Edit: Cẩm. Thời điểm Cố Ngôn Phong đẩy cửa bước ra ngoài liền nhìn thấy Khương Mịch đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, bước chân anh hơi ngừng lại.
Cô gái này mới chỉ mười tám tuổi, giống như nụ hoa vừa mới chớm nở, vừa duyên dáng yêu kiều lại đang toả sắc hương thơm, kiều diễm nhưng không dung tục, cũng không hề có tính công kích. Cô chỉ ngồi yên đó thôi đã đem lại cho người ta cảm giác yên bình đến lạ.
Thậm chí nơi cô ngồi giống như toả ra hương thơm nhàn nhạt.
Vẻ mặt Cố Ngôn Phong thoáng hiện lên chút khó xử, cô gái này vượt xa ngoài kế hoạch của anh... giờ nên xử lý như thế nào?
Khương Mịch giống như cảm nhận được động tĩnh liền ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải tầm mắt của Cố Ngôn Phong.
Đáy mắt anh nhanh chóng tràn ngập bởi ý cười ấm áp, đi tới ngồi xuống cạnh cô.
"Sao không bật tivi? Ngồi yên không chán à?" Anh ôn hoà hỏi.
Khương Mịch còn chưa kịp trả lời, cửa thư phòng đã một lần nữa mở ra, thân hình Viên Tắc hoảng loạn bước ra bên ngoài, trên mặt anh ta còn hiện rõ vẻ hoàng hốt.
Anh ta liếc mắt nhìn sang bên này một cái giống như muốn nói gì đó, song môi mấp máy một lúc lâu vẫn chưa thấy thốt ra, xoay người đi thẳng ra cửa.
"Để chìa khoá ở lại." Cố Ngôn Phong không quên nhắc nhở.
Cả người Viên Tắc kịch liệt run rẩy, lấy từ trong túi ra một chùm thìa khoá, chần chờ trong chớp mắt như đang muốn đấu tranh điều gì đó, cuối cùng vẫn là đem chìa khoá đặt ở huyền quan*, bước đi không thèm quay đầu lại.
(* Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách. Khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà.)Chờ đến khi anh ta khuất bóng, Cố Ngôn Phong mới nói với Khương Mịch: "Xin lỗi, để em chê cười rồi."
"Không có đâu." Kỳ thật cô cũng thấy hơi bất an, dò hỏi: "Anh ta..."
Thật ra cô muốn hỏi rất nhiều thứ nhưng lại ngượng ngùng nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người bây giờ, vẫn là khó lòng mở miệng. Cũng may Cố Ngôn Phong tinh ý nhận ra suy nghĩ của cô, chủ động nói thẳng: "Cậu ta là người đại diện của tôi, không, là người đại diện lúc trước, vừa rồi đã bị tôi sa thải."
Sự việc diễn biến thế này vốn Khương Mịch cũng đoán trước được, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Cũng là bởi vì cô vừa mới đắc tội với Viên Tắc, nếu như anh ta cứ tiếp tục làm việc bên cạnh Cố Ngôn Phong, như vậy cô sẽ rất xấu hổ.
"Viên Tắc... cũng coi như là tai mắt mà người khác sắp xếp ở bên cạnh tôi." Anh tiếp tục giải thích: "Lòng dạ thực sự cậu ta thế nào tôi cũng không xác định được. Lần này đoàn phim đang gấp rút đuổi kịp tiến độ khiến tôi không có thời gian, đành phải nhờ cậu ta tìm giúp đối tượng, một phần cũng là muốn thử xem cậu ta thế nào. Đáng tiếc, cậu ta lại giấu diếm tôi làm rất nhiều việc."
Câu nói này ẩn chứa rất nhiều ý tứ, Khương Mịch chẳng dám suy đoán xem ẩn ý bên trong là gì, chỉ an ủi: "Anh đừng quá đau lòng."
Cố Ngôn Phong không nhịn được bật cười: "Tôi không đau lòng, chỉ là muốn xin lỗi vì đã khiến em dây vào mớ rắc rối này, hiện tại tôi muốn cùng em nói chuyện nghiêm túc."
"Nói đi." Khương Mịch bị hai chữ "nghiêm túc" của anh làm cho căng thẳng, nỗ lực làm cho dáng vẻ của mình trông thành thục trưởng thành một tí: "Anh không cần nói xin lỗi với tôi đâu. Gặp được anh chính điều tôi thấy bất ngờ nhất, đương nhiên, tôi nghĩ bản thân mình không phải mẫu người lí tưởng của anh. Hôn ước này anh có thể huỷ bỏ, chỉ là ba mẹ tôi là người không biết nói đạo lí, anh muốn huỷ bỏ hôn ước có thể sẽ không lấy được tiền về... Ừm, e là phải dùng đến thủ đoạn cùng vũ lực."
Tính tình trẻ con trên mặt vẫn còn đó, quần áo đang mặc cũng là hình hoạt hình thỏ con, lúc này đây cô lại cố tình bày ra dáng vẻ của con người hiểu chuyện khiến tâm tình Cố Ngôn Phong tốt lên không ít.
"Nếu em trở về, ba mẹ em sẽ đối xử với em..."
"Anh yên tâm đi, bọn họ cũng chẳng giết tôi được." Khương Mịch bấu hai đầu ngón tay, lấy lùi làm tiến: "Dù sao cũng là bán tôi lấy tiền, nào dám làm gì nữa."
Nghe vậy, ấn đường Cố Ngôn Phong hơi nhíu lại: "Tôi đồng ý với em sẽ tách sổ hộ khẩu ra."
"Hả?" Cô không khỏi giật mình: "Không phải huỷ bỏ hôn ước sao?"
Anh dường như cần suy tư thêm một lát, sau mới bình thản nói: "Quan hệ của tôi với người trong nhà không được tốt, bọn họ muốn tôi kết hôn chính trị, cho nên tôi phải đi tìm một vị hôn thê thay thế."
Ở trong buổi tiệc đính hôn hôm nay, đúng là người nhà của Cố Ngôn Phong chưa từng xuất hiện, khách khứa bên nhà trai vỏn vẹn chỉ có đạo diễn Tề cùng một vài người chung công ty.
Trong truyện cũng nói qua, quan hệ giữa anh và người nhà không được tốt.
Nhưng Cố Ngôn Phong nói lời này có vẻ không đúng lắm.
Những cái khác không nói đến, nếu chỉ là cần "mua" một vị hôn thê để diễn kịch loè mắt thiên hạ, tại sao anh phải bỏ ra hơn tám trăm vạn? Lấy thân phận của anh mà nói, muốn tìm đối tượng cùng mình diễn kịch đâu có khó? Vì sao phải lựa chọn loại giao dịch này?
Dựa theo suy nghĩ của cô, phỏng chừng là có liên quan đến loại bệnh kín gì gì đó kia, nhưng cụ thể bệnh kín đó là bệnh gì thì cô không thể biết được.
Cố Ngôn Phong không nói, Khương Mịch cũng không thể ép hỏi.
Đây là thế giới xa lạ, cô chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, nguy cơ chết lúc nào cũng không biết. Vì thế cô cần phải có một người bảo vệ chính bản thân mình, mà người tốt nhất không ai khác ở đây chính là Cố Ngôn Phong. Bất kể việc gì cũng có tính hai mặt của nó, được anh bảo vệ không có nghĩa là an toàn tuyệt đối, căn bệnh khiến anh có thể bỏ ra hơn tám trăm vạn hẳn là căn bệnh vô cùng nguy hiểm, nhưng cô tình nguyện đánh cược bản thân mình một phen.
"Yêu cầu của anh đối với vị hôn thế là như thế nào?" Khương Mịch hỏi.
"Tôi không có yêu cầu gì, nhưng gia đình tôi có khả năng sẽ không chấp nhận em, sẽ khiến em chịu khổ." Anh nói: "Đương nhiên tôi sẽ luôn ở bên cạnh em."
Khương Mịch: "Không sao cả."
Đây thì đã tính là gì, nếu bây giờ trở lại cái gia đình của nguyên chủ kia khẳng định còn khổ sở hơn nhiều.
"Vậy ý của em là..."
Khương Mịch không nhịn được thầm nghĩ: "Nếu anh không chê thì cứ để tôi ở lại đi, dù sao hai chúng ta cũng đã đính hôn rồi."
Cố Ngôn Phong: "Em xác định?"
Khương Mịch: "Đương nhiên!"
"Được thôi." Cố Ngôn Phong không suy nghĩ nhiều lập tức đáp ứng: "Đưa tài khoản của em đây."
Khương Mịch sửng sốt, hỏi lại: "Hả?"
"Tôi bỏ ra 888 vạn, ba mẹ em cầm 500 vạn trong tay, dù thế nào khẳng định bọn họ cũng không chia cho em, số tiền còn lại tôi cũng không tính đưa cho họ." Anh giải thích.
Còn cô ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới bản thân sẽ có tiền, thiếu chút nữa trở tay không kịp: "Tiền thì không cần đâu. Tôi... tôi ở nhà của anh, ăn của anh, dùng của anh, được anh giúp đỡ... Như thế sao có thể không biết xấu hổ lấy tiền?"
"Chuyện em ở đây và chuyện tôi đưa tiền cho em là hai chuyện khác nhau." Anh vẫn rất kiên trì.
Khương Mịch rốt cuộc thở dài, thú nhận: "Tôi không có tài khoản."
Đúng vậy, nguyên chủ bị ba mẹ quản thúc gắt gao, ngay cả một cái thẻ ngân hàng cũng chẳng có.
Đáy mắt Cố Ngôn Phong trong giây lát hiện lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh bị vẻ ôn nhu của anh che giấu đi.
"Vậy ngày mai tôi sẽ dẫn em đi làm."
Việc này nói như vậy là quyết định rồi, Khương Mịch thoáng thở nhẹ ra.
Ít nhất hiện tại cô còn có nơi ở.
Cố Ngôn Phong đi lên lầu đổi một bộ quần áo khác, trước kia ra cửa còn quan tâm Khương Mịch: "Tôi có việc ra ngoài một chuyến, em ở nhà một mình có được không? Nếu không tôi gọi Song tỷ đến đây với em?"
"Không...... Không, từ từ." Khương Mịch còn chưa kịp tỉnh táo: "Khuya như vậy rồi anh còn muốn ra khỏi nhà?"
Ánh mắt của anh nhìn ra bầu trời đêm đen kịt phía bên ngoài, còn tưởng cô sợ ở một mình nên hỏi: "Em sợ à?"
"Ừ." Bởi vì Khương Mịch không muốn anh đi khỏi đây nên bất chấp gật đầu: "Căn nhà này lớn quá... tôi ở một mình... không quen..."
"Là tôi suy nghĩ không thấu đáo." Rõ ràng anh còn chần chờ một hồi, sau mới quyết định. "Tôi không đi nữa."
Khương Mịch bị chính thái độ của bản thân mình làm cho ngượng ngùng: "Có phiền anh quá không?"
"Không phiền." Cố Ngôn Phong cười cười.
Sau đó hai người cái gì cũng không nói, không gian trở nên vô cùng yên tĩnh đến mức kỳ quái.
"Muốn lên mạng không?" Cố Ngôn Phong là người đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Khương Mịch cũng rất xấu hổ, vội vàng gật đầu.
Anh đứng dậy, ôm từ trong thư phòng ra một chiếc máy tính.
"Em dùng tạm máy tính này chơi trước đi, chờ hôm sau tôi sẽ mua cho em cái mới."
"Cảm ơn thầy Cố." Cô đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình.
"Chờ đã." Cố Ngôn Phong đứng ở cửa đợi cô, thấy dáng vẻ cô đi lại có khăn cũng không có ý định đến giúp đỡ. "Đi từ từ thôi."
Chờ đến khi Khương Mịch lết được tới cửa, anh mới mở cửa ra, sau đó đi theo vào, đặt máy tính ở trên bàn.
"Máy không có cài mật khẩu, bên trong cũng chẳng có tư liệu gì quan trọng, em có dùng tự nhiên."
Sau khi xác định cô không cần giúp đỡ gì nữa xong anh mới quay người rời đi. Rõ ràng căn phòng này Khương Mịch vừa mới tiến vào ở, đồ dùng cá nhân còn chưa có, anh cũng chẳng tuỳ tiện xem lung tung, là một người đàn ông lịch sự.
Dò xét con người anh một hồi cô mới cảm thấy, Cố Ngôn Phong là loại chính nhân quân tử khiêm tốn, chẳng hiểu vì sao lại mắc bệnh kín được nữa.
Ngồi suy nghĩ linh tinh trong giây lát, mãi sau Khương Mịch mới mở máy lên.
Nhưng căn bản cô chẳng biết lên mạng để làm gì, trò chơi thì không biết chơi, tìm người để nói chuyện phiếm cũng không có, xem tin tức thì...
Cô rốt cuộc cũng từ bỏ cái máy tính, mắt liếc thấy bên cạnh có thêm cái cái cặp sách, dựa vào ký ức của nguyên chủ, đây rất có thể là đồ mà Song tỷ mang đến.
Khương Mịch mở cặp sách ra, muốn xem bên trong cặp "của mình" có những thứ gì.
Nhưng vừa mới mở ra, cô liền ngây ngẩn cả người.
Trong cặp sách của nguyên chủ không có lấy một món đồ trang điểm, không có đồ ăn vặt cũng chẳng có đồ chơi mà chỉ có... một đống bài thi.
Lúc cô xuyên qua là thởi điểm buổi tiệc đính hôn vừa kết thúc, sau đó vẫn luôn suy nghĩ quanh cái đề tài hôn nhân kết hôn, Khương Mịch vốn cũng đã quên mất nguyên chủ đang học năm ba cao trung.
Trên thực tế, hôm nay là ngày chủ nhật, đêm nay vốn là phải đến trường học tiết tự học buổi tối.
Khương Mịch: "..."
Lúc này bất kể là đi đến trường hay gọi điện xin nghỉ đều đã quá muộn rồi. Vốn dĩ ngày thường nguyên chủ cũng thường xuyên trốn học, ngay cả thầy cô giáo cũng không quản nổi, Khương Mịch liền lấy tất cả chỗ bài thi ra, muốn xem bình thường "cô" học thế nào.
Trong truyện từng viết quá lên rằng tuy nguyên chủ là học tra* nhưng lại rất yêu thích học tập, cũng là bởi vì Bách Mặc là học bá**, nguyên chủ muốn có cơ hội tới gần hắn.
(* Học tra: học dốt, điểm thấp.** Học bá: học giỏi, điểm cao.Bonus thêm Học thần: Chả phải học quần què gì cũng được điểm tốt.)Hiện tại xem ra tác giả nói yêu thích học tập cũng không hẳn là nói quá.
Nhưng thời khắc mở ra đống bài thi kia, Khương Mịch lựa chọn trầm mặc.
Sau mỗi bài thi đều là những con số được thầy cô chấm điểm rất rõ ràng, Toán 24 điểm, Vật lý 18 điểm, Hoá học 39 điểm... Trong đó Ngữ Văn là cao điểm nhất, 88 điểm.
Với cái tình trạng học tập bết bát thế này, Khương Mịch không thể hiểu nổi tại sao trong truyện lại nói nguyên chủ có thể thi đỗ cùng trường với Bách Mặc, xem ra chắc chắn là dựa vào quan hệ với Cố Ngôn Phong.
Khương Mịch: "..."
Kỳ thật thành tích của nguyên chủ kém cũng là có lí do, cô ấy ở nhà không được ba mẹ yêu thích, đi học lại bị bạn bè thầy cô khinh thường, hàng ngày chỉ biết lo âu ngày hôm sau có được đi học không, lại yêu thầm Bách Mặc, còn có tinh lực đi tranh đấu với nữ chính của bộ truyện... Với một đống chuyện như thế có thể học tập mới là lạ.
Cơ mà mấy thứ đó chỉ là nói cho vui thôi, chứ nhìn kĩ sẽ phát hiện ở mỗi bài thi nguyên chỉ đều nghiêm túc làm, thậm chí còn cẩn thận viết từ "Giải" lên đầu nữa chứ. Khương Mịch thở dài, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân không rõ ràng.
Căn nhà chỉ có hai người, tiếng bước chân không ai khác chính là của Cố Ngôn Phong.
Vốn Khương Minch cho rằng là anh tới tìm cô, kết quả đợi trong chốc lát, tiếng bước chân xa dần.
Không phải tìm cô sao?
Vậy anh ta tới đây làm gì?
Trong đầu Khương Mịch bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ...
Liệu có phải anh đến xem cô có ngủ chưa, chờ cô ngủ rồi bắt đầu lẻn đi?
Hoàn toàn có khả năng!
Khương Mịch không tài nào ngồi yên được.
Nếu đêm nay Cố Ngôn Phong cứ rất định đi khỏi thì làm sao bây giờ?
Không được, hôm nay tuyệt đối không thể để anh đi được.
Phải đến canh chừng anh. Nhưng mà biết lấy lí do đây?
Đường đường là một đứa con gái, lấy lí do gì để cả một đêm ở bên cạnh một người đàn ông?
Trong phút gấp gáp, tầm mắt Khương Mịch xẹt qua đống bài thi đặt trên bàn, bỗng nhiên nảy sinh ý tưởng.
Mười phút sau, cô đứng trước cửa phòng của Cố Ngôn Phong, khẽ cắn môi gõ cửa.
Cánh cửa rất nhanh được mở ra, người đàn ông khi thấy cô thì rất kinh ngạc: "Làm sao thế? Cần thứ gì à?"
Lúc này cô còn đang mải đánh giá bộ quần áo trên người anh, càng cảm thấy cô phán đoán không sai, lập tức nói: "Thầy Cố, tôi có vài đề không biết làm, anh có thể giảng cho tôi được không?"
Cố Ngôn Phong hiển nhiên không nghĩ được cô sẽ đưa ra yêu cầu này. Anh sửng sốt vài giây mới nói: "Tôi có thể nhìn xem, nhưng không chắc là sẽ giúp được đâu."
"Không sao đâu, mấy cái này chắc anh vẫn dạy được." Khương Mịch sợ anh lại lấy lí do khoái thác, trực tiếp tiến vào phòng.
Cố Ngôn Phong thấy cô quả quyết như thế thì không có biện pháp, đành phải mở cửa ra, sau đó đi theo cô: "Em không biết đâu, đề thi đại học rất khó, lâu quá không học thì sẽ..."
Anh đang nói thì dừng lại, bởi vì lúc này Khương Mịch đã đem bài thi được 18 điểm đặt trên mặt bàn.
Da mặt cô thậm chí còn vô cùng dày nói: "Tôi nói anh vẫn có thể dạy tôi được mà, đúng không?"
Cố Ngôn Phong: "..."