Hạ Khinh Chu gửi số hiệu chuyến bay của mình cho Giang Uyển, sau đó ở sân bay chờ rất lâu. Dù biết rằng cô có thể sẽ không đến, nhưng vẫn mang theo một cảm giác mong chờ. Trước đây, dù anh có đi đâu, cô cũng sẽ đến tiễn.
Anh cứ đợi, đợi, đợi cho đến khi máy bay cất cánh.
Cô vẫn không đến.
Hạ Khinh Chu đành thay đổi vé của mình sang chuyến cuối cùng trong ngày.
Trước khi máy bay cất cánh, anh nhận được điện thoại của Hạ Nhất Chu. Chị ấy hỏi anh tới đâu rồi, để cho xe tới đón.
Hạ Khinh Chu giọng nói yếu ớt, nhíu mày: "Vừa mới lên máy bay."
Hạ Nhất Chu cau mày: "Giờ này không phải nên hạ cánh rồi sao?"
Cô tiếp viên mang cho anh một chiếc khăn đã được khử trùng để lau tay và hỏi anh muốn ăn gì cho bữa tối không. Hạ Khinh Chu lịch sự từ chối.
"Xảy ra chút chuyện, nên đổi sang chuyến bay khác."
Về chuyện xảy ra, Hạ Nhất Chu đại khái cũng có thể đoán ra được. Nói cho cùng cũng chỉ có cô gái nhà họ Giang kia mới có thể khiến Hạ Khinh Chu thất hồn lạc phách như vậy. Hạ Nhất Chu chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh, nhưng vẫn luôn cảm thấy anh không thể mãi tiếp tục như thế này được. Trái tim của cô gái kia làm bằng sắt, khó mà làm tan chảy được.
Hạ Nhất Chu cũng có thể coi là người chứng kiến tình yêu mù quáng của anh dành cho Giang Uyển.
Từ thiếu niên mười mấy tuổi đến hơn hai mấy tuổi.
Nếu trước đây, hai người họ còn có khả năng, nhưng bây giờ một chút khả năng cũng không còn nữa rồi. Chị ấy thở dài, thuyết phục: "Nếu hiện thực không cho phép thì hãy đổi sang thích người khác đi, Trung Quốc lớn như vậy, người có tính cách như con bé không phải là không có. Nếu không được nữa thì nước ngoài cũng có thể tìm ra thôi."
Anh rõ ràng không hề muốn lãng phí một giây phút nào nữa để nói về chủ đề này, thản nhiên nói: "Máy bay sắp cất cánh rồi, không nói nữa nhé."
Sau khi cúp điện thoại, anh chỉ lặng im ngồi đó.
Nếu thực tại không được thì đổi sang thích một người khác sao?
Anh cười nhạt, dễ dàng như vậy sao...
Nếu nói thay đổi là có thể thay đổi được, vậy anh tội gì phải đau khổ một thời gian dài như vậy chứ?
—
Những ngày Hạ Khinh Chu không có ở đây, cuộc sống của cô như trở về với sự bình lặng hằng ngày. Ngoại trừ hộp thức ăn anh mang đến trước đó. Nó như muốn nhắc nhở cô rằng anh thực sự đã tới. Giang Uyển mỗi ngày đều sẽ lau hộp thức ăn ấy, vì sợ làm bẩn nó.
Cô cảm thấy Hạ Khinh Chu vẫn giống như ngày còn nhỏ, luôn tâm cơ như vậy. Đây không phải lần đầu tiên anh làm như thế. Bẵng đi một thời gian, sợ cô quên anh nên cố tình để lại vài thứ. Để cô có thể nhìn thấy nó, cũng là để có lí do lần tới đến tìm cô.
Thích Tuệ Tuế thường xuyên chạy sang hỏi cô: "Nam chính hôm nay không tới sao ạ?"
Giang Uyển mới đầu không phản ứng kịp: "Nam chính nào cơ?"
Nó cười toe toét: "Hạ Khinh Chu ý, anh chàng đẹp trai hôm đó đấy ạ. Bạn học của em đều đang chờ em kể cho bọn họ chuyện tiếp theo xảy ra."
Ngay cả cái tên cũng như trong một bộ phim thần tượng vậy.
Giang Uyển nghe thấy cái tên này, bất lực mỉm cười: "Anh ấy trở về Bắc Thành rồi."
"Vậy khi nào anh ấy quay lại, anh ấy còn đến nữa không ạ? Đúng rồi chị Giang Uyển ơi, chị có ảnh chụp của anh ấy không ạ? Em đưa cho bạn học của em xem, mấy đứa đó đều nói em bịa chuyện, không tin em."
Mấy câu hỏi sau của con bé làm Giang Uyển hơi khựng lại. Một lúc sau cô lắc đầu: "Chị không có ảnh của anh ấy."
Lúc trước có, nhưng từ khi quyết định tới Giang Bắc, cô đã xóa hết, không chừa một cái nào.
Thích Tuệ Tuế cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng không sao: "Dù sao anh ấy cũng sẽ đến. Lần sau em sẽ lén chụp một bức ảnh."
Dường như con bé tin chắc rằng chỉ cần Giang Uyển ở đây, một ngày nào đó anh lại sẽ đến.
Đôi khi, không thể nói rằng người ngoài cuộc nhìn nhận một cách sáng suốt nhất.
Nhưng tình yêu của anh quá rõ ràng, không cần dùng mắt, chỉ dùng tai nghe cũng có thể biết được.
Khi đó, cho dù Hạ Khinh Chu không ở Giang Bắc, anh cũng sẽ gửi cho cô một tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi tối. Không có WeChat, không biết anh lấy số điện thoại của cô ở đâu. Tin nhắn của anh cứ chồng chất trong mấy tin quảng cáo SMS.
Nó xuất hiện ngay trên đầu.
Thế nhưng cô không trả lời dù chỉ là một tin, xem như không nhìn thấy.
Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn.
Khi nhìn thấy Hạ Khinh Chu, lại là ở trong bản tin thời sự. Dòng tiêu đề với nội dung [
Vô số nhân viên của bất động sản Huifa đã cầm băng rôn biểu tình, tố cáo người tiếp quản mới của Tập đoàn Trọng Cảnh là kẻ máu lạnh và coi thường tính mạng của nhân viên.]
Động tác đang dọn dẹp bát đũa của Giang Uyển dừng lại, cô nhìn lên tivi. Không phải Hạ Khinh Chu chính là người tiếp quản mới của tập đoàn Trọng Cảnh sao?
Phóng viên đến hiện trường phỏng vấn, hầu hết nhân viên đều phản đối và phàn nàn trước ống kính một cách kích động: "Bọn tư bản ăn thịt người, uống máu người! Vì muốn thâu tóm công ty chúng tôi mà không ngần ngại dùng thủ đoạn thao túng, lũng đoạn!"
Người khác khóc lóc kể lể: "Tôi còn có gia đình phải nuôi, giờ sếp bị ép tới bỏ trốn rồi, nhất định phải cho chúng tôi lời giải thích rõ ràng. Lương mấy tháng nay còn chưa được trả nữa".
Dường như có người cầm đầu, ngay lập tức một trận khóc lóc vang lên ở hiện trường.
Giang Uyển chuyển kênh, không dám xem nữa.
Hóa ra chuyện anh phải quay về một chuyến chính là vì chuyện này.
Cũng vì rắc rối này, tập đoàn Trọng Cảnh cũng đã xuất hiện trên hot search Weibo một thời gian. Trên đời này không thiếu người giàu, nhưng những người được nhiều người biết đến đều là về những khía cạnh tốt đẹp. Càng khiêm tốn, càng không cần những hot search như thế này để tăng giá cổ phiếu.
Đây là lần đầu tiên bốn chữ "Tập đoàn Trọng Cảnh" xuất hiện trước mắt công chúng.
Những cư dân mạng ăn dưa tò mò bắt đầu tìm hiểu sâu và phát hiện ra rằng công ty này có độ phủ sóng rộng khắp. Từ sản xuất máy móc đến dịch vụ y tế, bất động sản và vận chuyển. Các chi nhánh của nó nhiều vô kể.
Không đợi bọn họ có lần thứ hai tìm hiểu sâu hơn, hot search đã bị gỡ xuống.
Và bốn từ này đã trở thành những từ bị cấm, không ai được phép bàn luận về nó.
Hạ Khinh Chu, người vừa trải qua những chuyện này, vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn gửi tin nhắn cho Giang Uyển như thường lệ. Không chỉ là chúc cô ngủ ngon, anh còn nói về những chuyện khác. Ví dụ hôm nay anh đã làm gì, ăn gì.
Dường như chỉ với Giang Uyển, anh mới mong muốn chia sẻ nhiều tới vậy.
__ Dì hôm nay lại nhắc về em đấy. Dì ấy nói Giang Bắc thời gian gần đây nhiệt độ giảm mạnh, bảo anh nhắc em phải mặc nhiều hơn một chút.
__Em nhớ chú ý sức khỏe, đừng để bị cảm lạnh nhé.
__ Công việc bên anh sắp xong rồi, mấy hôm nữa sẽ tới tìm em.
Một lúc sau, tin nhắn thứ tư mới gửi tới, như thể trong lòng anh đã đấu tranh rất lâu.
__ Giang Uyển, anh rất nhớ em.
Giang Uyển kéo thanh thông báo lên trên, hộp thoại đều thành màu trắng.
Cô không trả lời gì cả.
Suốt quá trình, chỉ có Hạ Khinh Chu tự nói với chính mình. Do dự một lúc, cô khóa điện thoại và đặt nó sang một bên. Không để tâm tới chuyện đó nữa.
Cô tiếp tục đọc sách.
Thời tiết quả thực là lạnh hơn rất nhiều. Giang Bắc khác với Bắc Thành, hệ thống sưởi vẫn chưa bao phủ toàn thành phố. Tất cả phụ thuộc vào năng lượng mặt trời.
Tiểu Quai cũng bắt đầu ngủ dưới chân cô suốt cả ngày.
Nước cũng gần hết rồi, cô kéo ghế đứng dậy, đi đun một ấm khác.
Tấm rèm được mở ra một góc nhỏ, cô nhìn ra cửa sổ.
Trời bỗng đổ tuyết một cách bất ngờ. Dự báo thời tiết hiếm khi chính xác tuyệt đối mà. Mấy hôm trước dự báo lệch ngày mưa mấy hôm, hôm nay cũng cứ nghĩ tuyết sẽ rơi muộn mấy ngày.
Tuyết lại quá nhỏ, điện thoại không thể chụp được.
Cô ngồi bên cửa sổ một hồi, Tiểu Quai không biết đã tỉnh từ bao giờ, sau khi tỉnh dậy ngó nghiêng không nhìn thấy liền đi tìm cô. Nó kêu meo meo, sau đó nhảy lên bệ cửa sổ, sà vào lòng cô, đổi tư thế thoải mái nhất, lại nằm xuống.
Cô cười, nhẹ nhàng vuốt ve nó: "Tuyết rơi rồi, thật đẹp."
Kỉ niệm tuổi thơ đã xa rồi, nhớ cũng không được bao nhiêu. Nhưng điều mà cô nhớ rất rõ là mỗi khi tuyết rơi, bà đều dẫn cô đi đắp người tuyết. Khi đó, đường núi không dễ đi nên bọn họ chất đống trước cửa nhà. Các con đường đều là đường đất, tuyết lấm tấm bùn, rất bẩn.
Bà bật cười, sờ sờ đầu của Giang Uyển: "Đợi Tiểu Uyển của chúng ta chuyển đến một thành phố lớn, chúng ta sẽ có thể xây người tuyết sạch sẽ hơn. Không có người tuyết lấm lem bùn đất nữa."
Lúc đó cô mới năm tuổi.
Năm tháng trước khi được đón lên thành phố.
Cô lắc đầu, đi tới ôm bà, giọng nói trẻ con vang lên: "Uyển Uyển thích người tuyết lấm lem. Uyển Uyển sẽ luôn ở bên bà ngoại."
Giang Uyển bước vào phòng, mở ngăn kéo lấy tấm ảnh trong khung ra. Bà có nét mặt hiền từ, đứng chụp ảnh cạnh người tuyết lấm lem. Đấy là tấm ảnh bà chụp trước khi qua đời một tháng, rồi gửi cho Giang Uyển. Bệnh đã rất nặng, cơ thể gầy gò và yếu ớt kinh khủng, nhưng bà vẫn nhìn vào máy ảnh với nụ cười nhân hậu. Khi bức ảnh đến tay cô, bà đã biến thành một đống tro tàn và đựng trong một chiếc hộp nhỏ.
Mặt sau của bức ảnh, có chữ viết tay của bà.
__Người tuyết này dành tặng cho đứa cháu gái thân yêu nhất, ngoan ngoãn nhất và đáng yêu nhất, Giang Uyển.
Sống mũi cay cay, cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
Những lúc như vậy, cô yếu đuối và nhớ nhà vô cùng.
- -
Đêm hôm đó, cô ngủ không ngon, cứ chập chờn giữa giấc ngủ và tỉnh giấc liên tục. Khi mở mắt ra, cô còn không biết vừa rồi mình đã ngủ thiếp đi. Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã ba giờ.
Tiểu Quai ngủ ngon lành bên cạnh, cuộn mình trong ổ mèo, và không để ý rằng chiếc chăn bông nhỏ đã tuột ra từ lúc nào.
Giang Uyển mang giày ra khỏi giường, đắp chăn bông lại cho nó. Vốn dĩ cô muốn xem cảnh tuyết rơi, nhưng sau khi mở rèm cửa ra, lại nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu xám đen ở bên đường, toát lên vẻ thanh cao cấm dục.
Nhưng lại đang làm một việc hoàn toàn trái ngược với thân phận của mình.
Đắp người tuyết.
Một lớn và một nhỏ.
Người tuyết lớn đã xong, người tuyết nhỏ đang được xây.
So với sự cẩn thận khi làm người tuyết lớn, người tuyết nhỏ hơn kia lại tương đối có lệ. Đầu và phần thân chỉ làm khá qua loa.
Khi cảm thấy quá lạnh, anh sẽ tạm dừng một lúc. Màn đêm đen kịt, ánh sáng trắng nhợt nhạt do cảnh tuyết mang lại không đủ để nhìn rõ.
Nhưng Giang Uyển vẫn nhận ra được, đó là Hạ Khinh Chu.
Vì vậy, cô mở cửa và đi ra.
Trên con phố yên tĩnh, tiếng mở cửa thật sự đáng chú ý.
Người đàn ông quay đầu lại xem xét.
Hai ánh mắt chạm nhau, dường như anh không ngờ cô dậy sớm như vậy, sững người hồi lâu.
Muốn giấu hai người tuyết ra phía sau, nhưng vô ích.
Sự im lặng lan tỏa xung quanh họ.
Cuối cùng Hạ Khinh Chu cũng mở miệng trước.
Anh nói: "Vốn dĩ muốn làm em ngạc nhiên."
Trong giọng điệu của anh, có một chút thất vọng. Nó không còn là một điều ngạc nhiên khi bị đã bị cô nhìn thấy trước. Thấy vành tai anh đỏ bừng vì lạnh, Giang Uyển mở cửa để anh đi vào.
Đèn đang sáng, một màu vàng ấm áp.
Nước vừa sôi, cô đổ một nửa ra, một nửa đổ nước lạnh, đến khi nước không còn nóng quá mới đưa cho anh.
"Anh tới bao lâu rồi?"
Anh cầm lấy cốc nước: "Cũng chưa lâu."
"Bao lâu rồi?"
Anh cúi đầu, thành thật trả lời: "Xuống máy bay lúc 1 giờ rưỡi."
Một tiếng rưỡi, chỉ để đắp hai người tuyết mà anh đóng băng bên ngoài một tiếng rưỡi rồi.
Khi Giang Uyển nhìn thấy quần áo trên người anh, liền biết ngay sau khi tham dự một sự kiện quan trọng thì anh đã trực tiếp đến đây.
Cô hỏi anh: "Sao anh không thay quần áo, buổi tối nhiệt độ xuống thấp."
Hạ Khinh Chu nghe được sự quan tâm lịch sự trong lời nói của cô, thuần túy chỉ là phép lịch sự.
Anh uống một ngụm nước, cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong lòng.
"Quên mang chìa khóa rồi."
"..."
Chuyện này mà cũng có thể quên được.
Anh không nói với cô, sau khi kết thúc cuộc họp thì anh liền vội vã tới đây. Anh biết Giang Uyển thích tuyết, cũng biết mỗi khi tuyết rơi, cô sẽ rất buồn. Vì vậy, khi biết được hôm nay ở Giang Bắc có tuyết rơi, anh vội vàng chạy tới.
Vì anh không muốn thấy cô buồn một mình.
"Hạ Khinh Chu, cảm ơn anh." Cô cười với anh, giọng nói rõ ràng rất dịu dàng, thế nhưng câu nói sau đó lại khiến anh đau lòng: "Nhưng tôi đã lớn rồi, cũng không thích người tuyết nữa."
Anh bình tĩnh nhướng mắt, bình tĩnh hỏi cô: "Là không thích người tuyết, hay là không thích anh?"
Dù anh có diễn tốt đến đâu thì vẫn luôn bị cảm xúc trong đôi mắt phản bội lại.
Trước khi cơn bão đến, biển luôn yên lặng, bên dưới là những con sóng ngầm dữ dội.
Rồi trong nháy mắt, có thể phun trào ra.
Giang Uyển cũng tự mình rót một ly nước, ngồi xuống đối diện với anh, bình tĩnh đổi chủ đề: "Mấy ngày trước có thấy anh trên bản tin thời sự."
Hạ Khinh Chu không ngạc nhiên, đó là một rắc rối lớn, cô nhìn thấy nó là hết sức bình thường.
Giang Uyển do dự vài giây, cuối cùng hỏi: "Những chuyện đó, là anh làm sao?"
Hạ Khinh Chu im lặng một lúc, nhìn cô chằm chằm vài giây, tựa hồ muốn nhìn thấy sự chân thành của cô. Có lẽ cô khác với những người đó. Họ đã biết nhau nhiều năm như vậy, cô nên là người hiểu rõ anh nhất.
Sau đó anh nhìn đi chỗ khác và bắt đầu uống nước.
Có thể nhìn ra, hoặc có thể cũng không nhìn ra nổi.
Nhưng tâm trạng anh bỗng trở nên tồi tệ.
"Giang Uyển, anh không tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ như thế."
Anh còn nói thêm: "Anh quả thực muốn mua lại bất động sản Huifa. Vì vậy mới ở đằng sau thúc đẩy một chút. Nhưng công ty đó đã bị rỗng tuếch từ lâu, hơn nữa người phụ trách đã ôm tiền bỏ trốn từ mấy tháng trước. Những người kia chẳng qua là không tìm được tên kia, mới gặp anh để gây sự."
Giang Uyển xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nên nghĩ về anh như vậy."
Hạ Khinh Chu một hồi lâu sau không có phản ứng gì. Khoảng cách giữa hai người dường như đã xuất hiện từ lâu. Trong ba năm mất đi trí nhớ, lại là một Hạ Khinh Chu khác tiếp xúc với cô. Một Hạ Khinh Chu không những không được cô yêu thích, ngược lại còn làm cô thất vọng.1
Ngoài cửa sổ, màn đêm tĩnh lặng, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi tới.
Giọng nói của Giang Uyển cũng vì sự im lặng này mà càng rõ ràng hơn: "Thật ra, có lúc tôi nghĩ, Hạ Khinh Chu bây giờ và Hạ Khinh Chu của trước đây vẫn còn là một người sao?"
Hạ Khinh Chu không thể nói ra được cảm giác của mình lúc này. Anh dường như đang đứng bên mép vực, tận mắt chứng kiến Giang Uyển tự tay đẩy anh xuống.
Hạ Khinh Chu mà cô thích giống như ánh hào quang rực rỡ, chói lọi.
Còn anh thì sao?
Anh bị coi là một nhà tư bản độc ác.
Là một Hạ Khinh Chu cục cằn và máu lạnh.