Chương 24
Lộ Khiết trở về đã được một tháng nhưng mọi chuyện liên quan đến Cố Duật cô không tìm đến bất cứ thứ gì .
Bởi vì cô sợ khi tìm đến anh bản thân mới chợt nhận ra suốt ngần ấy năm mình đã nhớ anh đến mức nào , nhớ anh đến vô vọng , lời hứa năm xưa cô không thể nuốt lời được .
Vốn dĩ mọi chuyện đã tốt đẹp vậy thì cứ để nó qua đi , cuộc sống hiện tại của cô rất yên bình cô không muốn gặp thêm bất cứ thứ gì nữa , lúc trước chỉ có một mình cô , cô có thể kháng cự , nhưng hiện tại còn có thêm bảo bối dù có thế nào đi chăng nữa cô cũng không muốn có chuyện gì tổn hại đến con trai của cô .
Hôm nay , Lộ Khiết để tiểu bảo ở nhà cùng với ông bà ngoại , còn cô một mình lẳng lặng bước đi trên phố .
Bản thân chợt nhận ra thời gian trôi nhanh đến vậy , mọi thứ cứ lướt qua tựa như một bộ phim , kiếp trước cô đã tự kết thúc của đời mình vào tuổi 21 , vậy mà kiếp này cô đã được 25 tuổi , thật buồn cười .
Có ai tin chuyện sống lại không ? Chính bản thân cô cũng không thể tin , là do cô may mắn hay ông trời thương xót cho số phận của cô ? .
Trên phố lúc này đã là xế chiều , hai hàng cây xanh khẽ đung đưa theo nhịp gió , tóc Lộ Khiết nhẹ nhàng tung bay , bầu trời trong xanh đến vậy , không khí lại dễ chịu như thế , người người nhà nhà cùng nhau xuống phố nhìn vui vẻ biết mấy , hình ảnh cho dù là kiếp trước cô cũng chưa từng chứng kiến , chưa từng thư thả thoải mái đến vậy .
" Cô Thẩm "
Lộ Khiết đang thư thả bước đi trên phố bỗng có một người đàn ông phía sau gọi , theo bản năng cô xoay người lại , đập vào mắt cô là trợ lí Bạch , người kiếp trước luôn kề cạnh Cố Duật , quả thật gặp lại rất khó tin .
" Trợ lí Bạch ? "
" Cô biết tôi sao ? "
Trợ lí Bạch nhíu mày khó hiểu hỏi , đây là lần đầu tiên anh gặp thẳng mặt Lộ Khiết làm sao cô có thể biết anh được ? .
" À tôi đã từng gặp anh "
Lộ Khiết chợt nhớ ra bản thân mình quá trớn , biết anh ta đã là kiếp trước , nên dùng đại lời nói nào đó hiện minh .
" Đã từng gặp tôi ? "
Trợ lí Bạch nhíu chặt đôi mày kiếm , ánh mắt anh trở nên nghi ngờ , từng gặp sao ? Nơi nào chứ ? Bản thân anh còn không thể nhớ đã gặp cô ở đâu .
" À tôi đã từng gặp anh đi cùng Cố Duật "
Lộ Khiết lựa đại lý do nào đó để biện minh , rồi chợt nhận ra bản thân mình lại nhắc đến cái tên ấy , cảm xúc lại trong lòng tuột dốc không phanh .
" À hóa ra là vậy "
Trợ lí Bạch tỏ vẽ đã hiểu gật đầu không nghi ngờ gì thêm , bỗng mặt anh trở nên nghiêm túc giọng nói một lần nữa vang lên .
" Cô Thẩm , có thể cùng tôi đi một chuyến được không ? "
" Đi đâu ? "
Lộ Khiết nhíu mày khó hiểu , chỉ mới vừa gặp thôi mà lại muốn đưa cô đi đâu chứ ? .
" Cô đi rồi sẽ biết "
Ánh mắt của trợ lí Bạch ẩn nhẫn một chút sự khẩn cầu , Lộ Khiết thấy vậy liền mềm lòng gật đầu rồi cùng trợ lí Bạch lên chiếc xe đậu đậu gần đó .
_____________________________
Chiều xe chạy chầm chậm quẹo vào cổng biệt thự Cố gia , ánh mắt Lộ Khiết từ bất ngờ rồi đến hoang mang , cô xoay mặt qua hỏi trợ lí Bạch .
" Tại sao lại đưa tôi đến Cố gia ? "
" Từ từ rồi cô sẽ biết "
Lời nói của trợ lí Bạch khiến trong lòng cô một phen lo lắng , không lẽ ông nội đã biết cô về nước muốn tìm đến cô sao ?
Lộ Khiết vừa bị cái suy nghĩ của mình làm cho lo lắng vô cùng , cô chỉ sợ ông nội lại một lần nữa dùng mọi thứ đe dọa cô mà thôi .
Cả hai bước xuống xe , trợ lí Bạch bước vào nhà trước , Lộ Khiết nối đuôi theo sau , ánh mắt cô quan sát xung quanh căn nhà .
Căn nhà này kiếp trước là nơi Cố Duật dùng mọi cách hành hạ cô , chà đạp cô , sỉ nhục cô , vậy mà kiếp này cô bước chân vào ngôi nhà này đã ba lần , bao nhiêu cơn ác mộng cứ ùa về khiến cả người cô đã đổ mồ hôi lạnh .
Nhưng tại sao hôm nay căn nhà này lại u ám đến vậy ? Không có một chút hơi ấm của con người , người làm cũng không còn như kiếp trước , quả thật kì lạ .
" Trợ lí Bạch , anh có thể nói lý do vì sao đưa tôi đến đây không ? Nếu đã đưa tôi đến đây mà không có lý do vậy tôi xin phép ra về "
Lộ Khiết khó chịu lên tiếng , con người này quả thật khó hiểu không khác gì Cố Duật .
" Cô Thẩm , mọi chuyện sắp diễn ra , tôi chỉ có thể nói tới đây mong cô thứ lỗi vì chưa hỏi qua ý kiến cô , chỉ là tôi không thể .... "
" Có gì anh cứ nói thẳng không cần ấp a ấp úng "
Lộ Khiết mất kiên nhẫn chặn lời của trợ lí Bạch , anh ta càng ấp a ấp úng , trong lòng cô càng hồi hộp lo lắng .
" Quản gia "
Trợ lí Bạch lên tiếng gọi quản gia Thẩm .
" Có chuyện gì trợ lí Bạch ? "
Quản gia từ bên trong bước ra , ánh mắt đầu tiên đã nhìn Lộ Khiết , sau đó đáp lời trợ lí Bạch .
Lộ Khiết bất chợt trừng lớn mắt , đây không phải quản gia Cố , kiếp trước đã chăm sóc cho cô sao ? .
" Mọi chuyện như thế nào ? "
" Đã ăn uống đầy đủ , nhưng vẫn một mực ngồi bên cạnh cửa sổ "
Lộ Khiết khó hiểu nghe đoạn đối đáp của hai người , rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ ? .
" Cô Thẩm , đi theo tôi "
Trợ lí Bạch nhìn quản gia Cố gật đầu rồi quay sang nhìn Lộ Khiết lên tiếng nói .
Lộ Khiết gật đầu nối gót theo trợ lí Bạch đi lên lầu , càng đi cô cảm thấy càng gần căn phòng kiếp trước cô và Cố Duật từng sống chung .
Cảm giác trong lòng bỗng dưng lo lắng hồi hộp đến mức tay cô đã đổ mồ hôi lạnh , tại sao trong lòng lại có cảm giác này chứ ? Thật kì lạ .
Trợ lí Bạch vừa mở cửa bước vào , đã nghe tiếng khàn đục vang lên kèm theo một chút khó chịu .
" Không phải tôi đã bảo không được phép làm phiền tôi rồi sao ? "
Lộ Khiết vừa nghe tiếng nói , cả thân thể chết đứng , giọng nói này , không phải của Cố Duật sao ? .
Ánh mắt nhìn về phía âm thanh vừa phát ra , trong lòng bỗng lộp bộp , trái tim như có hành ngàn mũi dao đâm vào , đau đến tức ngực , đau đớn chiếm lấy cả cơ thể cô .
Anh ... anh ... sao lại ngồi trên xe lăn chứ ...?
" Cố ... Cố Duật ? "
Thân thể Cố Duật cứng ngắc , tay vịn xe lăn bỗng nắm chặt lại , chặt đến mức bàn tay anh cũng đau nhức .
Máy móc quay đầu lại , đập vào mắt anh là Lộ Khiết đang đứng sau lưng trợ lí Bạch , hình bóng ấy đã 7 năm qua anh tưởng tượng không biết bao nhiêu lần khi gặp lại cô . Cảnh tượng này quả thật hết sức bi thương .
" Lộ Khiết ...." .