Lăng Phi Vũ trừng mắt nhìn chằm chằm Vân Hạo: "Hứa Ấn này không thích hợp. Đệ tử duy nhất của ông ta bị ngươi phế bỏ mà còn chủ động tới tiếp tục xem bệnh cho ngươi, biết ngươi đang tu luyện mà ông ta còn đợi ngươi tu luyện xong... Ngươi phải cẩn thận một chút, ta hoài nghi ông ta sẽ mượn cớ xem bệnh để lén ra tay giết ngươi!"
Vân Hạo: "... Ừ"
Tiếp theo hai người đi tới chỗ dùng cơm.
Vân Thiên Khoát ngồi trên chủ vị, không thấy Hứa Ấn đâu nên hỏi: "Hứa đan sư đâu?"
Lăng Phi Vũ kể lại chuyện lúc nấy.
Vân Thiên Khoát lộ ra vẻ mặt rất phức tạp, sau đó nhìn chằm chằm Vân Hạo mà xụ mặt nói: "Ngồi xuống!"
Đợi đến khi Vân Hạo ngồi xuống thì Vân Thiên Khoát lập tức hỏi: "Hứa Ấn xem bệnh cho con đã nói cái gì?"
Vân Hạo: "Phụ thân, Hứa đan sư nói thân thể ta rất tốt, không bệnh không tật, về sau không cần lo lắng."
"Thật sao?"
"Thật!"
Vân Thiên Khoát ừ một tiếng rồi nói: 'Hôm nay Phi Vũ đã đưa ngân phiếu ba mươi bảy vạn lượng cho ta, lá gan của tiểu tử con thật lớn, dám chạy tới sòng bạc càn quấy!
Tuy lần này con may mắn, kiếm lời được.
Nhưng con cũng phải nhớ kỹ cho ta, về sau không được đi đến đó nữa.
Nơi như sòng bạc chướng khí mù mịt, mười lần đánh cược chín lần thua, nghe không!"
Khi nói những lời này, Vân Thiên Khoát trừng mắt nhìn Vân Hạo.
Thắng nhiều ngân lượng như vậy là chuyện tốt, có thể dễ dàng giải quyết phiền toái trước mắt của võ quán Cuồng Kiếm, nhưng ông lo Vân Hạo lại trở về đường xưa.
Nếu vậy thì ông thà trực tiếp đóng cửa võ quán Cuồng Kiếm!
Vân Hạo đáp ứng: “Phụ thân yên tâm, hôm nay con đã phân rõ ranh giới với những người đó, về sau không đi nữa."
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thiên Khoát cuối cùng cũng thả lỏng một chút, tùy tiện nói: 'Ngày mai chờ ta đi trả hết nợ thì sẽ bắt đầu đích thân chỉ điểm kiếm pháp cho con, vào trận luận võ mấy ngày sau tiểu tử con phải đánh khí thế vào cho tal
Chỉ cần con không chịu thua kém thì bại cũng không sao, cho dù ta chắp tay tặng võ quán Cuồng Kiếm này cho lão già Vân Hải Sinh kia cũng không sao, lão tử cũng vui lòng!"
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ.
Dù sao một vấn đề khó khăn không nhỏ đã được giải quyết.
Vân Hạo cũng càng ngày càng không chịu thua kém.
Dùng cơm xong, Vân Thiên Khoát bảo Lăng Phi Vũ về phòng trước, một mình Vân Hạo ở lại với ông.
"Phụ thân, còn có chuyện gì sao?" Vân Hạo hỏi.
Vân Thiên Khoát móc ra ngân phiếu mười vạn lượng từ trong ngực rồi nhét vào tay Vân Hạo và nói: "Ngày mai con đến cửa hàng Lưu Vân Điển Đương chuộc về những món trang sức Phi Vũ đã cầm đi.
Hôm trước Phi Vũ lấy ra ba vạn lượng bạc, là nó lén cầm đồ trang sức mà nương nó để lại.
Mặt khác sau khi chuộc về thì con lại đi mua một ít trang sức đẹp mắt tặng cho Phi Vũ, nhiều năm qua Phi Vũ luôn bận ngược bận xui ở võ quán Cuồng Kiếm, chịu tủi nhục thì thôi, còn chưa từng mua thêm thứ trang sức ra dáng ra hình nào cả, con hiểu chưa?"
Áy náy trong lòng Vân Hạo đối với Lăng Phi Vũ lại tăng thêm.
Hắn biết Lăng Phi Vũ có một ít trang sức do mẫu thân nàng để lại.
Từ trước đến nay Lăng Phi Vũ rất xem trọng bộ trang sức đó, không nỡ đeo sợ va chạm làm tổn hại.
Nhưng vì trợ giúp võ quán Cuồng Kiếm vượt qua nguy cơ trước mắt mà nàng lại cầm đi di vật để tưởng nhớ mẫu thân.
Dù thế nào hắn cũng phải chuộc về!
Vân Thiên Khoát tiếp tục nói lời thấm thía: "Đối đãi với nữ hài tử thì phải cẩn thận một chút, chu đáo một chút. Con nghĩ lúc trước lão tử cưới được nương của con chỉ là nhờ có bộ dạng đẹp mắt này thôi à?"