Lăng Dục Thần bế Tống Dật Nhiên đang không ngừng đổ mồ hôi trên tay, cả người cô lúc nóng lúc lạnh rung lên không ngừng, hai mắt nhắm nghiền, cho dù hắn có hỏi cái gì cũng không muốn trả lời.
Lăng Dục Thần như muốn phát điên lên, hắn không tìm ra được đáp án, đành phải mang cô đến thẳng bệnh viện trung ương, dẫu sao cô hiện tại cũng là vợ của hắn, tốt xấu gì cũng là vợ của hắn, muốn giấu cũng không giấu nổi nữa.
Lăng Dục Thần bế xốc Tống Dật Nhiên trên tay, hắn chạy nhanh vào bên trong, đúng lúc gặp phải hộ lý, người khác thì không nói đến, bọn họ đều là người mà Lăng Tính trước kia tin tưởng, hiện tại lại gặp Lăng Dục Thần nên liền ngay lập tức không hỏi gì để cho Tống Dật Nhiên nằm ở trên giường di chuyển ngay đến phòng cấp cứu.
Lăng Dục Thần cho dù có là chủ tịch của bệnh viện cũng không được cho vào, đây vốn dĩ đã là quy cũ, Lăng Dục Thần cũng không muốn bọn họ chễm trệ việc cứu Tống Dật Nhiên cho nên cũng không theo vào trong.
Hắn ngồi ở băng ghế dài trước cửa phòng cấp cứu. Trình Biên lúc này cũng chạy vào trong, hắn cũng không dám hỏi gì, chỉ dám ngồi bên cạnh Lăng Dục Thần, âm thầm nhắm nghiền mắt.
Thêm một lúc rốt cuộc màu đèn của phòng cấp cứu cũng đã thay đổi, Tống Dật Nhiên được chuyển qua một phòng Vip khác, Lăng Dục Thần cũng đi theo cùng bọn họ.
Trình Biên đi cùng với bác sĩ đến nơi khác trước, Lăng Dục Thần đứng cạnh giường của Tống Dật Nhiên, hắn là đang tự mình trách bản thân đúng là quá bất cẩn, gương mặt của Tống Dật Nhiên là từ lúc nào lại xanh xao tới vậy hắn cũng nhìn không ra.
Lúc này bên cạnh có bác sĩ đi đến gần tới nơi mà Lăng Dục Thần đang đứng.
Bác Sĩ Hạ: "Ngài là người nhà của bệnh nhân?" Giọng nói ôn hòa của vị bác sĩ nọ vang lên phía sau lưng của Lăng Dục Thần.
Lăng Dục Thần: "Phải là tôi." Hắn nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, trước mắt của hắn hiện tại là một cô gái trẻ, thoạt nhìn đoán chừng cũng trạc tuổi của Tống Dật Nhiên, trên người bộ áo bác sĩ trắng tinh tươm phẳng phiu đi đến trước mặt hắn.
Bác sĩ Hạ: "Tôi họ Hạ." Cô chỉ là phép lịch sự cơ bản giữa người nhà bệnh nhân và bác sĩ không thể thiếu, Bác Sĩ Hạ cuối người gật đầu nói với hắn, hai tay của cô để vào túi áo blouse trắng, từ đầu đến cuối đều không có ý định giơ đến bắt tay với Lăng Dục Thần.
Lăng Dục Thần: "Bác Sĩ Hạ, vợ của tôi cô ấy thế nào rồi?" Hắn lúc này cũng không có tâm trạng để ý đến mấy thứ tiểu tiết này, hiện tại thứ mà hắn quan tâm chỉ có một, chính là người con gái còn đang nằm trên giường bệnh kia.
Mấy sợi dây dài ngắn khác nhau gắn lên người của Tống Dật Nhiên khiến Lăng Dục Thần cảm thấy chướng mắt, hắn chỉ hận hiện tại chẳng thể giúp cô trước khi tỉnh lại tháo gỡ hết mấy sợi dây kia ra ngoài, càng nhìn thấy gương mặt xanh xao của Tống Dật Nhiên, càng khiến cho thứ gì đó trong lòng của hắn đột nhiên trổi dậy.
Lăng Dục Thần hắn duy nhất chỉ có một lần được thử trãi qua cảm giác nhưng thế này chính là lúc mẹ của hắn qua đời, hiện tại cảm xúc này một lần nữa được khơi mào, mà người có thể khiến nó lần nữa trỗi dậy lại chẳng phải ai khác, chính là Tống Dật Nhiên.
Bác Sĩ Hạ: "Cô ấy là vợ của anh?" Cô nhướng mài hỏi lại.
Cô nhìn chầm chầm hắn, bản thân cô đã từng gặp qua nhiều người, đã từng nhìn thấy qua rất nhiều trường hợp, nhưng đối với lần này lại có chút khác.
Bác Sĩ Hạ Nhìn một lượt người của Lăng Dục Thần, cô không biết người đàn ông này là ai, cũng không có nhã hứng muốn biết đến hắn, nhưng bản thân là một bác sĩ, nhìn thấy bệnh nhân bị chính gia đình không quan tâm đến lại càng thấy đau lòng.
Lại còn nói đến cô gái kia thoạt nhìn không khó để đoán được đoán chừng gần bằng tuổi với cô, người đàn ông này có vẻ là lớn hơn cô ấy, một thân tây trang từ đầu đến cuối chỉ đứng thẳng lưng, có thể là do bế cô gái này một đoán nên quần áo đã có phần xộc xệch, không còn chín chắn như nó từng vốn có.
Cô có thể đoán chừng hắn ta là một nhân vật lớn, vừa có tiền, vừa có quyền thế, nên có thể là ở bên cạnh có không ít người giống với cô gái này, nhưng cũng không nên quá tuyệt tình như vậy, bệnh tình của cô gái này rất hiếm, cũng không phải dạng nhẹ nhàng gì, mỗi khi động đến liền như gần kề cái chết, ví như khi nảy nếu không phải kịp thời mang cô ấy đến đây, chỉ sợ đến cả mạng cũng không giữ nổi nữa.
Lăng Dục Thần: "Đúng vậy, là vợ của tôi." Hắn nhíu mày nhìn vị Bác sĩ trẻ kia mà không khỏi cảm thấy khó hiểu, từ khi nào mà bác sĩ còn có thể hỏi đến đời tư của người khác?
Bác sĩ Hạ: "Cô ấy là vợ anh vậy việc cô ấy dị ứng với đường anh có biết không?" Cô nhịn không được liền bất bình lên tiếng.
Lăng Dục Thần: "Dị ứng với đường?" Hắn như người từ nơi khác đến, căn bệnh này hắn hoàn toàn chưa từng nghe nói đến, cho đến cả trong hồ sơ ghi chép của Tống Dật Nhiên cũng không có nói đến là cô bị mắc chứng bệnh vặt nào, thì làm sao mà hắn có thể biết được.
Bác Sĩ Hạ: "Ừm… là một bệnh hiếm gặp, người mắc phải hiện tại không nhiều, nhưng vẫn khá nguy hiểm, cơ thể không thể thiếu đường, nhưng không được ăn quá nhiều, ví dụ như bánh ngọt hay kẹo đều không được động đến, anh có biết không?"
Cô vừa nhìn bệnh nhân vừa nói với người nhà này của bệnh nhân, nếu không phải chỗ này là giường bệnh, cô còn phải xem nét mặt của bệnh nhân đang nằm trên giường mà nói chuyện thì đã nhịn không được mà mắng cho hắn một trận.
Người nhà, lại còn là chồng của người ta, ấy vậy mà cho đến bệnh mà cô gái này đang mang trong người cũng hoàn toàn không biết đến, nếu đồn đại ra ngoài, người không hiểu chuyện nói không chừng còn xem bọn họ là bị ép kết hôn, đến cả sau khi sống cùng một chỗ cũng không ngủ cùng ấy chứ.
Lăng Dục Thần: "Vậy...." Hắn tâm trạng hỗn loạn, hắn một mặt không biết Tống Dật Nhiên bị bệnh, mặt còn lại còn phải nghĩ đến xem là vì lý do gì lại khiến cho một người đang yên ổn như Tống Dật Nhiên lại phát bệnh.
Cô giấu cái bệnh này với hắn kỹ càng đến vậy, nhất định là sẽ không tùy tiện ăn mấy món đồ ngọt không an toàn kia, nhưng rốt cuộc là vì sao, vì ăn phải cái gì mà chỉ trong vài giờ lại thành ra như vậy.
Bác Sĩ Hạ: "Hiện tại thì anh không cần lo lắng nữa, cô ấy hiện tại đã qua được cơn nguy hiểm, nhưng vẫn phải nên về nhà xem lại, quan sát liên tục vài ngày, nếu hạ sốt thì không còn vấn đề gì lớn nữa."
Cô nhìn nét mặt của Lăng Dục Thần cũng có thể đoán ra được là hắn hiện tại mới có thể nhận ra tình trạng nặng nề của loại bệnh này, có phải có chút muộn rồi hay không, nếu khi nảy không đến đây sớm hơn một chút chỉ sợ là Tống Dật Nhiên đã phải bước chân vào quỷ môn quan, đến khi đó cả lời hối hận cũng khó mà nói ra được.
Lăng Dục Thần: "À...được tôi hiểu." Hắn gật đầu nói.
Hắn nhìn đến gương mặt vì được truyền nước đã một lúc của Tống Dật Nhiên đã dần trở nên hồng hào hơn lại cảm thấy bản thân càng nên nhanh chóng một chút tìm ra đáp án.
Hắn muốn biết là cô đã thứ gì trước đó lại có thể nhanh đến vậy lại nằm bất động trên cái giường trắng này, càng nhìn đến Tống Dật Nhiên, lòng ngực lại càng trở nên khó chịu.
Lăng Dục Thần hắn đã từ lâu trước đây đã không còn tồn tại cái cảm giác thế này nữa, nhưng hiện tại vết thương ở ngực trái như thể bị vết kim nào đó đâm phải, đau nhói không ngừng chạy ngang chạy dọc đến, khiến hắn cảm thấy hít thở không thông.
Bác Sĩ Hạ: "Tôi có thể nhắc nhở anh vài câu không?" Cô đứng nhìn một lúc lâu, vẫn là cảm thấy không đành lòng, nổi bất công dội ngược đến, làm cho tâm tình của một vị bác sĩ như cô chịu không nổi liền mở miệng.
Bác Sĩ Hạ: "Là thế này, tôi không biết anh là ai, làm việc gì, nhưng nếu đã lấy vợ thì trông cho kỹ vào, bệnh mà cô ấy mắc phải là bẩm sinh, nếu lúc nảy không mang đến kịp thời tỷ lệ tử vong rất cao, còn nữa, bánh gato là thứ gì chứ, sau lại để cô ấy ăn phải nó, anh có từng suy nghĩ đến hay không, cái thứ đó."
Cô nói một hơi dài không ngừng như dội nước lạnh vào mặt của Lăng Dục Thần, cô không cần biết nhân vật lớn này là ai, cô chính là không cần biết hắn là người thế nào, nhưng chỉ cần là người đã vào đến nơi này, nằm trên giường trắng là bệnh nhân, còn đứng bên cạnh là người nhà bệnh nhân, đã là người nhà của bệnh nhân thì có thể nào quan tâm một chút đến người bệnh hay không.
Cô không cần biết bước ra khỏi đây hắn là loại người gì nhưng cô chỉ cần biết một khi hắn đã đứng ở nơi này với tư cách là chồng của người khác thì phải biết quan tâm đến bệnh nhân của cô một chút, ở bên ngoài hô mưa gọi gió thế nào chả được, nhưng có thể nào khi về nhà để ý đến người bệnh của cô một chút không?
Lăng Dục Thần: "Là bánh ngọt?" Hắn không đợi vị Bác sĩ họ Hạ kia nói hết hắn đã chen thêm vào.
Lúc này Lăng Dục Thần mới nhớ đến, hắn đã bỏ qua cái gì đó, ban nảy khi bước vào phòng chờ của Lăng Hàn Anh rõ ràng hắn đã nhìn thấy trên tay của Tống Dật Nhiên đã cầm đía bánh đang ăn dở kia.
Rõ ràng là khi đó Tống Dật Nhiên không phải chỉ đơn thuần là vì mệt mỏi mà chao đảo, mà chính là vì phát sốt nên mới thành ra như vậy, vậy vì lý do gì mà cô lại chỉ im lặng mà không nói với Lăng Dục Thần hắn.
Cô bởi cái gì mà lại không tin tưởng hắn như vậy, hay vốn dĩ là từ trước đến nay Tống Dật Nhiên cô hoàn toàn chưa hề có chút lòng tin nào với loại người như hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!