Canh Thần hiện thân trước cửa Li Sơn, vị tiên đồng nhỏ đứng gác tiến lên thi lễ: “Thánh mẫu có dặn hôm nay sẽ có khách quý đến cửa, mời ngài thôi tôi.”
Canh Thần đi theo sau tiên đồng vào cửa núi, bên trong bày đủ mọi loại trận pháp huyền diệu, còn có cả cấm thuật hùng mạnh, ngoại trừ công dựng ngăn trở người thì còn khiến các vị thần tiên khác phải nhọc sức lao đao.
Khoảng một tuần trà sau, Canh Thần đi vào một con suốt mịt mờ sương khói. Thấy một nữ tử hiển hiện hào quang trắng thì hành lễ: “Kính chào thánh mẫu.” Chàng không thấy bà ấy nói gì, toan mở miệng nói tiếp thì lại nghe một chất giọng mềm mại kỳ ảo vang lên: “Nguyên nhân chưa diệt, ắt sẽ như quân mong muốn, sánh với quân tề.”
Canh Thần nghe thế thì sửng sốt mất một lúc rồi mới hỏi: “Nếu đã vậy thì xin thánh mẫu chỉ giáo thêm cho.”
“Thần hồn của nàng ấy vốn được một giọt máu tim của ngươi bảo dưỡng, lại có thêm năm viên thần châu hộ thể, muốn quay về thần vị không phải là chuyện không thể. Ngươi cứ để viên châu có thần hồn của nàng ấy ở đây, năm trăm năm sau đến đây gặp nàng.” Thánh mẫu Li Sơn ôn tồn mở miệng.
Canh Thần nhíu mày do dự: “Ta có thể ở đây không?”
“Ta ở đây với tiên đồng đã tròn cả triệu năm rồi, nếu đế quân ngươi cũng ở đây thì e rằng sẽ cảm thấy bất tiện.”
“Thật sự không còn cách nào khác ư?”
Thánh mẫu cười nhạt, lắc đầu.
Canh Thần thấy vậy, tự ngẫm nghĩ một chút rồi lấy thần châu ra đưa cho thánh mẫu Li Sơn, sau đó chàng khom người bái bà một lạy: “Đã khiến thánh mẫu phải nhọc lòng một phen rồi.” Chàng quay người rời đi ngay sau đấy.
Trong suối cảnh Li Sơn, thánh mẫu vươn tay vuốt ve viên thần châu nọ rồi trêu: “Nghe nói đế quân Canh Thần này tánh tình kiêu ngạo bướng bỉnh, không có thất tình lục dục, không ngờ y lại si tình đến thế.” Viên thần châu nọ chợt lóe sáng lên, như thể đang đáp lời thánh mẫu.
Thánh mẫu Li Sơn phất nhẹ tay một cái, thần châu nọ chậm rãi bay về phía suối tiên, hòa vào lòng suối.
Suốt một trăm năm sau đấy, ngày nào thánh mẫu cũng để viên thần châu trong lòng suối tầm bảy tám canh giờ liền rồi lại nhỏ thêm một giọt máu kỳ lân lên viên thần châu, lặp đi lặp lại như thế cả trăm năm ròng, cuối cùng cũng ngưng kết được một dáng người ảo mộng như khói, dáng người ấy bay đến trước Li Sơn thánh mẫu, cung kính mà thi lễ với bà.
“Xem như con đã ngưng thành hình người rồi, từ nay về sau mỗi ngày đến ngâm mình trong suốt độ nữa ngày, qua trăm năm nữa sẽ có thể kết được hình hài chân thật.”
Và cứ thế, trăm năm nữa lại trôi qua, dáng người như sương như khói kia cuối cùng cũng có thể nhìn rõ được, sờ đến được.
“Bất Quy, con vì thiên hạ mà chết, hồn về cõi hư không, song có gieo nhân ắt sẽ gặt quả, số mệnh của con và đế quân Canh Thần tương liên nên mới cứu vớt lại được cái mạng này. Ta đã hẹn y sau năm trăm năm nữa y sẽ đến đây đón con, nhưng nếu thần lực con yếu kém thì cuối cùng cũng sẽ chẳng thể ở bên y dài lâu. Thế nên, ba trăm năm kế tiếp đây con nhất định phải tu luyện cho tốt, bằng không e rằng duyên phận hai người sẽ gặp trắc trở khổ cực trăm bề.”
“Đa tạ công ơn tái tạo của thánh mẫu, Bất Quy nhất định sẽ dốc lòng tu luyện, sẽ không để phí hoài mấy trăm năm người cho.”
Mấy trăm năm sau, hôm nào Bất Quy cũng rời giường từ sớm tinh mơ ngồi tĩnh tọa, hấp thu tinh hoa của đất trời khắp cõi, sau đó lại đến suối tiên ngâm mình nửa ngày rồi cùng thánh mẫu Li Sơn học tập đủ loại pháp thuật thần cơ. So với lần phi thăng thành tiên chóng váng lần trước, lần tu hành này ở Li Sơn giúp Bất Quy ổn định căn cơ. Chỉ mới một trăm năm sau nàng đã có thể cưỡi mây đạp gió và thi triển các loại pháp thuật hệ thủy.
Hôm ấy, thánh mẫu Li Sơn bảo với Bất Quy: “Giao hẹn năm trăm năm sẽ đến mau, chẳng mấy chốc đế quân sẽ đến đây đón con, nhưng năm trăm này với con mà nói, muốn phi thăng thượng thần là chuyện ngoài tầm với.”
“Mong thánh mẫu chỉ dạy thêm cho.”
“Nếu con bằng lòng, ta sẽ phong ấn tiên khí trên người con, để con vào vực Diệu Hoa rèn luyện.”
“Vực Diệu Hoa ư?”
“Vực Diệu Hoa này là cảnh giới nằm ngoài đất trời mấy cõi, có thể xem là một cõi thế độc lập, một đời người trong vực này là thời gian một tháng ở bên ngoài, là một nơi cực kỳ tốt để tu luyện.”
Bất Quy nghe thế thì trầm ngâm một lúc rồi nói với bà: “Nếu đã thế, xin thánh mẫu hay mang con đến đó.”
Từ sau khi Canh Thần trở lại Phương Hoa cung từ Li Sơn năm trăm năm về trước, chúng tiên nô nức đến muốn yết kiến đều bị thần thức của chàng cản lại ngoài cửa, từ đó, đế quân Canh Thần chưa từng bước ra khỏi cung Phương Hoa nửa bước.
Hôm nay, thần thức trấn giữ ngoài cung Phương Hoa đột nhiên biến mất, chúng tiên thấy lạ bèn bước vào xem xét, song đế quân thì đã sớm không thấy tăm hơi đâu rồi.
Ngày hẹn năm trăm năm đã đến, Canh Thần xuất hiện dưới chân núi Li, tiên đồng thấy chàng đến thì bước đến thi lễ: “Mời đế quân theo tôi.”
Tháng mẫu Li Sơn đã chờ ở đấy từ lâu: “Suôt năm trăm năm ròng đế quân vẫn luôn canh giữ dưới chân núi, thật là lo đủ mọi bề.”
“Sao ta không thấy Bất Quy vậy?” Chàng cau mày hỏi.
“Đế quân quả là chân thành với đế hậu, hôm qua ta đã đưa Bất Quy vào vực Diệu Hoa rồi.” Bà cười nhạt trả lời.
“Vực Diệu Hoa? Bất Quy có gì không ổn ư?” Canh Thần hơi sốt ruột.
“Đế quân đừng nóng vội, mọi thứ rất tốt, chỉ là vực Diệu Hoa này rất có lợi cho chuyện tu tập của Bất Quy nên ta mới phong ấn tiên khí của nàng rồi đưa vào thôi.”
“Vậy thì ta xin cảm tạ thánh mẫu.” Canh Thần nghe thấy thế, bái tạ bà rồi lập tức xoay người rời đi.
Sau khi Bất Quy vào trong vực Diệu Hoa, nàng tỉnh lại trong chiếc kiệu xóc nảy, vừa cúi đầu nhìn đã phát hiện mình đang mặc hỉ phục, được trang điểm tỉ mẩn diễm lệ, bên ngoài kiệu còn có tiếng tấu sáo và trống vang, hoảng hốt nhấc màng kiệu lên thì thấy phía trước là một nam tử cũng mặc hỉ phục đỏ thẫm, cưỡi ngựa oai vệ đi phía trước.
“Dừng kiệu! Dừng kiệu!” Bất Quy la to.
“Ôi trời, tiểu thư ơi, giờ lành đã đến rồi, sao mà dừng kiệu cho được, người nhỏ giọng một tí, cô gia quay lại nhìn bây giờ.” Một cô nha hoàn đi cạnh kiệu vội nói.
“Ta không muốn thành thân gì hết, mau để ta xuống!” Bất Quy kêu càng to hơn, người xung quanh đều nghe thấy cả, trùng hợp thay kiệu lại dừng lúc này, Bất Quy kéo khăn hỉ đi xuống kiệu, bá tánh chung quanh bàn tán đến là sôi nổi: “Hầy, tiểu thư nhà họ Phương này làm sao thế nhỉ, tự mình giở khăn loan, xui xẻo lắm đó.”
Bất Quy xoay người, nam tử mặc hỉ phục tân lang đã xuống ngựa đi đến: “Em sao thế? Kiệu đã đến cửa phủ rồi, chúng ta mau vào đi thôi, hôm nay là ngày đại hỉ của đôi ta đấy.”
Bất Quy vừa ngẩng đầu lên xem đã choáng váng, người này là Canh Thần! Bất Quy cứ như đang sống trở lại khoảng thời gian xuống trần lịch kiếp vậy, nàng tế bái thiên địa, cứ trong trạng thái bần thần suốt buổi, đến khi phản ứng lại thì người đã ở trong phòng tân hôn luôn rồi.
Khung cảnh ầm ĩ náo nhiệt ngoài sảnh đối lập với không khí im ắng trong này, Bất Quy thấp tha thấp thỏm ngồi trên giường, đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, khăn loan của Bất Quy bị kéo lên. Quả nhiên, người trước mặt giống Canh Thần như đúc, khó lòng phân biệt, nhưng nàng biết, đây không phải Canh Thần.
“Phu quân hôm nay uống nhiều rượu lắm phải không? Chàng nên đi nghỉ sớm chút.” Nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra khi động phòng, Bất Quy theo bản năng, dịch sang một bên thêm chút.
“Em kêu ta là phu thân thêm lần nữa đã? Lúc trước em luôn kêu thẳng tên ta là Vô Tư, nay lại nghe em gọi là phu quân, ta thật sự vui lắm.”
Vô Tư, y là Vô Tư ư? Bất Quy khiếp sợ trong lòng, nhưng Canh Thần đã lịch kiếp xong từ đời tám hoánh rồi cơ mà, làm gì còn Vô Tư trên đời nữa cơ chứ?
“Hôm nay thành thân mệt nhọc quá, đầu em đau lắm nên muốn nghỉ ngơi trước, chàng đừng lo quá nhé.” Bất Quy tìm bừa một lý do rồi nằm sát vào bên trong giường, mặc nguyên áo ngoài nằm ngủ. Chuyện hôm nay quá quái lạ, nàng phải cho mình thêm chút thời gian nữa mới được.
Hết 15.