Một đêm mưa lạnh. Chu Đơn nhìn hai bên đường vắng tanh. Cô có chút thất vọng vì nghĩ rằng mình sẽ mua được cái gì đó bỏ vào bụng.
Mọi hôm còn thấy một cô bán hủ tiếu gõ bên kia đường mà? Chắc là đêm nay có mưa lớn nên không bán hàng.
Chu Đơn không nghĩ nữa liền chạy ù một hơi về nhà. Nhưng khi cô định vào cửa thì có một bóng đen ập đến. Kế đó, Chu Đơn không còn biết gì nữa.
....
Trong một căn phòng sang trọng. Trên chiếc giường lớn im ái có hai người đang quấn lấy nhau. Nửa giờ trôi qua, tiếng rên rỉ ái muội dừng lại.
Người đàn ông hít một hơi sâu rồi nhả khói ra, cô gái trong lòng ho sặc sụa.
- Khụ khụ...
- Mới ngửi một tí thuốc mà đại tiểu thư đã không chịu nổi rồi à?
Lưu Thuỳ Tuyết:
- Anh Võ chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Con gái ai mà chịu nổi nói gì tôi.
Lý Võ bật cười:
- Tôi nổi tiếng là người nghiện thuốc, cô không thích mùi thuốc lá thì sà vào lòng tôi làm gì?
- Chẳng phải anh cũng thích tôi sao?
Lý Võ vứt điếu thuốc vào thùng rác rồi đẩy Lưu Thuỳ Tuyết nằm xuống, sau đó đè lên người cô.
- Tôi chỉ thích cơ thể này.
Vừa nói anh ta vừa luồn tay lên ngực Lưu Thuỳ Tuyết mà nắn. Lại giở giọng khinh thường:
- Tiếc là nó đã bị vấy bẩn từ lâu. Chuyện cô bị người ta cưỡng hiếp ai mà không biết chứ?
Lưu Thuỳ Tuyết mặt đỏ bừng:
- Lý Võ...
Lý Võ không để ý, tay vẫn di chuyển tự do, chẳng mấy chốc hai người lại dính một chỗ. Lưu Thuỳ Tuyết:
- Chuyện anh hứa giúp tôi anh phải giữ lời.
- Cô yên tâm.
...
Lúc Chu Đơn tỉnh dậy thì thấy mình bị trói trên ghế. Miệng bị bịt kín bằng băng keo. Dù có ngốc nghếch cô cũng có thể đoán được nguyên nhân.
Trước mặt xuất hiện thêm hai người. Một nam và một nữ. Những người canh gác đều cúi đầu trước anh ta và cô gái.
Lưu Thuỳ Tuyết nhìn người trước mặt cảm thấy hài lòng. Cô ta bước đến tháo mạnh lớp băng keo. Chu Đơn đau đớn.
- Cô là Chu Đơn sao? Thư ký của tập đoàn Lưu Thị?
Chu Đơn trong lòng gào thét. Biết ngay mà.
- Cô là ai?
Lưu Thuỳ Tuyết tát mạnh vào mặt Chu Đơn một cái.
- Tao là con gái Lưu Trì Bình, chính mày đã giở trò làm công ty của tao lụn bại. Nói đi là Hoàng Nhất Phong bảo mày làm không?
Chu Đơn cảm thấy một bên mặt của mình nóng hừng hực. Lẽ ra cô phải đề phòng một chút, chủ quan quá nên bây giờ mới bị người ta bắt.
- Cô còn chưa chắc là ai mà lại bắt tôi? Bắt cóc là tội hình sự đấy. Lưu tiểu thư.
Lưu Thuỳ Tuyết tát nốt bên má kia. Cô ta vẫn chưa thấy hả giận. Lúc này, Lý Võ nhận được tin nhắn liền cười nói:
- Cô biết thư ký củ của Hoàng Nhất Phong không? Quan Sương đấy?
Lưu Thuỳ Tuyết quay lại:
- Làm sao?
Lý Võ chỉ vào Chu Đơn.
- Cô ta là em họ của cô này.
Lưu Thuỳ Tuyết trợn mắt:
- Anh nói cái gì?
Lúc này mọi thứ đều được sắp xếp trong đầu cô ta theo thứ tự, Lưu Thuỳ Tuyết nghiến răng:
- Hóa ra là cả bọn chúng mày muốn kéo nhà tao xuống. Ông trời có mắt để tao tóm được mày.
Sau đó Chu Đơn bị ép gọi cho Quan Sương. Chu Đơn không chịu liền bị đánh ngất.
- Cô định làm gì tiếp?
Lý Võ hờ hững hỏi, anh ta chỉ nhận lời giúp Lưu Thuỳ Tuyết bắt người còn làm sao thì cô ấy tự tính toán.
- Tôi muốn bắt lấy Quan Sương, có Quan Sương trong tay, sợ gì Hoàng Nhất Phong không trả lại cổ phần cho cha tôi chứ?
Lý Võ đưa Lưu Thuỳ Tuyết ra ngoài. Anh ta còn có công việc trong công ty cần xử lý, vốn không có nhiều thời gian cho những việc khác. ngôn tình ngược
Khi cả hai bước lên xe, một màn này bị Chung Vũ nhìn thấy. Ngay lập tức lấy điện thoại chụp lại.
Nhưng Chung Vũ không hiểu, tại sao Lưu Thuỳ Tuyết lại đi vào nhà kho kia cùng với một người đàn ông xa lạ. Cô ta chẳng phải yêu thích Hoàng Nhất Phong hay sao?
...
Cả một ngày,Quan Sương không thể nào liên lạc được với Chu Đơn. Chu Thi Hồng cũng đã gọi cháy máy. Truớc giờ Chu Đơn chưa từng tắt điện thoại lâu như vậy.
Một linh cảm xấu nảy lên ko ngừng trong đầu cô. Quan Sương bèn gọi cho Hoàng Nhất Phong.
- Anh cũng đang tìm chị ấy, bây giờ bên Lưu Trì Bình đã sụp đổ, anh cần Chu Đơn chuyển hết số cổ phần qua cho anh.
Quan Sương nghe vậy lại càng hoảng sợ. Cô không biết có phải Lưu Trì Bình đã ra tay không, thời buổi bây giờ nếu ông ta điều tra chắc chắn sẽ biết, mà Chu Đơn lại không chuyên nghiệp.
- Anh đi tìm chị em dùm em trước nhé, có gì phải gọi cho em biết.
Hoàng Nhất Phong an ủi cô vài câu rồi cúp điện thoại. Anh rất hối hận vì đã chậm một bước, bởi vì anh luôn cho người giám sát Lưu Trì Bình và Lưu Trì An, đến bây giờ vẫn không thấy có gì.
Hai anh em của ông ta đang lâm vào trạng thái nợ nần túng quẫn, không có thời gian để tìm người. Hoàng Nhất Phong rơi vào trầm tư, nếu không phải hai người đó thì còn có ai nhằm đến Chu Đơn?
Hoàng Nhất Phong gọi cho Hà Đình. Anh phải làm nhanh tay, nếu không sẽ có chuyện.