Quan Sơn Tửu nhìn Hoàng Nhất Phong đầy ghét bỏ, khi anh luôn miệng gọi Quan Sương là vợ. Dù chưa biết thực hư thế nào nhưng một người đàn ông mà không thể bảo vệ được người phụ nữ của anh ta thì lấy tư cách gì để nói yêu?
Cô vẫn chưa hết sợ khi nhớ đến cái đêm đó, nếu như lúc ấy mình không đến kịp thì Quan Sương sẽ ra sao?
Cuộc đời của chị ấy sẽ tiêu tan...
Nắm đấm siết chặt, Quan Sơn Tửu nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trước mặt tức giận nói:
- Anh tìm đến đây chỉ để ồn ào những chuyện vớ vẩn này, chi bằng trở về xem lại bản thân. Nếu anh không bảo vệ được chị gái tôi thì từ bỏ dùm. Còn không thì lấy thành ý của anh ra.
Hoàng Nhất Phong nhìn bóng Quan Sơn Tửu khuất sau cửa liền trở về. Cả một đêm dài, không ngủ. Anh nhìn tập tài liệu mà Hà Đình gửi cho lúc chiều.
Trong đó là từ đầu đến cuối những chi tiết mà Lưu Thuỳ Tuyết đã làm với Quan Sương. Hà Đình cũng bận rộn, nhà anh đang nháo lên về chuyện của Hà Hinh.
Cô ta bị người ta cưỡng hiếp tập thể và cho uống thuốc kích dục liều cao.
Không biết cái cô... à cái thằng.... cũng không phải, Hoàng Nhất Phong nhớ đến bộ dạng của Quan Sơn Tửu, chẳng biết phải gọi là gì. Bên ngoài phụ nữ bên trong đàn ông sao?
Thôi đành gọi là em vợ vậy. Đúng là Quan Sương có cô em họ thật chất. Không sợ trời đất là gì? Thế lực nhà họ Lưu và Hà cũng không phải nhỏ, anh sợ cái công ty bảo vệ kiêm đòi nợ kia sẽ phải đóng cửa.
Tệ hơn là Quan Sơn Tửu còn có thể bị phạt tù. Như vậy thì Quan Sương sẽ.... khóc mất. Thế là Hoàng Nhất Phong lấy danh bạ ra, tìm vài số điện thoại đã từ lâu chưa liên lạc, nhấn gọi.
...
Lúc Nguyễn Kỳ nhìn thấy Quan Sơn Tửu, cô đã bị gương mặt đó hút lấy. Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Kỳ đã gặp không biết bao nhiêu người nhưng cảm giác không giống như lúc này.
Tim cô.... đã vỗ cánh bay theo người ta rồi.
Quan Sơn Tửu bị người ta nhìn như vậy làm cô rất khó chịu, không vui nói:
- Nhìn đủ chưa?
Giọng nói.... là một cô gái? Trái tim Nguyễn Kỳ hụt hẫng ra, mặt ngơ ngác mặc cho đối phương rời đi.
- Chị dâu, người đó... là ai vậy?
Quan Sương uống một tách cafe sữa, vui vẻ nói:
- Em họ chị, Quan Sơn Tửu, hai mươi tuổi.
Nguyễn Kỳ không ngờ cô ấy chỉ lớn hơn cô một tuổi. Mà cái tên nghe thật thích. Thế mà..
Thấy Nguyễn Kỳ tự nhiên ỉu xìu, Quan Sương lo lắng:
- Làm sao vậy? Em vẫn còn khó chịu sao?
Nguyễn Kỳ lắc đầu như giã tỏi. Sự tiếc nuối từ đâu tràn đến lan khắp người cô. Quan Sương thở dài, dường như hiểu ra.
- Từ nhỏ, Sơn Tửu đã rất nghiêm khắc, ít nói. Nhưng làm gì cũng khá, dần dần trở nên mạnh mẽ. Rồi con bé ăn mặc như con trai luôn, đến giờ không sửa được.
Rồi lại có ý nhắc nhở Nguyễn Kỳ:
- Mà em đừng đến gần nó, con bé rất ghét ồn ào.
Nguyễn Kỳ mở to đôi mắt tròn xoe gật đầu. Đúng thật là nhìn Quan Sơn Tửu, cô có cảm giác...hơi sợ.
Quan Sương dặn dò xong liền chuẩn bị đồ đạc. Quan Sơn Tửu tính hết rồi, nó muốn đưa cô về quê. Lòng Quan Sương thoáng trống trải.
Cô... không muốn về...
Nguyễn Kỳ ra ngoài, chỗ này trông cũng rộng rãi. Cô quyết định đi một vòng. Nhưng khi ra sau vườn cô trông thấy Quan Sơn Tửu.
Cô ấy đứng nhìn ao sen, áo sơ mi trắng nổi bật. Làn gió từ đâu thổi qua mái tóc ngắn kia, hương sen bao trùm không khí.
Gương mặt đó một lần nữa đập mạnh vào mắt Nguyễn Kỳ. Cảnh tượng này..... làm Nguyễn Kỳ như hòa theo.
- Cô ở đây làm gì?
Giọng nói khàn khàn đầy khó chịu, Nguyễn Kỳ tỉnh lại ngay cơn mê. Cô vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp:
- Tôi.... tôi...
Quan Sơn Tửu bỏ một tay vào túi quần, tay kia không biết khi nào đã cầm một điếu thuốc. Thân ảnh từ từ áp sát Nguyễn Kỳ.
- Cô đã khỏe thì có thể tự mình đi về nhà..
Nguyễn Kỳ chưa kịp trả lời thì người đã còn cái bóng trắng. Cô thở ra một hơi.
- Thật...hung dữ.
Cứ như vậy, cả một ngày, Nguyễn Kỳ bị bơ. Cô rất tức giận. Quan Sương dường như cảm thấy mình đã già đi, tư tưởng không còn theo kịp thời đại này nữa.
Cô chợt nhớ đến anh họ Quan Hà kia, trong lòng liền có dự cảm không lành. Nếu như... Nguyễn Kỳ và Quan Sơn Tửu....
Thật sự không dám nghĩ. Quan Sương vội vàng nhảy lên giường. Cô nhìn chiếc điện thoại thật lâu, nhưng màn hình vẫn tối thui.
Cái tên Hoàng Nhất Phong đó... thật sự bỏ mặc cô luôn rồi. Giận.
...
Văn phòng Tổng Giám đốc PHONG THƯỢNG.
Lưu Trì Bình ngồi đối diện với Hoàng Nhất Phong, mặt tức giận đến đỏ bừng.
- Hai nhà chúng ta đã có giao tình bao nhiêu năm, tại sao con lại bao che cho con bé đó? Thuỳ Tuyết nhà chú bây giờ tinh thần hoảng loạn không ai có thể an ủi được nó. Phong, con nói xem chú phải làm sao?
Hoàng Nhất Phong đưa cho ông ta một xấp tài liệu.
- Chú xem cái này trước đã.
Lưu Trì Bình mở ra, những hình ảnh trong quán Bar của Lưu Thuỳ Tuyết rất rõ ràng. Có cả ghi âm lời của ông chủ.
Sắc mặt ông ta chuyển sang xanh đen. Hoàng Nhất Phong giọng khàn khàn:
- Con gái chú tự làm tự chịu, Quan Sương là bị hại. Cháu còn chưa truy cứu ra, chẳng phải là nể chú một chút sao?
- Tự làm tự chịu? Như vậy cũng quá tàn nhẫn.