Raw chưa kiểm tra chính tả!
Dương đông rồi lại kích tây,
Âm mưu quỷ kế đến đây tụ vào!
Tranh công mà té lộn nhào,
Mạng như cũng mất, phúc nào còn đâu?!
(P/s: ý nghĩ ở trong [...], còn lời nói thì ở trong “...” cho dễ phân biệt hén!)
- ----------
Tại trang viên của Điền thị, hành dinh tạm thời của Đại Tướng Quân Hà Tiến, lúc này đang diễn ra một cuộc hội nghị, hoặc giả là một cuộc than *phân* trách thận không ai chủ trì, và dường như không có hồi kết, bàn ra thì nhiều thì đóng góp xây dựng thì lẹt đẹt chẵng có bao nhiêu.
Vì sao không có ai chủ trì?
Bởi vì chủ nhân tạm thời của tòa hành dinh này, Đại Tướng Quân Hà Tiến, đang co rúc trong quân doanh bên ngoài thành sau thất bại vang dội một vùng vào tối hôm qua trước Hắc Sơn Đại Vương Trương Yến, ngay cả thứ sử Ký Châu Hàn Phức cũng chịu chung số phận.
Còn chủ chân chân chính của trang viện, Điền thị, hoàn toàn không có ý định đứng ra nhận lãnh trách nhiệm để tránh vô duyên vô cớ mang họa vào người, những thế gia khác tự nhiên cũng không dại mà xớ rớ, cho dù là hai gia tộc xếp ngang hàng với Điền thị là Thẩm thị và Tự thị cũng vậy.
Vì sao bàn ra thì nhiều mà đóng góp xây dựng thì chẵng bao nhiêu?
Bởi vì đám thanh niên trai tráng khỏe mạnh theo đường võ bị của các gia tộc đều đã bị nhốt chung một chỗ với Hà Tiến trong tầng tầng vây của bầy tặc, cho nên tụ tập tại nơi đây lúc này chỉ toàn mấy lão hủ nho già đầu ma mãnh nham hiểm hơn cáo 9 đuôi, giỏi nhất việc khư khư giữ mình, đổ lỗi cho nhau và chối bỏ trách nhiệm.
Đạo sĩ trẻ cố gắng thuyết phục mãi nhưng hầu như chẵng có ai đám điều động tư binh nhà mình ra ngoài thành phá rối Hắc Sơn Tặc, giải vây cho Hà Tiến, chứ đừng nói là mạo hiểm vào Hàm sơn tìm kiếm Thái tử và Hoàng tử.
Đây chính là thế gia.
Bọn họ cóc quan tâm tới thiên hạ đại thế, thương sinh đau khổ, mà chỉ cần chăm chăm lo cho lợi ích riêng của nhà mình.
Lưu Hoành vừa mới trấn áp bọn họ, làm suy yếu lực lượng của bọn họ cho nên bọn họ hoàn toàn có lý do ‘chính đáng’ để không tham dự vào sự biến lần này đó là:
[Lực bật tòng tâm, sức lực không đủ!]
Chỉ cần bọn họ khư khư giữ mình, một tốt cũng không ra, thì lý do này sẽ trở nên hoàn thiện và chính đáng, Lưu Hoành có thể giận dỗi chửi mắng hoặc ngấm ngầm chơi xấu nhưng ở mặt ngoài lại hoàn toàn không thể làm gì bọn họ.
Chính như mỗi một lão đầu đang cười gằn trong tâm:
[Từ Thương Chu đến giờ thế gia lập ổ bảo, nuôi tư binh, cùng triều định cộng trị thiên hạ, đảm nhiệm an ninh trật tự ở địa phương.
Bây giờ Lưu Hoành ngươi muốn chơi trò khác người, bá đạo độc đoán, thu vén hết thảy quyền lực vào tay mình, dẹp ổ bảo, cuỗm binh quyền.
Tốt, chúng ta không chơi lại ngươi, chúng ta giao ra!
Cho nên lúc này Hắc Sơn Tặc đến làm loạn, chúng ta chỉ có thể nói rất tiếc, nhưng không làm gì được.
Bởi lúc này đó hoàn toàn là trách nhiệm của triều đình!]
Cuối cùng tất cả trách nghiệm sẽ rơi trên đầu Hà Tiến và Hàn Phức.
Hai tên này rơi đài không những không hại gì đến thế gia Hà Bắc mà còn lợi cho họ nữa là đằng khác.
Đối với Hà Tiến, một kẻ ngang tàng hống hách, dựa hơi hoàng đế gây khó dễ đủ điều, khiến thế gia Hàm Đan ‘chảy máu vàng ròng’, nếu như Hà Tiến bị một cú ngã đau tại đất này, thiết nghĩ nếu có kẻ nối bước hắn trong tương lai cũng sẽ có bài học kinh nghiệm.
Về phần Hàn Phức, trước đó bởi vì có việc khẩn yếu cầu cạnh Viên thị nên thế gia Hà Bắc mới đồng ý giao ước, ủng hộ Hàn Phức lên làm Thứ Sử Ký Châu nhưng kỳ thực loạn thế sắp đến, ai lại hy vọng có người ngoài chọt chân chĩa mỏ vào đất nhà mình đâu.
Chính bởi vì tư tưởng chung của thế gia Hàm Đan là như vậy cho nên bọn họ tự hiểu ngầm với nhau, cố tình giả ý bàn ra bàn vào, nói nhãm ngược xuôi, cốt là để câu giờ cho qua chuyện.
Đạo sĩ trẻ nọ tu võ thì nhiều, tu tâm không được mấy, cuối cùng vẫn là quá trẻ tuổi, hoặc giả là cảm thấy nếu như hai đứa nhỏ trong rừng có mệnh hệ gì thì đạo tâm của hắn muốn xảy ra vấn đề, thế là giận dỗi vỗ mạnh xuống bàn nói:
“Tốt!
Chư vị không ra binh đúng không?
Ta bây giờ tụ tập Huyền Kính Ty trong thành, tự đi cứu người!
Chư vị nếu như có tâm, vậy thì nên biểu thị chút động thái!
Nếu như Thái tử và Hoàng tử có mệnh hệ gì, chư vị khó thoát lửa giận của hoàng thượng!”
Nói xong lập tức phất áo rời đi để lại sau lưng một hình bàn tay in lõm vào mặt bàn.
Chỉ là đám thế gia nuôi môn khách không ít, lại đều là Nho học thế gia, đối với những chiêu trò võ công chỉ coi như bàng môn tả đạo, hoàn toàn không có tý lực chấn nhiếp nào với họ.
[Buồn cười!
Lưu Biện, Lưu Hiệp sống chết ra sao có can hệ gì đâu?
Lưu Hoành nổi khùng hay tức hận ói máu cũng có can hệ gì đâu?
Lưu thị loạn là việc của Lưu thị, liên can gì đến gia tộc bọn ta?
Nếu như Trung Nguyên loạn vậy chính là điều chúng ta đang chờ!]
Nhưng
[nếu như loạn thế là do chúng ta gây nên thì không ổn,
loạn thế khai mạc giả xưa nay chỉ có chết,
nhìn Trần Thắng, Ngô Quảng, Vương Mãng đều là tấm gương đi trước]
Mấy lão già quắc mắt nhìn nhau sau đó cuối cùng vẫn là chủ nhà Điền thị lên tiếng cản lại đạo sĩ trẻ:
“Khoan đã!
Vị đạo trưởng này, xin chớ nóng vội!
Đạo trưởng có võ dũng hơn người, dưới trướng tất cũng đều là nhân kiệt.
Nhưng thứ cho ta nói thẳng, các vị có bao nhiêu người?
Vài chục, vẫn là vài trăm?
Kẻ địch bên kia chẵng biết quân số ra sao nhưng cứ nhìn 2 vạn quân đội của Đại Tướng Quân và Hàn Thứ Sử bị vây ở quân doanh ngoài thành không ra được là cũng biết giặc cướp chẵng phải hạng tầm thường.
Theo như hội binh trốn chạy đến cửa đông báo lại thì thủ lĩnh bầy tặc tự xưng Hắc Sơn Đại Vương Trương Yến!
Đây chính là đã từng Hoàng Cân Ngũ Hổ, tung hoành Hà Bắc vô địch thủ,
Hiện giờ hùng cứ Hắc Sơn, nghe đồn dưới trướng có hai mươi mấy, ba mươi vạn người,
Có thể tính vào hàng đầu của tặc khấu trong thiên hạ!
Hàm Sơn mặc dù không kề cận Hắc Sơn nhưng lại nối liền với núi rừng Tịnh Châu, đấu lưng với Bạch Ba tặc, cùng là dư nghiệt Khăn Vàng.
Làm sao biết được hai bên không có qua lại?
Biết đêu bên trong Hàm Sơn vẫn còn giấu mai phục!
Đạo trưởng lỗ mãng mang người xông vào rừng khác nào để lộ cho giặc cướp biết nơi ẩn nấp của Thái tử điện hạ và Hoàng tử điện hạ?
Hành động tuy là dũng cảm nhưng thất trí, chẵng những vô công lại càng gây nguy hại cho Thái tử điện hạ và Hoàng tử điện hạ.
Tội này Đạo Môn gánh nổi sao?
Đạo trưởng có thể đại diện cho Đạo Môn sao?”
Cho nên nói tài năng xuất chúng nhưng tâm trí không đủ kiên cố thì chỉ có thể bị người dẫn quay mòng mòng như châu chấu bị buộc vào dây thừng.
Đạo sĩ trẻ bị hỏi liền mấy câu đều á khẩu không trả lời được, lặng người một hồi trầm giọng nói:
“Đây là quyết định của ta.
Tự ta chịu trách nhiệm.
Không liên can tới sư môn!”
[Ngây thơ!]
Gia chủ Điền thị tủm tỉm cười lắc đầu:
“Đạo trưởng a, ta hỏi ngài,
Nếu như ta gây ra chuyện sai, bệ hạ có hay không trách tội đến nhà ta?
Có câu thánh ý không thể đoán.
Đáp án của câu này ta không có, đạo trưởng là bậc tu luyện cao minh, có thể nói cho ta rõ hay chăng?”
Đạo sĩ trẻ tuổi lần nửa rơi vào hố bẩy của triết học, suy nghĩ rối bùng, tâm lực dường như không đủ, đã đến bên bờ tẩu hỏa.
Thấy đã chín độ, có thể tùy ý buộc dây, gia chủ Điền thị mới giải cứu gã đạo sĩ khỏi bị nhập ma:
“Nói thật với đạo trưởng!
Đám già đầu bọn ta cũng có nổi khổ.
Bọn ta có thể nhìn ra được kế gian trá của tặc binh, nhưng ngặt vì tài năng bình bình, đến nay lớn tuổi, chẵng nhưng trí lực suy giảm mà gan cũng càng nhỏ, chẵng những khó lòng ứng phó với biến hóa nơi chiến trường mà còn có khả năng quyết sách sai lầm để sai chồng thêm sai.
Ngài tụ tập đám già cả chúng ta nghĩ kế từ đầu đã là chuyện sai lầm.
Ta thấy ngài nên tìm mấy tay thanh niên tuấn ngạn mới phải!
Ký Triệu thế gia không dám hô hào tranh phong với Nhữ, Dĩnh nhưng tinh anh trong nhà tuyệt đối không phải chỉ để trưng cho đẹp”
Trong phòng lập tức u ám, không ít người chửi thầm Điền gia chủ, cũng có người bực mình vì lúc nãy không chủ động mở miệng mà đem trách nhiệm ném cho họ Điền.
Đạo sĩ trẻ thì mở ra nút thắt trong lòng, ngỡ rằng Điền gia chủ thật có ý giúp mình, thế là sáng mắt hỏi:
“Chẵng hay trong thành lúc này có vì cao trí nào có thể hiến kế giúp ta cứu lấy Thái tử và Hoàng tử điện hạ?
Bần đạo đối với anh kiệt Ký châu không có am tường.
Mong Điền gia chủ chỉ bảo!”
Gia chủ Điền thị vuốt râu bạc suy nghĩ sâu xa, rồi khó khăn than thở:
“Cái này thực sự khó cho lão đầu ta.
Đạo trưởng nhìn bộ dáng ta cũng biết sắp đến chỗ gần đất xa trời rồi.
Chuyện trong nhà còn biết chút đỉnh, nào hay anh kiệt toàn cõi Ký Triệu?”
Đạo sĩ càng nghe càng tin rằng Điền thị đây quả thật là muốn khuynh lực nhà giúp mình, lão đầu trước mặt chắc chắn là muốn giới thiệu anh kiệt trong nhà, trong lòng thầm nghĩ:
[Quả nhiên cáo già]
Ngoài mặt thì hớn hở hỏi thăm:
“Chẵng hay Điền thị đời này sinh ra những vị anh kiệt nào?”
“Lão phu tự cao tự đại,
Điền thị đời này sinh lắm nhân kiệt, miễn cưỡng có thể tính là Ký Triệu hàng đầu”
- Gia chủ Điền thị tươi cười nói rồi lại lắc đầu:
“Nhưng có thể ứng phó với tình hình trước mặt sợ rằng chỉ có Nguyên Hạo.
Đáng tiếc!
Hắn không có ở Hàm Đan, hắn hiện thời đang quản lý chủ gia tại Nghiệp thành!
Mà lại, hắn từ sớm đã cáng đáng gia sự, bận rộn suốt ngày, nay đây mai đó.
Lúc này khoái mã đến Nghiệp thành chưa chắc gặp được hắn.
Sợ rằng muốn trễ nãi đại sự!”
Đạo sĩ trẻ hiện giờ không nhận mình trẻ người non dạ không được, hắn bị lão già trước mặt xách quay một vòng tìm không ra nam bắc, chẵng biết ý đồ của lão thực hư thế nào:
“Vậy!
Tại Hàm Đan lúc này có ai có thể giúp ta?”
Nghe được câu hỏi này thì gia chủ Tự gia và Thẩm gia vốn đã thấp thỏm trong lòng nay tim đập càng dội như thể sợ cục than bị ném về phía nhà mình, quả nhiên lão già họ Điền liền nói:
“Từng nghe đất Tề thế hệ này có nhất long, cái gì mà long thủ, long thân, long vĩ, chẵng biết thực hư thế nào.
Ta làm người Ký Triệu, chỉ nghe đất này đương thời thế hệ trẻ có tam Lân, nhà ta Nguyên Hạo hạnh được đồng hương tâng bốc mà có một vị trí.
Về phần hai vị trí còn lại, thứ cho ta trí nhớ kém.
Thật sự là già rồi, già rồi!”
Trong đầu thì:
[Giúp ngươi?
Nằm mơ đi thôi!
Lưu Hoành thằng nhãi kia trời sinh cùng thế gia đại tộc không qua được.
Cầu cạnh hắn phỏng có được gì?
Làm ra sơ suất thì chắc chắn không thoát khỏi trách phạt!
Chỉ có ngu mới xía vào chuyện lần này!]
Lát sau trong sảnh đường xuất hiện thêm hai vị thanh niên độ chừng gần 30 tuổi, phong độ lịch lãm, tư thái hạo nhiên, mắt sáng trán cao, mũi thẳng môi hồng, nho khí ôn dịu tỏa ra khắp người, để cho ‘người’ gặp ‘người’ thích, người ở đây hiển nhiên là chỉ những ai xuất thân thế gia đại tộc, Trung Nguyên nho sĩ.
“Thẩm Chính Nam, Tự Công Dữ.
Vị đạo trưởng này là đặc sứ của bệ hạ.
Nghe hư danh Ký châu tam lân của hai ngươi nên cho gọi đến đây trợ giúp.
Hiện tại có đại sự cần bàn bạc cùng với các ngươi.
Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ rằng đây là đại sự hệ trọng có can dự đến thương sinh xã tắc, không phải trí tuệ non nớt của vài người có thể hoàn thành, cho dù không thể giúp sức cũng tuyệt đối chớ hé ra ngoài.
Nếu không gia tộc phía sau cũng giúp không được các ngươi!”
- Điền gia chủ nói những lời này để hở rất nhiều bậc thang cho Thẩm Phối và Tự Thụ hạ xuống, không đến mức phải liều mình lao đầu vào nhiệm vụ, cho dù thất bại cũng có thể lấy cớ này nọ.
Gia chủ hai nhà Thẩm, Từ nghe được lọt tai mới thôi quăng ánh mắt cú vọ về phía lão đầu họ Điền mặc dù trong tâm cũng không vui vẻ mấy, có thể nói là thù không kết, nợ vẫn ghi.
- -----------
“Báo!
Đại Vương!
Việc lớn không tốt!
Việc lớn không tốt!”
- Một tên giặc cướp chạy vào trại tạm thời của Hắc Sơn Tặc tìm ngay Trương Yến.
“Ngươi là thuộc hạ của lão Đường phải không?
Ta nhớ mặt ngươi!
Lão Đường có việc gì gấp mà gọi ngươi tới báo?
Không cần hốt hoảng, từ từ trả lời”
- Trương Yến bình tĩnh lau chùi lưỡi đao, sắc mặt hờ hững lạnh lùng.
Tên lính khóc lóc:
“Bẩm... bẩm đại vương!
Thống lĩnh đã... đã chết rồi!”
“Cái gì?
Kể rõ đầu đuôi cho ta nghe?”
- Trương Yến sợ hết hồn hỏi, hắn vốn vẫn còn hoài nghi sự việc lần này có bẫy, chưa từng lơ là cảnh giác.
Tên lính đáp:
“Thống lĩnh và Chu thống lĩnh được Đại Vương giao trọng trách tìm người.
Chu thống lĩnh muốn đi sườn núi phía nam, thống lĩnh liền dẫn bọn thuộc hạ đi sườn núi phía bắc.
Ban trưa bọn thuộc hạ phát hiện một toán người lạ mặt lãng vãng gần bìa rừng, ý đồ đi vào trong.
Thống lĩnh sinh nghi nên mang các huynh đệ chặn lại.
Ai ngờ thực lực đối phương cao cường, thống lĩnh gặp phải độc thủ, các huynh đệ chống đỡ không được nên rút lui đến bên ngoài bìa rừng canh chừng!
Lúc thuộc hạ chạy đi báo tin, thì bọn họ đã tiến sâu vào rừng rồi!”
“Bọn chúng có bao nhiêu người?
Các ngươi hơn 500 người.
Lão Đường làm sao chết nhanh như vậy?”
- Trương Yến cực kỳ nghi hoặc, mấy trăm người giao chiến với nhau, hắn nên sớm đạt được tin tức, làm sao đợi đến khi tướng phe ta bị chết rồi mới có người tới báo tin thua.
Tên lính bị hỏi trúng chổ khó nói, nuốt nước bọt lắp bắp:
“Bẩm... bẩm đại vương!
Sự tình... diễn ra quá nhanh, thuộc hạ... không kịp quan sát.
Hẵn là... hẵn là... hẵn là...”
“Hẵn là bao nhiêu?
Bản đại vương còn tại, trời sập cũng không phải sợ!”
- Trương Yến nóng gấp.
“Hẵn là 30, 40 người”
- Tên lính thấy mặt Trương Giác bổng chốc đen như Diêm Vương sau khi nghe được con số, hắn sợ mình phải đi bán muối, lập tức bổ sung:
“Nhưng đều là cao thủ tuyệt thế!
Đường thống lĩnh vừa lên giao đấu chưa được 1 chiêu đã bất hạnh bị đối phương đánh chết”
[Mẹ nhà nó!
Đồ ăn hại, chết cũng đáng!
Thống lĩnh mấy trăm người lại còn liều mạng khinh suất!”
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng dù sao thuộc hạ cũng đã chết, cằn nhằn chỉ thiệt quân tâm, thế nên mặt ngoài thì Trương Yến hét to:
“Gan to bằng trời!
Dám giết thuộc hạ của ta!”
Sau đó lập tức xách lên bảo đao, điểm theo hơn trăm tinh nhuệ truy đuổi, trước khi đi không quên dặn dò những cánh tay đắc lực ở lại thủ trại rằng phải tận lực hư trương thanh thế, nếu như có biến thì lập tức rút vào rừng, không được liều mạng.
- ----------
Tại sườn núi đông bắc của Hàm Sơn.
Gia tướng Tự gia nói với đạo sĩ trẻ tuổi:
“Đạo trưởng!
Phía trước là đường mòn đi vòng tới chân núi phía nam.
Gia đinh nhà ta sẽ dẫn ngài đi.
Bảo trọng!
Nhớ kỹ,
Bọn ta chỉ có thể nghi binh tạm thời.
Thẩm gia công tử cũng đã chỉ ra rằng kế của công tử nhà ta nguy hiểm trùng trùng.
Cho dù Trương Yến tin là thật, lui quân vào núi, ấy cũng là một đạo cửa hiểm khó qua.
Cha con ta đã cố gắng hết sức!”
Đạo sĩ trẻ tuổi vốn khó chịu với chiêu tránh né đùn đẩy trách nhiệm của thế gia đại tộc, nhưng nhìn thấy ba cha con trước mặt cũng sinh lòng thương cảm:
“Bảo trọng!
Hy vọng 3 cha con các ngươi có thể bình an quay lại thành.
Nếu như có thể cứu được người, nhà các ngươi chính là lập được đại công.
Ta sẽ bẩm báo với bệ hạ bản lộc hậu hỉnh!”
[Hiển nhiên là không có khả năng!
Chúng ta chỉ có thể trốn đi biệt xứ.
Giả mạo long chủng đâu phải tội khi quân bình thường.
Ngu ngốc quay lại vào thành, cho dù hoàng đế không trách tội, gia chủ cũng sẽ tìm cách thủ tiêu.
Thậm chí cho dù chúng ta không chết thì gia tộc cũng phải hô hào rằng chúng ta đã chết.
Hy sinh mới là công thần, còn sống chính là khi quân họa ngầm a!]
Nghĩ vậy nhưng người trung niên vẫn kính cẫn chắp tay:
“Cảm ơn đạo trưởng chúc phúc!
Nhà chúng ta mấy đời làm người hầu.
Không dám tranh công này.
Huống hồ đây lại là mưu kế của công tử nhà ta và Thẩm gia công tử.
Xin đạo trưởng đem công ấy chia cho hai vị công tử.
Nhà ta khắc sẽ được hưởng thơm lây”
Đạo sĩ trẻ nhíu mày muốn nói gì nhưng trung niên lại bảo:
“Sự việc an nguy trọng đại.
Mau mau đi thôi!”
Đạo sĩ trẻ nghĩ đến Lưu Biện và Lưu Hiệp đang kẹt trong hoang dã, từ tối qua đến giờ chịu khát chịu lạnh, đã hai bữa không có đồ ăn vào bụng, cuối cùng chỉ có thể dứt bỏ lưu luyến với hai đứa bé quả cảm trước mặt, quay mặt dẫn Huyền Kính Ty rời đi.
Sự việc lần này quan trọng tại lẫn trốn nhanh gọn, Huyền Kính Ty đi theo đều là tinh tuyển, tộng cộng chỉ có 18 người, tính thêm đạo sĩ trẻ và người dẫn đường của Tự gia là 20 người.
Về phía đội ngũ giả trang tiếp giá Lưu Biện và Lưu Thị thì do tử sĩ của Tự gia, Thẩm gia và Điền gia chung vào, cộng lại cũng chỉ 15 người, tính thêm 2 đứa bé cũng chỉ có 17 người, nhưng lại trang bị 15 con thảo nguyên tuấn mã loại ưu, lúc bình thường không tính là đau đớn gì nhưng với đất Ký Triệu vừa mới bị Khăn Vàng quét ngang thì bỏ ra chừng ấy cũng có thể tính là ‘hộc một bãi máu’.
Chủ yếu là vì cả 3 nhà đều giống như trong suy nghĩ của người trung niên kia, chuẫn bị coi như đám người này đã chết rồi, 1 cái cũng không thể quay lại thành, quay lại tất phải chết.
Người trung niên tử sĩ kia chỉ có thể nói là xui xẻo, trong nhà vừa lúc có 2 đứa nhỏ đúng gần độ tuổi của Lưu Biện và Lưu Hiệp.
Tự gia sợ hắn đau lòng con nhỏ mà nói bừa nên mới nửa khuyên nhũ nửa bắt buộc hắn đi theo đoàn, để hoặc là chết chung hoặc là cùng thoát, không đến nổi đổ tội lên đầu Tự gia.
Đương nhiên cũng có thể nói rằng hắn may mắn, may mắn vì vợ hắn chết rồi, chết trong chiến loạn khăn vàng, nếu không thì không biết Tự gia sẽ giở chiêu trò gì để thực hiện trót lọt kế hoạch lần này.
Mà bây giờ danh chính ngôn thuận rời đi gia tộc, chỉ cần sống sót qua lần này, hai đứa con của hắn liền có cơ may thoát khỏi cảnh trở thành tử sĩ giống như hắn, trong suy nghĩ của hắn thì đây quả thật là phúc báo 3 đời.
Nói cho cùng thì tử sĩ và nông nô, tì thiếp cũng như nhau, trong mắt thế gia đại tộc không khác gì hàng hóa công cụ, đôi lúc so với những loài đại súc như ngựa trâu còn không bằng.