vừa qua, nếu xảy ra thêm một lần nữa chưa chắc có thể được vận may như vậy, con nhất định phải thường xuyên khuyên nhủ thời khắc quan tâm! Đại ca con tuy tính tình bốc đồng, nhưng ta đã bắt buộc nó vạn sự đều phải nghe con, con không cần cố kỵ.” Đây là phụ thân Chương Phong đề điểm, mang theo quan tâm của người làm cha thấy rõ thế sự, cùng với nỗi lo lắng cho tình cảnh của nàng và Trần Thiện Chiêu ở kinh thành.
“Thế tử phi, tuy Thế tử gia không thừa nhận, nhưng ta tự tin vào y thuật của mình -- chín phần mười là khi còn nhỏ Thế tử đã bị tổn thương nguyên khí.
Nghe đồn trong số bốn nhi tử lớn nhất của Triệu Vương điện hạ, ngay cả vị Hoài Nhu Quận vương cũng biết chút võ nghệ, nhưng nghe nói Thế tử gia lại tay trói gà không chặt, vô cùng có khả năng khi còn nhỏ bị thương nặng.
Nguyên nhân chính là vì nền tảng không tốt nên lần này bị thương phải mất một thời gian lâu mới có thể tỉnh lại.
Phương thuốc ta khai lúc nãy không chỉ để điều dưỡng vết thương kỳ này, tốt nhất có thể làm Thế tử gia dùng trong thời gian lâu một chút.” Lời nói của Tống tú tài đi vào trọng tâm, trong đó lộ ra ý tứ khiến nàng hơi tái mặt.
Trần Thiện Chiêu thấy sắc mặt Chương Hàm biến đổi không ngừng, đôi tay đặt trước người dần dần xoắn chặt lại, thậm chí khớp xương ngón tay cũng trắng bệch.
Trong lòng hắn sao lại không biết nàng suy nghĩ vấn đề gì, lập tức nhẹ nhàng bao phủ lấy tay nàng.
Cảm thấy đôi tay Chương Hàm lạnh lẽo dị thường, hắn nhẹ giọng trấn an: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tương lai như thế nào thì cứ để đến lúc đó lại tính.
Chúng ta chỉ cần sống thật tốt mỗi thời khắc hiện tại là được.”
“Trần Thiện Chiêu...”
Thấy Chương Hàm phục hồi tinh thần, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào hắn, miệng nhẹ nhàng kêu tên hắn, Trần Thiện Chiêu không khỏi cực kỳ hạnh phúc khóe miệng nhếch lên, ôm lấy eo nàng kéo lại gần mình, không hề nói thêm câu nào nữa.
Suốt đoạn đường kế tiếp, hai người cứ thế tựa sát vào nhau, tuy ngoài trời gió lạnh gào thét trong xe ngựa cũng có thể nghe được rành mạch, nhưng trong thùng xe lại tràn đầy hơi thở ấm áp.
Xe đi vào vương phủ, trên cửa lớn lập tức có người truyền lời Triệu Vương phân phó mời Trần Thiện Chiêu đến Bạch Hổ đường.
Thấy phu quân trong nháy mắt liền tỉnh táo, vẻ mỏi mệt mới vừa rồi hóa thành hư không, Chương Hàm vội ngồi quỳ khoác chiếc áo lông chồn phủ kín người chàng.
Chờ Trần Thiện Chiêu xuống xong, xe ngựa tiếp tục lăn bánh còn Chương Hàm thì hé rèm nhìn theo bóng dáng phu quân đi theo mấy gã sai vặt dẫn đường, trong lòng đang suy đoán Triệu Vương triệu kiến Trần Thiện Chiêu là vì chuyện gì?
Lần ngày Triệu Vương dừng lại ở kinh thành thời gian không ngắn, chắc hẳn chỉ vài ngày nữa phải khởi hành.
Cũng không biết phụ thân Chương Phong nói muốn nhân cơ hội này lo xong hôn sự cho Chương Thịnh, có đủ thời gian để làm kịp hay không?
Xe đến nhị môn, Chương Hàm cài lại áo choàng lông chồn trắng trên người rồi xuống xe, thấy hôm nay vẫn là phiên trực của Triệu Tứ gia, mặt mày ân cần đứng bên cạnh duỗi tay đỡ nàng.
Nàng tự nhiên đưa tay cho đỡ, nhẹ nhàng dẫm lên bục xe đi xuống đất đứng vững vàng, vừa tiến vào nhị môn vừa hỏi: “Ngươi có dẫn nữ nhi tới chưa?”
“Nô tỳ thấy hai ngày nay Thế tử phi thật sự bận rộn, không dám đem việc nhỏ này ra quấy rầy, chỉ bảo con bé ở nhà chờ bất cứ lúc nào được triệu hoán.
Sắp sửa tới giờ các vị tẩu tử báo cáo, nếu Thế tử phi không được rảnh, qua mấy ngày nữa tái kiến cũng không quan trọng.”
“Hiện giờ vẫn chưa tới lúc hội họp, ngươi cứ mang con bé lại đây, ta ở thượng phòng gặp nó.”
Nghe Chương Hàm nói như vậy, Triệu Tứ gia lập tức mặt mày hớn hở liên thanh đáp ứng.
Trên đường tới thượng phòng, thấy chung quanh không có người khác, Chương Hàm vừa đi vừa hỏi Thẩm cô cô: “Cô cô đã tìm hiểu qua chưa?”
“Hồi bẩm Thế tử phi, Đan ma ma nói, Triệu Tứ gia là loại người khôn khéo biết theo hướng gió, tính tình nữ nhi cũng như thế, ranh mãnh có thừa nhưng không đủ ổn trọng, hơi có chút nói như rồng leo, làm như mèo mửa, cho nên lúc trước khi Thế tử gia chọn nha đầu hầu hạ đã không chọn nó.
Ngược lại nhi tử tám tuổi vì còn nhỏ nên tính tình ngây thơ trung thực.”
Chương Hàm nghe vậy cũng không ngoài ý muốn.
Nếu chính mình thuận miệng vừa nói liền có thể chọn được một người để dùng, vậy thì vận khí không khỏi quá tốt.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nghe Thẩm cô cô báo lại kết quả dọ thám vài người Đan ma ma đề cử, nàng âm thầm ghi tạc trong lòng nhưng không tính toán lập tức đề bạt những người này xếp vào những vị trí quan trọng.
Mặc dù nàng đánh giá rất cao Đan ma ma, nhưng bất kể là kinh nghiệm mưa dầm thấm đất nàng học được từ Trương gia đến Cố gia, hay là những tích xưa về quân vương dùng người trong kinh, sử, tử, tập đều nói cho nàng rằng -- ngay cả người tài đức sáng suốt tiến cử người khác cũng chưa chắc tốt, quyết không thể nghe theo lời một chiều.
Đương nhiên, những kẻ bị Đan ma ma nhận xét là cấu kết với bên ngoài dối trên lừa dưới thì tất nhiên vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.
Hiện giờ nàng tiếp nhận vương phủ, tuy không cần nhất định giống như lúc trước mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng làm thế nào để chậm rãi dọn sạch vương phủ lại là một vấn đề nan giải, quan trọng nhất là có lý do.
Trở về thượng phòng, thay ra bộ lễ phục thế tử phi nặng nề, Chương Hàm mặc bộ xiêm y trong nhà giản dị, áo ngắn màu đỏ anh đào kết hợp với áo phủ ngoài màu đỏ bạc.
Nàng ngồi trên trường kỷ trong Đông sương phòng lật xem từng trang sổ sách trong tay.
Nàng không cần xem những sổ sách nhiều năm về trước, chỉ phân phó đem đến sổ ghi chép phí tổn của nội viện trong vòng hai tháng, vừa đối chiếu hai tài khoản vừa nhẹ nhàng dùng móng tay gạch dưới những số tiền thu vào hay phí tổn thật lớn để đánh dấu.
Mãi đến khi gian ngoài truyền vào giọng thông báo của Thu Vận, nàng mới ngẩng đầu lên.
“Thế tử phi, Triệu Tứ gia mang người tới.”
“Vào đi.”
Chương Hàm khép lại sổ sách trong tay rồi đặt trên chiếc bàn vuông trăm tử nhiều phúc bằng gỗ tử đàn do Huệ phi ban thưởng.
Nàng ngẩng đầu liền thấy Triệu Tứ gia dẫn theo một thiếu nữ dung mạo thuộc loại đoan chính thanh nhã vào phòng.
Hai mẫu nữ đồng loạt dập đầu xong, Triệu Tứ gia quỳ thẳng lưng cung kính nói: “Thế tử phi, đây là khuê nữ nhà nô tỳ, tên gọi Bạch Quả, năm nay mười ba tuổi.”
Nhẹ nhàng gật gật, Chương Hàm bảo người ngẩng đầu lên, lập tức cẩn thận xem kỹ.
Thấy nha đầu này tuy kiệt lực làm ra vẻ cụp mi rũ mắt, nhưng khi cúi đầu ánh mắt vẫn láo liên.
Bởi vì thời gian nàng trầm mặc quá lâu, Bạch Quả quỳ chỗ đó dường như cảm giác được có gì không tốt, vội vàng mở miệng đánh vỡ yên lặng.
“Thế tử phi, nô tỳ sẽ làm bất cứ chuyện gì, việc may vá nô tỳ làm tốt, vẩy nước quét nhà chăm sóc hoa cỏ hay việc nặng nhọc đều được.
Xin ngài khai ân...”
Triệu Tứ gia bị hành động lớn mật làm càn của nữ nhi khiến sợ tới mức run rẩy.
Nhìn sắc mặt Chương Hàm có chút biến hóa, trong nháy mắt liền cuống quít kéo tay nữ nhi rồi dập đầu run run nói: “Thế tử phi thứ tội, hôm nay nô tỳ dẫn khuê nữ tới đây là muốn tạ ơn ý tốt của ngài.
Khuê nữ của nô tỳ thật không hiểu quy củ, cho dù ngài thật sự khai ân đề bạt, khuê nữ cũng trăm triệu lần không đảm đương nổi!”
Chương Hàm vốn nhận xét Triệu Tứ gia lanh lợi có thể dùng được, lúc này thấy bà ta kéo lại nữ nhi rồi hốt hoảng nói như vậy, khóe miệng nàng tức khắc cong lên nở nụ cười.
Nhìn Bạch Quả tuy cắn môi mặt mày đỏ bừng nhưng rốt cuộc không dám tranh cãi, nàng gật đầu nói: “Nếu ngươi là mẫu thân mà đánh giá như thế, vậy thì cứ theo ý ngươi.
Nhưng trước đó ta chính miệng nói muốn thưởng thì không thể nuốt lời.
Như vậy đi, nhi tử tám tuổi nhà ngươi cũng không còn nhỏ.
Thế tử gia có nhắc tới, trong sân ngoài thư phòng vừa lúc thiếu đứa sai vặt, vậy để hắn đến chỗ đó đi.”
Công việc làm người sai vặt trước mặt Thế tử gia hiếm có bao nhiêu, Triệu Tứ gia đương nhiên hiểu rõ.
Bà ta vốn dĩ vô cùng hối hận về chuyện nữ nhi lỗ mãng mà mất công việc, ngay lúc này đôi mắt lập tức mở to, cuống quít dập đầu vài cái liên thanh tạ ơn.
Nhưng bà ta không thể nào ngờ Chương Hàm vẫn chưa nói xong.
“Còn phần nữ nhi của ngươi, nếu tự khoe kim chỉ không tồi, vậy đi phòng kim chỉ thử việc xem sao.
Con bé tuổi còn nhỏ nên có chút lỗ mãng hấp tấp, làm việc ở đó mài giũa tính tình, qua một hai năm có lẽ sẽ có tiền đồ.”
“Vâng vâng, đa tạ ân điển của Thế tử phi, đa tạ ân điển của Thế tử phi!” Triệu Tứ gia lúc này kinh hỉ không thôi, đập đầu vài cái xong mới nhớ đến nữ nhi, thấy nữ nhi cũng vui mừng hành lễ, bà ta chùi đi nước mắt vì quá vui mà trào ra.
Khi đứng dậy, bà ta gần như thề thốt, “Thế tử phi, sau này nếu có bất kỳ chuyện gì xin cứ việc phân phó nô tỳ, cho dù tan xương nát thịt nô tỳ cũng nhất định sẽ làm tốt!”
Gật đầu nhìn hai mẫu nữ lui xuống, Chương Hàm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, biết người một nhà này sẽ thành cánh tay đắc lực của mình.
Nàng cầm lên sổ sách vừa muốn xem tiếp thì nghe gian ngoài truyền vào một tiếng Thế tử gia tới, nàng lập tức đặt sổ sách xuống đứng dậy.
Thấy Trần Thiện Chiêu đi nhanh vào phòng, nàng mau chóng tiến lên tự mình cởi áo khoác cho phu quân, sờ thấy đôi tay chàng lạnh băng vội vàng ấp vào tay mình ủ ấm một hồi mới ngẩng lên, liền chạm vào ánh mắt tươi cười của chàng.
“Không sao đâu, chỉ là từ thư phòng của phụ vương lại đây có chút xa, phải biết phụ vương ghét nhất nam tử hán đại trượng phu mà ôm lò sưởi tay giống đàn bà.” Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu liền kéo Chương Hàm cùng ngồi xuống, thoáng nhìn Thẩm cô cô đã mang theo mấy các nha hoàn lui ra, anh chàng do dự một lát rồi nói, “Phụ vương đã định ra năm ngày sau sẽ khởi hành.”
Mặc dù biết Triệu Vương nói là làm, nhưng nghĩ đến trời quá lạnh đường sông vận chuyển lương thực đều đã đóng băng chỉ có thể đi đường bộ, nếu gặp phải bão tuyết thì thật sự khó qua, Chương Hàm nhịn không được lo lắng: “Từ kinh thành đến Bảo Định phủ, đi đường bộ hơn hai ngàn dặm, lại trong tháng chạp ngày đông giá rét, một chuyến này...”
“Phụ vương muốn thừa dịp trước khi qua năm phải lập tức tiếp thu quân vụ của Bắc Bình Đô Ti.” Trần Thiện Chiêu lời ít mà ý nhiều giải thích một câu, thấy Chương Hàm không nói gì nữa, anh chàng nhẹ nhàng mân mê ngón tay trơn bóng của nàng, dịu dàng nói, “Nếu nhạc phụ không định tổ chức hôn sự cho đại cữu ca thật rình rang, vậy chắc hẳn vẫn còn kịp.”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền vào giọng Đan ma ma: “Thế tử gia, Thế tử phi, Đông Cung Thái tử phi ban thưởng thược dược bốn màu dưỡng trong phòng ấm, nói là cho Thế tử phi cắm bình.”
“Lại tới nữa!” Trần Thiện Chiêu nhíu mày rồi lập tức cười, “Mới có ba ngày mà nàng ta đã đưa quà đến đây hai lần!”
“Mặc kệ nàng ta muốn thế nào, em cứ lù lù bất động là được!”.