*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Puny
Trình Ngộ và Lục Mạn Mạn giương nhanh múa vuốt miêu tả với Hạ Thiên lúc ấy mẹ cô ấy đứng cạnh thao trường, mặt không thay đổi như thế nào khi nhìn thấy con gái mình cùng đứa con trai khác ôm ấp hú hí ngọt ngọt ngào ngào.
Hạ Thiên bị dọa đến sắc mặt ảm đạm nhợt nhạt, ôm ngực dựa vào tường, hai chân đều run rẩy.
"Các cậu cố tình dọa tôi sợ có đúng không, mẫu hậu đại nhân đang ở nước ngoài nói chuyện làm ăn, làm sao có thể xuất hiện cạnh thao trường được." Hạ Thiên ôm đầu: "Tôi không tin!"
Trình Ngộ đặt máy tính xách tay trước mặt cô ấy: "Túi Hermes phiên bản giới hạn, mẫu hậu đại nhân của cậu xách chính là kiểu này, công nhận trình độ không quá cao."
Hạ Thiên híp mắt liếc nhìn màn hình máy tính một cái, cả người đều muốn chết, vẻ mặt đưa đám: "Tôi xong rồi, xong rồi xong rồi."
Lục Mạn Mạn ngồi trên ghế đan cạnh bàn, chậm rãi nói: "Tôi có chút nghĩ không thông, mẹ cậu nếu đến gặp cậu tại sao lại không cho cậu biết?"
"Mẹ tôi chính là người như vậy, có một lần bắt gặp cha tôi "Bên ngoài gặp"
[1], thật sự là bứt rứt nửa tháng mới ngửa bài với cha tôi, mà sự thật chứng minh đấy chỉ là hiểu lầm." Hạ Thiên ủ rũ nói: "Ở nhà chúng tôi, đêm trước bão táp thường đặc biệt yên tĩnh."
[1] Ý chỉ có nhân tình bên ngoài và bị bắt gặp.
"Cậu năm nay cũng 21 tuổi, yêu đương rất bình thường mà." Lục Mạn Mạn hoàn toàn không thể hiểu được: "Cậu sợ cái gì chứ."
"Mẹ tôi không cho tôi yêu đương." Hạ Thiên thở dài: "Bà ấy muốn tôi chuyên tâm bài vở, đợi đến năm thứ tư thông qua cuộc sát hạch nộp đơn ra trường nước ngoài, xuất ngoại học nghiên cứu."
"Thật ra thì tôi cảm thấy không bỏ lỡ." Trình Ngộ vỗ vỗ bả vai cô ấy, an ủi nói: "Cậu và dì giải thích cho thật tốt, bảo đảm sẽ không ảnh hưởng việc học, bà ấy hẳn sẽ hiểu."
"Các cậu không biết mẹ tôi, bà ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa nhất định rất tức giận." Hạ Thiên lắc đầu liên tục: "Trong mắt bà ấy, ngoại trừ việc học, bất kỳ chuyện gì cũng là đang lãng phí thời gian, yêu đương càng như vậy, bởi vì tương lai phải xuất ngoại, cho nên..."
"Chờ một chút." Lục Mạn Mạn đột nhiên nghĩ đến: "Lại nói cậu muốn xuất ngoại, Chu Diễn biết không?"
"Tôi đã nói với anh ấy, anh ấy nói không sao, có thể chờ tôi."
"Anh ta đối với cậu thật tốt."
"Lời đàn ông vĩnh viễn không thể tin hoàn toàn." Trình Ngộ lý trí đẩy bàn tay trên mặt Lục Mạn Mạn, đẩy cô ấy ra, bình tĩnh hỏi Hạ Thiên: "Trước tiên cần giải quyết vấn đề trước mắt, cậu định ngửa bài với mẹ sao?"
"Hoàn toàn không dám!" Hạ Thiên lắc đầu liên tục: "Mẫu hậu đại nhân siêu kinh khủng, bà ấy chỉ ngồi xuống ghế salon, duỗi thẳng eo, mặt lạnh không nói câu nào, tôi cũng đã bị dọa sợ gần chết."
Lục Mạn Mạn nói: "Có thể tưởng tượng ra, thời điểm tôi gây ra lỗi chọc Louis tức giận, cũng là dáng vẻ cái chết như vậy, nhưng mà thật may mỗi lần đều có Alex giúp tôi giải vây."
Trình Ngộ không phục nói: "Nhưng mà Hạ Thiên căn bản không có phạm sai lầm, yêu đương có lỗi gì."
Hạ Thiên lắc đầu liên tục: "Không, trong mắt mẹ tôi, yêu đương là lãng phí thời gian, bà ấy muốn tôi thi Harvard, cho nên không thể có chút lười biếng nào."
"Cái này thật sự là mục tiêu có tính khiêu chiến." Lục Mạn Mạn nói: "Tôi cảm thấy cậu mỗi đêm đều đọc sách đến rạng sáng rồi nghỉ ngơi một chút đến rạng sáng bốn giờ lại dậy."
Hạ Thiên cúi đầu thở dài.
"Không muốn nói ngửa bài." Trình Ngộ suy nghĩ một chút: "Mẫu hậu đại nhân của cậu nếu đã đến trường bắt quả tang, chắc chắn sẽ không chỉ có hôm nay, khoảng thời gian này cậu cũng không cần gặp mặt Chu Diễn, ngoan ngoãn mỗi ngày sống cuộc sống thư viện ký túc, chuyện này nói không chừng có thể trôi qua."
"Tôi cũng nghĩ giống vậy!" Hạ Thiên vội vàng cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Diễn.
***
Khoảng thời gian này Hạ Thiên không ăn diện, không trang điểm cũng không đeo kính giãn tròng.
Lại trở về dáng dấp học phách trước khi yêu đương, đeo cặp mắt kính vừa dày vừa nặng.
Thỉnh thoảng có câu lạc bộ liên lạc với Lục Mạn Mạn, trò chuyện một ít liên quan tới dự định nghề nghiệp tương lai của cô, nhưng mà cũng không có thành ý mời cô gia nhập. Chẳng quả là thăm dò thăm dò.
Mà theo thu thập của tình báo có một không hai mà Hạ Thiên biết, Trần Cảnh Minh bên hội đoàn thi đấu đã ký hợp đồng với chiến đội KT, trở thành đội viên chính thức.
Trong số mười người mạnh nhất cuộc thi quốc gia, vẫn có không ít đội viên đã ký hợp đồng, đi vào con đường chuyên nghiệp.
Nhưng mà Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ vẫn chậm chạp không có người hỏi han.
Từ sau khi trò chuyện với Dương Trầm, Lục Mạn Mạn đã nhận thức được, chiến đội chuyên nghiệp không hề muốn cho con gái gia nhập, bất luận cô tham gia thi đấu nghiệp dư giành được thành tích tốt như thế nào, cũng không cách nào thuyết phục được bọn họ, trừ phi các cô có thể bộc lộ tài năng trong cuộc thi chuyên nghiệp, nhưng mà nếu như không gia nhập chiến đội chuyên nghiệp, đánh thi đấu chuyên nghiệp như thế nào chứ.
Dường như tiến vào một cái ngõ cụt.
Lục Mạn Mạn có chút ủ rũ, Trình Ngộ lại an ủi cô: "Vạn sự khởi đầu nan, nhất định sẽ có người có con mắt tinh tường phát hiện nhân tài, chúng ta kiên nhẫn chờ là được."
Tuổi của Trình Ngộ so với cô cùng Hạ Thiên có lớn hơn một chút, ý nghĩ tâm tính đều trưởng thành rất nhiều, chuyện lớn chuyện nhỏ trong cuộc sống cũng rất chăm sóc hai cô.
Lục Mạn Mạn cau mày nói: "Tôi không gấp, chính là sợ cậu mất lòng tin với tôi."
Trình Ngộ khoa trương nói: "Nói thật, cậu thế nhưng là Mỉm cười W, tôi có thể ôm bắp đùi vàng của tiểu tỷ tỷ W, phảng phất có thể thấy con đường phía trước đều là dùng vàng xếp thành, lấp lánh mù mắt."
Lục Mạn Mạn nhẹ nhõm cười cười: "Oa cậu đừng nói như vậy, tiểu tỷ tỷ W áp lực rất lớn."
Nguyên Tu gửi tin nhắn cho Lục Mạn Mạn, nói cuối tuần nghỉ phép có có thể đưa các loại mỹ phẩm dưỡng da Hàn Quốc mua hộ cho cô. Lục Mạn Mạn không thể không biết ngượng mà để cho anh đích thân mang đồ đã mua hộ tới, nên hẹn Nguyên Tu thời gian tự đi tới câu lạc bộ lấy.
Hôm nay câu lạc bộ X hiếm khi được nghỉ phép, A Hoành ở khu biệt thự tiếp đón ba cô gái, dẫn các cô vào cửa nhà.
Ghế salon màu trắng giống như bánh xốp
[2], ngồi lên rất mềm rất thoải mái, trên bàn uống trà nhỏ để nhiều loại đồ ăn vặt, còn có mấy chai coca.
[2] Bánh xốp hay Sponge cake là loại bánh có kết cấu xốp mềm đặc trưng của dòng bánh foam cake nhưng cứng cáp hơn so với chiffon cake.
"Sáng sớm hôm nay đã tổng vệ sinh, nhưng vẫn bị đám người này làm cho có chút loạn." A Hoành thấp thỏm nói: "Các cô đừng ghét bỏ, tùy tiện ngồi đi."
Hạ Thiên nâng cặp kính: "Có thể nói, so với phòng ngủ của chúng ta thì sạch sẽ hơn rất nhiều."
Trình Ngộ đem đồ lót dạ và bánh ngọt nhỏ bỏ lên bàn: "Quấy rầy, đây là một chút tâm ý của chúng tôi."
Cố Chiết Phong vừa nhìn thấy đồ lót dạ nhanh chóng chạy tới, đưa tay muốn cầm, A Hoành kéo tay cậu, thấp giọng nói: "Đừng đói đến đáng sợ như vậy, dè dặt một chút."
Cố Chiết Phong lẩm bẩm một tiếng, vẫn là thừa dịp A Hoành không chú ý rất nhanh lấy bánh Macaron nhét vào trong miệng.
Ngay tại lúc này, cửa phòng trên lầu kẽo kẹt một tiếng, ngay sau đó, tiếng bước chân vững vàng từ cầu thang truyền tới.
Mọi người ngẩng đầu nhìn hướng cầu thang, chỉ thấy Nhâm Tường mặc áo khoác đen, mang kính đen, tóc tạo hình vuốt ra phía sau, nhịp bước dưới chân ma sát như quỷ, đi xuống lầu.
Nhưng mà, ngay tại lúc Hạ Thiên chỉ vào cậu tò mò nói ra "Wow câu lạc bộ các cậu lại còn có vệ sĩ đãi ngộ thật là đỉnh" thì một giây kế tiếp, lòng bàn chân của Nhâm Tường lảo đảo một cái thiếu chút nữa té xuống.
Anh đi tới bên cạnh Hạ Thiên, hạ thấp giọng ẩn nhẫn nói: "Em gái nhỏ, mắt em cận mấy trăm độ?"
"A..." Hạ Thiên nghe đợi ý trong lời nói của anh, ngoan ngoãn nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."
A Hoành đi tới: "Ai bảo cậu hôm nay mặc giống như Cổ hoặc tử
[3] Hongkong chứ."
[3] Cổ Hoặc Tử: Phần 1 Người Trong Giang Hồ là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996. Với dàn diễn viên chính gồm Trịnh Y Kiện, Trần Tiểu Xuân, Ngô Chấn Vũ, Lê Tư, Nhậm Đạt Hoa... Khi công chiếu, bộ phim đã được khán giả đón nhận nồng nhiệt và các nhà sản xuất đã quyết định cho ra đời tiếp phần thứ hai của bộ phim là Cổ hoặc tử 2: Mãnh long quá giang.
Nhâm Tường không phục, tháo kính râm xuống, hét lên: "Anh là một người đàn ông đi đầu trong các xu hướng thời trang quốc tế, các cậu hàng nội địa không xứng để thưởng thức vẻ đẹp của anh."
Lục Mạn Mạn hỏi A Hoành: "Nguyên Tu đâu?"
"Đội trưởng còn đang ngủ." A Hoành trả lời: "Hôm nay hiếm khi được nghỉ phép, tối hôm qua thức đêm chơi trò chơi, không có sao, đồ các cậu muốn đều ở chỗ này."
Nhâm Tường xách một đống túi lớn túi nhỏ mặt nạ mỹ phẩm dưỡng da đến cạnh ghế salon, tiện thể chen đến bên người Hạ Thiên, nói với cô: "Em gái nhỏ, đây chính là anh không quản xa vạn dặm mang về cho đấy, ừm, phải cảm tạ như thế nào đây."
"À, cảm tạ như thế nào..."
"Lấy thân báo đáp gì tôi có thể cân nhắc một chút..."
"Cút đi!" A Hoành một cước đạp bay Nhâm Tường: "Cỏ gần hang của cỏ gần hang của đội trưởng cậu cũng dám chọc ghẹo."
"Cỏ gần hang của cỏ gần hang của đội trưởng? Thật là khó đọc hiểu." Cố Chiết Phong cau mày, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Mạn Mạn, chân thành hỏi: "Chị là cỏ gần hang của đội trưởng?"
Lục Mạn Mạn im lặng, trong lòng oán thầm: Chuyện của lão tử cơ mà...
"Đúng rồi, tính toán giá đi." Trình Ngộ nói: "Đổi thành rmb là bao nhiêu?"
"Những thứ này đều là đội trưởng mua, cậu ta mới biết giá." A Hoành nói với Cố Chiết Phong: "Đi gọi cậu ta thức dậy."
Đầu Cố Chiết Phong lắc như trống bỏi [4]: "Không đi."
[4] Hình của trống bỏi cho bạn này không biết:
A Hoành lại nhìn về phía Nhâm Tường.
"Nhìn cái gì lão tử còn muốn sống thêm vài năm."
Nguyên Tu rất gắt khi bị gọi dậy, ai đi ai tặng đầu của người đó.
A Hoành ho nhẹ một tiếng, nói với Lục Mạn Mạn: "Cái đó, nếu không làm phiền bạn Mạn Mạn đi gọi đội trưởng thức dậy?"
Lục Mạn Mạn hỏi: "Tại sao là tôi?"
"Chúng tôi đi nhất định sẽ bị đội trưởng đánh một trận tơi bời, nhưng mà đội trưởng không đánh nữ sinh, cậu đi an toàn nhất, huống chi một đống đồ này cậu còn phải thanh toán giá với đội trưởng."
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút, vẫn là đứng dậy lên lầu.
Đợi sau khi cô lên lầu Nhâm Tường mới nói: "Các cậu thật sự là người quá xấu."
Cố Chiết Phong nói: "Có muốn tìm hộp thuốc không?"
***
Bên cạnh cửa phòng ngủ của Nguyên Tu, Lục Mạn Mạn khẽ gõ một cái.
"Nguyên Tu."
Không có ai đáp lại.
Cô đè tay nắm cửa xuống, kẻo kẹt một tiếng, cửa mở ra.
Rèm cửa sổ màu trắng ngăn ánh mặt trời chướng mắt ở bên ngoài, cả phòng mờ mịt ấm ấm áp áp màu vàng nhạt.
Chính giữa trên giường lớn màu xanh đậm, khăn đơn tùy ý đắp bên hông Nguyên Tu. Anh nằm sấp trên giường, nửa phần lưng trần lộ ra bên ngoài, da thịt màu lúa mạch săn chắc, bắp thịt cảm giác vô cùng cuồn cuộn.
Đầu anh vùi vào trong gối, ngủ hết sức say sưa.
Lục Mạn Mạn căng thẳng, mười ngón tay nắm thành quyền nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Nguyên Tu, thức dậy."
Dưới lầu truyền tới giọng của A Hoành: "Như vậy không được Mạn Mạn à, thô bạo một chút, trực tiếp vén khăn lên."
Lục Mạn Mạn đi tới trước mặt Nguyên Tu, trên cao nhìn xuống anh.
Đường cong bắp thịt phần lưng cuồn cuộn là quanh năm vận động mới có thể luyện ra như vậy được, mặc quần áo vào thì không hề rõ ràng, không có vẻ lỗ mãng, nhưng mà cởi quần áo ra lại khiến cho mạch máu người ta muốn phun trào.
Hô hấp của Lục Mạn Mạn có chút loạn, không biết nên làm gì, suy nghĩ có nên hay không nên, chờ anh tự nhiên tỉnh, nhưng mà nghĩ lại lời Nhâm Tường nói chỉ sợ phải chờ tới buổi chiều buổi tối thôi.
Cô duỗi ngón tay chọc chọc lưng Nguyên Tu: "Nguyên Tu, dậy."
Xúc cảm làm da ấm áp nhanh chóng truyền khắp đầu ngón tay, tựa như bị chạm điện, cô nhanh chóng rút tay về.
"Cậu bảo hôm nay tôi tới mà, tôi tới cậu lại ở đây ngủ ngon." Lục Mạn Mạn không biết làm sao nên ngồi bên mép giường: "Mau dậy đi, đừng ngủ."
"Chờ chúng ta tính xong giá rồi cậu ngủ tiếp, được không."
Cô còn chưa dứt lời, Nguyên Tu đột nhiên đưa tay siết cổ cô, đè cô ở bên gối.
Bất ngờ không kịp đề phòng, cả người bị anh ấn vào trong ngực.
"Cố Chiết Phong đồng hồ báo thức nhỏ nhà cậu làm tới nghiện rồi có phải không..." Giọng Nguyên Tu hơi có cảm giác mơ hồ: "Ồn ào nữa lão tử giết cậu."
Tuy là uy hiếp, nhưng mà loại cảm giác lười biếng mơ hồ này ngược lại rất là hấp dẫn.
Anh nhắm mắt lại ngủ tiếp, tay đè cổ Lục Mạn Mạn, đè đầu cô ở gối.
Cô và cơ thể trần truồng của anh kề sát chung một chỗ, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng da thịt anh tỏa ra.
Lục Mạn Mạn khẩn trương đến muốn bùng nổ, mặt đỏ như nhỏ máu, nín thở không nhúc nhích, nhìn ngũ quan gần trong gang tấc của anh.
Anh nhắm mắt lại, khóe mắt thon dài, lông mi vô ý thức hơi run run. Môi của anh không phải rất dày, nhưng cũng không mỏng, thật vừa vặn, vừa vặn đến mức khiến cho người ta sinh ra xung động muốn cắn muốn thử.
Lục Mạn Mạn mở to hai mắt nhìn.
Cảm nhận được người trong ngực run rẩy, Nguyên Tu rốt cuộc mở mắt ra, cùng cô bốn mắt nhìn nhau như ánh chớp.
Mi tâm anh nhíu lại, trong con ngươi mang theo chút gợn sóng tun trào: "Tại sao là cậu?"
Lục Mạn Mạn đầu vùi vào trong gối, ồm ồm: "Tôi tới gọi cậu thức dậy."
Lúc này ngoài cửa truyền tới giọng nói của A Hoành Nhâm Tường: "Tại sao lâu như vậy à."
"Đã nói để cậu đi gọi, ngộ nhỡ đội trưởng ức hiếp Mạn Mạn thì sao."
"Không thể nào."
"Cậu ta tức giận khi rời giường cậu cũng không phải là chưa thấy qua, không nhận ra người."
Cửa phòng bị đẩy ra, A Hoành nói: "Đội trưởng, Mạn Mạn tới gọi cậu..."
Trong phòng, Nguyên Tu gối lên cánh tay trái nằm thẳng.
"Sao?"
"Cậu đã tỉnh à, vừa rồi Mạn Mạn tới gọi cậu, cậu đã gặp cô ấy rồi hả?"
Nguyên Tu thản nhiên nói: "Cô ấy đi ra ngoài rồi."
"Ồ, như vậy, vậy cậu cũng đừng kì kèo nữa, chỉnh đốn một chút rồi mau ra đây, khách cũng chờ lâu rồi."
"Được."
Thời điểm A Hoành đi ra còn không có quên giúp anh khép cửa lại.
Cả người Lục Mạn Mạn rúc trong chăn không dám làm bất cử cử động nhỏ nào, tay bịt chặt miệng rất sợ lộ ra.
Nếu để cho A Hoành Nhâm Tường bọn họ biết cô nằm trên giường Nguyên Tu, ôi, vậy thì phiền toái.
Ánh mắt cô không tự chủ được bắn quét cơ thể của anh bên cạnh, trong chăn lộ ra, một mảnh vàng nhạt, cơ bụng của anh đúng là hình múi chocolate, không nhiều không ít vừa vặn sáu múi, quy tắc cân xứng.
Xuống chút nữa, quần lót màu đậm, chính giữa có bộ phận nhô lên, không thể nói...
Lục Mạn Mạn cuống quít rút ánh mắt về, cho đến khi tiếng bước chân của A Hoành bọn họ đi xa.
Chăn bị Nguyên Tu vén lên, cả người Lục Mạn Mạn co đầu rút cổ ở bên cạnh anh, mặt căng đỏ bừng, cảm giác lỗ mũi ngứa một chút.
Lông mày Nguyên Tu cau lại, từ tủ bên cạnh rút khăn giấy ra đưa cho cô, cô hoàn toàn không phát hiện: "Hả?"
Nguyên Tu đành chịu nói: "Chảy máy mũi."
Đôi lời tâm tình của editor: Chương này hot, quá hot, tui cũng xịt máu mũi rồi. Ai đó cứu vớt tui lên:))))