Sáng sớm tinh mơ, Sở mụ mụ mang theo một tiểu nha hoàn ra khỏi phủ Võ Ninh Hầu.
Bà là người đắc lực trước mặt Thái phu nhân, không cần phân phó liền có xa phu đánh một chiếc xe ngựa mui vải dầu đen mành xanh đã rửa sạch sẽ chờ ở cửa.
Khi Sở mụ mụ vừa lên xe nói là đi phủ Triệu Vương, xa phu không khỏi kinh ngạc hít hà.
"Sở mụ mụ, Thái phu nhân giao cho ngài đi thăm Triệu Vương Thế tử?"
"Nếu là thăm thì đâu thể nào tới phiên một hạ nhân như ta ra mặt, hôm qua phò mã đã đích thân tới rồi." Sở mụ mụ vén mành xe hé ra một xíu cười nhạo trả lời, "Đánh xe đi, loại chuyện này có gì mà phải thắc mắc?"
Buông xuống màn xe, Sở mụ mụ lấy ra phong thư trong lòng ngực quan sát một lát.
Hôm qua Triệu Vương Thế tử kẹp một phong thư nhà của Chương gia trong quyển kinh chép cho Công chúa Gia Hưng nhân tiện giao cho Chương Hàm, cho nên Chương Hàm xin phép Thái phu nhân gởi một phong thư hồi âm, Thái phu nhân đáp ứng ngay, nhiệm vụ này giao cho mình.
Phải nói Chương Hàm là một cô nương rất có ý tứ, phong thư vẫn chưa niêm lại, vì thế khi đến tay Thái phu nhân đã đảo mắt qua một lần, thấy chỉ là lời thăm hỏi quan tâm cùng kể chút chuyện nhà không quan trọng.
Ai có thể dự đoán được, lúc trước Chương cô nương chỉ là một giới dân nữ bồi biểu tiểu thư vào kinh, hiện giờ lại có thể thiết lập quan hệ với phủ Triệu Vương.
Phụ huynh được vào đội hộ vệ của Triệu Vương, Chương Hàm cũng theo đó nước lên thì thuyền lên, bằng không Thái phu nhân đâu có sảng khoái phái mình đích thân đi đưa thư như vậy.
Tới phủ Triệu Vương, Sở mụ mụ xuống xe đến trước cửa báo rõ ý đồ đến đây, lập tức có người gác cổng đi vào thông báo.
Chỉ chốc lát sau, người gác cổng kia vội vàng ra tới cười nói: "Hôm nay Thế tử gia đã tiến cung tạ ơn, Đan ma ma nói mời mụ mụ vào ngồi uống trà."
Sở mụ mụ và Đan ma ma trước đây cũng đã gặp qua một lần.
Sau khi vào phòng khách ngồi xuống hàn huyên vài câu, Sở mụ mụ lấy ra thư nhà của Chương Hàm.
Đan ma ma tươi cười thân thiết tiếp lấy, sau khi uống trà bèn nhờ Sở mụ mụ tiện thể mang một sọt trái cây về rồi đích thân đưa ra đến cửa.
Thấy người đi rồi, Đan ma ma mới cúi đầu nhìn lướt qua phong thư trong tay thầm kinh ngạc một phen -- ngay cả niêm phong cũng không có! Vị Chương cô nương là vì không viết điều gì quan trọng nên không sợ người lén coi hay có ẩn ý gì khác? Nhưng Thế tử nhà mình vẫn luôn lặng lẽ trao đổi thông tin với cô nương này, đã dùng đủ loại biện pháp, không lý do gì lần này ngoại lệ!
Đan ma ma trầm tư cầm phong thư quay vào, còn chưa tới nhị môn thì đột nhiên nghe có người kêu mình, quay đầu phát hiện hóa ra là Triệu Phá Quân.
Cho dù vị Bách hộ xung phong lưu lại kinh thành kia vừa bị Thế tử gia phạt cấm túc và chép sách, nhưng Đan ma ma biết Thế tử gia cũng không phải thật sự ghét bỏ người này, bèn mỉm cười thân thiện gật đầu chào.
Phát hiện ánh mắt đối phương dừng trên phong thư trong tay mình, Đan ma ma không đợi vị Bách hộ này đặt câu hỏi chủ động cười nói: "Vừa rồi phủ Võ Ninh Hầu sai người tới đưa thư Chương cô nương gởi cho phụ huynh.
Lát nữa nếu Thế tử gia truyền tin về Bắc địa, dĩ nhiên sẽ nhân tiện gởi theo thư này."
Triệu Phá Quân nghe nói người phủ Võ Ninh Hầu tới đây bèn nhịn không được chạy đến, biết quả thật là Chương Hàm gởi thư cho phụ huynh, hắn không khỏi sửng sốt.
Cho dù hắn tự xin lưu tại kinh thành, còn vỗ ngực hứa với Chương Phong và Chương Thịnh nhất định bảo hộ Chương Hàm chu toàn, nhưng hiện giờ nàng vẫn đang ở trong Hầu môn sâu như biển, còn hắn vẫn chỉ là người qua đường, cho dù dùng trăm phương nghìn kế cũng không thể nhìn thấy người, ngay lúc này chỉ cần một tí xíu tin tức đều đặc biệt trân quý.
Hắn hít một hơi thật sâu, đang định tìm biện pháp hỏi thăm một chút, ai ngờ sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói, "Trăm trang sách kia ngươi đã sao chép xong rồi?"
Đột nhiên nghe giọng điệu lười nhác này, Triệu Phá Quân cuống quýt xoay người.
Thấy Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu không biết khi nào bỗng dưng xuất hiện sau lưng mình cách đó không xa, hắn nhớ tới mấy hôm nay mình đã không thấy ánh mặt trời, tức khắc da đầu tê dại ngay cả trả lời cũng quên mất.
Mãi đến khi Trần Thiện Chiêu xua xua tay ý bảo Đan ma ma không cần đa lễ, hắn mới bừng tỉnh hành lễ rồi ấp úng nói: "Còn lại...!còn lại năm mươi trang ạ."
"Ồ, ngươi còn nói bản thân biết chữ không nhiều lắm, nhìn không ra ngươi chép sách thật rất nhanh nhẹn."
"Là chuyện ti chức nên làm...!À, ti chức trở về tiếp tục chép ngay!"
Trần Thiện Chiêu đang cười tủm tỉm tiếp nhận phong thư trong tay Đan ma ma, còn chưa nghe ma ma bẩm báo ngọn nguồn, thấy Triệu Phá Quân ấp a ấp úng nói một câu rồi lòng bàn chân như bôi mỡ suýt chuồn mất, Trần Thiện Chiêu lập tức hắng giọng: "Chậc, gấp như vậy làm gì, ta chưa từng thúc giục ngươi.
Cùng ta tiến vào, ta còn có lời muốn nói với ngươi!"
Thấy Đan ma ma nhún gối nghiêng người hành lễ lui ra, Triệu Phá Quân chỉ có thể thấp thỏm bất an đi theo Trần Thiện Chiêu tới thư phòng.
Nhìn Trần Thiện Chiêu ngồi xuống sau án thư, thành thục rút ra hai tờ thư rồi cứ thế mà mở ra xem xét, đôi mắt Triệu Phá Quân lập tức trừng to như hai cái chén, tuy nhiên lời ngăn cản đã đưa tới miệng rồi lại nghẹn không thể phát ra.
Mãi đến khi Trần Thiện Chiêu lấy một cái hộp nhỏ trên án thư, cầm lọ bột phấn đen thật cẩn thận rắc đều một lớp lên tờ thư, sau đó dùng bút lông mềm nhẹ nhàng quét qua quét lại, Triệu Phá Quân rốt cuộc không thể nhịn được.
"Thế tử, ngài đây là..."
"Đương nhiên là đọc tin." Trần Thiện Chiêu cũng không ngẩng đầu đáp một câu, thấy trong những chỗ trống giữa các hàng chữ hiện ra chữ viết không khác gì cách mình dùng trước đây, khóe miệng Trần Thiện Chiêu nhếch lên lộ ra nụ cười hài lòng, ngay sau đó thản nhiên xoa xoa hai bàn tay với nhau, "Rốt cuộc đúng là người thông tuệ, học được dùng ngay, không những lập tức phát hiện mà hơn nữa còn biết cách làm."
Đây là tin tức Chương Hàm truyền ra cho Trần Thiện Chiêu? Nhìn dáng vẻ vị Triệu Vương Thế tử coi bộ đối với việc này đã thực thành thạo, một lần kia có lẽ cũng đã tìm được thư giấu trong đế giày, vậy thì hôm đó câu nói dối thoái thác của hắn...!
"Ngươi cũng lại đây xem đi!"
Triệu Phá Quân đang cảm thấy trong lòng hỗn loạn, đột nhiên nghe được bên tai lại truyền đến tiếng Trần Thiện Chiêu phân phó.
Cho dù không khỏi lo lắng vị Triệu Vương Thế tử muốn dùng hắn để làm trò tiêu khiển, nhưng hắn thực sự rất muốn biết rốt cuộc Chương Hàm đã đưa tin gì ra.
Hắn bèn căng da đầu tiến lên đứng bên cạnh Trần Thiện Chiêu, duỗi dài cổ đọc những hàng chữ lộ ra theo lớp bột than, tuy đại đa số từ hắn đều nhận được, nhưng cũng có một vài từ hắn không biết.
Triệu Phá Quân phải suy nghĩ thật cẩn thận mới có thể mơ hồ đoán ra nội dung, rõ ràng là phải cố gắng hết sức.
"Ngươi xem hiểu chưa?"
Trần Thiện Chiêu nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Phá Quân, thấy tên này cuống quít gật đầu mới nhàn nhạt phân phó: "Trước đó ngươi đã thật cẩn thận theo dõi Trương Xương Ung, vậy sự tình này ta giao cho ngươi đi làm.
Hãy điều tra nghe ngóng về người nhà của nha hoàn Anh Thảo kia, điều tra rõ từng người đang ở nơi nào, đang làm gì.
Nghĩ đến ngươi có thể cải trang giả dạng đến cửa sau phủ Võ Ninh Hầu đưa tin tức, vậy thì nhiệm vụ này đối với ngươi sẽ dễ như trở bàn tay."
"Vâng, ti chức tuân mệnh." Triệu Phá Quân lập tức đáp ứng, sau đó do dự một lát vẫn mở miệng hỏi, "Nhưng còn Trương Xương Ung kia..."
"Không cần phải xen vào.
Chương cô nương nói mình có biện pháp, vậy chúng ta phải tin tưởng năng lực của cô nàng!" Trần Thiện Chiêu khoanh tay ngả lưng thật mạnh vào lưng ghế dựa rồi mỉm cười nói, "Chương cô nương không phải là người có tính tình mọi việc phải nhờ vả người khác.
Ngươi cũng thấy rồi, ngoại trừ chuyện ta phân phó ngươi đi làm, Chương cô nương chỉ nhờ ta thỉnh Đan ma ma dạy nàng làm hộ tâm giáp, không hề đề cập tới chuyện gì khác."
Thấy Triệu Phá Quân muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới cúi đầu lĩnh mệnh mà đi, Trần Thiện Chiêu nhịn không được lặng lẽ mỉm cười.
Sau đó, đầu tiên hắn lại rắc lên một lớp bột phấn, xong rồi dùng bút lông mềm thật cẩn thận quét sạch bột than, tiếp theo dùng dao trúc nhẹ nhàng cậy ra tất cả chữ viết bằng sáp.
Chờ đến khi hoàn tất, trang thư nhìn vẫn y như lúc đầu không có dấu vết gì.
Hắn gấp bức thư nguyên dạng bỏ vào phong thư, lại dùng sáp niêm lại, lúc này mới trầm tư dựa vào lưng ghế nghĩ ngợi.
Lần này vận khí của hắn thực không tệ, Hoàng đế tổ phụ ban thưởng rất hợp tâm ý của hắn.
Đương nhiên, tin tức tốt nhất tới ngay buổi sáng hôm nay, Lễ Bộ Thượng thư và Tả Hữu Thị lang một người về hưu, một người bệnh hưu, một người xảy ra sự cố bị biếm chức quan, vậy là những kẻ đánh chủ ý lên hắn chắc hẳn có thể ngừng nghỉ một khoảng thời gian.
Nhưng thật ra vụ ngựa thất kinh hôm đó...!
Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông quả nhiên phản ứng thực nhanh, cũng thực phù hợp với tâm tư muốn cầu một cửa thông gia có quan hệ tốt, nhưng kết quả phải oan uổng gánh tiếng xấu chủ mưu này! Mặc dù không phải rõ ràng tra được trên người tên mập kia nhưng Hoàng tổ phụ đã nhận định là do Trần Thiện Thông bày ra, tuy không có bằng chứng để trách tội, chỉ chắc chắn một điều cuộc sống về sau của tên mập kia rất khó lăn lộn.
Cho nên mới nói, núi cao còn có núi cao hơn, Trần Thiện Chiêu hắn đây đâu thể ngờ được kế sách thả ngựa thất kinh lại thành diệu kế một hòn đá ném hai con chim? Lại nói tiếp, hắn vẫn quá thành thật, thật thà đến mức chỉ biết cùng tất cả mọi người tụ lại chung một chỗ, ngoài ra cái gì cũng chưa làm!
Thật là hy vọng sự tình lần này có thể khiến Hoàng tổ phụ tuyển cho hắn một tức phụ tốt! Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Thiện Chiêu không khỏi lại dừng trên phong thư kia -- -- tốt nhất phải là người thông minh như nàng, chỉ cần gợi ý liền thấu hiểu!
Biên tập bởi bà còm ở wattpad
Trong Diễn Võ Trường của Dưỡng Tính Quán nơi tiền viện phủ Võ Ninh Hầu, Cố Minh đang múa cây thương Bạch Lạp vù vù.
Vốn dĩ cứ mỗi mười ngày hắn mới được nghỉ phép một ngày, nhưng phụ thân lại lần nữa xuất chinh, Hoàng đế niệm tình hắn xưa nay luôn cần cù trong công tác liền đặc biệt cho phép hắn năm ngày nghỉ phép một ngày.
Kỳ trước đi chùa Long Phúc cũng là ngày phép được ân chuẩn đặc biệt, hôm nay lại đúng vào ngày nghỉ của hắn.
Ngay lúc này, hắn vừa múa thương vừa nhớ lại khi trước giao thủ với Chương Thịnh, không hiểu sao bị người dễ dàng đột phá chiêu thức, nghĩ tới đây khiến thương pháp bị loạn nên hắn liền ngừng lại lẩm bẩm: "Vào sinh ra tử mới có thể tôi luyện ra bản lĩnh như vậy sao..."
"Thiếu gia, Tứ thiếu gia!"
Cố Minh ngẩng đầu, thấy là gã hầu cận Âm Phù của mình dẫn tới một nha hoàn, lại nhận ra hình như là nha hoàn cận thân của Chương Hàm, hắn không khỏi sửng sốt.
Chờ hai người đến trước mặt, Âm Phù hành lễ rồi báo: "Thiếu gia, người phủ Triệu Vương tới đây nhờ Hàm cô nương khâu vài món hộ tâm giáp.
Hàm cô nương chỉ biết kiểu dáng của hộ tâm giáp nhưng lại không biết khi mặc trên người cần phải lưu ý chỗ nào, cho nên xin phép lão thái thái sai Phương Thảo tỷ tỷ đến thỉnh giáo thiếu gia."
Biết được là sự tình như vậy, lúc này Cố Minh mới thoải mái.
Nhưng hắn nghĩ đến bao lâu nay chỉ có thể xa xa liếc nhìn Trương Kỳ một chút mà vẫn chưa có dịp nói chuyện, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội này, hắn liền đuổi Âm Phù đi vào phòng tìm hộ tâm giáp đem ra.
Tuy nhiên hắn còn chưa mở miệng hỏi thăm Phương Thảo, nha đầu này lại giành lên tiếng trước.
"Tứ thiếu gia, sự tình khẩn cấp, nô tỳ không thể không nói ngắn gọn.
Xin hỏi ngài hôm ở chùa có đưa cho biểu tiểu thư một cây trâm bạc hay không?"
Thấy Cố Minh sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, Phương Thảo tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn nhún gối hỏi, "Chính là một cây trâm có khắc chữ?"
"Ngươi nói cái gì?".