Giá kể có nhiều thời gian thêm một chút, nhất định chị sẽ để lại cho người ấy lá thư tuyệt mệnh sướt mướt bi ai, nhưng gấp rút quá, nên chỉ có thể ngoáy vội vài dòng.
“Chị Vân và chị Thuỷ là bạn thân, hai người thông đồng với nhau làm giả hồ sơ bệnh án. Đêm ấy, nồng thắm biết bao! Con là kết tinh tình yêu của tụi mình. Mệnh con bạc, đến giờ nghĩ tới tim em vẫn đau nhói. Em sống cũng không có nghĩa lý gì nữa, chỉ mong anh chăm sóc Bi và lấy lại công bằng giúp mẹ con em. Thiên đường, nơi đó đang đợi em. Tạm biệt anh!”
Công nhận chị phục chị thật đấy. Ngày xưa thi khối A ba môn Toán Lý Hoá mà văn chương có kém ai đâu.
Da diết thê lương, chính chị soát lại cũng thấy tủi thân đến ứa nước mắt. Chị ngậm ngùi gấp tờ giấy làm tư rồi với con dao gọt hoa quả trên bàn, nhắm mắt nhắm mũi cứa một đường.
Đau. Đọc truyện tại eTruyen.net.
Nhưng đáng.
Ba Hến có một yếu điểm là cực kỳ thương người, người bình thường gặp khó khăn anh còn tội nghiệp nữa là nàng thơ trong trái tim anh. Nhất định trong lúc hoảng loạn, anh sẽ tin chị.
Sự sống của chị bị đe doạ, nhất định anh sẽ kinh hãi, sẽ hối hận. Cứ nghĩ tới cái cảnh anh gào thét mắng chị dại dột, van xin chị tỉnh lại, run rẩy cầu nguyện cho chị bình an, lòng chị lại ấm áp lạ kỳ. Anh không thể mất chị, chị cũng không muốn mất anh, chỉ là, nếu không rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì làm sao anh nhận ra tầm quan trọng của chị?
Rồi anh sẽ bảo vệ chị, thương yêu chị, tin tưởng chị, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. RỒI anh sẽ thay chị giải quyết tất cả. Chị khép mắt, nằm sõng soài dưới góc bàn. Tiếng bước chân lúc một rõ, bầu không khí tĩnh mịch đến mức chị nghe được cả tiếng giấy sột soạt, chắc anh đang dọc tâm thư của chị.
Cô gái của anh, bị người ta bày mưu tính kế hãm hại, bị dồn ép dến bước dường cùng, chắc anh xót xa lắm.
Chị có thể tưởng tượng ra tim anh đang quặn thắt từng đợt.
Chị nín thở, hồi hộp đợi giây phút ấy, giây phút anh ôm chị trong lòng, vội vã lao đi tìm bác sĩ.
Nhưng đợi hoài, chờ mãi cũng chẳng thấy có động tĩnh gì cả. Chị hơi tí hí mắt lươn nhìn ngó xung quanh, căn phòng trống rỗng không một bóng người. Chả nhẽ từ nãy tớl giờ, những tiếng động xung quanh là do chị ảo tưởng sao?
Anh bảo mười phút cơ mà, giờ cũng gần hai chục phút rồi còn gì? Rốt cuộc là thế nào? Hay con mụ Vân chơi đểu chị? Nó biết tình cảm của chị và ba Hến khăng khít nên muốn chị hoang mang mà tự khai trước?
Có lẽ thế rồi.
Nguy thật, suýt nữa thì mắc mưu.
Cũng may ban nãy cố ý cắt nông đấy, chứ sâu thêm một tý thì giờ chắc nghẻo xừ nó mất. Nhưng máu chảy kha khá khiến cơ thể cũng mệt mệt chóng mặt, đau nữa, nên chị đành nhổm dậy gọi người vào băng bó cho mình.
Mang tiếng bệnh viện năm sao đạt tiêu chuẩn quốc tế, đúng là cái danh hão, gọi mãi mà có con ma nào xuất hiện đâu.
Để bệnh nhân phải tự xỏ dép đi kiếm y tá thế này có khổ nhục không cơ chứ. Nhục hơn nữa là, vừa bước chân ra khỏi cửa thì gặp ba Hến.
Bây giờ giả ngất thì hơi lố, thành ra mẹ Bi chỉ còn cách oà khóc, ấm ức kể khổ. Lạ thay, chị càng làm loạn bao nhiêu, anh lại càng bình tĩnh bấy nhiêu. Đến bây giờ anh mới thấm lời chị Thơm nói hôm đó…nó sợ chết bỏ mịa đi được ấy.
Sáng nay anh tới bệnh viện rất sớm, ngay sau khi đưa tụi nhỏ đi học. Bệnh án thì anh đọc từ lúc sáu giờ rồi, đang tính tìm gặp chị để nghe một lời giải thích xác đáng, tiếc rằng chị lại bận tiếp khách.
Thằng cấp dưới của bác Đăng dắt anh vào ngồi chờ ở phòng bên cạnh. Cách nhau có một bức tường thôi mà hai bác cũng cẩn thận, còn truyền hình trực tiếp tình hình bên đó, chất lượng hình ảnh full HD không thể nào mà sống động hơn.
Lúc chị đi tất đẹp, trang điểm như con rồ tay bắt mặt mừng mọi người phía dưới, anh đứng trên lầu có vinh dự được chứng kiến tất cả. Bác Băng khi đó còn vỗ vỗ vai rồi nhìn anh trìu mến lắm, bác thủ thỉ.
-“Tin đuỹ hơn tin vợ đã là một cái tội rồi, đằng này bao nhiêu năm chú còn để nó ngồi chễm chệ trêu đầu mình. Có thằng em trai như vậy, nól thật anh cứ thấy nhục nhục kiểu gì ý.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!