Tô Ảnh Nhược đang tất bật nấu bữa trưa để chờ Lục Nguyên đến.
Cô làm món thịt kho Đông Pha mà anh thích ăn nhất.
Cô nếm thử một miếng nước kho, gật gù hài lòng, tự khen bản thân nấu ăn ngon cũng nhờ được thừa hưởng từ mẹ.
Có tiếng gõ cửa, Tô Ảnh Nhược buông đũa, tắt bếp chạy ra.
Cô tưởng rằng hôm nay Lục Nguyên được về sớm, hí hửng chạy ra mở cửa.
Nhưng đập vào mắt cô chính là hình ảnh một cô gái xinh đẹp dịu dàng, ăn mặc sang trọng, Tô Ảnh Nhược liền hiểu người này là con nhà quyền quý.
“Xin hỏi, vị tiểu thư đây là..."
Tô Ảnh Nhược ngập ngừng hỏi, ý chờ cô ta tự giới thiệu.
“Chào cô, cô là Tô Ảnh Nhược đúng không? Tôi là Dạ Lan, vợ tương lai của Lục Nguyên.” - Dạ Lan hơi nghiêng người nhìn vào trong - “Tôi có thể vào trong nói chuyện với cô một chút được không?”
Lời giới thiệu đặc sắc của cô gái kia qua tai Tô Ảnh Nhược nghe như sét đánh.
Cô nghiêng người tránh qua một bên để nhường chỗ cho Dạ Lan vào.
Dạ Lan vừa bước vào liền ngửi thấy mùi thịt kho thơm nức mũi, mùi vị còn đậm đà hơn cả khi cô ta nấu.
Trong lòng Dạ Lan liền nổi lên cảm giác thua thiệt một chút.
Dạ Lan quan sát một lượt khắp nhà Tô Ảnh Nhược, nhà không rộng nhưng đầy đủ tiện nghi và cực kì ấm áp.
Cô ta cảm thấy không thoải mái khi tưởng tượng ra cảnh Lục Nguyên và Tô Ảnh Nhược trong căn nhà này ôm ôm, ấp ấp hạnh phúc như thế nào.
Cô ta ngồi xuống ghế, đến cách ngồi cũng ra dáng cao sang.
Tô Ảnh Nhược đặt cốc nước xuống cho cô ta, thẳng thắn hỏi:
“Phải chăng cô đến tận đây là để khuyên tôi nên rời xa Lục Nguyên?”
Lần trước mẹ anh cũng đã khuyên hay nói đúng hơn là ép buộc cô làm điều đó, nên lần này cô nghĩ cũng không ngoại lệ.
Tô Ảnh Nhược nhìn người mà mẹ anh chọn làm con dâu nhà Lục gia, toàn thân đều là khí chất cao quý, mặc trên người bộ sườn sám đen đính kim tuyến lấp lánh, tôn lên làn da trắng ngần, lấn át cả người đối diện.
Cô nhìn Dạ Lan xong cúi xuống nhìn lại mình, trong lòng dấy lên cảm giác tự ti.
Dạ Lan không động đến cốc nước, thấy Tô Ảnh Nhược vào thẳng vấn đề như vậy, cô ta cũng không vòng vo:
“Cô cũng thông minh đấy! Gia đình tôi và Lục gia đã quyết định sau khi Lục Nguyên tốt nghiệp, sẽ tổ chức hôn lễ cho hai chúng tôi.”
Hai tay để trên đùi Tô Ảnh Nhược nắm chặt lại, sắc mặt cũng dần tái đi.
Dạ Lan nhìn thấy biểu cảm của cô, trong lòng thầm cười.
Cô ta nhân cơ hội đó tiếp tục nói, hòng khiến cho Tô Ảnh Nhược nhụt chí:
“Tôi khuyên cô thật lòng, tốt nhất cô nên rời xa Lục Nguyên.
Nếu như anh ấy nhất quyết muốn lấy cô, anh ấy sẽ mất tất cả.
Mẹ anh ấy sẽ đuổi anh ấy ra khỏi nhà.
Cô nghĩ xem, một đại thiếu gia quen sống trong sung sướng như anh ấy làm sao có thể chịu được?”
“Chỉ cần chúng tôi được ở bên nhau, thì chuyện gì cũng có thể vượt qua được.”
Tô Ảnh Nhược dùng ánh mắt kiên định để nhìn Dạ Lan, cô tin rằng chỉ cần hai người yêu nhau thì khó khăn nào cũng qua đi.
Dạ Lan như nghe một câu chuyện buồn cười, cô ta giễu cợt:
“Cô có thấy mình quá ích kỉ không? Cô nói cô yêu anh ấy, thế mà cô có thể trơ mắt nhìn anh ấy phải cực khổ đi theo cô.
Đấy mà gọi là tình yêu sao?”
Sự kiên định của Tô Ảnh Nhược bị Dạ Lan “dọn sạch” một cách triệt để, nhất thời không biết phải nói gì hơn.
Cô ta nói không hề sai, Lục Nguyên vốn là cậu ấm, làm sao có thể cực khổ ở bên cạnh cô? Cô cực khổ không sao, chỉ sợ anh sẽ không chịu được.
“Vậy cô nghĩ ép buộc anh ấy cưới người mà anh ấy không yêu, đó không phải là ích kỉ sao?”
Lần này đến lượt Dạ Lan cứng họng.
Phải, Lục Nguyên không yêu cô ta.
Trong cuộc hôn nhân đã sắp đặt trước, chỉ có một mình cô ta đơn phương.
Cô ta có thể lấy được thân thể anh, còn trái tim của anh thì không.
Tuy nhiên, dù anh không yêu cô ta, cô ta vẫn muốn có anh cho bằng được.
“Cưới nhau rồi từ từ anh ấy cũng sẽ có tình cảm với tôi.
Tôi không tin mình sẽ không lay chuyển được tâm của anh ấy.” - Dạ Lan mỉm cười, vờ hỏi - “Lục Nguyên cũng biết chuyện chúng tôi sẽ lấy nhau, anh ấy không nói với cô sao?”
Tô Ảnh Nhược càng kinh ngạc hơn, Lục Nguyên cũng biết sao? Thế tại sao nhiều lần gặp nhau anh lại không nói cho cô biết, lại còn vui vẻ bình thường với cô như không có chuyện gì?
“Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi.
Tôi hi vọng cô sẽ suy nghĩ kĩ.
Chào cô.”
Dạ Lan đứng dậy, nhìn thấy Tô Ảnh Nhược vẫn còn ngồi thẩn thờ ở đó.
Khoé miệng cong lên, cô ta xoay người bước đi.
Tô Ảnh Nhược không còn tâm trạng để tiếp tục nấu tiếp bữa ăn.
Lòng cô nặng trĩu, hệt như có một tảng đá đang đè lên.
Tim cô như bị ai đó bóp chặt lấy, vừa đau vừa khó thở.
Ai cũng đều buộc cô phải rời xa Lục Nguyên, không ai chấp nhận một kẻ thấp hèn như cô ở bên cạnh một người hoàn hảo như anh.
Nhưng Tô Ảnh Nhược đã lỡ yêu người đàn ông này quá nhiều, trong một khắc bắt cô buông bỏ, cô hoàn toàn không làm được.
“Nhược Nhược! Em sao vậy? Sao lại khóc thế?”
Không biết Lục Nguyên đến từ lúc nào, anh nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, gương mặt toàn là nước mắt.
Anh vội lau giúp cô, ngồi xuống bên cạnh lo lắng hỏi.
“Tại sao lại giấu em?”
Tô Ảnh Nhược nhìn anh, ánh mắt cô chứa đầy sự tức giận.
Lục Nguyên như người từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn không hiểu cô đang muốn nói gì.
“Em sao vậy? Anh giấu em chuyện gì chứ?”
“Chuyện anh sẽ kết hôn với người khác! Tại sao không nói cho em biết? Anh xem em là con ngốc sao? Mang tiếng là người yêu anh nhưng chuyện quan trọng nhất lại không biết, phải nghe từ miệng của người khác.
Thật xấu hổ..."
Tô Ảnh Nhược nói một hơi không ngừng nghỉ, đủ biết cô giận đến mức nào.
Lục Nguyên ôm lấy cô vỗ về, Tô Ảnh Nhược vùng vẫy không cho.
Anh thở dài bất lực:
“Nhược Nhược, anh không nói cho em biết là vì anh không muốn em nghĩ ngợi nhiều.
Hơn nữa anh cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân đó.
Anh không yêu Dạ Lan, người anh yêu chỉ có một mình em.” - Lục Nguyên xoa mặt cô, ánh mắt tràn đầy thâm tình - “Tin anh có được không?”
Trái tim Tô Ảnh Nhược vốn yếu đuối, cô có thể mạnh mẽ với bất kì ai nhưng với Lục Nguyên thì không.
Chỉ cần anh dỗ dành, an ủi vài câu là cô liền xiêu lòng.
Chuyện tình của hai người hiện đang nơi đầu sóng ngọn gió, không biết lúc nào sẽ lung lay.
Tô Ảnh Nhược cũng không muốn phí thời gian hờn dỗi, ở bên cạnh anh được lúc nào hay lúc đó.
Nghĩ thế, Tô Ảnh Nhược oà khóc chui rúc vào ngực Lục Nguyên.
Anh hôn lên đỉnh đầu cô, tay đặt ở lưng xoa xoa vỗ về.
“Ngoan, đừng khóc! Anh sẽ đau lòng.”
Tô Ảnh Nhược nghe thế càng khóc lớn hơn, nước mắt ướt đẫm nơi ngực anh.
Nhưng với Lục Nguyên, nước mắt cô không chỉ thấm ở ngực anh mà còn lan tận vào trong tim.
Cô càng khóc, anh càng đau, nỗi đau day dứt khó nói thành lời.