Mặc dù chỉ là tờ giấy mỏng nhưng Chương Phong cầm trong tay lại cảm thấy nặng ngàn cân.
Ngay cả Chương Thịnh nãy giờ làm bộ cung kính còn trong lòng ngầm nghiến răng nghiến lợi, thời khắc này cũng thay bằng vẻ mặt trang trọng.
Thật lâu sau, Chương Phong mới ôm quyền nói: "Thế tử hậu ái, ti chức khắc sâu trong lòng.
Ti chức vừa thăm hỏi tiểu nữ trở về, có một số việc đã nghe nói qua.
Suốt khoảng thời gian phụ tử ti chức ở trong quân, đa tạ Thế tử quan tâm con bé."
Chương Phong mới nói tới đây thì Trần Thiện Chiêu giơ tay ngăn lại, cười khổ nói: "Chương Phó Thiên hộ, nếu các vị nhất định phải nói lời cảm tạ thì tiểu bối cũng chỉ có thể nhận lãnh.
Nhưng có một vấn đề tiểu bối không thể không đưa ra, nếu hôn sự đã định xong, xin đừng ở trước mặt tiểu bối cứ mãi xưng là ti chức, rốt cuộc chúng ta đã thành người một nhà."
[Thằng khỉ này...!da mặt thật đủ dày, hôn sự còn chưa tiến hành đâu!] Gân xanh trên thái dương Chương Thịnh toàn bộ nổi lên, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: "Thế tử nâng đỡ, hai cha con chúng ta nhận lãnh ý tốt.
Ta không biết dùng lời hoa mỹ để trình bày, cứ nói thẳng là trong kinh thành danh môn thục viện vô số kể, muội muội tuy có chút xinh đẹp, tuy có chút nhạy bén, nhưng cũng đâu đáng cho ngài nhớ thương? Hơn nữa, quan trọng nhất là vấn đề Môn đăng hộ đối, hôn nhân là do hai họ kết thân, chẳng phải Thế tử nên tìm một nhạc gia hiển quý đủ thực lực để tương lai có thể trở thành hậu thuẫn cho ngài, không phải sao?"
"Huynh cảm thấy trong tương lai hai vị không đủ năng lực giúp ích cho ta?"
Trần Thiện Chiêu cười tủm tỉm hỏi lại một câu, thấy Chương Thịnh lập tức đơ mặt tiện đà còn bắt đầu biến đen, vốn dĩ hắn vẫn giữ ánh mắt hài hước thì dần dần nghiêm túc lại, nhàn nhạt nói: "Hôn nhân đúng là hai họ kết thân, nhưng có không biết bao nhiêu trường hợp khi đại nạn tới thì mỗi nhà lo ngoảnh mặt chạy lẹ.
Cho dù phu thê chịu đồng cam cộng khổ, nhưng hai nhà thông gia lại chưa chắc có thể vui buồn cùng nhau, ví dụ tốt nhất là trường hợp của phủ Lục An Hầu.
Lúc nhà họ Vương cường thịnh, Lữ gia trăm cay ngàn đắng gả bằng được đích trưởng nữ vào phủ Lục An Hầu làm trưởng tức, tiện đà dựa vào quan hệ thông gia mà Lữ lão gia một đường vững vàng leo lên chức Thái Thường Tự Khanh, chỉ trong vòng ba năm mà sản nghiệp tăng gấp đôi; thế nhưng sau khi phủ Lục An Hầu sụp đổ thì sao?".
Truyện hay luôn có tại ( TRUМtrцyen .оrg )
Năm xưa Hoàng đế vung đao thanh trừng, huân quý ngã xuống vô số kể, lúc đó Chương Phong và Chương Thịnh chỉ là những tiểu tốt, đương nhiên không hiểu biết tỉ mỉ tình hình cụ thể bên trong.
Nhưng nhà họ Vương phủ Lục An Hầu dù sao cũng là năm trước mới vừa bại môn, huống hồ Chương Hàm còn có mặt ở Vương gia hôm phủ Lục An Hầu bị xét nhà, đa số tình hình bọn họ đã nghe nói qua.
Ngay lúc này, Chương Thịnh há miệng thở dốc muốn lên tiếng nhưng lại bị Chương Phong giơ tay ngăn cản.
Trần Thiện Chiêu hơi mỉm cười rồi tiếp tục kể.
"Sau khi nhà họ Vương sụp đổ, Lữ gia sợ bị liên lụy nên ban đầu đã nghĩ tới vớt Lục An Hầu phu nhân ra để nàng hòa ly với trượng phu.
Nhưng khi biết ngay cả nữ quyến cũng không được buông tha, bọn họ lập tức hạ quyết tâm, chẳng những chưa từng phái người đi thăm Lục An Hầu phu nhân, hơn nữa tất cả gia phó là người nhà của nô tỳ theo Lục An hầu phu nhân làm của hồi môn đều bị đuổi ra ngoài, muốn hoàn toàn rửa sạch mọi tầng quan hệ với nhà họ Vương.
Hành động tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế chính là xuất phát từ một nhà được coi là dòng dõi quan lại danh môn.
Bởi vậy mới có câu Có thể cùng hưởng phú quý nhưng không thể cùng chung hoạn nạn!"
Mặc dù đã biết qua một ít, nhưng lúc này nghe Trần Thiện Chiêu chính miệng từ từ kể ra, phụ tử Chương gia không khỏi bị một màn kinh tâm động phách.
Chương Phong rốt cuộc sống lâu vài thập niên, trầm ngâm lấy lại bình tĩnh xong bèn lên tiếng: "Thế tử nói có đạo lý, nhưng cũng đâu phải mọi thế gia danh môn đều xử sự như thế."
"Đúng vậy, nhưng tiểu bối không muốn mạo hiểm trong vụ manh hôn ách gả.
Nếu đã quen biết một cô nương vừa có dung mạo đẹp, vừa có phẩm cách tốt, tính tình trí tuệ càng khó ai sánh bằng, hơn nữa chính tiểu bối còn rất vừa ý, vậy thì bộ điên hay sao lại phải nhân nhượng chọn một thiên kim đại tiểu thư từ tính tình đến phẩm cách tiểu bối hoàn toàn không biết?" Trần Thiện Chiêu đúng lý hợp tình hỏi lại một câu, thấy Chương Thịnh trừng to đôi mắt, hắn liền nheo mắt cười vô cùng vui vẻ, "Không lẽ Chương Bách hộ nguyện ý cưới vào nhà một cô nương gia thế hiển quý thích vênh mặt hất hàm sai khiến?"
"Thế tử đừng lấy ta ra trêu đùa!" Chương Thịnh tức giận hừ một tiếng.
Chợt nghĩ đến vị trước mặt sau này chắc chắn phải trở thành muội phu của mình, tuy vậy vẫn là thân phận hoàng tôn Thế tử Triệu Vương, hắn chỉ có thể đằng hắng một tiếng rồi nói, "Thế tử giải thích thực êm tai, trách không được có thể dụ dỗ được muội muội nhà ta xưa nay luôn bình tĩnh tự giữ..."
Lời này còn chưa nói xong, Trần Thiện Chiêu cười tủm tỉm ngắt lời: "Thuận tiện dụ dỗ luôn nhạc phụ và đại cữu tử."
Chương Phong rốt cuộc hơi biến sắc.
Thấy Trần Thiện Chiêu tuy giữ vẻ mặt tươi cười nhưng chẳng có nửa điểm ý tứ bỡn cợt, tâm tình của ông kích động khó yên.
Hồi nhỏ nữ nhi bị Cố phu nhân cưỡng bức nhận nuôi, sau đó vì bọn họ mà phải hy sinh lưu lại kinh thành sống với Cố gia, nhiều năm như vậy nữ nhi đã trải qua không biết bao nhiêu trắc trở, trong lòng ông vẫn luôn tồn tại nỗi áy náy đối với Chương Hàm.
Lúc ban đầu ở dưới trướng Cố Trường Phong, tuy công lao có gắng sức cũng bằng thừa, nhưng ông vẫn nhắc nhở nhi tử bất luận làm thế nào cũng nhất định phải giữ mạng mà trở về.
Tới khi ở dưới trướng Triệu Vương, biết Triệu Vương yêu thích dũng sĩ, ông cam chịu để nhi tử đi mạo hiểm, thậm chí đánh cược tính mạng để lấy quân công, đó là vì muốn có địa vị và quyền lực để bảo hộ nữ nhi, bảo hộ người nhà.
Cuối cùng ông nói một cách gian nan: "Thế tử quá xem trọng chúng ta."
"Có phải xem trọng hay không thì tương lai sẽ chứng minh tất cả.
Cho dù tiểu bối nhìn nhầm cũng không thành vấn đề, ít nhất các vị tuyệt đối không phải loại gia đình vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ người thân, càng không phải loại người vì ích lợi bản thân mà xúi giục sinh sự.
Các vị ở kinh thành không có quan hệ thông gia rắc rối phức tạp, một nhạc gia đỉnh như vậy tiểu bối còn có thể tìm ở đâu?"
Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu đột nhiên cong ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu, mặt mày tươi cười: "Thiếu chút nữa có một chuyện quan trọng nhất mà quên nói với các vị.
Khi tiểu bối sai người hồi Bảo Định phủ báo tin, nhân tiện xin mẫu thân mau chóng phái người hộ tống Chương nương tử và Sưởng ca nhi đến kinh thành.
Tuy thật xin lỗi đã khiến hai người họ phải vất vả tới tới lui lui giữa Bảo Định phủ và kinh thành, nhưng nếu hôn nhân đại sự mà bỏ lỡ, có lẽ hai người họ sẽ thương tâm hối hận cả đời!"
Dù lúc ban đầu khi bước vào thư phòng trong lòng khó tránh khỏi có vô số nỗi lo lắng, nhưng rốt cuộc một tia lo sợ cuối cùng của Chương Phong cũng theo lời nói kia mà tan thành mây khói.
Thật sự có đốt đèn lồng ông cũng chưa chắc chọn được một tế tử chịu suy nghĩ vì Chương Hàm như vậy, nếu đã là thế thì ông còn mãi lo lắng chuyện tương lai làm gì?
Phản ứng của Chương Thịnh càng trực tiếp hơn, trừng mắt nhìn Trần Thiện Chiêu một lúc lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, khom lưng thật sâu hành lễ rồi nói: "Đa tạ Thế tử, tương lai nếu có sai phái, bất kể vượt lửa qua sông ta sẽ không bao giờ chối từ!" Nhưng lời này vừa nói xong, hắn lại thẳng lưng gằn giọng thêm vào một câu, "Nhưng nếu tương lai ngươi làm chuyện có lỗi với muội muội, ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"
Trần Thiện Chiêu sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm đại cữu ca tương lai vừa hùng hổ đe dọa, còn có nhạc phụ tương lai trầm mặc không nói một hồi lâu, cuối cùng bộc phát một trận cười to.
Sau khi cười xong, hắn vui sướng ngã bật người dựa vào lưng ghế, rất có hứng thú nói: "Được, mỗi người chúng ta hãy rửa mắt mong chờ!"
Đối với Chương Hàm, phụ huynh trở về thật sự là một tin tốt đến không thể tốt hơn.
Mặc dù cha huynh không thể lập tức đón nàng về đoàn tụ, cũng không thể thỉnh thoảng đến thăm nàng, nhưng biết cả ba cha con cùng sống trong kinh thành, loại cảm giác an tâm thật khác nhau rất lớn.
Vì thế dưới mắt các nha hoàn, Chương cô nương trông có vẻ nhẹ nhàng thoải mái tươi cười càng ngày càng nhiều, cho dù khi đang thêu hoa thì khóe miệng cũng thường xuyên nhếch lên mỉm cười vui sướng.
Buổi chiều hôm nay, sắc trời dần dần âm u rồi một tiếng sấm nổ đùng.
Các nha hoàn vội vàng đóng cửa sổ, thu vào xiêm y phơi ngoài sân.
Nhưng còn chưa gấp rút làm xong thì giọt mưa lớn như hạt đậu đã rơi xuống, trong chốc lát một màn mưa dày đặc phủ kín đất trời.
Lúc này bên ngoài quá tối, đốt đèn thêu thùa may vá dễ hư mắt, Chương Hàm bèn buông xuống khung thêu, đứng lên hé cửa sổ nhìn hạt mưa liên tiếp đan xen rơi xuống tạo thành bọt nước trên mặt đất, trong chốc lát đã rửa thật sạch mặt đường đá xanh.
Một hồi lâu, nàng chợt nhìn thấy Thẩm cô cô và một nha hoàn cầm ô che mưa vội vội vàng vàng từ phòng ngoài tiến vào, xiêm y của hai người đều bị ướt hơn phân nửa.
Nhớ tới hôm nay Thẩm cô cô hồi cung gặp Cố Thục Phi, nàng vội vàng sai khiến Phương Thảo Thu Vận và Bích Nhân ra nghênh đón.
Chỉ chốc lát sau, Phương Thảo vào phòng báo cáo: "Cô nương, xiêm y giày vớ của Thẩm cô cô đều ướt, vốn trước tiên muốn đến gặp ngài, nô tỳ làm chủ mời cô cô và vị tỷ tỷ kia đổi một thân y phục khô ráo trước đã, miễn cho nhiễm phải phong hàn, lại kêu phòng bếp nấu hai chén nước gừng đưa tới."
"Được, ngươi làm tốt lắm." Chương Hàm gật gật đầu, thấy Phương Thảo vui sướng nhún gối hành lễ, nàng kêu Phương Thảo ngồi xuống ghế con bên cạnh rồi mỉm cười nói, "Ngày sau có một số việc không cần bẩm báo cho ta từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ngươi và Thu Vận Bích Nhân cứ thương lượng với nhau mà làm, báo cho ta kết quả là được.
Cho dù có làm sai thì lần sau sửa đổi, khi đã thành thói quen thì tương lai đến nơi khác các ngươi đều nắm chắc."
"Vâng!"
Chương Hàm hướng dẫn Phương Thảo thêm vài câu, bên ngoài truyền vào giọng Thu Vận bẩm báo Thẩm cô cô tới.
Nàng vừa lên tiếng mời thì Thẩm cô cô liền vào cửa, trước tiên hành lễ tạ lỗi, thấy các nha hoàn đều biết chuyện mà lui xuống, bà vui vẻ bẩm báo: "Cô nương, hôm nay nô tỳ đi Trường Ninh Cung bái kiến Thục phi nương nương, vừa vặn gặp Tri Vương điện hạ và Thế tử gia.
Thế tử nói đã dự bị một căn nhà ba sân cho Chương gia và Chương công tử, hiện giờ các vị ấy đang chỉ huy mọi người quét vôi trang trí lại, ước chừng ít ngày nữa sẽ hoàn thành.
Chờ ngôi nhà bài trí xong, Chương gia sẽ đưa thư xin đón cô nương trở về."
Nói tới đây, thấy Chương Hàm vừa mừng vừa ngạc nhiên, nghĩ đến những gì Trần Thiện Chiêu nói khẽ với mình, Thẩm cô cô nhịn không được mỉm cười, một năm một mười thuật lại: "Thế tử còn tránh đi Tri Vương điện hạ nhờ nô tỳ nhắn lại, bảo rằng chờ cô nương dọn qua thì ngài ấy liền tới thăm."
"Ai mượn chàng ta tới thăm?"
Chương Hàm theo bản năng vùng vằng mắng một câu, nhưng sực nhớ Thẩm cô cô dạy lễ nghi vẫn còn đứng đây, nàng hơi đỏ mặt ngượng ngùng.
Nghĩ đến những chuyện anh chàng đã làm vì mình, Chương Hàm cảm thấy ấm tận đáy lòng, si ngốc ngơ ngẩn một hồi lâu rồi mới lên tiếng hỏi: "Thế tử có đề cập tới hiện giờ đoàn quân khải hoàn của Triệu Vương điện hạ đã đi đến đâu rồi không?"
"Nghe nói mới qua Sơn Đông Đức Châu.
Muốn chuẩn bị dâng tù binh báo tin chiến thắng phải mang theo không ít người, cho nên nhanh nhất cũng phải qua tháng bảy mới có thể đến kinh thành, không biết có thể theo kịp Trung thu hay chăng? Chiếu theo tiến độ như vậy, có lẽ lễ nạp chinh không nhất định có thể đến kịp." Sợ Chương Hàm đa tâm, Thẩm cô cô lại cười trấn an, "Triệu Vương điện hạ có thể về kịp hôn lễ của Thế tử coi như đã quý lắm rồi.
Nhớ trước đây Tần Vương Thế tử thành hôn, Tần Vương điện hạ không ở kinh thành.
Lần này Lạc Xuyên Quận vương định hôn với nhị tôn nữ của An Quốc Công, nếu cuối năm thành hôn mà sang năm không có ngự chuẩn triều kiến, Tần Vương điện hạ cũng không thể tới tham gia.".