Điền Tranh ngủ đến nửa đêm, liền mơ màng mở mắt khi nghe có tiếng nói bên tai:
“Ảnh Nhược! Đừng bao giờ tuỳ tiện cho vong hồn mượn xác.
Nếu không, cơ thể em sẽ mãi mãi chấp nhận số phận bị chôn vùi nơi hư vô.
Mãi mãi không thể trở lại dương thế, cũng không thể luân hồi chuyển kiếp.”
Điền Tranh giật mình tỉnh dậy, trán cô đổ đầy mồ hôi.
Là ai, vừa rồi ai đã nói với cô những lời đó?
Còn cái tên Ảnh Nhược, tại sao hết người này đến người khác đều gọi cô bằng cái tên đó?
Lúc này Điền Tranh mới ý thức được mình đang ở trong phòng, trong đầu liền xuất hiện một câu hỏi: “Là ai đã đưa mình về đây? Hay hôm qua...!mình lại nằm mơ?”
Nếu là nằm mơ thì không sao nhưng nếu đó là sự thật, thì thật sự rất đáng sợ.
Giọng nói vừa rồi Điền Tranh cảm thấy rất quen, giống hệt như giọng nói cô nghe vào đêm tròn mười tám tuổi.
Là cùng một người sao?
Còn nữa, tại sao người đó lại gọi cô là Tô Ảnh Nhược? Vong hồn nhập vào xác Liêu Tuấn muốn giết cô cũng gọi cô bằng cái tên đó.
Rốt cuộc Tô Ảnh Nhược là ai chứ?
Điền Tranh lắc lắc cái đầu để xua tan đi mọi suy nghĩ vướng bận khiến cô rối não.
Cô bước xuống giường đi tìm nước uống.
Lúc đi ngang qua chiếc gương ở bàn trang điểm, Điền Tranh mơ hồ nhìn thấy có một cái bóng đang cười với mình.
Điền Tranh rùng mình lơ đi, cô vội mở đèn lên rồi đi xuống bếp mở tủ lạnh lấy nước.
Cô cầm theo cốc nước trở về phòng, chưa kịp tắt đèn thì bỗng dưng đèn cứ chớp tắt liên tục sau đó “phựt” một tiếng.
Cả căn phòng chìm vào bóng đêm, chỉ có ánh trăng sáng hắt qua từ cửa sổ.
“Sao đèn lại hư vào lúc này chứ? Ngày mai phải nhờ thợ tới sửa thôi.”
Điền Tranh thở dài, từ hôm qua đến nay cô liên tục gặp phải những chuyện kì lạ, mặc dù cô đã luyện cho mình một tinh thần thép nhưng mỗi lần gặp “họ” trong lòng cô đều thấy rất sợ hãi.
Bỗng dưng cửa sổ phòng mở toang, một cơn gió lạnh lùa vào, tấm màn cửa phấp phới bay lên cao.
“Chuyện gì nữa đây?”
Điền Tranh thầm hỏi, cô để cốc nước xuống bàn, tính đi lại kéo cửa sổ nhưng chợt một bàn tay đặt lên vai cô, kèm theo mệnh lệnh:
“Không được đóng!”
Bàn tay ấy lạnh như băng, Điền Tranh cảm giác như cái lạnh ấy xuyên qua bả vai cô và thấm vào tận xương tuỷ.
Cô run rẩy hỏi:
“Thật ra...!ngươi là ai?”
“Tôi là chồng của em!”
Đầu Điền Tranh lúc này đã nổi ba vạch đen, người vừa tự nhận là chồng cô là kẻ nào mà lại to gan như thế?
Điền Tranh càng nghĩ càng giận cái tên ngông cuồng ấy, cô lập tức gạt tay hắn ta xuống.
Không cần biết đó là người hay ma, cô quay lại chỉ vào mặt hắn:
“Anh bị điên...”
Vừa nhìn thấy “dung nhan” của hắn, Điền Tranh lập tức á khẩu, ngón tay chỉ vào mặt hắn bỗng chốc trở nên cứng ngắc.
Trước mặt cô không phải là người, cũng không phải là ma, mà chính là quỷ!
Gương mặt của hắn ta đỏ rực, mắt hõm sâu, hai chiếc răng nanh nhọn chồi ra, tóc dài quấn quanh cổ, chiếc lưỡi dài ngoằng lè ra quét một vòng trước mặt cô.
Tóm lại trông cực kì đáng sợ!
“Qu...!Quỷ...!Quỷ...” - Đến lúc này Điền Tranh không còn tâm trí để trị tội kẻ ngông cuồng tự xưng chồng mình, cô nghĩ rằng đêm nay cô gặp quỷ, có thể ngày mai tính mạng của cô sẽ không thể bảo toàn.
“Mở mắt ra nhìn tôi!” - Hắn ta ra lệnh.
Điền Tranh sợ hãi cứ nhắm tịt mắt, người run lẩy bẩy, cô từng thấy nhiều vong hồn, nhưng quỷ thì lần đầu tiên cô thấy.
Cô nghe người ta đồn rằng, quỷ là hoá thân từ hồn ma bình thường.
Quỷ là do oán hận chất chồng, gây ra nhiều tội ác nên bị đày làm quỷ.
“Nếu em không nghe, tôi sẽ giết chết em!” - Hắn ta nghiêm giọng.
“Không! Anh rất đáng sợ! Tôi không muốn thấy!” - Điền Tranh lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không chịu mở mắt.
“Được, vậy em đừng hối hận!”
Nói rồi hắn ta biến mất nhưng Điền Tranh vẫn chưa hết sợ hãi.
Hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, nhưng trong bóng tối đó, cô lại thấy một con quỷ màu đỏ răng nhọn trông rất đáng sợ đang bay lượn trước mắt.
Điền Tranh sợ hãi hét toáng lên sau đó giật mình mở mắt ra.
“Phù, đáng sợ thật!”
Điền Tranh thở phào, cũng may là hắn ta đã đi rồi chứ nếu không dù nhắm mắt hay mở mắt cô cũng sẽ bị doạ sợ chết đi.
Điền Tranh bị một luồng gió lạnh thổi vào từ cửa sổ khiến sống lưng cô lạnh toát.
Một dáng người cao ráo đang ngồi vắt vẻo bên cửa sổ phòng cô.
Anh ta quay lưng về phía Điền Tranh cho nên cô không thể thấy mặt.
Cô chỉ biết việc anh ta tự tiện vào phòng mình vào giữa đêm hôm khuya khoắt là cô tức điên lên.
Cô quát:
“Này anh kia, tại sao lại ngang nhiên vào phòng tôi? Anh có tin tôi báo cảnh sát không?”
Nói rồi Điền Tranh giơ điện thoại lên doạ, nhưng anh ta vẫn không có ý định đi mà còn khiêu khích:
“Để xem cảnh sát có thấy được tôi không đã.”
Nghe đến đây, tay cầm điện thoại của Điền Tranh run run, nói như vậy có nghĩa là...
“Anh không phải người...”
Bỗng chàng trai kia cười ré lên, sau đó quay phắt lại nhìn cô, gương mặt anh ta toàn là máu.
“Aaaaa.”
Điền Tranh hét lên rồi ngất xỉu.
Chàng trai kia thấy vậy liền trở về hình dạng ban đầu, phóng tới bên giường cô.
“Haiz! Chẳng phải em đã từng thấy qua nhiều cảnh như vậy rồi sao? Sao vẫn còn nhát gan như thế?”
Anh ta lắc đầu cười rồi đặt Điền Tranh nằm ngay ngắn lại, đắp chăn cẩn thận cho cô.
Sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô gái nhỏ rồi bay qua cửa sổ.
Cửa sổ tự động đóng lại..